Chương 109: Trừng trị Tô Thiển Nguyệt lòng dạ hiểm độc

Sau khi phân loại tất cả khế ước mua bán đất xong, Vân Thiên Mộng lấy cái hộp gỗ ra định thả hết vào hộp thì ngoài ý muốn phát hiện cái hộp kia có thiết kế hai tầng, ngón trở khẽ nhấn vào cái chốt nhỏ bên vách hộp, lập tức thấy miếng gỗ đó tách ra, lộ ra pháo cùng với các loại ám khí bên trong.

Vân Thiên Mộng lấy ở trong đó ra một cái ám khí nhỏ như que diêm, nhìn sợi bông gắn trên một đầu, liền biết đây chắc chắn là thứ mà Sở Phi Dương cho mình để phòng thân, trên mặt hiện ra ý cưới nhạt, Vân Thiên Mộng lại một lần nữa đưa tất cả lễ vật vào trong hộp cất kĩ, thả vào trong hòm gỗ chuyên chứa những đồ quan trọng của nàng, khóa lại.

Đúng lúc này, Liễu Hàm Ngọc tay cầm một tấm thiệp cưới màu đỏ, sắc mặc hồng nhuận đi tới.

"Bái kiến Đại tiểu thư!" Tô Thanh ngày hôm nay đã thành ra như thế, người cao hứng nhất ngoại trừ Lão thái thái có lẽ chính là mấy di nương này đi, mà những di nương mới vào phủ kia, căn cơ còn thấp, tất nhiên không có tư cách so sánh với Liễu Hàm Ngọc đã có một con gái này.

Thấy hôm nay Liễu Hàm Ngọc mặc một bộ váy mày hồng đào, trên cổ áo, gấu váy thêu hình hoa thược dược tinh xảo, càng tôn thêm vẻ trẻ trung của nàng ta, phối hợp với sắc mặt hồng nhuận của nàng, càng lộ ra dung mạo xinh đẹp động lòng người của Liễu Hàm Ngọc, một cỗ khí chất thành thục, hàm súc toát ra từ từng cử chỉ, khiến cho người ta không thể không ghé mắt chú ý.

"Sao hôm nay di nương lại rảnh rỗi tới đây?" Vân Thiên Mộng cười đi đến trước bàn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liễu Hàm Ngọc ngồi xuống, chậm rãi mở miệng.

Liễu Hàm Ngọc mặt mày hớn hở ngồi xuống, cung kính dâng tấm thiệp cưới trong tay lên, cẩn thận trả lời: "Đại tiểu thư, đây là thiệp cưới mà Nguyên phủ gửi đến Tướng phủ chúng ta, mồng một tháng sau chính là ngày đại hỉ của công tử Nguyên phủ với tiểu thư phủ Ngô Quốc Công."

Vân Thiên Mộng nghe Liễu Hàm Ngọc nói như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, chuyện của Ngô Thấm Thấm mới xảy ra được vài ngay mà hai phủ đã định ngày kết hôn, gấp gáp như vậy, xem ra hai phủ đều không có tâm tư tổ chức buổi hôn lễ này nhưng lại không thể không làm, chỉ có thể hỏa tốc cho hai người vốn dĩ là không liên quan gì tới nhau kia thành hôn rồi.

Nhưng mà, thiệp cưới này vốn nên đưa cho Vân Huyền Chi chứ, sao lại đưa đến tay nàng?

Vân Thiệp mộng mở tấm thiệp cưới kia ra, chỉ thấy trên mặt chỉ ghi mời Vân Tướng phủ tham gia hôn lễ, về phân nhân số cũng không hạn định, tò mò hỏi: "Phụ thân biết rõ chuyện này không? Bây giờ, mọi chuyện trong phủ do phụ thân chủ sự, di nương nên hỏi thăm ý kiến của phụ thân trước chứ."

Liễu Hàm Ngọc nghe vậy thì khẽ nhíu mày, có chút đau lòng đáp: "Đại tiểu thư có chỗ không biết, thời gian gần đây Hoàng Thượng sai Tướng gia chủ trì kì thi Hương năm nay, Tướng gia bận tối mày tối mặt, liền lại để cho nô tỳ đem thiệp giao cho người."

Nghe nàng ta giải thích xong, Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu.

