"Mẹ!" "Bà nội!" "Bà ngoại!" "Lão thái quân!"
Người kiên cường bình tĩnh nhất của phủ Phụ Quốc Công lúc này rốt cuộc đã ngã xuống ngất đi, tất cả đều giật mình kêu lớn lên,cũng không quản có tiếp chỉ nữa không, người nào người nấy đều vội chạy đến, cẩn thận nâng Cốc lão thái quân dậy.
Đám bà vυ" bên cạnh Lão thái quân cẩn thận từng chút ôm lấy người, nhanh chóng ấn vào huyệt nhân trung nhưng vẫn chưa thấy Cốc lão thái quân tỉnh lại. Nỗi sợ hãi dâng lên, mọi người lập tức sai các nha đầu bà vυ" khác đi mời Tiểu Nhϊếp đại phu tới, rồi dìu nàng vào giường.
Quý Thư Vũ trông thấy Lão thái quân như vậy, trong lòng cả kinh không ngớt, nhưng vì nàng là người duy nhất có thể ổn định tình cảnh hiện giờ nên phải cố sức giữ vẻ mặt trấn tĩnh, tự mình dìu Cốc lão thái quân nằm xuống giường, căn dặn một nhóm bà vυ" hầu hạ rồi mới xoay người quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ.
"Cảm tạ long ân của Hoàng Thượng!" Quý Thư Vũ mang theo Khúc Phi Khanh cùng với Vân Thiên Mộng dập đầu tạ long ân, sau đó đứng lên, có điều nhìn thấy thánh chỉ trong tay, liên tưởng tới tình hình bên trong phủ, tuy mặt ngoài vẫn tỏ vẻ trấn định nhưng trong lòng nàng đã rối loạn thành một trận rồi, một loạt các sự tình xảy ra cùng một lúc, đã khiến cho người luôn quán xuyến mọi việc trong Hầu phủ như nàng phải lộ ra vẻ lo lắng, khuôn mặt đượm nỗi lo âu.
"Hầu phu nhân xin hãy bình tĩnh lại! Công tử nếu không có làm việc này, Hoàng Thượng sẽ trả lại cho hắn sự trong sạch!" Vị công công nọ thấy phủ Phụ Quốc Công hôm nay bất ngờ phát sinh biến cố lớn, vừa lúc bên trong phủ không có bất kì nam tử nào làm chủ, trong lòng cũng thầm than một câu thế sự vô thường, tốt bụng khuyên bảo thêm một câu.
Quý Thư Vũ vẫn mang vẻ mặt tái nhợt hướng về vị công công gật đầu, chậm rãi nói: "Đa tạ công công trấn an! Không chỉ một mình con ta trung thành và tận tâm với Tây Sở, một lòng hướng về Hoàng Thượng mà phục vụ, mà ngay cả toàn bộ phủ Phụ Quốc Công này cũng trung quân ái quốc như thế. Tuyệt đối sẽ không xuất hiện việc phản quốc thông đồng với địch! Hoàng Thượng là minh quân ngàn năm, thần phụ tất nhiên tin tưởng Hoàng Thượng sẽ cho Trường Khanh và phủ Phụ Quốc Công một sự trong sạch. "
"Điều này hiển nhiên rồi" Vị công công nọ nghe Quý Thư Vũ giữ vẻ kiên cường như vậy, liền gật đầu theo rồi lập tức xoay người rời khỏi.
Vân Thiên Mộng nghe vậy, khẽ chau mày lại, đôi mắt lóe sáng lên rồi trầm xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng vẻ lãnh tĩnh nhìn về vị công công đang muốn rời đi, mở miệng giữ lại: "Công công xin dừng bước!"
Nghe thấy âm thanh của Vân Thiên Mộng, vị công công nọ chậm rãi cước bộ rồi dừng lại, vẻ mặt bình thản xoay người, nhìn thấy là Đại tiểu thư Tướng phủ mở lời, sắc mặt cũng dịu lại, hỏi: "Không biết Vân tiểu thư có chuyện gì?"
Vân Thiên Mộng hơi tiến lên một chút, đôi mắt tập trung nhìn kỹ vào vị tổng quản thái giám đã theo bên người Ngọc Càn Đế rất nhiều năm này, nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi công công, không biết ý của Thái Hậu như thế nào? Hoàng Thượng tỏ thái độ ra sao?"
Vân Thiên Mộng vừa mới dứt lời, đừng nói là vị công công nọ, mà chính Quý Thư Vũ cùng với Khúc Phi Khanh cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn nàng, có điều chỉ là phản ứng trong nháy mắt thôi, Vân Thiên Mộng hỏi vấn đề này là muốn thám thính thái độ của Ngọc Càn Đề đối với việc này.
Mà từ thái độ của hắn đối với Thái Hậu cũng sẽ nhìn ra được thái độ của hắn đối với chuyện này. .
Vị tổng quản thái giám thấy Đại tiểu thư của Vân Tướng lại có tâm tư trầm ổn tinh tế như vậy, trong lúc đang xảy ra tình huống bất ngờ mà còn có thể tìm ra điểm mấu chốt, y đang định không quản nhiều về việc này thì chợt thay đổi, y giơ tay lên, đám thái giám phía sau lập tức lùi lại ba bước. Lúc này, y mới nhỏ giọng hướng về ba người phía trước cất lời: "Trước khi nô tài xuất cung, Hoàng Thượng chỉ phái tiểu thái giám vào cung Phượng Tường, hỏi thăm Thái Hậu ở cung Phượng Tường sinh hoạt có tốt không. Còn lại cũng không có nhiều lời."
Mọi người nghe vậy, trong lòng liền kinh hãi, tuy rằng Ngọc Càn Đế không có ra nghiêm lệnh Thái Hậu phải ở trong Phượng Tường cung, nhưng lần này nhất cử nhất động của Thái Hậu đều bị hoài nghi rồi, sợ là bây giờ có xin giúp đỡ của Thái Hậu đã là việc không thể!
"Vân tiểu thư nếu không còn chuyện khác, nô tài xin phép về cung!" Thấy Vân Thiên Mộng không có tiếp tục truy vấn, phủ Phủ Quốc Công hôm nay đã là một củ khoai nóng phỏng tay, vị công công nọ tự nhiên không muốn liên lụy đến thân, tất nhiên cũng hiểu rõ không thể ở đây lâu được, nhanh chóng hướng ba người khom người thi lễ rồi mang theo đám tiểu thái giám xoay chân bước ra khỏi cổng lớn phủ Phủ Quốc Công.
"Mẹ! Đây là vu cáo ! Ca ca sao có thể làm ra chuyện như vậy được ? Khúc gia chúng ta đời đời trung trinh, Hoàng Thượng vì sao phải nghi ngờ chúng ta chứ ? " Ngày hôm qua trải qua nhiều chuyện như vậy, Khúc Phi Khanh đã sớm mất đi vẻ vô tư không buồn không lo nữa rồi, vị tiểu thư với tâm tư đơn thuần bây giờ đã thay đổi, trở thành một người trầm ổn lãnh tĩnh hơn rất nhiều.
