"Có chuyện gi thế này? Các ngươi chét hết cà rõi à? Không mau tới kéo Nhị tiểu thư xuống cho ta."
Vân Huyên Chì vừa bước vào nội thất thì thấy vυ" vương đang ôm eo Vân Nhược Tuyẽt, mà vân Nhược Tuyẽt thi kiên quyễt muốn tới đập đâu vào cột giưàng nên hắn vội hét lớn một tiếng.
Đám nha đâu bà tử vốn không dám vào phòng, thây vân Huyên Chi ra lệnh thì rõi rít tiến lên, vừa lôi kéo vừa sợ làm bị thương Vân Nhược Tuyết. Mười mây người mất sức chín trâu hai hổ mới kéo vân Nhược Tuyết ngôi xuống được.
Tô Thanh ớ một bên không thèm đế ý tới nàng ta, ôm ngực ngôi ở bên giường, u oán nhìn ván Huyen Chi vốn đã lâu không thấy.
“Thanh Nhi, rõt cục có chuyện gì xảy ra? xưa nay nàng là một người hiểu biẽt, sao lại đế Tuyễt Nhi làm ra chuyện tinh xâu hô’ the nay má nàng cũng không thèm ngăn cán? Nàng là mẹ ruột mà lại trơ mắt nhìn con ậái minh đi tìm chết à? Lòng cứa nàng rốt cục làm bâng gì vậy, sao lại tàn nhẫn như thế? Ta thật nhìn sai nàng rồi!"
Vân Huyên Chi thấy Tô Thanh ngồi ớ trên giường nghỉ ngơi, không thèm thỉnh an hắn thì cơn giận chạy lên não, chi thắng vào mặt Tô Thanh mà mèng.
Tô Thanh lâng lặng nghe vân Huyên Chi chi trích, nước mắt chậm rãi rơi ra, trên mặt không hề tỏ ra đau đớn khố sở gì, cuõi cùng ngite dầu cười lớn.
Sau đó nàng ta mới từ từ chống tay vào eo đứng lên, ánh mát rưng rưng, khoe miệng cười hướng vê phía Van Huyền Chi, nói:
“Tướng gia đúng là nhìn sai nô tỳ rõi. Mà Nô tỳ cũng đặt lòng tin sai chỗ rói. Cứ tướng ráng trong lòng tướng gia vẫn có no tỳ, nhưng bây giờ nô tỳ mới hiểu được, bất kỳ ai cũng có thế thay thế được nô tỳ, tưởng gia cũng có thế vì bất kỳ ai má quên đi nô tỳ. Đã lâu rồi tướng gia không tới thăm mẹ con nô tỳ, lúc nay vừa thây đã nhanh môm nhanh miệng, thăn sác nghiêm nghị, giông như nô tỳ đã làm chuyện gì thương thiên hại lý vậy. Ngài nói đi, là ngài làm nô tỳ tốn thương hay hết thày là nô ty sai?”
Vân Huyên Chi b| hói ngược lại như thế thì cứng họng.
Nghĩ lại, mây ngày nay, Tô Thanh có thai mà mình lại vì mấy thị thiễp mới xinh đẹp mà quên không tới Phong Hà viên này thăm nàng.
Sáng nay nghe Hoa di nương có thai, chính mình cùn vui mừng, hận không thế rời cá khô phòng của tướng phú tới Phủ Liễu viện, vậy mà Tô Thanh co thai lại chàng một chút quan tâm.
Nhớ tới những năm gân đây Tô Thanh vất vá quán lý tướng phú, năm đó còn không đê’ ý danh phạn mà đi theo minh, vân Huyên Chi nhắt thời cám thây vô cùng xấu hổ, ánh mắt nhìn Tô Thanh đây vẻ đau lòng, chi cúi đầu quát: “Thanh Nhi", rồi lại không biết nên nói cái gì.
Vυ" vương ở một bên thẩy Tô Thanh đã bắt được lòng cùa vân Huyên Chi thi không khỏi trâm trồ Tô Thanh có thú đoạn tót. Bà ta lặng lẽ đi tới chỗ đám nha đầu bà tử, không quên kéo theo vân Nhược Tuyẽt còn đang muôn làm loạn, nhường lại căn phòng cho Tô Thanh và vân Huyền Chi.
Lúc này Tô Thanh vô cùng binh tĩnh, nàng khoát khoát tay với vân Huyền Chi, có chút hiểu rõ hông trân, nám được ý vị của cuộc đời, nói:
"Bây giờ nô tý chi muôn vì người sinh ra một nam hài, đỗi với những chuyên tranh giành tình cám kia không hê còn lòng dạ nào nữa, tướng gia cũng không cân vi thế mà cảm thây đau lòng. Chi bâng người đi tới Phú Liễu Viện tìm Hoa đi nương bâu bạn đi, nàng ấy lăn đầu mang thai, trong lòng sẽ có chút sợ hãi."
Nói xong, Tô Thanh bèn xoay người đi, không thèm nhìn vân Huyên Chi nữa, nhưng đầu vai nàng vẫn run rây khiên cho vân Huyên Chi cảm thây vô cùng đau long. Hắn bước tới, dùng sức ôm Tô Thanh vào trong ngực, vuốt ve đâu vai của nàng ta, nhẹ giọng nói:
"Thanh Nhi, đừng khóc nCte! Nàng ta có được súng ái bao nhiêu thì cũng không thể thay thế được địa vị của nàng trong lòng tã. Trong mát ta, con cùa nàng mới là tót nhất, đừng vì chuyện này mà ghen tuông như thế! vừa rõi là ta sai, không nên chưa hỏi mà đã quát tháo với nàng. Nàng không nên tức giận kèo con chúng ta bị ảnh hưởng!”
Nói xong, hai tay vân Huyên Chi nhẹ đặt lên bụng Tô Thanh, dùng tâm cảm nhận tiểu sinh mạng còn chưa thành hình ở bên trong.
Một dòng lệ nóng hối nhó xuống tay hắn, Tô Thanh đã không còn đè nén nổi cám xúc cùa mình nữa. vân Huyên Chi cũng không nhịn được, hai tay ôm chặt lấy đâu vai Tô Thanh, ôm chặt lây thân thể của nàng tá.
Má Tô Thanh ở trong ngực của vân Huyễn Chi vẫn không không chẽ được tâm tinh của mình, một tay đấm vào lưng vân Huyền Chi, một tay lại ôm chặt lấy hông hân, ở trong ngực hẳn khóc rông lên.