Ba năm một lần khoa cử, vốn thi Hương phải được tổ chức vào ba ngày mồng chín, mười hai, mười lăm tháng tám.

Nhưng năm nay bởi vì xảy ra chuyện với Bắc Tề hôm Thất Tịch, sau đó lại là đại điển phong phu, bởi vậy Ngọc Càn Đế mới hạ chỉ trì hoãn thi Hương, đến ngày mồng chín, mười hai, mười lăm tháng mười.

Mà lúc này, chỉ có cách tháng mười vài ngày thôi, khó trách Vân Huyền Chi lại bận rộn như vậy.

"Nếu đã như thế, thiệp này cứ đặt ở chỗ ta đi. Có điều, lễ vật đưa đến hai phủ thì còn phải nhờ di nương hao tâm nhiều hơn!" Đặt tấm thiệp cưới lên bàn, Vân Thiên Mộng nhàn nhạt nói.

Liễu Hàm Ngọc mỉm cười gật đầu, sau đó mắt nhìn Vân Thiên Mộng, có vẻ muốn nói lại thôi.

Thấy nàng như thế, Vân Thiên Mộng cười nói: "Di nương với ta còn có gì không thể nói hay sao? Làm thế chẳng khác nào tỏ ra xa cách."

Liễu Hàm Ngọc vốn tưởng rằng Vân Thiên Mộng chỉ mượn mình để kiềm chế Tô Thanh, hôm nay thấy Tô Thanh đổ sẽ bắt đầu hướng mũi nhọn về phía mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Vân Thiên Mộng thì những lo lắng trong lòng đã mất đi phân nửa, vẻ mặt cũng buông lòng, nói vài câu chuyện nhà vặt vãnh: "Năm nay hai vị công tử nhà Nhị lão gia cũng muốn tham gia thi Hương, theo quản sự phòng bếp bào lại thì, từ hôm qua trở đi, Lão thái thái bắt đầu dùng đồ ăn chay, cầu phúc cho hai vị công tử. Hôm nay còn phái vυ" Nhuế đến thư phòng của Tướng gia cầu xin hai lần, nói muốn cùng Tướng gia dùng cơm, nhưng Tướng gia lại không ở trong phủ, thật đã khiến Lão thái thái thất vọng!"

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cười cười, Lão thái thái có lòng suy nghĩ vì cháu trai như thế là tốt, chỉ là ngày thường không chịu làm việc thiện, chẳng có thiện tâm, chuyện nước đến chân rồi mới nhảy này cũng có chút khó nói.

"Là vàng thì chắc chắn là sẽ sáng, nhưng nếu là bùn nhão, chỉ sợ cũng trát chẳng nổi tường. Hai vị đường ca nếu hăng hái tranh giành, thì bà nội dù cho chẳng làm gì cũng có thể thấy được kết quả như ý, còn nếu chỉ là công tử bột, cho dù trải tốt đường cho bọn hắn, chỉ e cũng chẳng đi được bao xa! Di nương có thời gian lo lắng những cái này, chẳng bằng quản lý Tướng phủ cho thật tốt, phụ thân chắc chắn sẽ nghĩ ngươi lo lắng vất vả mà tìm một mối hôn nhất tốt cho Tam muội muội đó!" Liễu Hàm Ngọc nói đến chuyện Lão thái thái cùng với hai huynh đệ Dịch Hoành kia, chẳng quả cũng là lo lắng Vân Dịch Hoành, Vân Dịch Kiệt trong lần thi Hương này sẽ giành được giải cao, đến lúc đó cái giá của Vân Dịch Dịch sợ sẽ còn cao hơn xưa, vạn nhất đoạt mất mối nhân duyên tốt của Vân Yên, Liễu Hàm Ngọc cũng chỉ biết cắn răng mà thôi.

Nhưng lo lắng của nàng ta quả thật có chút thừa, dù hai an hem Vân Dịch Hoành có thể nêu danh bảng vàng, nhưng muốn làm quan trong triều cũng không phải chuyện dễ, huống chi, bằng sự phòng bị cùng chán ghét của Vân Huyền Chi đối với Lão thái thái này, chỉ sợ con đường làm quan của bọn họ chưa chắc đã thuận lợi.

Bởi vậy, lo lắng về mấy chuyện này cũng vô ích, chẳng bằng làm tốt bổn phận của mình.