Có điều, Khúc Trường Khanh bị thương đang giam giữ trong nhà lao, lão thái quân hôm nay ngất xỉu, cộng thêm tính mạng của phụ thân đang bị đe dọa, trong lòng Khúc Phi Khanh liên tục bị dày vò, nhìn thấy bóng lưng của vị thái giám nọ liền vội vã thấp giọng hỏi.
Mà mấy vấn đề này cũng là điều mà Quý Thư Vũ muốn biết.
Nhưng lúc này Ngọc Càn Đế lại ra lệnh yêu cầu trên dưới phủ Phụ Quốc Công không một ai được ra ngoài, coi như việc nghe ngóng tin tức chỉ là có tâm mà không có sức thôi.
"Phi Nhi, bất luận cái gì thì lúc này cũng không được hoài nghi quyết định của Hoàng Thượng! Nhất là ngay thời điểm phủ Phụ Quốc Công đang lâm vào tình trạng khó khăn này, càng không thể để miệng người đàm tiếu. Nếu không sẽ bị kẻ ác tâm lợi dụng, phủ Phủ Quốc Công chúng ta có chết cũng không có chỗ mà chôn, hiểu không?" Ra lệnh cho gã sai vặt đóng cửa phủ lại, Quý Thư Vũ lập tức quay lại nghiêm khắc trách mắng nói.
Khúc Phi Khanh thấy thái độ cùng ngữ khí của Quý Thư Vũ đối với mình hôm nay nghiêm khắc chưa từng có, trong chốc lát nhận ra chính mình đã thất thố, tức khắc gật đầu nghe lời, không mở miệng nói thêm nữa.
"Mợ, chúng ta vẫn nên mau chóng vào xem bà ngoại thế nào rồi! Chuyện này đối với bà ngoại quả thực là một đả kích rất lớn." Lướt mắt nhìn đám nô tài đang đứng đầy tiền viện, Vân Thiên Mộng đến gần hai người thấp giọng nói.
Quý Thư Vũ khẽ gật đầu một cái, rồi dẫn hai người tiến vào Thụy Lân Viện.
Ở trong Thụy Lân Viện một đám nha đầu bà vυ" đang đứng đầy ra, ba người bước vào bên trong, trông thấy mấy gã thái y đang khẩn trương cứu chữa lão thái quân, một bên là đám nha đầu bà vυ" mang bộ mặt thiểu não, thấy ba người Quý Thư Vũ đã đến, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng, như đã tìm được chỗ dựa vững chắc vậy.
"Mẫu thân sao rồi?" Thấy mặt mẫu thân mình đầy ngân châm, Quý Thư Vũ bước nhanh tới trước giường, trong lòng lo lắng muôn phần hỏi một tiếng.
Một gã thái y từ trước giường đứng lên, hướng về Quý Thư Vũ thở dài một tiếng mới mở miệng nói: "Bẩm Hầu phu nhân, lão thái quân đột ngột nhận kí©h thí©ɧ, hơn nữa tuổi lại cao, thân thể khó lòng chịu đựng nổi! Chúng thần đang ở cố gắng cứu chữa, trước tiên cần ổn định tâm thần, sau đó phải đợi người tỉnh táo lại, chúng thần sẽ lấy thêm thuốc để củng cố thân thể."
Thấy thái y nói như vậy, Quý Thư Vũ nhẹ gật đầu, chứng kiến Cốc lão thái quân đang nằm trên giường, trong lòng nàng lại ngập tràn lo lắng. Nhưng may mắn được chút là thánh chỉ vừa rồi không có triệu hồi đám thái y về, bằng không với tình trạng của phủ Phụ Quốc Công hiện tại, bên trong phủ chỉ có một mình Tiểu Nhϊếp đại phu, sợ là không chiếu cố nổi rồi.
"Hầu phu nhân, Lão thái quân đã tỉnh lại!" Lúc này, vài người thái y vội kêu lên.
Quý Thư Vũ, Khúc Phi Khanh cùng với Vân Thiên Mộng ba người đồng thời tiến lên, nhìn thấy đám thái y nhổ đi một loạt các ngân châm trên mặt lão thái quân, mấy người tiến vào vài bước, đều nửa quỳ nửa đứng trước giường, nhìn chằm chằm một cách khẩn trương vào Cốc lão thái quân, chỉ thấy Khúc Phi Khanh đau lòng cất tiếng: "Bà nội, người đã tỉnh lại rồi!"
Cốc Lão thái quân đang nhìn mọi thứ trước giường, thấy trong phòng mình đang đứng đầy người, trong đầu nhất thời nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trước tiền viện, Cốc lão thái quân chỉ cảm thấy tâm trạng đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bà vυ" phía cuối giường liếc một cái, bà vυ" kia lập tức hiểu ý dẫn mấy gã thái y vội vàng rời khỏi phòng, đến khi trong phòng chỉ còn bốn người các nàng thì Cốc lão thái quân mới mở miệng với vẻ kiên định: "Phủ Phụ Quốc Công tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản quốc thông đồng với địch! Chuyện lần này là có kẻ rắp tâm hại người."
Vân Thiên Mộng thấy Cốc Lão thái quân thần sắc nghiêm nghị, giọng điệu trấn định, vì biết phủ Phụ Quốc Công luôn trung thành và tận tụy, nên cũng đã âm thầm suy nghĩ kĩ lại chuyện này, hiểu rõ chuyện lần này đích thực là một âm mưu kín kẽ, lại bất ngờ xảy ra, cuối cùng đã làm cho Ngọc Càn Đế hạ thánh chỉ nhắm thẳng vào tội phản quốc thông đồng với địch, tội danh lớn như vậy từ trên xuống dưới ai có thể gánh chịu đây?
Cho dù có chứng minh được Trường Khanh trong sạch, sợ là trong mắt người đời, phủ Phụ Quốc Công đã có tiền lệ phản quốc thông đồng với địch rồi, địa vị trong triều chắc chắn không còn cao bằng lúc trước.
Mà kẻ sắp đặt chuyện này lại lòng dạ thâm sâu, sợ là người thường không thể sánh bằng.
Hắn biết rõ quan hệ giữa Ngọc Càn Đế và phủ Phụ Quốc Công, Ngọc Càn Đế vốn rất tín nhiệm phủ Phụ Quốc Công, những việc nhỏ nhặt bình thường sẽ không lay động được địa vị và sức nặng của phủ Phủ Quốc Công trong lòng Ngọc Càn Đế, liền thiết kế ra chuyện phản quốc thông đồng với địch, cho dù Ngọc Càn Đế không đành lòng, cũng phải vì ổn định triều cương mà dằn lòng xuống tay.
Huống chi, ngay cả Thái Hậu cũng bị ngầm giam lỏng, sợ là hành động này của Ngọc Càn Đế không chỉ đơn thuần là người muốn che dấu dư luận, mà có thể từ lâu trong lòng hắn đã hoài nghi phủ Phủ Quốc Công rồi.