Vân Huyên Chi trong lòng tự thây có lỗi nên cũng không ngằn cản nàng phát tiẽt, vẫn lâng lặng ôm lấy nàng ta, đế nàng ta khoe một trận thoải mái.
Một lúc sau, Tô Thanh cuối cùng cũng nín khóc. Khi nhìn lại ngực áo của vân Huyên Chi đã ướt đãy nước mắt của mình thì ngượng ngùng đỏ cá mặt.
Vân Huyên Chi nhìn dáng vé xấu hô' đây quyến rũ động lòng người của Tô Thanh thì lập tức ôm lây nàng đi vê phía giường lớn, hai người ôn tôn lãng mạn một trận.
Vυ" vương canh giữ ở phòng ngoài thây hôm nay phu nhân ở trong tuyệt địa gặp sinh thì vô cùng cao hứng. Bên tai lúc này lại truyền tới tiếng nam nữ vui vè càng khiên cho bà ta mặt mày như nở hoa.
Nhưng vυ" vưang chi lũ nghe động tinh trong nội thất mà quên đi vân Nhược Tuyết ở bên cạnh mình.
Vân Nhược Tuyẽt là một cô nương chua chông, nghe thây những âm thanh vợ chồng này thì mặt mũi sớm đã đo bừng, trong long càng hận Tô Thanh, hận mẹ mình không để ý bây giờ là lúc nào mà con nghĩ tới chuyện này. Đôi tay nhó bé của vân Nhược Tuyết đã sởm nám thảnh nắm đấm, trong đâu nghĩ nén chút nữa sẽ tố cáo với vân Huyền Chi như thể’ nào.
Một hồi lâu, trong phòng mới yên tĩnh trở lại, qua nửa canh giờ sau thi vân Huyền Chi được Tô Thanh tiễn khói nội thất.
Vân Nhược Tuyết thấy cơ hội tới, lập tức đang ngôi trên ghê băng đứng bật dậy, nhanh chóng xông về phía Van Huyên Chi nhưng đã bị ánh mắt dầy ngoan lệ của Tô Thanh ngăn lại.
“Đúng rõi, ta quên hói, vừa rồi tại sao Tuyết Nhi lại muôn tự vẫn? Con không
biết mẹ con cố bâu cần được nghi ngơi sao? Lần sau còn lỗ mãng như thế, ta nhất định sẽ trừng phạt đó."
Vân Huyền Chi thấy vân Nhược Tuyết vẫn mang bộ dáng không biết nặng nhẹ đó thì lấp tức lên tleng trách cứ.
Vân Nhược Tuyết thấy mẫu thân sau khi sung sướиɠ một phen lại còn đem đầu mũi tên hướng ve phía mình thi trong lòng vô cung ấm ức, vành mắt đã sớm đó lên:
"Hiện tại trong lòng mọi người đâu còn có con, chẳng thà con chét quách đi cho xong. Con chi muôn tham gia thọ yên của lão thái quân, tại sao tất cá đêu..."
Nhưng Vân Nhược Tuyễt còn chua nói xong thì đã bị Tô Thanh bụm miệng lại, kéo nàng ra sau, rõi hướng vân Huyên Chi giải thích: ”
Không phái chuyện gì lởn cà. Tuyết Nhi vì tham gia thọ yến mà không có đõ trang sức mới nên mới tới đòi hoi một chút thôi. Chàng mau di thăm Hoa di nương đĩ, ở đây có thiễp là được rồi!"
Vân Huyên Chí trừng mát nhìn vân Nhược Tuyết rõi lại ôn nhu gật đều với Tô Thanh, sau đỏ nói:
"Tối nay ta sẽ quay lại thăm nàng!"
Nói xong hân xoay người đi ta khỏi Phong Hà Viên.
Vân Nhược Tuyết thấy cơ hội duy nhất của mình đêu bị mẹ cắt đút thì trợn mát dãy oán giận. Nhưng Tồ Thanh chi khẽ cười nhạt, sau đó lại nói ra một câu khiên vân Nhược Tuyết cảm thấy không thế tín nối:
"Nếu con muốn đi tham gia thọ yến, vậy thi chiêu lòng con!"
Vân Nhược Tuyết không đám tín vào tai minh, the nên mặt nàng ta chợt đại ra, ánh mắt đay hô nghi nhìn Tô Thanh, lại thấy mẹ nàng giơ tay lên véo trên má nàng một cái. cái đau làm vân Nhược Tuyẽt tin tưởng chuyện này hoàn toàn là thật, một sự vui sướиɠ xông lên, vân Nhược Tuyết ôm lây Tô Thanh, lởn tiếng hói:
"Mẹ, thật chú? Mẹ đồng ý thật sao?"
Tô Thanh thấy con gái mình vui vé như thế thì khẽ đưa tay vuốt lên trán băng vài trâng của nàng ta, nói nhó:
"Con gái ngốc, tát nhiên là thật, chàng lẽ mẹ còn lùa con hay sao? Mẹ sẽ cho ngưòi báo vân Thiên Mộng và lão thái thái, mời các nàng tối nay tới đây, trước mặt cha con và lão thái thái sẽ đem đô của mẹ nàng trà lại cho nàng."
Nghe vậy, vãn Nhược Tuyẽt gật đâu như trống bói, cánh tay vừa rõi còn vung lên hung dữ, bây giờ lại cẩn thận đưa Tô Thanh có vé moi mệt vê nội thai:
nghi ngơi!
ớ Khởi La Viên, sau khi nghe được tĩn tức, vυ" Me cảm thây trong chuyện này nhất định còn có bí mật gí đó. Nêu không bằng vào thái đọ của Tô Thanh khi trước, làm sao có thể đem toàn bộ đô cưới của phu nhân nhả ra như vậy?
Vân Thiên Mộng nhìn cảnh sắc bên ngoài, khóe môi nhếch lên cười nhạt khiến cho vυ" Mễ va Mộ Xuân ở một bên không hiểu tiểu thư mình đang cười cái gì, hay là đã bị Tô Thanh làm cho rõi loạn rõi?
"Tiểu thư, Tô di nương mời người tôi nay tới Phong Hà Viên nhất định là có âm mưu gi đó, hay là người đừng đi nữa!"
Mục Xuân trẻ tuổi, không thể duy trì bình thân như vυ" Mễ, thẩy vân Thiên Mọng như the thì cho là nàng đang giận dữ nên lo lắng nhác nhở.