Huống hồ, Vân Dịch Dịch kia còn hai năm nữa mới cập kê, Liễu Hàm Ngọc lo lắng thừa quá.

Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng nói thê,s cũng cảm thấy mình quả thực có hơi chim sợ cành cong rồi, vẫn nghĩ hôm nay đã thiếu Tô Thanh đối kháng Lão thái thái, không biết Lão thái thái có đem đầu mâu chỉ về mình hay không, hôm nay nghe Vân Thiên Mộng nói như thế, mối lo lắng trong lòng lại được gỡ bỏ không ít, liền cười đứng lên, phúc thân với Vân Thiên Mộng, lui ra ngoài.

Thấy nàng rời đi, vυ" Mễ ngoài cửa lập tức đi vào, thi lễ với Vân Thiên Mộng xong, thấp giọng bẩm báo chuyện Vân Thiên Mộng phân phó nàng trước đó: "Tiểu thư, đã đưa vυ" Hạ qua rồi."

Vân Thiên Mộng vuốt vuốt tấm thiệp cưới đỏ trong tay, khóe miệng hàm chứa ý cười yếu ớt, nhẹ gật đầu.

Vυ" Mễ có chút khó hiểu, đi đến bên người Vân Thiên Mộng, trầm thấp hỏi: "Tiểu thư, hôm nay đã vạch trần âm mưu Tô Thanh hãm hại phu nhân năm xưa, vì sao còn phải đưa vυ" Hạ đi? Nô tỳ cho rằng, nếu đưa đi thì phủ Phụ Quốc Công có lẽ càng tốt hơn.

Nghe nàng ta nói như vậy, Vân Thiên Mộng chỉ cười không nói, nếu như mọi chuyện đơn giản như vυ" Mễ nghĩ thì kết cục của Tô Thanh kia sợ là còn thê thảm hơn hôm nay gấp trăm ngàn lần.

Năm đó Vân Huyền Chi mới chỉ ngồi trên vị trí Hữu Thừa Tướng, bằng thế lực của phủ Phụ Quốc Công, muốn điều tra nguyên nhân cái chết của con gái mình là chuyện dễ như trở bàn tay, Lão thái quân sốt ruột, thương con gái như vậy lại không điều tra triệt để, qua nhiều năm như thế lại càng không tiếp xúc nhiều lắm với Vân Thiên Mộng, cộng thêm câu nói kia của Quý Thư Vũ, càng khiến trong lòng Vân Thiên Mộng nảy sinh vô số nghi ngờ.

Chỉ sợ, có người đang ngăn trở phủ Phụ Quốc Công điều tra nguyên nhân cái chết của Khúc Nhược Ly, mà người này lại khiến Cốc Lão thái quân rơi vào mâu thuẫn.

Nếu đưa vυ" Hạ vào phụ Phụ Quốc Công, khó có thể bảo toàn tính mạng của vυ" Hạ. Còn trong Tướng phủ, Vân Huyền Chi để che giấu sự thật ái thϊếp diệt chính thê năm xưa chỉ e cũng nổi sát tâm với vυ" Hạ. Nếu hai phe không chịu nhượng bộ, mình tự nhiên chỉ có thể đưa vυ" Hạ đi nơi khác, bảo vệ tính mạng của bà.

Ngày đầu tháng mười, trên cây phong đã thấp thoáng sắc hồng, sáng sớm, Vân Thiên Mộng lấy cớ thân thể không khỏe, thoái thác tiệc cưới lần này, chỉ bảo Liễu Hàm Ngọc phân phó quản gia đưa hạ lễ tới Nguyên phủ.

Nhưng mọi chuyện vừa phân phí xong, một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa đã dừng trước cửa ra vào của Vân Tướng phủ, từ trên xe bước xuống lại là công chúa Bắc Tề- Tề Linh Nhi.

Liễu Hàm Ngọc đang đứng trước cửa ra vào của Tướng phủ phân phó bọn hạ nhân cẩn thận di chuyển hạ lễ lập tức tiến lên hành lễ, nhưng trong lòng thì không rõ vị công chúa của Bắc Tề này sao lại đích thân tới Vân Tướng phủ.