Dù sao thì các đời đế vương đã qua đều không cho phép thần tử hai lòng, mặc kệ cho trước đó phủ Phủ Quốc Công đã nỗ lực rất nhiều để đưa Ngọc Càn Đế lên ngôi, cũng sẽ không cho phép hắn bởi chuyện này mà nương tay nhân từ, thà là gϊếŧ nhầm cả trăm mạng cũng quyết không bỏ sót một người.
Mà trong triều đình Tây Sở, số muốn li gián mối quan hệ giữa Thái Hậu, phủ Phụ Quốc Công và Ngọc Càn Đế là vô cùng nhiều, muốn tìm ra hung thủ e là bất khả thi.
Quý Thư Vũ sao lại không biết con trai của mình bị người khác hãm hại? Chỉ là lúc này mọi người đang bị nhốt bên trong phủ Phủ Quốc Công, muốn ra ngoài thám thính chút tin tức là việc không thể, cho dù lòng có nóng như lửa đốt, nhưng không thể làm được việc gì, càng khiến cho nếp nhăn trên trán Quý Thư Vũ càng sâu, càng thêm đượm nỗi lo âu.
"Bà nội, Hoàng Thượng hôm nay đã đưa Thái Hậu vào Phượng Tượng cung giam lỏng! Hiện nay tam thúc không chỉ ngồi lên vị trí Hình Bộ Thượng Thư mà còn dựa vào Thần Vương, sợ là bọn hắn sẽ nương theo chuyện lần này mà tấn công phủ Phủ Quốc Công! Bây giờ, bà nội ngàn vạn lần không thể ngã xuống được, bằng không kẻ vui vẻ nhất bây giờ chính là lũ tiểu nhân kia." Khúc Phi Khanh tuy biết là lúc này không nên cho Lão thái quân biết thêm quá nhiều chuyện, miễn cho lão nhân gia lại xảy ra điều gì bất trắc.
Nhưng giờ phút này phủ Phủ Quốc Công đang đối diện với thời khắc sinh tử tồn vong, Cốc lão thái quân từ trước đến nay đều có chủ ý, những tình huống như thế này tự nhiên phải báo cho người, để xem có biện pháp xử lý thỏa đáng nào hay không.
Nghe xong những lời này, trên mặt Cốc lão thái quân hiện lên vẻ cười nhạt, dưới sự nâng đỡ của Quý Thư Vũ từ từ ngồi dậy, chậm rãi mở miệng nói: "Kẻ địch của chúng ta, không chỉ là một mình Khúc Viêm! Ngôi vị hoàng đế đó, nếu có đủ thực lực, bọn chúng đã muốn cướp đi rồi. Chúng ta chẳng qua chỉ là bàn đạp kê chân cho kẻ khác thôi! Ta mặc kệ người bên ngoài nghĩ như thế nào, cũng không muốn biết bọn chúng có bao nhiêu thực lực đi tranh vương vị, ta chỉ muốn bảo vệ cháu của ta, bảo vệ phủ Phủ Quốc Công, bảo toàn hiền danh đại trung lương của Khúc gia. Mà hiện nay, Trường Khanh đang bị giam giữ trong đại lao, kẻ chủ mưu chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế ép buộc nó nhận tội, ta tin rằng Trường Khanh thà chết không nhận cái tội danh đó, nhưng càng lo có kẻ từ đó giở trò hơn."
Cốc lão thái quân nói ra kẻ giở trò, chỉ sợ đúng là đám người Tô Nguyên.
Tam ti hội thẩm, từ trước đến nay ở Tây Sở đều do các trưởng quan của tam ti cùng đứng ra giải quyết thẩm tra và xử lí, cuối cùng sẽ do Hoàng Đế cân nhắc ra quyết định cuối.
Trưởng quan của tam ti bao gồm Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh và Tả Đô Ngự Sử.
Tả Đô Ngự Sử của Tây Sở trước nay đều thiết diện vô tư, là Tần đại nhân vô cùng chính trực, người này từ xưa đến nay đều nhìn việc không nhìn người, vì vậy lúc Hoàng Đế lên ngôi rất tín nhiệm, việc của Khúc Trường Khanh nếu do y chủ thẩm, cũng không sợ xảy ra việc kết án oan.
Nhưng Tô Nguyên thân là Hình Bộ Thượng Thư lại kết thù oán với Vân Thiên Mộng đã lâu, lần này chắc chắn hắn sẽ cố tình bôi nhọ Khúc Trường Khanh, ý đồ làm sụp đổ phủ Phủ Quốc Công.
Hơn nữa người này thủ đoạn độc ác, thấy Khúc Trường Khanh không chịu nhận tội, chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với hắn được, một nghìn lẻ một loại hình phạt trong Hình Bộ, nếu không có người ngoài ngăn cản, tức khắc sẽ được áp dụng trên người Khúc Trường Khanh hắn.
Đối với Đại Lý Tự Khanh, tuy chỉ thẩm tra xử lý các vụ án liên quan đến đại lao Hình Bộ, chỉ duyệt lại các vụ án đã được Hình Bộ và Đô Sát Viện đã thẩm tra xử lý nhưng cũng tính là một nhân vật trọng yếu.
Nhất là khi không biết Đại Lý Tự Khanh này là ai nên mọi việc lại càng trở lên khó khăn.
Tĩnh tâm xuống nhanh chóng làm rõ các mối quan hệ bên trong xong, Vân Thiên Mộng lúc này mới bình tĩnh mở miệng nói: "Bà ngoại không nên lo lắng quá mức. Đối với tội danh phản quốc thông đồng với địch, quan quân áp giải có quyền tiền trảm hậu tấu! Nhưng lần này Hoàng Thượng lại giao cho tam ti hội thẩm cũng đã nói rõ trong lòng Hoàng Thượng cũng vô cùng nghi ngờ vào chuyện lần này, vừa sợ oan uổng cho kẻ trung lương, cũng sợ ảnh hưởng đến tình cảm giữa người với Thái Hậu và phủ Phụ Quốc Công nên mới có quyết định như vậy. Cho dù tam ti hội thẩm có tên Tô Nguyên kia, nhưng Tần đại nhân lại là một vị quan chính trực thanh liêm, từ trước đến nay y đều thẳng thắn, không e ngại cường quyền, con tin tưởng Tần đại nhân sẽ không để biểu ca bị oan uổng đâu! Huống chi, lần này Hoàng Thượng không cho phép người của phủ Phủ Quốc Công xuất phủ, cháu nghĩ đây lại là một chuyện tốt."
Nói xong, Vân Thiên Mộng ngừng lại một chút, đợi cho ba người hiểu rõ lời nói của nàng.
Quả thực, Cốc lão thái quân nghe Vân Thiên Mộng phân tích xong, sắc mặt thoáng chốc hòa hoãn lại rồi gật đầu. Khúc Phi Khanh ở bên cạnh như thấy được tia hy vọng mới, lập tức kéo Vân Thiên Mộng lại, vội vàng hỏi: "Mộng nhi, chúng ta bị giam lỏng, chẳng lẽ còn là chuyện tốt à?"