Nhưng sau khi Mục Xuân mở miệng, vân Thiên Mộng càng cười tươi hơn, nụ
cười rực rỡ chói mát, trong đó lại có một chút ánh sáng lạnh như sương khiên cho người ta sợ hãi, nhưng quanh thân nàng vẫn duy tri hơi thở ôn hòa làm người ta như lâm vào ảo giác.
"Sao lại không di chú?” vân Thiên Mộng nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Ngay cá Mộ Xuân và vυ" MỄ đêu nhìn ra Tô Thanh có vấn đề, chẳng lẽ nàng lại
không nhìn ra sao?
Mục Xuân và vυ" Mễ nhất thời kinh ngạc, không rõ tiểu thư tại sao lại vẫn cười vui vé như the, thậm chí còn hỏi ngược lại các nàng, rõ ràng là quyết định đi. Nhưng Tô Thanh trước giờ đêu không ưa tiểu thư, hơn nữa bây giờ tiểu thư lại được tướng gia và lão thái thái súng ái, Tô Thanh chắc chắn rát muôn tính ke hãm hại nàng nên chắc chân không phải là thật lòng mời.
Thấy bộ dáng không thèm đế ý cùa Vân Thiên Mộng, vυ" Mễ có chút nóng nảy, tiến lên một bước, khom lưng với vân Thiên Mộng rồi lẽn tiếng phân tích:
"Tiểu thư, xê chiêu nay Tướng gia mới từ trong Phong Hà viên đi ra, nghe gã sai vặt bên cạnh tướng gia nói lúc đi vào vè mặt của ngài đãy giận dữ, nhưng đi ra lại vô cùng vui vẻ. Tiếu thư, rõ ràng là Tô di nương đã lấy lại được sùng ái của lão gia. có thể Tô di nương định lợi dụng điệu này đề gây bất lợi cho tiểu thư. Lúc trước là do chúng ta qua mềm long nên mới không nhanh tay xử lý á!"
Nói tới đãy, vé mặt vυ" Mễ hiện lên vẻ hối hận võ cùng.
ớ trong trạch viện nhiều năm như thế, bà ta đã sớm nhìn quen cảnh bị thãt sùng rồi lại được ân sùng, nhưng lăn nào cung phản ứng quá trễ. Lúc trước không nghĩ tới việc đem Tô di nương chèn ép một phen cho không ngóc đâu dậy nổi, bây giờ thì lại làm tiểu thư phải hao tổn trí oe rồi!
Vân Thiên Mộng thây vυ" MỄ áo não như thế thì trong đôi mắt lạnh hiện lên chút ấm ép, ôn hòa nói:
"Vυ" à, nếu có thể vật ngã được Tô Thanh thì chí cần dựa vào the lực của phú Phụ Quõc Công là có the tra rõ chuyện mẹ ta qua đòi năm đó rồi! Nàng ta có thể lui dối lâu như thế thì phải là người cổ tâm cơ, không nên vì thân phận di nương của nàng ta mả được phép tỏ ra khinh thường con người đó.
Năm đó Tô Thanh giẽt đệ đệ mà đê’ lại nàng không phải vì có lòng thương xót, chuyện này chính nàng cũng phải thừa nhận Tô Thanh là người mưu trí.
Gϊếŧ chết con trai của vân Huyên Chỉ íà trừ đi được một địch nhân quan trọng, nêu không đứa bé này sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ thẳc mắc vê cái chét của mẹ ruột mình. Đen lúc đó, so với những đứa con của đám thị thϊếp, chắc chân Vân Huyên Chi sẽ chọn đứa bé này làm người thừa kê. Nêu vậy, đứa trẻ ấy nhất định sẽ vi mẹ đè mà báo thù, Tô Thanh chắc chân sẽ khống có kết quả tốt.
Vi vậy, mua chuộc bà đỡ, quý không biết, thăn không hay gϊếŧ chết đứa bé này, chính là bước đầu tiên trong kẽ hoạch của Tộ Thanh.
Mà Tô Thanh để nàng sõng cũng chi vì ngăn miệng của phú Phụ Quõc công mà thôi.
Dù sao, nêu như Khúc Nhược Ly để lại một đứa con gái rồi qua đời, chỉ cần bà đỗ công bổ ra ngoài ràng Khúc Nhược Ly chết vi sinh khó, cho dù là phủ Phụ Quôc Cong cũng không thể làm gì.
Mà bản thân nàng là nữ nhân, rồi có lúc sẽ phái gả ra ngoài, làm sao có thế gây uy hϊếp gì cho Tô Thanh được nữa.
Cho nên để nàng sõng sót chính là bước thứ hai trong kẽ hoạch của Tô Thanh.
Mà mình chi là một đứa trê mới sinh, nêu không có mẹ thì rất khó nuôi sõng, nêu tương lai có chết non thì cũng chi có thể’ trách hài tử bạc mệnh, đầu thãi vào nhà giàu sang nhưng không co phúc hưởng thụ, vậy có thể trách ai được?
Vì vậy, Tô Thanh mặt ngoài là săn sóc nàng, nhưng thật ra đã từng ngăm muôn giễt chét vân Thiên Mộng.
Không thế không nói, bước tính toán này của Tô Thanh quá nhiên là vô cùng trót lọt.
Nhưng cấn thận quá cũng sẽ có sơ hở, nàng ta đã quên, vân Thiên Mộng còn một người di la Thái Hậu.
May mà có Thái Hậu theo dõi nên vân Thiên Mộng mới có thể sông sót và lớn lên trong tướng phủ, dù là cuộc sống đó vô cùng gian khổ.
Mặc dù không muôn thừa nhận, mặc kệ Thái Hậu phái Băng Nhi, Thủy Nhi đen hàu hạ mình là có mục đích gì, nhưng vân Thiên Mộng co thế sõng tới ngày nay thật sự là do có ô dù là Thái Hậu đương triêu.
Nàng cũng không hề đoán sai, ngoài phái người tới báo tin cho mình, Tô Thanh còn phái người đi mài lão thái thái nữa.
SỢ là lân này Tô Thanh định đập nồi dim thuyền, đánh cược một trận lớn.
Tô Thanh muôn trước mặt vân Huyên Chi và lão thái thái đem đô cưới của Khúc Nhược Ly giao lại cho nàng, đông thời hướng hai người đó nói rõ đây là bảo quản giúp mà thôi.
