Trần Tuấn hài lòng nhìn chữ ký trên bản hợp đồng, trên mặt nở nụ cười.
Sở Thanh không chút do dự đứng dậy khỏi ghế sô pha, vừa đi tới cửa, y đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, quay đầu lạnh lùng nói.
"Tôi có tài nguyên gì Đường Mật nhất định cũng phải có, nếu không thì bản hợp đồng này sẽ không có hiệu lực."
Nói xong, Sở Thanh sải bước rời đi.
Nhìn bóng lưng của Sở Thanh, Trần Tuấn âm thầm thở dài, khẽ lắc đầu.
Sếp của anh ta lần đầu tiên nhìn trúng một người, lại thực sự đυ.ng phải một tình huống khó khăn.
Thích đàn ông thì cũng thôi đi, quan trọng là trái tim người đàn ông đó lại thuộc về một người khác mất rồi.
Nghĩ đến chàng trai tên Đường Mật, anh ta khẽ cau mày.
Cái người tên Đường Mật này, anh ta nghe theo lệnh của cấp trên nên cũng đã điều tra qua. Dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng là một người ... rất khó diễn tả.
Bất kể là về xuất thân, học vấn hay ngoại hình, chàng trai tên Đường Mật này đều thua kém sếp về mọi mặt.
Nhưng tại sao một người trong sáng, thẳng thắn và tốt bụng như Sở Thanh lại thích một ... chàng trai Smart như vậy?
Đúng vậy, trong mắt một người đàn ông trưởng thành nghiêm túc như Trần Tuấn, anh ta thực sự không thể đánh giá cao mái tóc đỏ và khuôn mặt trang điểm đậm của Đường Mật một chút nào.
Trong mắt anh ta, vẻ ngoài đáng sợ của Đường Mật chẳng khác gì một tên nhóc Smart mắc chứng tuổi dậy thì.
Sở Thanh điên rồi à? Sao lại phải hạ mình đi thích một tên Smart đáng sợ như vậy.
Ách! Chẳng lẽ ... là bị Đường Mật nắm thóp?
Càng nghĩ! Trần Tuấn càng cảm giác mình đã phát hiện ra chân tướng!
Trong lòng lẩm bẩm, Trần Tuấn cầm bản hợp đồng đi vào văn phòng của sếp.
“Mọi chuyện đã xong chưa?”
Trong văn phòng sang trọng, hiện đại và đơn giản, một người đàn ông cao ráo, dáng vẻ vô cùng xuất chúng đang ngồi ở bàn làm việc.
Khi thấy Trần Tuấn bước vào, hắn đặt công việc sang một bên và buông bút xuống.
"Vâng, Phong tổng, cậu Sở đã ký hợp đồng rồi."
Nói xong, Trần Tuấn cung kính đặt bản hợp đồng lên bàn làm việc của sếp nhà mình - Phong Hạ.
Người đàn ông nheo mắt hờ hững liếc nhìn bản hợp đồng, ngón tay gõ nhẹ lên bản hợp đồng rồi thản nhiên nói.
"Cậu ta không có đưa thêm điều kiện gì sao?"
Bộ dáng người đàn ông tuy rằng nhìn có vẻ không chút để ý, nhưng khí tức tỏa ra lại vô cùng có tính áp bức, khiến Trần Tuấn không dám thả lỏng.
Anh ta không dám có một chút giấu diếm hay làm quá gì, nên lập tức kể hết mọi chuyện về việc ký hợp đồng vừa rồi với Sở Thanh.
Hơn nữa cũng nói ra suy đoán có lẽ trong tay Đường Mật có nhược điểm nào đó của Sở Thanh.
Mà khi Phong Hạ nghe nói bạn đời linh hồn mình nhìn trúng lại vì một thằng đàn ông không đáng khác đưa ra điều kiện phụ uy hϊếp mình, hắn lạnh lùng nhếch môi mỏng.
Nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt người đàn ông, Trần Tuấn không khỏi lau mồ hôi trên trán.
Anh ta biết đây là dấu hiệu của sếp trước khi nổi giận.
Phong Hạ xoa xoa lông mày, lạnh lùng nhìn thiếu niên tóc đỏ với nụ cười xấu như quỷ trong ảnh chụp.
Hắn cảm thấy bạn đời mình nhìn trúng chỗ nào cũng tốt, chỉ là đôi mắt hình như có chút vấn đề.
Không, khẩu vị của bạn đời hắn khẳng định không tệ như vậy, hắn cũng cảm thấy Trần Tuấn nói đúng, cái tên Đường Mật này nhất định đã nắm giữ nhược điểm nào đó của Sở Thanh. Cho nên Sở Thanh mới phải bảo vệ Đường Mật như vậy...
"Tôi muốn gặp người tên Đường Mật kia."
"Cái này ... Phong tổng, tôi e là việc gặp Đường Mật sẽ có chút khó khăn”
"Làm sao, chẳng lẽ hắn là thủ tướng quốc gia à, gặp hắn khó vậy sao?"
Phong Hạ hừ lạnh một tiếng, chỉ là một tiểu minh tinh không quyền không thế trên mạng, hơn nữa còn là một người vô hình ngay cả tuyến 18 cũng không lọt.
"Không, không phải, Phong tổng, cái người Đường Mật này tôi đã phái người theo dõi mấy ngày rồi ... Cậu ta đã gần một tháng không ra ngoài, điện thoại cũng không liên lạc được."