Vân Thiên Mộng khẽ vỗ vào tay Khúc Phi Khanh, một lần nữa mở miệng nói: "Việc cấm túc phủ Phủ Quốc Công, nhìn sơ qua giống như là vì chuyện của biểu ca làm liên lụy đến, nhưng như vậy cũng có thể ngăn cản được những kẻ khác tới quấy rối. Dưới tình trạng biểu ca bị giam giữ trong đại lao, cậu bị hôn mê chưa tỉnh lại, kẻ rắp tâm hãm hại biết được sẽ buông tha cho phủ Phụ Quốc Công này hay sao? Chính tờ thánh chỉ kia đã thay chúng ta ngăn cản các phiền phức không đáng có. Huống hồ, chuyện này đột nhiên xảy ra như vậy, trong triều các đại thần cũng không hẳn toàn là hạng người ngu muội vô năng, ắt hẳn sẽ có người đưa ra nghi vấn, giúp rửa sạch oan khuất cho biểu ca."
Vân Thiên Mộng nói một lượt ra, từng chữ từng chữ phân tích đầy chí lý, khiến cho Cốc lão thái quân không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, còn Quý Thư Vũ và Khúc Phi Khanh đã lộ rõ nét mặt vui mừng.
"Có điều, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi việc đã. Vạn nhất có chuyển biến xấu, cũng không đến mức giống như hôm nay, để bản thân mình rối loạn ngay tại đầu trận."
Thế nhưng, lòng vua khó dò, gần vua như gần cọp, lại có mấy người có thể phỏng đoán chính xác được tâm tư Hoàng Đế chứ?
Ngọc Càn Đế hôm nay đã đem Thái Hậu giam lỏng, nói rõ hắn đang đứng trước một việc chưa có quyết định chính xác, mới không muốn gặp mặt Thái Hậu, miễn cho việc nghe từ một mình Thái Hậu sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của mình.
Nhưng xét về phương diện khác thì Ngọc Càn Đế quả là một vị vua rất đa nghi, Thái Hậu không có con nối dõi, nên từ nhỏ đã nuôi nấng y đến lớn, một tay khéo léo đưa y lên ngôi vị hoàng đế, tình mẫu tử giữa hai người rất sấu sắc. Nhưng mặc dù có quan hệ như vậy, Ngọc Càn Đế cũng không nguyện toàn tâm toàn ý tin tưởng Thái Hậu từng vì hắn mà mưu toan mọi chuyện. Từ đó có thể thấy được, những kẻ xưng đế đều lục thân bất nhận (1), trở mặt vô tình.
BD:(1) Lục thân bất nhận: lục thân bao gồm Phụ Mẫu (Cha mẹ), Huynh Đệ (Anh em), Phu Thê (vợ chồng)
Lục thân bất nhận là không để ý đến tất cả mọi thứ tình thân cha mẹ, anh em, vợ chồng. . .
Mà những lời này, Vân Thiên Mộng không dám nói ra khỏi miệng, một là khiến đám người Lão thái quân chạnh long, hai là ngại tai vách mạch rừng truyền đến tai Ngọc Càn Đế, ba là với cơ trí khôn khéo của lão thái quân, sợ là đã sớm nghĩ đến việc này rồi, mọi người đều hiểu ở trong lòng, không muốn nhắc đến mà thôi.
"Mộng nhi, con cũng mau chóng quay về Tướng phủ đi Lần này xuất hiện tai họa như vậy, ta ngàn vạn lần không thể để liên lụy đến con được!" Cốc lão thái quân nhìn đứa cháu gái thông tuệ của mình, trong lòng tự nhiên vui mừng không ít, nhưng nhớ lại tình huống của phủ Phủ Quốc Công hôm nay, liền vội cấp bách khuyên bảo Vân Thiên Mộng nhanh rời khỏi, chớ để bị liên lụy tới.
Vân Thiên Mộng thấy Cốc lão thái quân giờ phút này đã thân mình không lo được mà vẫn còn suy nghĩ cho mình, trong lòng tuy không muốn rời đi, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết được, chỉ đành khẽ gật đầu nói: "Bà ngoại yên tâm, nếu có chuyện gì, Mộng nhi chắc chắn sẽ báo cho bà ngoại ngay lập tức."
Cốc lão thái quân thấy nàng hiểu chuyện như vậy, tâm tình cảm động, lo lắng nói: "Con ở ngoài phủ, tin tức tự nhiên sẽ biết nhanh hơn chúng ta ở đây! Nhưng vạn sự phải lấy thân mình làm trọng, không được mạo hiểm!"
Vân Thiên Mộng gật đầu lần nữa, hướng ba người thi lễ rồi xoay đi rời khỏi Thụy Lân Viện, mang theo đám người Mộ Xuân rất nhanh bước ra phủ Phủ Quốc Công.
Khi việc này vừa xảy ra, bên trong kinh đô lập tức bàn tán rầm rộ, thường ngày bách tính đối với phủ Phủ Quốc Công rất kính trọng, nhất là đối với thái độ làm người của Cốc lão thái quân cùng với Khúc Lăng Ngạo, đều là khen không ngớt miệng.
Nhưng hôm nay xảy ra sự tình như thế này, mọi người mặc dù không tin lắm, nhưng trong lòng cũng đã bán tín bán nghi.
Tuy rằng từ phủ Phủ Quốc Công đến Tướng phủ chỉ là một đoạn đường xe ngắn, nhưng Vân Thiên Mộng cũng nghe qua không ít tiếng bàn tán, khi xe ngựa gần đến Tướng phủ, Vân Thiên Mộng sai Mộ Xuân phân phó cho xa phu lái xe đến Thiên Phúc Lâu.
"Tiểu thư lẽ nào muốn đi mua điểm tâm cho Lão thái thái sao?" Mộ Xuân không giải thích được, bèn nhìn ngoài trời xem giờ, sợ là khi đến được Thiên Phúc Lâu thì loại bánh đậu xanh đó đã bán hết rồi.
Vân Thiên Mộng không hề mở miệng đáp lời, ngược lại vươn tay hơi đẩy màn xe một chút, nhìn cảnh phố xá náo nhiệt bên ngoài.
Trong khi đó ở bên trong đại lao, Khúc Trường Khanh vẫn đang nằm một góc trong nhà tù âm u ẩm ướt tràn đầy mùi máu tươi, hai tay hai chân của hắn đều bị xích sắt kềm chặt, không biết Tô Nguyên có lấy việc công mà trả thù riêng hay không, rốt cuộc đã lệnh cho ngục tốt treo trên cổ Khúc Trường Khanh vòng sắt nặng tới mười mấy cân.
Lúc ở biên ải Khúc Trường Khanh đã bị kẻ khác đánh lén trọng thương không thể ngồi lâu được, khi bị áp giải trở về đây, cả ngày chỉ có thể nằm. Trong tình cảnh như vậy, Tô Nguyên cũng chẳng buồn mời đại phu đến xem bệnh cho hắn.