Nếu như nàng nhận, vân Huyên chi và lão thái thái sẽ tiêu trừ toàn bộ những hiẽm khích khi trước với nàng ta, còn với vân Thiên Mộng nàng thi lại sinh ra địch ý rất lớn!
Nêu như nàng cự tuyệt, như vậy khoản đô cưới này sẽ vinh viễn nằm ở trong túi của Tô Thanh rõi.
Không thể' không nói, Tô Thanh quả thật rất thông minh.
Nhưng nàng ta cũng chưa thông minh tới độ khiến cho người khác không thể đôi phó được.
Khóe miệng nhếch lên, vân Thiên Mộng nhìn bều trời mỗi lúc một tôi dân, đôi với đêm tôi đang đến, trong lòng nàng vô cùng mong đợi.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, đêm đen và bầu trời đầy sao nhìn vô cùng lung linh nhưng lại có chút giá lạnh.
Vυ" Mễ và Mộ Xuân hầu hạ Vân Thiên Mộng dùng bữa tối, sau đó giúp nàng mặc quăn áo ngoải, lại sợ gió đêm và sương giăng nên còn choàng thểm một tấm áo choàng cho nàng, sau đó tát cá mới rời khỏi Khởi La Viên, đĩ tới Phong Hà Viên.
Mà lúc này, ở trong Phong Hà Viên, Tô Thanh đang ôn nhu hầu hạ vân Huyên Chi ăn chút điếm tâm cuối cùng. Hai người vừa rời khói nội thất đã thây vân Nhược Tuyẽt đang đứng đợi, anh mắt liên tục nhìn ra ngoài cửa số, đang mong vân Thiên Mộng hay mau tới.
Đám người vân Thiên Mộng vừa đi tới vưòn hoa thì gặp đoàn người của lão thái thái bèn tiến lên thinh an.
Nhưng lúc này sắc mặt lão thái thái đây thâm trâm, thây vân Thiên Mộng thì chi cười nhạt nhẽo.
Cũng khó trách, chuyện tình chiều nay vân Huyền Chi tới Phong Hà Viên chỉ sợ cung đã truyền khắp tưởng phù rói, lão thái thái chẳc chẵn là đã nghe qua.
Mà sau khi Vân Huyên Chi rời đi, Tô Thanh còn cho người tới mời lão thái thái sau bữa tối thì quá bô tới Phong Hà Viên, điêu này làm cho lão thái thái vô cùng mất mặt.
Một di nương nhô bé, chẳng qua lả được cưng chiêu, vậy mà liên quên ngay tên họ của mình, lại dám chỉ huý chủ mẫu đương gia. Lao thái thái không tức giận mới là lạ.
Vân Thiên Mộng thu hễt thảy vào mắt, nhưng cũng không nói gì, càng không
nói rõ mục đích của Tô Thanh cho lão thái thái nghe, chi nhiệt tinh kéo cánh tay của lao thái thái, quan tâm hói xem bữa tôi bà dùng gì, có hợp khẩu VỊ hay không, nếu không hợp thì nên báo lại cho nhà bếp.
Lão thái thái thấy mình vẫn còn mặt mũi trước đứa cháu gái này thi vé lạnh lùng trên mặt cũng tan đi một chút, đưa tay vỗ nhẹ lên tay vân Thiên Mộng cười nói:
"Con yên tâm đi, bà nội tốt lâm! Liêu di nương cũng rất có lòng, so với người bên cạnh ta thi ta còn tốt hơn nhiễu, hơn nữa con cũng thường xuyên quan tâm tới bè như the, bà làm sao lại không thoái mái cho được."
Ý tứ trong lời nói không căn nói ra cũng biết, ớ Bách Thuận đường đúng là rát thư thái, còn ra khôi Bách Thuận Đường thì lại không phải ý của lão thái thái
■n •
Vân Thiên Mộng cười không nói, làm bộ như không hiểu ngụ ý của câu nói này, vẫn toàn tâm toàn ý dát lão thái thái đi vào Phong Hà Viên.
Một nha đầu của Phong Hà Viên chạy đi thông báo, khi lão thái thái và vân Thiên Mộng bước vào nại thất thi người ở bên trang đã sớm đứng lên, hưởng lão thái thái thính an.
Vân Thiên Mông quét qua gưổng mặt của những người ớ đây, chi thấy vân Huyền Chi đang vui mừng, vé mặt Tô Thanh đây kiều mỵ, ve mặt của vân Nhược Tuyết lại tràn đầy vui vẻ liền hiểu ra chi trong có nửa ngày mà Tô Thanh đã thu phục được cả Vân Huyền Chi và vân Nhược Tuyết.
Lúc này Tô Thanh cung nhìn vê phía vân Thiên Mộng, thấy sác mặt nàng lạnh nhạt mà trấn định thì trong đôi mát đang cười của Tô Thanh cũng hiễn lên một tia ác độc, nhuhg sau đó nụ cưôi càng đậm, đón lão thái thai lên ghẽ trển.
Lão thái thái cũng không khách khí, gương mặt lạnh lùng ngôi xuổng chỗ ngôi
mà Vân Huyên Chi vừa nhường lạ!. Bọn nha đâu dâng lên lượt trà mới, đợi mọi ngưdi đêu uõng rồi lão thái thái mới mở miệng:
"Tô di nương bây giờ được chiêu chuộng rồi, cũng có thế sai cả lão bà như ta."
Lời náy vừa nói ra, sẳc mặt vân Huyền Chi không hê thay đổi, tràn đây tỉnh thâm ý trọng hưứng vẽ phía Tô Thanh.
Mà Tô Thanh vé mặt đây sợ hãi, vội vàng thấp giọng giải thích:
"Mong lão thái thái bớt giận. Nô tỳ cũng là có chuyện quan trọng nên mới bất đắc di cho nguừi mời lão thái thái tới đây!”
Vừa nói, Tô Thanh định quỳ xuống, nhưng vân Huyền Chi đã nhanh tay lẹ mát đỡ nàng dậy, sau đó quay đầu nói với lão thái thái:
"Mầu thán, Tô di nương đang có bầu, không cần phải hành lễ như thế! Dù
sao nhi tử trung niên mới lại có con, đứng là không dễ, mong mẫu thân chấp thuận!”
