Chương 3: Tôi rất sợ

Đường Mật là trạch nam sợ xã hội, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh phải có không ít lần tiếp xúc thân mật với nhân vật chính công, còn phải đi theo anh ta cùng đi tham gia dạ tiệc cùng các nhân vật nổi tiếng, Đường Mật đã cảm thấy mình sợ hãi muốn chết!

[Bíp…! Ký chủ và thân thể nguyên chủ đã dung hợp thành công, bề ngoài của nguyên chủ sẽ dần dần dung hợp cùng bề ngoài của ký chủ.]

[Bíp…! Kiểm tra thấy nhân vật chính thụ đang ở trong khoảng cách năm mét xung quanh ký chủ! Bởi vì ký chủ là lần đầu tiên tiến vào thế giới nhiệm vụ, hệ thống sẽ tốt bụng mà nhắc nhở, ký chủ có thể bày kế với nhân vật chính thụ, để cậu ta không có cách nào tham gia [Giọng Hát Hay Nhất], phá hoại nội dung quan trọng trong cốt truyện là lần đầu tiên nhân vật chính công chú ý tới nhân vật chính.]

"..."

Trạch nam sợ xã hội Đường Mật: Sao anh lại có cảm giác mình là nhân vật phản diện chuyên làm chuyện xấu nhỉ!

"Đường Mật, sắp tới lượt anh lên sàn rồi, đạo diễn kêu tôi tới tìm anh."

Nhân vật chính thụ Sở Thanh bất đắc dĩ bị đạo diễn sai bảo, kêu đến tìm Đường Mật không vui, cậu ta mở miệng nói.

Nghe thấy giọng nói của nhân vật chính thụ này rất dễ nghe, Đường Mật ngước mắt lên nhìn mục tiêu nhiệm vụ của mình.

Dáng người tinh tế thon dài giống như cây liễu, nhan sắc lạnh nhạt thanh lịch, giống như là một đóa hoa mai tuyết, cả người cậu ta đều thể hiện vẻ lạnh lùng hơn người, vừa kiêu ngạo thanh cao vừa lạnh lùng.

Tuy nhiên, nhan sắc của nhân vật chính trong tiểu thuyết, bị Fan hâm mộ gọi là con cưng của ông trời, có được khuôn mặt tuyệt mỹ.

Nhưng mà... Đường Mật đã thấy gương mặt của mình quá nhiều, thẩm mỹ cao đến mức dị thường nên anh lại cảm thấy gương mặt của nhân vật chính thụ hình như không tuyệt vời đến mức như nội dung cốt truyện miêu tả.

"Đường Mật, tôi nói với anh đấy."

Thấy Đường Mật chỉ là nhìn chằm chằm vào mình, lại không nói tiếng nào, Sở Thanh càng cảm thấy mất kiên nhẫn.

"À, tôi..."

Đường Mật há hốc mồm, nhưng anh lại phát hiện, anh vốn là trạch nam + sợ xã hội, cho nên đã lâu chưa nói chuyện với người khác, đột nhiên nói chuyện như vậy, anh thật sự không biết nên giao tiếp với người khác như thế nào.

"Kế tiếp đến lượt anh lên sân khấu, tranh thủ thời gian đi theo tôi đi."

Thấy dáng vẻ lúng ta lúng túng của Đường Mật, Sở Thanh đã cảm thấy phiền phức đến mức bực mình.

“Lên… Lên sân khấu?"

Nghe Sở Thanh nói, Đường Mật vừa xuyên qua thành một người khác vội ngơ ra.

Lúc này, anh mới nhớ tới! Nhân vật phụ này của anh, cũng đều đang tham gia [Giọng hát hay nhất] giống như nhân vật phụ! A a a a!

"Nhanh lên một chút, sắp tới anh rồi."

Sở Thanh nhìn thấy Đường Mật vẫn không nhúc nhích, giống như là choáng váng, cậu ta có chút không kiên nhẫn được mà nắm lấy cổ tay Đường Mật, dắt lấy tay anh muốn về hậu trường, làm công việc chuẩn bị lên sân khấu.

Dù sao thì, chờ sau khi Đường Mật lên trên sân khấu thì sẽ biểu diễn.

Cho nên anh thật sự có chút sốt ruột.

Đường Mật cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ trên cổ tay mình, anh nhanh chóng cuống quýt lên!

Anh là trạch nam sợ xã hội, thật sự rất chán ghét đến nơi có quá nhiều người! Cũng thật sự rất chán ghét việc được mọi người chú ý, cảm giác bị vô số người nhìn chăm chú rất… A a a!

Trạch nam là anh như cá nằm trên thớt, chỉ muốn một mình lẳng lặng rời đi!

"Đừng, đừng kéo tôi..."

Tôi rất sợ…