Nhưng nghĩ cả nửa ngày, Chúc Trì vẫn không tìm ra lời giải cho vấn đề đó.
Chúc Trì nghĩ trong lòng, lần sau sẽ mang cho cậu ta một ít đồ ăn vặt, trẻ con đều thích cái đó, rất dễ dỗ dành.
Sau khi thu dọn cặp sách, Chúc Trì đeo cặp gấu nhỏ của mình và chuẩn bị về nhà, nhưng khi đi đến cửa, một đám trẻ con vẻ mặt đầy tò mò vây xung quanh cậu.
“Tiểu Trì, chúng ta cùng về nhà nhé.”
“Tiểu Trì, nhà của cậu ở đâu vậy? Chúng ta có thuận đường không?”
Những câu hỏi líu ríu vang lên bên tai, Chúc Trì bị bọn họ chặn ở cửa, bỗng dưng cảm thấy bối rối, căn bệnh sợ đám đông bắt đầu phát tác, cậu vụng về bắt đầu siết chặt góc áo, đôi mắt trong veo đầy hoang mang, muốn sắp xếp lại từ ngữ rõ ràng, nhưng lại không thể thốt ra một cách mạch lạc: “Tớ... nhà tớ ở...”
Khi Chúc Trì không biết phải làm gì, bất ngờ Giang Nhiễu xuất hiện ở cửa, quét mắt qua đám nhóc đó, nói một cách không kiên nhẫn: "Cho qua."
Giang Nhiễu là đứa trẻ hung dữ nhất trong lớp, tính khí rất khó chịu, đám nhóc chặn trước cửa lập tức sợ hãi, lưu luyến nhìn Chúc Trì vừa mềm vừa đáng yêu, sau đó miễn cưỡng rời đi như một đàn én con.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Giang Nhiễu, Chúc Trì cũng có chút sợ hãi, mím môi rồi đứng sang một bên.
Giang Nhiễu chăm chú nhìn Chúc Trì, ánh mắt của cậu bé như muốn nói, cậu trốn cái gì?
Chúc Trì cảm thấy hoang mang, không khỏi áp sát vào tường.
Giang Nhiễu ngơ ngác, tự hỏi bản thân không hề hung dữ mà sao lại làm người ta sợ như vậy.
Cậu hơi chán nản, tiến về bàn học, cầm lấy sách rồi tùy ý nhét vào trong túi, sau đó đi ra ngoài mà chẳng thèm quay đầu lại.
Nơi Giang Nhiễu đi qua, xung quanh mấy mét không ai dám lại gần, trong lòng Chúc Trì bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, thế là cậu bước theo sau Giang Nhiễu, tận hưởng sự yên bình không ai quấy rầy.
Cậu nghĩ, làm gì có cái gọi là bình yên, chỉ là có người đang gánh chịu thay cậu.
...
Gần cổng trường, Chúc Trì nghe thấy một số người đang thì thầm.
"Cậu nhìn kìa, hình như bên ngoài có học sinh của trường mầm non Bá Tước đó."
"Đồng phục của họ thật đẹp, huy hiệu trên áo cực kỳ tinh xảo, áo sơ mi còn có cà vạt nữa chứ!"
"Nghe nói những người học ở đó đều là con nhà giàu, cậu ta đến trường chúng ta làm gì?"
Một đứa trẻ nhiễm quá nhiều phim truyền hình nói: "Tớ thấy bên cạnh cậu ta còn có một người đàn ông cao lớn, chẳng lẽ có học sinh nào ở chỗ chúng ta đắc tội với cậu ta, nên cậu ta dẫn theo vệ sĩ đến đây để báo thù."
Chúc Trì nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, bất chợt nghĩ đến Tống Thần Dật.
Hóa ra nhóc đó thật sự đợi cậu.
Nghe thấy hình như bên ngoài có vệ sĩ, Giang Nhiễu khẽ cau mày, liếc nhìn Chúc Trì ở phía sau, lo lắng rằng cậu sẽ sợ hãi nên đi chậm lại.