Lão thái thái nói ra câu kia cũng là muốn dò xét thái độ cúa vân Huyên Chi, bây giờ thấy hẳn bao che cho Tô Thanh như thế thì lão thái thái hiểu mình căn phai nói chuyện đúng mực, liên lạnh lùng gật đâu để hân ôm Tô Thanh đứng dậy, đỡ nàng ta ngôi vào ghẽ băng, lúc nay bà mới lại mờ miệng:
"Rốt cục là có chuyện gì mà kêu cả Mộng Nhi tới đây? Hôm nay ngươi có bâu, nhưng Mộng Nhi cung là cô nương gia chủ, nêu đe nàng phai nhìn thấy cái không nên nhìn, chẳng phái đề người ta cười chê là tướng phù dạy đỗ không nghiêm?"
Đỗi mặt vôi khıêυ khí©h bực này, Tô Thanh tất nhiên chẳng buồn đê’ trong lòng. Giờ phút này nàng ta và Van Huyền chi đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới dịu dàng đáp lại lão thái thái:
"Đúng là do nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, mong lão thái thái thứ tội. Nhưng chuyền hôm nay cũng co liên quan tới Đại tiểu thư nên mới mạo muối mời Đại tiếu thư tới đây.
Nghe vậy, đôi mi thanh tú cùa vân Thiên Mộng chau lại, mắt lộ vé nghi hoặc, nhìn Tô Thanh vẻ không hiểu: "Liên quan tới ta? Không biết là chuyện gi vậy?
Tô Thanh thây vân Thiên Mộng già lơ như the thi thăm nghĩ một lúc nữa sẽ khiên nàng phái lộ ra đuôi cáo, vì thẽ cười mớ miệng: "Đại tiêu thư không căn khấn trướng, đây là chuyện tót!"
Mây người nghe Tô di nương nói vậy thì ánh mắt lộ vé nghi ngờ, đặc biệt là lão thái thái, nhìn vê phía vân Thiên Mộng vừa như trách cứ, giống như nàng đang lừa dõi mình cái gì vậy.
Thây thè, vân Thiên Mộng thấy phân tích hồi trưa cùa mình là dúng, lúc này từ thái đọ của lão thái thái mà nhìn, có thể thấy Tô Thanh đã tính toan kéo tất
cà vào chuyện này. VỚI cá tính đã nghi của lão thái thái, nàng ta sẽ đem cái đê tài này treo ngược ở giữa chìrtig, mạc cho lão thái thái muôn suy diễn thế nào thi túy. Đến lúc hiềm nghi của lão thái thái với vân Thiên Mộng lớn ra, Tô Thanh chì còn việc là tọa sơn quan hố đấu.
Mà Vân Thiên Mộng cũng không né tránh, nàng cười với lão thái thái một tiêng, sau đó lại chậm rãi mờ miệng:
"Chuyện tốt ư? Không biẽt so với việc Tô di nương sắp hạ sinh Lân Nhi cho phụ thân thì còn cỏ chuyện gì quan trọng nữa đây?"
Lão thái thái thấy ánh mát thẳng thắn cùa vân Thiên Mộng, lại nghe ý tứ trong câu nói của nàng thì hiểu rã là Tô Thanh đang ngầm ly gián hai người nên mới cố ý nói như the, tức thi đôi con ngươi tràn đây tức giận nhìn vê phía Tô Thanh.
Tô Thanh cũng không ngờ là vân Thiên Mộng lại khó đây dưa tới mức này. Rõ
ràng lúc đâu mình đem đâu thương chĩa vào nàng rồi, ánh mát của lão thái thái vừa rói cũng chứhg tò ràng mình đã ly gián thành công, thế mà vân Thiên Mộng còn có the thay đối càn Khôn, đem chính minh trở thành kè tham tiên trong mát lão thái thái.
Nghĩ vạy, Tô Thanh càng cẩn thận suy nghĩ đôi phó với Vân Thiên Mộng.
Nhưng vân Nhược Tuyết ở một bên lòng đã như lửa đốt, thinh thoáng lại giật giật sau áo của Tô Thanh, nhác nhớ nang ta không cần phái chần chừ như the.
Tô Thanh thấy vân Nhược Tuyễt táo bạo như thế thi trong lòng vô cùng tức giận, lại nghỉ vân Thiên Mộng nhanh mồm nhanh miệng như thè, nêu minh không nói ngay vảo chuyện chính, để vân Thiên Mộng lằng nhẵng thểm vài ba câu nữa thì có khi chính mình lại kiếm cúi ba năm thiêu một giờ.
Vì vậy Tô Thanh cũng không dám vòng vo nữa mà trực tiễp đi vào chuyện
chính. Nàng ta đua mắt nhìn vân Thiên Mộng, trong mát mơ hô có lệ quang, thanh âm nức nở nói:
"Đại tiểu thư, nô tỳ hôm nay mời người tới đây là vi sô' đô cưới mà phu nhân lưu lại năm xưa."
Lởi vừa nói ra, tóc thì ánh mát vân Huyễn Chi trâm xuống, mà vé mặt lão thái thái lại đây chờ đợi, vốn đang dựa vào gối mềm trên ghẽ cũng phải ngôi thắng dậy, chờ đợi Tô Thanh nói tiếp.
Vân Thiên Mộng thấy thăn sắc hai người như vậy thì biết năm dó chính vân Huyên Chi đem đô cưới của Khúc Nhược Ly cho Tô Thanh, còn lao thái thái mặt đây tham lam the kia, chí sợ cũng đã có chủ ý với sô đô cưới này rõi.
Suy nghĩ thật nhanh, rồi vân Thiên Mộng lại lạnh nhạt nói:
"Đồ cưới? Ta không biẽt là có chuyện này, chẳng lẽ đồ cưới của mẫu thân năm đó bị Tô đi nương giấu đì sao?"
Vừa nói, Vân Thiên Mộng vừa mở to hai mát, nhìn Tô Thanh đầy nghi hoặc.
Mà Tô Thanh thì bị thái độ này của vân Thiên Mộng chọc cho tức tới hộc máu.
Cái gì gọi là "giấu đi'? cái gì gọi là "không biết" đây?
Vân Thiên Mộng nêu không biết thì đã không dùng quỷ kẽ bức mình phải đem toàn bộ ra rồi.
Mà một từ "giấu đi" thậm chí còn đem lại tai ương ngập trời, lão thái thái nhất định sẽ không tha cho mình.