Không chỉ như thế, Tô Nguyên còn đặc biệt sai người thả vô số đỉa lên đám rơm rạ mà Khúc Trường Khanh đang nằm nên chỉ mới một ngày không có cơm nước đưa vào mà thân thể mặt mày của Khúc Trường Khanh đã không còn chút máu nào. Nhưng hắn cho đên giờ vẫn luôn kiên cường, cũng không hề rên lấy một tiếng, chỉ mở to hai mắt nhìn trần nhà mốc meo.
"Loảng xoảng" Một tiếng mở khóa vang lên trong cái nhà tù đầy vắng vẻ này, vài tiếng bước chân truyền vào tai Khúc Trường Khanh, nhưng hắn vẫn giữ nguyên một tư thế, nhìn chăm chăm vào trần nhà, phảng phất như người tiến vào không có quan hệ gì với mình.
"Khúc công tử, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?" Tô Nguyên vác khuôn mặt nham hiểm đứng trước Khúc Trường Khanh mà cười nhạo, nhìn thấy tên công tử phong thái tuấn lãng ngày nào giờ đây trở nên vô cùng chật vật, trong lòng Tô Nguyên thật sự là hả giận.
Có điều, đối mặt với Tô Nguyên, Khúc Trường Khanh lại không có lời nào để nói, có thể nói là bởi vì chuyện nhị cô mẫu cùng với Vân Thiên Mộng, Khúc Gia cùng với Tô gia đã trở mặt thành thù, vô cùng sâu sắc, nhưng mà thực ra Khúc Trường Khanh không để ý tới Tô Nguyên là vì để bảo tồn thể lực của mình, dành từng hơi thở đợi tới lúc tam ty hội thẩm, tuyệt không thể vì chuyện đấu khẩu thiệt hơn mà lãng phí sức lực, miễn cho đến thời khắc mấu chốt lại không còn sức đấu lại với Tô Nguyên.
Đối mặt với vẻ trầm mặc của Khúc Trường Khanh, Tô Nguyên không quá để tâm, mở miệng nói thẳng: "Khúc công tử, ngươi quả thật cứng đầu. Có chuyện này bản quản mới biết được chẳng hay ngài có nhã hứng nghe không, Hoàng Thượng đã hạ chỉ giam lỏng phủ Phụ Quốc Công rồi, Lão thái quân thì ngất tới ngất lui tại chỗ! Haizz. . . à đúng rồi, có một chuyện công tử còn không biết nữa, nửa tháng trước, Khúc Hầu gia bị người đâm trọng thương, tính mệnh đang bị đe dọa cực kì nghiêm trọng. Thái Hậu vốn muốn chạy ngay đến Dưỡng Tâm Điện cầu xin Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng lại ra nghiêm lệnh giam lỏng Thái Hậu tại Phượng Tường Cung. Khà khà! Công tử, ngài đang hại cả nhà của ngài đó. Ngài nói một chút nghe xem, đang yên ấm làm thiếu gia Hầu phủ, vì cớ gì lại trở thành loạn thần tặc tử, sẽ có kết cục tốt đẹp sao? Huống hồ, Hoàng Thượng coi trọng phủ Phủ Quốc Công như vậy, lại kính yêu Thái Hậu biết bao, ngài làm vậy khác nào chặt đứt tình nghĩa giữa Hoàng Thượng và phủ Phủ Quốc Công, đẩy người trong gia tộc vào đường cùng?"
Tô Nguyên chậm rãi nói từng chữ một, đôi mắt cay độc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Khúc Trường Khanh.
Trong lòng Khúc Trường Khanh mặc dù vì lời nói của Tô Nguyên mà cuộn trào phong ba, nhưng nét mặt của hắn vẫn như ban đầu, không có bất cứ biểu cảm nào.
Trông thấy Tô Nguyên đang hứng thú chờ đợi vẻ đau khổ tức tối từ phía mình, tức thì cơn tức giận của Khúc Trường Khanh tiêu tán ngay lập tức. Đối với lời này của kẻ địch, hắn như trước là không tin không nghe bất kì thứ gì, ngược lại càng nhắm chặt hai mắt, không muốn chứng kiến thứ sắc mặt buồn nôn của tên Tô Nguyên nữa.
Tô Nguyên thấy lời nói của mình không có một chút hiệu quả nào, nhất thời giận tím cả mặt, giơ chân lên cố sức đạp vào ngực của Khúc Trường Khanh.
Khúc Trường Khanh chỉ cảm thấy phía dưới thân mình bắn ra một luồng dịch nhớt, chắc đấy là một con đỉa béo mọng nhờ hút no máu mình bị một đạp của Tô Nguyên gϊếŧ chết mà văng ra. (eo ơi… :giatminh: ) Có thể thấy một đạp này Tô Nguyên đã cố sức đến mức nào. Có điều so với những cực hình mà Khúc Trường Khanh đã chịu đựng thì chẳng thắm vào đâu, chỉ thấy khóe miệng của hắn từ từ nổi lên một vẻ châm biếm, mà cơn tức giận của Tô Nguyên theo đó dần dịu xuống, bình tĩnh lại.
"Công tử yên tâm, Tô Nguyên ta cũng không phải kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người gặp khó. Huống chi, lúc tam ty hội thẩm nếu thấy trên người công tử đầy vết thương thì bản quan thật khó tránh khỏi tội vu oan giá họa. Trong lúc này, bản quan tuyệt đối sẽ không dụng hình với công tư đâu, không những thế, bản quan còn chăm sóc công tử một cách chu đáo nữa kìa. Người đâu, h đưa Khúc công tử tôn quý vào tiền đường!" Nói xong, Tô Nguyên thu hồi chân lại, dắt theo đám thân tín rời khỏi căn phòng tràn đầy ô uế này.
Sau khi hứng chịu một đạp của Tô Nguyên, Khúc Trường Khanh cảm thấy ngực mình như bị lửa đốt, trong miệng dần ứ lên một mùi máu tươi nồng nặc, nhưng hắn cố gắng đè nén xuống dưới.
Trên người hắn, chỉ tính dây xích trói đầy tay chân cũng đã hơn ba mươi mấy cân, đồng thời bởi vì mất máu quá nhiều, toàn thân hắn căn bản không có chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho hai gã ngục tốt dìu mình đứng lên.
Khi hắn đứng dậy, một mùi tanh tưởi lan rộng ra ngập tràn cả nhà tù, hai gã ngục tốt nọ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đám rơm rạ trải dưới đất có đầy đỉa bám lên, mà đám đỉa này được nuôi dưỡng không biết khéo làm sao mà trở nên béo tốt vô cùng, trông rất buồn nôn, ngay cả đám người thường dụng hình như hai gã cũng không đành lòng phải quay mặt sang một bên. Trong lòng bất chợt nảy sinh kính ý đối với vị công tử từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướиɠ ở phủ Phủ Quốc Công này. Lực đạo của hai gã cũng vì thế nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Công tử, đắc tội rồi, chúng ta chỉ làm theo lệnh thôi!" Thấy khuôn mặt Khúc Trường Khanh đã trắng bệch như giấy, một gã ngục tốt thấp giọng nói, cùng với tên còn lại dìu hắn bước ra khỏi nhà tù.
