Chương 1

Hội chợ truyện tranh tháng Sáu được tổ chức tại trung tâm thương mại lớn nhất Đế đô, bên trong náo nhiệt, tiếng người huyên náo, bên ngoài cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, giữa đám đông coser xinh đẹp và những người hâm mộ truyện tranh với ánh mắt phấn khích, một bóng dáng nho nhỏ ở góc đường lại lạc lõng giữa khung cảnh này.

Đó là một nhóc con khoảng bốn, năm tuổi, môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh tú, đôi mắt hạnh long lanh như nước, chỉ là trông nhóc có vẻ mệt mỏi như bị tụt đường huyết, cúi đầu, hàng mi dài và rậm chớp chớp, che khuất đi đôi đồng tử sáng ngời, trong veo.

Bất chợt, nhóc con cử động, ngón cái tay phải thành thạo đặt lên ngón áp út và ngón út đang cong lại, hai ngón còn lại chụm lại duỗi thẳng, giống như đang bấm quyết.

Chỉ nhìn động tác này thôi, đã toát lên vẻ sắc bén, phóng khoáng, tự tại, như thể bất cứ lúc nào cũng có một thanh kiếm bay vụt ra…

Tuy nhiên, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Như nhận ra điều gì đó không ổn, bàn tay nhỏ mũm mĩm kia nghiêm nghị dừng lại, bấm quyết lại lần nữa, rồi lại một lần nữa, không tin tà ma lại bấm quyết thêm lần nữa...

Một cơn gió thổi qua, cuốn theo một chiếc lá rơi vào tay nhóc con.

Giống như an ủi, nhưng cũng có chút gì đó châm chọc.

Cố Nguyên Chiêu khựng lại, vẻ mặt khó tin, cơn choáng váng cũng tan biến trong tích tắc, nhóc bỗng chốc mở to mắt, kiếm bản mệnh của nhóc đâu?

Quay đầu trừng mắt nhìn chiếc lá trên tay, nhìn kỹ một cái, cả người nhóc như muốn nổ tung.

Bàn tay nhỏ mũm mĩm này là của ai?!

"Hahaha..." Vài coser mặc trang phục màu vàng của phái Tàng Kiếm không nhịn được cười thành tiếng, họ đi ngang qua vô tình nhìn thấy động tác bấm quyết của Cố Nguyên Chiêu, chứng kiến một nhóc con chỉ mới bốn, năm tuổi với vẻ mặt nghiêm túc, đầy tin tưởng bấm quyết, không nhịn được trêu chọc: "Bạn nhỏ thật lợi hại, động tác còn chuẩn hơn cả bọn chị!"

Nghe vậy, Cố Nguyên Chiêu ngẩng phắt đầu lên, đánh giá người tới, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

"Các ngươi là người phương nào?!"

Nhóc vốn đang ở bí cảnh, là cường giả chí tôn mang huyết mạch Chân Long, chỉ còn nửa bước nữa là thành thần, là Kiếm Tôn đệ nhất Thần Uyên đại lục, mục đích Cố Nguyên Chiêu đến bí cảnh ngàn năm nay chính là để tìm kiếm cơ duyên đột phá hư không. Thế nhưng ngay lúc nhóc vừa tiến vào thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện vô số ánh sáng trắng chói mắt, vận chuyển linh lực cũng không có tác dụng gì, đầu óc choáng váng không thể khống chế.

Vừa mở mắt ra lại phát hiện mình đã đến một nơi xa lạ, nhà cửa cao lớn, hình dáng kỳ quái, bên trong tấm bảng đen phía trên còn có người đang di chuyển, lòe loẹt như yêu vật, trên đường cũng có những con thú cưỡi không rõ giống loài, da đồng bọc thép, gầm rú lao vun vυ"t, hoàn toàn không phải là đại lục Thần Uyên mà nhóc biết.

Không chỉ vậy, nhóc còn mất hết linh lực, tu vi hoàn toàn biến mất, ngay cả kiếm bản mệnh của mình cũng không triệu hồi được.

Thậm chí cơ thể cũng bị thu nhỏ lại, giờ chỉ còn là một đứa trẻ bốn tuổi!

Thật vô lý!

Bỗng nhiên đến một nơi xa lạ, lại gặp phải chuyện kỳ

quái như vậy, trong lòng Cố Nguyên Chiêu không khỏi kinh ngạc. Nhưng dù sao nhóc cũng là cường giả, thân thể tuy nhỏ bé nhưng tâm tính vẫn còn, vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Cố Nguyên Chiêu nhanh chóng quan sát những "đệ tử tiên môn" này, ánh mắt dừng lại trên trang phục của đối phương, suy nghĩ xem đây là môn phái nào, theo lý mà nói trên trang phục môn phái đều có dấu ấn của các đại tông môn, nhưng nhóc đã nhìn kỹ mấy lần, vẫn không nhận ra được dấu hiệu gì, chẳng lẽ là những môn phái ẩn thế kia sao?

Nghe vậy, mấy coser tưởng Cố Nguyên Chiêu đang hỏi nhân vật mà họ cosplay là ai, liền cười tủm tỉm đáp: "Bọn chị là người của Tàng Kiếm Sơn Trang."

Nói xong, một chị gái cầm kiếm còn tạo dáng ngầu lòi.

Tàng Kiếm Sơn Trang? Cũng là kiếm tu?

Cố Nguyên Chiêu cau mày.

Chưa từng nghe nói qua.

Nhưng nhóc hoàn toàn không cảm nhận được sát khí và uy hϊếp từ những người này, hơn nữa lại là đồng môn kiếm tu, trong lòng cũng bớt lo lắng.

Cố Nguyên Chiêu vẫn giữ nguyên sắc mặt, chắp tay sau lưng, hơi ngẩng cằm nói: "Ta là Kiếm Tôn của Diễn Tông, đưa ta trở về, ta nhất định hậu tạ!"

Ai ngờ vừa thốt ra lại là giọng trẻ con non nớt yếu ớt.

Sắc mặt của nhóc không khỏi méo mó trong giây lát.