Mặc dù chính mình thật sự muốn đem đõ cưới trà lại cho vân Thiện Mộng nhưng trong đâu lão thái thái vẫn sẽ giữ hoài nghi nay không buông tha ma thôi.
Tô Thanh mọt lân nữa tự nhắc nhà mình cẩn thận với vân Thiên Mộng. Trong lăn giao phòng nảy, vân Thiên Mộng từ nào nói ra cũng có thể bức người ta vào chỗ chét khiên cho Tô Thanh vô cùng phẫn hận.
Nhưng việc này hôm nay là do chính thân nàng ta nói ra, lại có vân Huyên Chi và lão thai thái làm chứng nên Tô Thanh cũng không thể thu hôi lại nữa, chi có thể cười tiếp tục nói:
"Đại tiểu thư hiểu sai rồi. Nô tỳ làm gi có tư cách giữ đồ cùa phu nhân chứ! Nô tỳ chi thay phu nhân quản gia, lại thây tiểu thư tuổi còn nhó nên mởi quản giúp tiêu thư mà thôi. Hôm nay tiều thư đã tới tuổi cập kê, ta muôn đem trả lại cho người!"
Tô Thanh vừa nói xong, trong đâu lão thái thái đã gấp gáp.
Cái gi mà "tra lại cho vân Thiên Mộng" chú?
Đô cưới kia là do Khúc Nhược Ly mang vào tướng phủ, giờ Khúc Nhược Ly đã chét thi chỗ tài phú này cũng thuộc ve tướng phu chứ. Chàng lẽ định để vân Thiên Mộng đem sô tài phú này làm của hồi môn khi xuất giá sao?
Tô Thanh có phái đang hồ đồ hay không? Ngày thường à khôn khéo cường hãn như thế, hôm nay đâu óc giông như bị cháy khét hẽt vậy, lại nói là câu nói ngu ngốc bậc này!
Chi nghĩ tới việc một số lớn cùa hôi môn sáp rớỉ vào tay người khác, lão thái thái cam giác như bị người ta dùng đao đâm vào tim một nhất, trong lòng đau như xé, định lên tiẽng ngăn trở.
"Lão thái thái, tướng gia, Đại tiểu thư, Hầu phu nhân của phủ Phụ Quốc công tới!"
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyên tới tiếng thông báo của tiểu nha đâu khiến cho lão thái thái vội nuốt lại lời sáp nói.
"MỢ tới chơi sao? Phụ thân có thế mời mợ vào đây không ạ? Lâu rồi Mộng Nhi khống gặp mợ!"
Vân Thiên Mộng thây lão thái thái định lên tiễng thì lập tức cấn thận câu khẩn Vân Huyên Chi.
Vân Huyền Chi đưa mắt nhìn, thẩy Tô Thanh đang nhìn mình lẳc đấu, lại nghĩ tài the lực của phũ Phụ Quõc công thì so đo một hồi, sau đó mới phân phó:
"Mời Hầu phu nhân vào đây!"
Nhưng ngay sáu đó lại đứng lên, hướng lão thái thái khom người nói:
“Mẩu thân, con ở đây không tiện, trước hét xin tránh đi ạ!"
Lão thái thái cũng biẽt danh dự trọng yêu, gật dầu với Vân Huyền Chi, để hân đi.
Thây Vân Huyên chi rời đi rồi, lão thái thái đinh mớ miệng một ràn nữa, không ngờ Vân Huýến Chi vừa ra thì Quý Thư Vũ lại vào khiên cho lao thái thái không mở miệng được nữa, chi có thể chuẩn bí tinh thân đón tiểp Quý Thư vũ mà thôi.
"Cháu xin gặp qua lão thái thái!" Quý Thư vũ vừa bước vào nội thất liên nhìn Vân Thiên Mộng một cái thật sâu, sau đó nhiệt tình hướng lão thái thái thăm hỏi.
Mà lão thái thái thây Hầu Phu nhân Quý Thư Vũ lại hói tham mình nhiệt tình như thế thi mặt vội nở nụ cười, kéo Quý Thư Vũ tới ngôi ở bên cạnh mình, hai người sôi nổi trò chuyện.
Vân Thiên Mộng thấy Quý Thư vũ tới kịp lúc thi trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhôm, nụ cười trên mặt cũng thả lòng mấy phần.
Mà Tô Thanh lúc này không thể đắc ỷ được nữa, đôi tròng mẵt chứa đây nguy
hiềm, khẽ cưồi nhạt, hận không thể đem Quý Thư vũ kì đà cân mũi này đấm cho mấy nhất.
"Lão thái thái những năm gần đây thân thể khóe mạnh chú? Lão thái quân biết Mộng Nhi đã đón lão thái thái từ Tố Thành vẽ đây thì rất mong được gặp người. May bữa nữa mới tới ngày sinh của lão thái quan, mẹ rất nóng long sợ người đi xa nhiêu năm, giờ không quen thúy thố ở kinh thành nên sai ta sau khi dùng xong bữa tối thì đem tới đây một ít nhân sâm, tố yến và hai cây Huyêt săn Hô biếu lão thái thái. Đây la cõng phàm, tống cộng có mười gốc, Thai Hậu kính yêu lão thái quân mới đem cho hiâu phù hai gốc.
Vì thân phận cùa Quý Thư Vũ nên lúc này Tô Thanh không dám lỗ mãng nữa, chỉ có thế thành thật ngồi nghe mà thôi.
Nàng vừa tới đã đưa ra sô lễ vật quý hiếm, trong khoảnh khắc đã chặn được miệng của lão thái thái, khiến cho bà ta không dám có chú ý với đô cưới cùa Khúc NhƯơc Ly nữa.
Vừa nói xong, mấy nha đầu của Hầu phủ đã mang sô thuốc bổ lên cho lão thái thái nhìn qua, chi thây những thứ này đêu có màu rất tõt, chắc han phái là vật thượng thừa trong những vật thượng thừa.
Đợi lão thái thái nhìn qua những thứ này, lại có tám nha đầu khiêng hai góc cây cánh cao tới nửa người đi vào. Quý Thư Vũ tự mình tiến lên, vạch td lụa màu đỏ đang che toàn bộ thân cây ra, chi thây trong nội thất bừng lên một màu sáng ngọc, cây san hô màu đò như máu cao tới thắt lưng sáng lập lòe. Thây thẽ7 cả lào thái thái và Tô Thanh đêu trơn mát há môm thèm thuông.