"Ha ha, phải khiến hai vị đại nhân chờ lâu, bản quan đã đem Khúc Trường Khanh qua đây!" Đang ngồi tại tiền đường là Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Tần đại nhân và Đại Lý Tự Khanh Trịnh đại nhân, bởi vì địa điểm mà tam ty hội thẩm hôm nay là ở Hình Bộ nên hai người đưa vị trí chính giữa nhường cho Tô Nguyên.
Thấy Tô Nguyên đi vào, hai người hơi dứng dậy rồi ngồi xuống ghế.
Tần đại nhân là một lão nhân đã gần bảy mươi tuổi, râu tóc lão đều bạc trắng cả, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời tinh anh, ánh lên một luồng chính khí luân chuyển không ngừng, nhìn thấy Tô Nguyên tiến vào lão không có nói nhiều, chỉ theo phép tắc đứng dậy chào một cái rồi ngồi xuống chờ Khúc Phi Khanh được đưa đến.
Kế bên là vị Đại Lý Tự Khanh Trịnh đại nhân, vẻ mặt y vừa vặn giống với hình dạng của một quan lại trung trinh, nhưng trong đáy mắt lại hàm chứa một tia giảo hoạt khôn khéo, thấy Tô Nguyên đến thì hướng về hắn hơi gật đầu một cái, khi tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung thì lập tức vòng sang hướng khác.
"Rầm!" Tô Nguyên vỗ bàn một phát, tức khắc cất cao giọng nói: "Đem phạm nhân Khúc Trường Khanh đến!"
Vừa dứt lời, hai gã ngục tốt đã mang Khúc Trường Khanh vào.
Tần đại nhân nhìn Khúc Trường Khanh, thấy gương mặt không còn chút máu, nhưng cả người thì đầy vết máu, lập tức nhíu chặt mày lại, hai mắt hướng thẳng về phía Tô Nguyên, chất vấn: "Trước khi hội thẩm không được dùng hình, Tô đại nhân thân là Hình Bộ Thượng Thư, lẽ nào đến chuyện nhỏ ấy cũng không rõ sao?"
Tô Nguyên nghe vậy, liền mở miệng thanh minh: "Tần đại nhân đã hiểu lầm bản quan rồi! Khi áp giải hồi kinh thì Khúc Công Tử đã bị thương. Bản quan chỉ đưa Khúc công tử giam giữ trong nhà lao, tuyệt đối không có dụng hình, nếu đại nhân không tin, có thể để cho người khám nghiệm tử thi tới kiểm nghiệm lại vết thương trên người hắn."
Sắc mặt Tô Nguyên nghiêm túc, ngôn từ ngay thẳng, làm cho ai cũng tưởng là Tần đại nhân trách oan hắn.
Vị Trịnh đại nhân nọ thấy còn chưa hội thẩm mà hai người kia đã suýt xảy ra tranh chấp, liền lên tiếng hòa giải, cười cười nói: "Hai vị đại nhân chớ nóng vội! Bản quan cũng nghe nói là Khúc Trường Khanh ở biên quan bị trọng thương, nếu Tô đại nhân thật sự dùng hình, sợ là Khúc Trường Khanh đã sớm bị khiêng đi rồi. Mà Tần đại nhân cũng không nên đề cao công chính quá, miễn cho ba người chúng ta cùng hội thẩm mà xảy ra oan ức sai trái, đến lúc đó lại phụ tín nhiệm của Hoàng Thượng. Vả lại, bản quan thấy sắc mặt Khúc Trường Khanh tuy không tốt, nhưng y phục chỉnh tề, quả thật không giống như người đã bị hành hình."
Sau khi Trịnh đại nhân nói xong, sắc mặt của Tần đại nhân với Tô Nguyên mới trở nên hòa hoãn, trong khi đó Khúc Trường Khanh nhìn thấy điệu bộ làm trò của Tô Nguyên thì khóe miệng nổi lên ý cười rất nhạt.
"Khúc Trường Khanh, ngươi có biết tội của mình không?" Lúc này, Tô Nguyên nhắm thẳng vào Khúc Trường Khanh ở phía trước, lớn tiếng hỏi.
Khúc Trường Khanh ngẩng đầu lên, trong đại đường ánh sáng tối tăm, thứ xú khí ô uế trong nhà lao dường như cũng lẩn quất đâu đó trong đại đường này, mà tên đao phủ Tô Nguyên này vẫn có thể an tâm ngồi trên đó. Một thân sát khí dung hòa với thứ không khí bên trong đại đường, thực sự khiến Tô Nguyên càng giống với một tên đồ tể.
Chỉ thấy Khúc Trường Khanh thu hồi nụ cười nhạt bên khóe miệng, thanh âm lạnh nhạt không gì sánh bằng, kiên định nói: "Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ!" (2)
(2) 欲加之罪何患无辞: đại ý nói là nếu muốn đổ tội cho người ta thì việc kiếm đại vài tội danh đâu có khó gì?
Lời này vừa dứt, trong mắt Tô Nguyên liền hiện lên một tia ngoan độc, tức khắc mở miệng mắng rằng: "Khúc Trường Khanh, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ngươi còn muốn nói láo nữa sao? Hôm nay Hoàng Thượng phái ba người chúng ta đến đây là để bắt ngươi nhận tội, mới có thể cho ngươi cơ hội để hối cải. Nhưng ngươi lại một mực khăng khăng, loại loạn thần tặc tử bực này như ngươi, đích thực là không cần Hoàng Thượng ban ơn, đợi ngươi chính là trảm đao ở Ngọn đầu đài!"
Những lời giảo hoạt vừa đe dọa vừa áp đặt tội danh này của Tô Nguyên khiến trong mắt Tần đại nhân lần thứ hai nổi lên bất mãn. Mà vị Trịnh đại nhân nọ đợi cho Tô Nguyên nói xong, liền theo sát đó cất tiếng: "Khúc Trường Khanh, ngươi nói 'Dục gia chi tội', nhưng chúng ta thực sư là phát hiện được thư tín cùng với tín vật mà người trong hoàng tộc Bắc Tề đưa cho ngươi ngay trong vạt áo của ngươi. Đối với những thứ này, ngươi giải thích thế nào đây?"
Khúc Trường Khanh giương mắt nhìn Trịnh đại nhân, nghe hắn nói ngay ngắn có trật tự, nhưng đều giống với Tô Nguyên đem tội danh đổ lên đầu mình, ánh mắt của ý tức thì chuyển hướng sang Tần đại nhân, gằn từng chữ: "Ta không có làm chuyện đó, đại nhân muốn ta giải thích thế nào đây? Dựa vào thư tín cùng với tín vật là có thể dễ dàng định tội ta sao? Tín vật và thư tín đều là bịa đặt, tội danh áp đặt kia cũng là nói bậy. Ta không có làm, cho dù có chết cũng không nhận cái tội danh này."