Chúc Trì nghĩ đến Tống Thần Dật mà vô thức bước nhanh hơn, bây giờ đã đuổi kịp với bước chân của Giang Nhiễu, hai người đứng trên cùng một đường thẳng.
Chúc Trì nhận ra điều gì, lo lắng việc mình lợi dụng Giang Nhiễu để chặn đám người kia bị bại lộ mà nơm nớp lo sợ, đầu ngón tay co lại và cách bước đi của cậu cũng trở nên cứng nhắc.
Với lại, bây giờ đã tan trường nên lượng người rất đông, Chúc Trì vô tình bị đẩy đến vị trí rất gần Giang Nhiễu, gần như đi bên cạnh cậu bé.
Điều này khiến Chúc Trì sợ hãi.
Lúc này, Tống Thần Dật đang đứng ở ngoài cổng trường mẫu giáo, lo lắng chờ đợi.
Cậu nhóc nghĩ, một cậu bé vừa nhút nhát lại sợ người, còn là học sinh chuyển trường như Chúc Trì, đối diện với một lớp học lạ lẫm như vậy chắc chắn sẽ rất sợ.
Nhóc có thể tưởng tượng được, trong khi mấy bạn trong lớp tụ lại thành từng nhóm, Chúc Trì thì lại cô đơn một mình, không tìm được ai nói chuyện, gặp khó khăn cũng không có ai giúp, chỉ đành nuốt uất ức vào trong bụng.
Tống Thần Dật càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng đau lòng, nhóc thậm chí đã quyết định, sau vài ngày nữa sẽ bảo mẹ giúp mình chuyển đến trường mẫu giáo của Chúc Trì, bảo vệ cậu.
Sau một hồi sốt ruột chờ đợi, Tống Thần Dật cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Chúc Trì giữa dòng người.
Khoảnh khắc đó, nhóc giống như đã tìm thấy một kho báu thất lạc, cảm thấy vô cùng vui sướиɠ mà vẫy tay với Chúc Trì.
Nhưng lúc này, nhóc nhận ra rằng bên cạnh Chúc Trì còn có một người mà mình chưa từng gặp, hai người đứng rất gần nhau, như hai người bạn thân.
Tống Thần Dật cảm thấy giống như vừa có một trận sấm sét lóe lên giữa trời xanh, và từ cảnh tượng trước mắt nhóc nhận ra hai thông tin.
Tin tốt là Chúc Trì đã có bạn tốt ngay từ ngày đầu tiên đi học.
Tin xấu là Chúc Trì đã có bạn tốt ngay từ ngày đầu tiên đi học!
Tống Thần Dật bỗng chốc cảm thấy vô cùng bất an, nét mặt vui tươi nhanh chóng biến thành một biểu cảm u ám, đầu ngón tay nắm chặt lại, trong lòng càng nghĩ càng ấm ức.
Thật không công bằng.
Nhóc đã mất rất nhiều ngày mới có thể trở thành bạn của Chúc Trì mà.
Giang Nhiễu nhìn vẻ mặt hung dữ của Tống Thần Dật, cảm nhận được nguy hiểm, bất giác muốn kéo lấy cổ tay của Chúc Trì, bảo cậu tránh ra xa một chút.
Chỉ là ngón tay của cậu bé còn chạm vào, thì đứa trẻ thấy người là sợ đó lại sải bước đi tới chỗ bé trai có gương mặt “khó gần” kia.
Giang Nhiễu ngơ ngác, vừa muốn gọi lại, nhưng lại nhìn thấy bé trai bên ngoài tự nhiên xách cặp cho Chúc Trì, còn ngứa tay xoa nhẹ vào mái tóc xù của Chúc Trì, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, bước đi mà chẳng thèm quay đầu lại.
Chúc Trì luôn sợ người lạ cũng không xa lánh cậu ta, mà còn ngoan ngoãn đi theo phía sau cậu ta.
Giang Nhiễu đứng im lặng tại chỗ, không hiểu tại sao, trong lòng cậu bé cảm thấy hơi trống rỗng.