Quý Thư Vũ thẫy mục đích đã đạt được liền đế cho bọn nha đâu che lại mành lụa rồi khiêng tôi bên cạnh lão thái thai, cưởi nói:
"Lão thái thái có vừa lòng hay không? Lão thái quân là người ngay thẳng, thật sự rất có lòng, chi hận không thế lôi tim phổi rá cho người thấy mà thổi. Nêu người không vừa lòng thì chẫc lão thái quan sẽ hận mình lắm. Lão thái thái và lão thái quan vô cùng hợp ý nhau nên dù là đêm tối cũng sai ta dem những
thứ này tới, kinh xin lão thái thái không ghét bố mà từ chỗi!"
Lúc này, lão thái thái làm sao dám ghét bõ chứ.
Quý Thư Vũ đã nói rõ ràng rồi, đây tà do lão thái quân để tâm tới mình nên mới cho đồ tót đưa tới phú tặng như thẽ này.
Huống chi, Huyết San Hô này đúng là báo bôi, người khác chi có một cây cũng đã cảm thẩy vinh hạnh lắm, mà lúc này mình lại được tới hai gốc, sợ là các lão phu nhân trong kinh này sẽ phải hâm mộ tới đã mắt rồi.
Trong mắt lão thái thái bây giờ đã hiện đầy hưng phấn, mắt cười đã không còn giữ được nguyên dạng nữa, chi thẩy bà ta kéo tay Quý Thư Vũ, vui vé nói: "Đây là tâm ỷ của lão thái quân, ta cảm thấy thực sự quá quý giá, không dám nhận, nhưng phu nhân đã nói như the, ta không nhận chầc không được roi.
Ngày mừng thọ của lão thái quân, ta nhất đính sẽ tới mừng cho bà ấy. Làm phiền Hàu phu nhân sau khi trở vê nhắn lại lởi cám ơn của ta tới lao thái quân!"
Thấy lão thái thái đã nhận, Quý Thư vũ mới lại quét mẫt khắp gian phòng một cái, thấy Ván Thiên Mộng vẩn đứng yên ở một bên thi vẫy nàng lại gân, kéo tay nàng cẩn thận xem xét một chút rồi mới chậm rãi bó xuống, cười nói:
"Lão thái thái đừng cười, lần này ta tự mình tới đây cũng là có chút tư tâm. Dù sao Mộng Nhi vốn không có mẹ bén cạnh, ta là mợ ruột nên vô cùng thương yêu nha đầu này, phải mượn cơ hội này tới đây thăm cháu minh."
Lão thái thái nghe Quý Thư Vũ cám rám thì tất nhiên cũng muôn thế hiện mình là bà nội tót, co quan tâm tới cháu gái, lập tức hướng vê phía Quý Tliư Vũ tán đương vân Thiên Mộng:
"Phu nhân không bíẽt Mộng Nhi hiểu tháo the nào đâu. Lão thân mới tới đây
mây ngày mà ngày nào nó cũng tới hỏi thăm, lại rất quan tâm tới muội muội vừa đến phú nữa. Không chi riêng phu nhân, ngay cá ta là bà nội cũng rát yêu thích đứa nho này."
Quý Thư Vũ nghe thấy lão thái thái nhạc tới "muội muội" thi trong mát hiện len một tia quang mang khác thường, nhưng sau đó lại vẫn lo lắng nhín sang Vân Thiên Mộng, chi thấy vân Thiên Mộng đáp lại bâng một ánh mát đây yên tâm nên mối không tiếp tục truy vãn nữa mà kinh ngạc hỏi lão thái thái:
"Lão thái thái, ta cũng xin nói lời không nên nói, dù sao đây cũng là nơi ở của di nương, Mộng Nhi là tiều thư con vợ cá, sao lại ờ chỗ này? Bây giờ lại là ban đêm, niu chuyện này tru yên ra ngoài, sợ sẽ tổn hại tới khuê dự của Mộng Nhi!"
Quý Thư Vũ nói chuyện nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng lúc này trang ngữ điệu lại pha thểm vé cường ngạnh, cộng thểm địa vị của nàng cao quý nên làm cho người ta có cám giác bị áp bách.
Lão thái thái không nghĩ tới ràng Quý Thư vũ sẽ hói một câu như thế nên nét mặt già nua chợt tôi sâm lại, trong lòng không khói bất đâu oán giận vân Huýên Chi và Tô Thanh.
Mà lúc này vân Thiên Mộng như cám nhận được sự quẫn bách của bà nội, liên thay bà giải thích:
"MỢ không blễt roi, bà nội cũng là không biết, là do Tô di nương mời tới đây thôi ạ!"
Nghe vậy, sác mặt nhẹ nháng của Quý Thư vũ cũng trâm xuống, ánh mát nhìn ve phía Tô Thanh đây sắc bển, lạnh lùng nói:
"Ta cũng không biẽt là di nương cứa quý phù lại to như thế, có the ra lệnh cho cả lão thái thái và Đại tiểu thư cữ đãy. Để ngày mai ta vào trong cung hói lại Thái Hậu xem có phải hiện nay di nương rất lớn không?"
Tô Thanh bị Quý Thư vũ nói như vậy thì sắc mặt tái đi, lập tức hướng lão thái thái quỳ xuống, cầu xin tha thứ:
“Lão thái thái, nô tỳ không có ý gì khác! Xin lão thái thái minh giâm!"
Mà lão thái thái không muốn làm lớn chuyện nảy à trước mặt Quý Thư Vũ, không muôn náo động tới Thánh Thượng khiến cho vân Huyên Chi bị xui xẻo nên tươi cười nói:
“Phu nhân không cần phải tức giận, lão thân chắc chân sẽ dạy bào lại nô tỳ này, tuyệt đôi sẽ không đê’ Mộng Nhi bị ủy khuất."
Vân Thiên Mộng thấy lão thái thái tỏ ra yêu thương mình như thế, hoe mắt nhất thời đó len, kéo tay Quý Thư Vũ câu xin:
“MỢ, Mộng Nhi không chịu uy khuất gì đâu. Mớ không nên tức giận, kéo thân thể bị ánh hưởng, Mộng Nhi sẽ đau lòng lắm!"
Quý Thư Vũ bị vân Thiên Mộng kéo hai tay lắc lắc, lại thấy bộ dạng nàng đáng thương nên nặng nê thở dài, lúc này mới nói:
'MỢ biẽt rồi, chẳng qua là rốt cuộc có chuyện gi mà nửa đêm rõi con còn chạy tới đây?"