Tần đại nhân thấy Khúc Trường Khanh nói ra từng chữ từng chữ đều chí lý, trong lòng nhớ đến quan hệ giữa Tô Nguyên cùng với Tướng phủ, liền hiểu rõ nguyên do của mọi lời nói và việc làm của hắn khi nãy, lão mở miệng nói: "Nếu là vậy, xin mời Tô đại nhân trình vật chứng lên!"
Tô Nguyên thấy vị Tả Đô Ngự Sử này khôn khéo như vậy, rốt cuộc không bị lời nói của mình và Đại Lý Tự Khanh lay chuyển, ánh mắt nhanh chóng bắn về phía Khúc Trường Khanh, lại thấy hắn nhìn chằm chằm vào Tần đại nhân, trong lòng hắn chợt nổi lên cơn giận dữ, sát khí trong mắt càng đậm, nét mặt lại bình tĩnh phân phó: "Người đâu, trình vật chứng lên đây!"
Ngục tốt nghe rõ giọng Tô Nguyên phân phó, lập tức chạy xuống phía dưới, một hồi sau tay cầm lấy hai vật chứng để trước mặt ba người.
"Hai vị đại nhân mời xem qua, đây là vật chứng minh Khúc Trường Khanh tư thông với Bắc Tề. Phong thư này bản quan đã tỉ mỉ xem hơn mười lần, từng câu từng chữ bên trong đều biểu lộ rõ sự bất mãn đối với Thiên Tử triều ta, đồng thời còn không quên xu nịnh thiên tử Bắc Tề. Trong đó cũng đặc biệt nhấn mạnh đến tình hình một vài thành trì trọng yếu của ta. Mà miếng lệnh bài phỉ thúy có khắc chữ 'Tề' ở trên này, chỉ e là do Bắc Tề đưa cho để hắn có thể tự do ra vào hoàng cung Bắc Tề."
Tô Nguyên thấy Tần đại nhân đứng dậy đến gần bàn án của mình để kiểm tra vật chứng, liền nhanh chóng mở miệng giải thích, tay nâng cao yêu bài lên cho tất cả mọi người đều thấy rõ chữ cùng với hình vẽ được khắc trên đó.
Hai người sau khi xem xong nội dung thư tín cùng với lệnh bài, sắc mặt đều thay đổi.
Nếu nói thư tín kia có thể là giả, thì lệnh bài nọ lại chỉ có ở Bắc Tề mà thôi. Kỹ thuật điêu khắc ở mặt trên là do Bắc Tề độc quyền sở hữu, chớ kể đến chuyện đại sự quốc gia tuyệt đối không cho phép làm giả. Vả lại lệnh bài này chỉ có người của hoàng tộc Bắc Tề mới có tư cách mang bên người, lại xuất hiện trên người Khúc Trường Khanh khi lục soát. Bằng chứng vững như núi, cho dù người khác có muốn giúp hắn, chỉ sợ là hữu tâm vô lực.
Khúc Trường Khanh cũng thấy rõ lệnh bài màu xanh nọ, trong lòng tuy rằng khϊếp sợ vì sao thứ quý trọng như vậy lại có thể lục soát ra từ trên người mình, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh không hề bị lay động.
"Xem ra Khúc công tử không chịu nhận tội, tiếp tục trầm mặc đến cùng rồi." Tô Nguyên cố tình cho Khúc Trường Khanh thấy rõ yêu bài nọ, vừa rồi còn cố ý nâng cao yêu bài lên, ý muốn nắm lấy vẻ thất kinh của y mà nhân cơ hội bắt tội.
Không ngờ Khúc Trường Khanh có thể giữ bình tĩnh như vậy, biểu cảm trên mặt không có chút biến đổi nào, khiến cho Tô Nguyên lo ngại nếu tiếp tục như vậy thì sợ là thế cục có thể bị đảo lộn liền lập tức quát lớn: "Người đâu? Dùng hình!"
Đã đến thời khắc này, vật chứng đều nhằm vào Khúc Trường Khanh, vô cùng bất lợi với hắn, mà hắn lại cự tuyệt mở miệng, Tô Nguyên bây giờ có dùng hình thì kẻ khác cũng không thể nói ra nói vào điều gì.
Mấy gã ngục tốt đã chuẩn bị hình cụ từ lâu đưa lên trước, bao gồm một chiếc giường sắt hướng bốn phía, một thùng nước nóng to lớn. Một gã tiến lên trước mặt Khúc Trường Khanh, mạnh tay lột y phục trên người hắn xuống.
Tần đại nhân đã sớm nghe đến hình phạt bên Hình Bộ, nhưng hôm nay chứng kiến Tô Nguyên dùng cực hình tẩy da (DG: gọi vầy cho nó ghê gớm chút ^^ ) tàn khốc này áp dụng lên Khúc Trường Khanh, liền vội vàng hô: "Chậm đã! Tô đại nhân không nên tàn nhẫn quá. Cho dù là phạm nhân, cũng không nên làm vậy. Ngài đây là muốn bức Khúc Trường Khanh mở miệng nói ra, hay là muốn làm nhục hắn đến chết? Nếu sau này chứng minh được Khúc Trường Khanh là trong sạch, Tô đại nhân sẽ ăn nói thế nào với Hoàng Thượng đây?"
Hình phạt tẩy da, trong quá trình hành hình sẽ khiến cho phạm nhân đau khổ đến mức hận không thể chết liền tại chỗ. Chỉ đơn thuần nhìn cách hành hình, trước hết phải cởi sạch quần áo trên người phạm nhân, hình phạt nhục nhã người đến mức này, đối với những sĩ phu như bọn hắn, tuyệt đối là nỗi ô nhục lớn nhất!
(Sĩ khả sát bất khả nhục! ! ! ! )
Mà Khúc Trường Khanh từ trước đến giờ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, khi thấy áo mình bị cởi ra thì trong mắt cũng nổi lên sự phẫn nỗ, ánh mắt nhìn về phía Tô Nguyên càng tràn đầy hận ý vô cùng.
"Lời của Tần đại nhân sai rồi! Tên Khúc Trường Khanh này rất cứng đầu, nếu không dụng hình nặng một chút, sợ là hắn sẽ không nói ra sự thực. Hơn nữa, Hoàng Thượng đang chờ chúng ta thẩm tra xong, chúng ta cũng không có nhiều thời gian để hao phí cho hắn!" Tô Nguyên mở miệng vừa cười vừa nói với Tô đại nhân, rồi hướng về đám ngục tốt lạnh lùng nói: "Nghĩ cái gì nữa, còn không mau dụng hình? ? ?"
Đám ngục tốt kia thấy lãnh đạo trực tiếp của mình lên tiếng, cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức nhanh tay thực hiện thao tác dùng hình. Bên trong đại đường chứa một thùng nước nóng lớn, khiến cho không khí trở nóng bức vô cùng, mọi người đều ướt đẫm mồ hôi. Nhưng Tô Nguyên kia vẫn cho rằng nước chưa đủ nóng, lập tức đứng lên với vẻ mặt ngạo mạn phách lối, sai người nung nóng cả cái thùng sắt chứa nước thêm nữa.
Tần đại nhân thấy Tô Nguyên khư khư cố chấp như vậy, rồi nhìn vào Khúc Trường Khanh đã bị lột áo ra, trong lòng thoáng xẹt qua một tia không nỡ.
Đang lúc Tần đại nhân muốn mở miệng lần nữa thì ngục tốt ở ngoài cửa chạy vào, quỳ gối trước mặt ba người bẩm báo: "Đại nhân, Sở Tướng tới."
"Hắn tới làm gì?" Mọi việc đang êm đẹp lại bị xen ngang khiến Tô Nguyên nhíu chặt mày, trong mắt lộ ra sát ý.
"Nhanh mời vào!" Mà cùng lúc đó, Tần đại nhân thấy Tô Nguyên đang tính cự tuyệt thì đã nhanh miệng nói trước, gã quan phụ tá bên cạnh lão lập tức chạy nhanh ra ngoài, mở cửa lớn mời Sở Phi Dương tiến vào.
"Trời nóng như thế mà Tô đại nhân lại không ngại khổ, vẫn cố đứng trong đại đường với cái nồi hơi nóng này, không biết là Tô đại nhân đang chuẩn bị làm gì vậy!"
Cùng với bước chân tiêu sái của Sở Phi Dương, thì thanh âm hàm chứa vẻ uy nghiêm của hắn cũng rành rọt lọt vào trong tai mọi người.
Ba người ngồi trên ghế nhanh chóng đứng dậy nghênh đón Sở Phi Dương, cung kính thi lễ: "Hạ quan tham kiến Sở Tướng!"
Sở Phi Dương quét mắt qua Khúc Trường Khanh đang vô cùng chật vật, thấy sau lưng hắn là hàng loạt các vết thương đã mưng mủ và lan rộng ra, trong đáy mắt nhất thời lạnh như băng như sương, ý cười trong ánh mắt nhìn về phía Tô Nguyên càng đậm thêm: "Tô đại nhân quản lý Hình Bộ thật tốt! Chẳng ngại nóng bức tự mình tra khảo phạm nhân cơ!"
Tô Nguyên thấy Sở Phi Dương đến đây trong lòng vốn không vui, nhưng y đang là Tả Tướng của Tây Sở, trong tay Sở Vương còn có binh quyền to lớn, khiến cho hắn dù đã dựa vào Thần Vương, nhưng lúc này cũng không thể lấy trứng mà chọi đá được. Chỉ có thể kính cẩn mà trả lời: "Tướng gia khen nhầm rồi! Vi thần một lòng tận tâm với Hoàng Thượng, chỉ muốn giúp người san sẻ âu lo mà thôi!"
"Nhưng bổn tướng lại thấy Tô đại nhân đang làm cho Hoàng Thượng áy náy đấy! Lần này Hoàng Thượng giao trách nhiệm cho tam ty hội thẩm, đó là không muốn án này bị kết sai, khiến người chịu oan khuất. Đây cũng là vì tình cảm của Hoàng Thượng đối với Thái Hậu, đối với phủ Phụ Quốc Công, càng hi vọng các vị đại nhân có thể thay Khúc Trường Khanh giải bày oan khuất. Nhưng không ngờ Tô đại nhân còn muốn vu oan giá họa, chẳng lẽ ngài không hiểu rõ dụng ý của Hoàng Thượng?" Nhìn thấy bộ dáng Tô Nguyên giận mà không dám nói gì, Sở Phi Dương chậm rãi nhướng mày thưởng thức, khẩu khí lại sắc bén thêm vài phần.
"Sở Tướng nói chí lý. Hạ quan sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý, quyết không để chuyện vu oan giá họa xảy ra! Cất hết hình cụ đi!" Tần đại nhân vốn không đồng ý với sự tàn nhẫn của Tô Nguyên, lập tức thuận theo Sở Phi Dương cất lời, phất tay ra lệnh dọn hết đám hình cụ xuống dưới.
Tô Nguyên bị chế giễu một hồi, sắc mặt vô cùng khó coi, cười lạnh nói: "Sở Tướng có điều không rõ, tội danh thông đồng với địch phản quốc này của Khúc Trường Khanh đã định rồi, tất cả vật chứng đều đầy đủ, không cho phép hắn nói láo nữa!"
"Nếu thực sự tội danh đã định, ba vị đại nhân nên khẩn trương vào diện thánh, đem kết quả báo cáo cho Hoàng Thượng biết! Chứ không phải ở đây lén dụng hình! Nếu việc này truyền đến tai của dân chúng, chỉ sợ dân chúng Tây sẽ vì hành vị này của Tô đại nhân mà mất lòng tin vào Thánh Thượng! Đến lúc đó, ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoàng Thượng, Tô đại nhân có thể gánh vác được tội danh này sao?" Sở Phi Dương nhanh chóng phản bác lại, từng chữ chí lý làm cho Tần đại nhân khâm phục không ngớt.
Tô Nguyên nhất thời nghẹn lời, buồn bực xoay người cầm lấy hai vật chứng trên bàn, khuôn mặt âm hiểm cười một tiếng: "Không bằng Sở Tướng hãy xem trước hai vật này một chút đi, sau đó hãy kết luận!"
Sở Phi Dương vẫn giữ nụ cười trên môi, không tiếp nhận chứng cứ trong tay Tô Nguyên, thẳng thắn nói: "Vật chứng như thế, hoàn toàn có thể là đồ giả! Huống hồ, Hoàng Thượng đã sớm đưa cho bổn tướng xem qua rồi. Tô đại nhân quản lý Hình Bộ, không ngờ lại hồ đồ đến vậy! Khúc Trường Khanh ở biên cương nhiều ngày, trong tay lại có lệnh bài này của hoàng cung Bắc Tề, thử hỏi một kẻ có thể tự do ra vào Hoàng cung như hắn, vì sao còn muốn làm chuyện thừa thãi là viết một bức thư báo cho Bắc Tề biết tình hình của Tây Sở ta? Lẽ nào Khúc Trường Khanh rảnh quá không có việc gì làm nên tự tạo một cái tội danh thông đồng với địch phản quốc rồi tự đổ lên đầu mình? Tô đại nhân phán án hồ đồ như vậy, sợ là không có tư cách ngồi ghế Hình Bộ Thượng Thư này rồi."
Sự phân tích của Sở Phi Dương làm cho Tần đại nhân ở một bên tán thưởng không ngớt, Tô Nguyên ở đằng trước thì mặt trắng bệch ra. Còn lại là Trịnh đại nhân gần đó chỉ lặng lẽ không lên tuếng đứng một bên, yên tĩnh theo dõi biến đổi bất ngờ.