Nghe Quý Thư vũ hói một câu này, Tô Thanh một bụng tức giận trào tới cố họng, nhưtig thân phận cùa nàng ta thẵp kém nên lúc này hoàn toàn không có tư cách mở miệng, chi có thể’ nắm chặt cái khăn trong tay, một lòng mong lão thái thái có thể’ ngăn lại.
Nhưng lão thái thái vừa rồi bi Quý Thư vũ hù cho như vây làm gi còn có gan ngăn cán vân Thiên Mộng nữa, chi cỏ thế đau lòng mà nhìn vân Thiên Mọng mở miệng.
Vân Thiên Mộng và Quý Thư Vũ nhìn thấy thăn sắc cùa hai người thì trong mắt hiện ra sự vui thích, sau đó vân Thiên Mộng nói:
"MỢ, vừa rõi Tô di nương nói tôi đồ cười của mẹ con, dường như muốn đem trà lại cho Mộng Nhi. The nên Tô di nương mới phái người tới mời lão thái thái và Mộng Nhi!"
Quý Thư Vũ vừa nghe ra, sẳc mặt đã trở nên tót đẹp, nhưng vẫn dầy thác mác, hói:
"Nói như vậy nghĩa là đô cưới đêu ở trong tay Tô di nương sao? Tô di nương có tài đức gì ma lại được giữ rfô cưới của chính thất phu nhân nhiều năm nhữ vây?"
Tô Thanh nghe Quý Thư vũ hỏi vậy thì lòng run lên, nhỏ giọng giải thích:
"Phu nhân hiểu lâm rồi. Năm ấy, trước khi lâm chung, phu nhân đã phó thác cho nô tỳ, đế nô tỳ giữ tới khi tiểu thư trướng thành thì giao lại. Hôm nay nô tỳ muôn đem tất ca giao lại cho tiếu thư!"
Nhưng giải thích của Tô Thanh hoàn toàn không được Quý Thư vũ tiếp nhận. Chi thay nàng hừ lạnh một tiếng, thanh âm lạnh lẽo:
"Di ngón lúc lâm chung u? Ngươi cho là chứng ta sẽ tin muội muội năm ẩy đem đô trọng yêu như thế giao cho ngươi sao? Ngươi cho phủ Phụ Quôc công chúng ta toàn là người chêĩ đủng không? Hay ngươi sợ nhà mẹ dé cùa nàng sẽ lây lại đồ cưới nay?"
Lới vừa nói ra, ngay cả lão thái thái cũng thây chuyện này quan trọng, lúc này mới hoàn toàn từ bo chủ ý lên đồ của Khúc Nhược Ly.
Nhưng lúc này lão thái thái cũng không tiện ra mặt câu xin Quý Thư Vũ tha thứ, chi đưa anh mắt cho vân Thiên Mọng, hy vọng nàng sẽ nói được vái lồi có ích.
Vân Thiên Mộng lại lác lác cảnh tay của Quý Thư vũ, cẩn thận nói:
"MỢ, Tô di nương dù sao cũng là thị thϊếp của cha con! Chúng ta chi cần chú ý tới đõ cưới của mẫu thân là đú, người không cân phái tức giạn như thế, Mộng Nhi sẽ đau lòng lâm!"
Quý Thư Vũ thây nàng như the thi vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng giảm đi chút ít, chi vừa bực vừa buôn cười đưa tay gí lên trán vân Thiên Mộng, bất dác dĩ nói: "Con đó!"
Nhưng ngay sau câu nói ấy thỉ đôi mát lại chuyển vẻ phía lão thái thái, nghiêm mặt nói:
"Lão thái thái, chuyện cùa nội viện tướng phủ ta là ngoại nhân không tiện can thiệp. Nhưng Mộng Nhi từ nhỏ không có mẹ, ta coi nàng như con đẻ cùa mình, có chuyện ta cũng sẽ rất đau lòng. Hôm nay ta thây được chuyện này, ta cũng sẽ không quàn, xem tướng gia thu thập kiêu di nương thích gây sóng gió này the nào. Không biêt lão thai thái nghĩ thế nào?"
Lão thái thái thấy Quý Thư Vũ nhượng bộ như the, lại chi để ý tới chuyện đô cưới thi lập tức gật đâu, nói:
"Lời ẵy của phu nhân sai roi. Chúng ta là người thân, phu nhân giúp đ3 Mộng Nhi quản lý đồ cưới chính là lẽ thường thôi!"
Quý Thư Vũ thấy thế thi khẽ gật đâu, ánh mắt chuyến vê phía Tô Thanh, lạnh lùng nói:
"Tô di nương, ngươi bây giờ đưa đồ cưới ra đi. Ta từng ở bên cạnh mẹ sắp xếp nên nhớ rõ từng đồ vạt, lại còn ghi chép cẩn thận lại để ớ phu Phụ Quấc Công, dường như cung không ít đô. Nếu giao ra thiểu đo thì chắc lúc đó cũng sẽ có người sõng không yên ổn rồi!"
Tô Thanh vẫn đang quỳ trên mặt đất, vốn đã ôm đẫy một bụng tức, nghe Quý Thư Vũ nói bức người như thế thi cơn giận xông thẳng lên não, "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu sau đó lăn ra hôn mê.
"Người đâu, đem Tô đi nương đi nghi!"
Lão thái thái thấy bị mất mặt như thễ thì lập tức sai người đem Tô Thanh đi. Mà ở bên kia, Quý Thư vũ đã gọi vυ" vương ở bên cạnh Tô Thanh lại, bất bà ta chi nơi Tô Thanh đế đô cưới. Sau đó Quý Thư vũ tự mình đi theo vυ" vương, thấy bà ta mở ra một nội thất thi bèn chi huy người cùa phù Phụ Quốc công đem đô vật ghi trong danh sách ra.
Lão thái thái nhìn thấy đồ cưới không ngừng chất đầy Phong Hà Viên thi trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng dưới áp lực của Quý Thư vũ thì chi có thể' ngầm nguyên rủa Tô Thanh, một mặt lại không ngừng nói vật nên quy nguyên chủ.
Quý Thư Vũ và vân Thiên Mộng nghe thấy lão thái thái nói một đằng làm một néo thì hai người chi nhìn nhau khe cười thầm trong bóng tối.