"Không biết công chúa giá lâm, kinh xin công chúa thứ tội!" Liễu Hàm Ngọc cúi đầu, chỉ cảm thấy Tề Linh Nhi này chỉ chằm chằm nhìn mình cười yếu ớt, trong lòng càng không hiểu đầu đuôi ra sao.

"Vân tiểu thư có trong phủ hay không?" Đúng lúc này, Tề Linh Nhu lại tỏ vẻ vô cùng bình dị gần gũi, mặc dù đứng trước mặt chỉ là một di nương của Tướng phủ, thanh âm của nàng lại tỏa ra một cỗ nhu hòa, khác biệt hoàn toàn với thân phận cao quý của nàng ta.

Liễu Hàm Ngọc nghe Tề Linh Nhi hỏi, lập tức trả lời: "Hồi bẩm công chúa, Đại tiểu thư thân thể không khỏe, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng."

Nghe vậy, nét vui vẻ trong mắt Tề Linh Nhi càng lỡn, lời nói ra lại tỏ vẻ quan tâm: "Không có gì trở ngại cả. Nếu không có gì gấp, kính xin di nương dẫn đường cho bổn cung đi gặp Vân Tiểu thư."

Thấy Tề Linh Nhi đã nói đến mức này, Liễu Hàm Ngọc mà còn từ chối, chính là không nể mặt Bắc Tề, đến lúc đó, nếu như Hoàng Thượng trách tội xuống, đừng nói một di nương nho nhỏ như nàng, chỉ sợ ngay cả Vân Tướng phủ cũng chịu không nổi trách nhiệm, lập tức khẽ gật đầu, tự mình dẫn Tề Linh Nhi đi về phía Khởi La Viên.

Mà Tề Linh Nhi vừa mới bước vào hậu viện Tướng phủ, Liễu Hàm Ngọc đã phái nha đầu đi tắt đến chỗ Vân Thiên Mộng thông báo trước.

"Tiểu thư vì sao công chúa Bắc Tề lại đến Vân tướng phủ?" Mộ Xuân phủ thêm một chiếc áo choàng cho Vân Thiên Mộng, trong lòng nghi ngờ hỏi Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng thầm than một tiếng, lập tức cởϊ áσ choàng ra, bảo Mộ Xuân cất kĩ, xem ra kế hoạch đến Vinh Thiện Đường hôm nay đổ bể rồi.

Tề Linh Nhi kia lần này đến đây, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, chỉ là Nguyên đức thái phi kia hôm nay nịnh bợ Tề Linh Nhi như thế, nàng ta lại còn có thời gian rảnh chạy tới Vân Tướng phủ, thật khiến Vân Thiên Mộng cảm thấy tò mò về ý đồ của nàng.

Nghẽ như vậy, Vân Thiên Mộng liền nghiêng nghiêng nằm trên mỹ nhân tháp, tay cầm một quyển sách có chút tinh thần bất lực chậm rãi lật xém, cho tới tận lúc cửa truyền đến một vài tiếng bước chân, Vân Thiên Mộng mới mệt mỏi lên tiếng: "Mộ Xuân đi xem, đã xảy ra chuyện gì?"

Mộ Xuân lên tiếng, đang muốn quay người đã thấy Tề Linh Nhi đầy mặt cười yếu ớt đi đến, liền lập tức hành lễ: "Bái kiến công chúa!"

"Tiểu thư nhà người thân thể thế nào?" Tề Linh Nhi nhẹ giọng mở miệng, giống như là sợ quấy rầy sự yên tĩnh của Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng nghe vậy, lập tức để quyền sách trên tay xuống, nhìn về phía cửa ra vào, thấy Tề Linh Nhi mặc dù đã bước qua cánh cửa lại không đi vào, liền lập tức cười đứng lên, nói: "Công chúa, xin mời vào, thần nữ đang mệt mỏi quá, đã khiến công chúa chê cười."

Thấy Vân Thiên Mộng tự mình mở miệng, Tề Linh Nhi mới chậm rãi đi vào, Vân Thiên Mộng đang ở gian trong, chẳng qua là khi chứng kiến phòng ngủ của Vân Thiên Mộng đơn sơ như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, có chút giật mình nói: "Không thể tưởng tượng được Vân tiểu thư bình thường lại sống đơn giản thế này."

Liễu Hàm Ngọc ở phía sau nghe nàng ta nói như vậy, mặt lập tức đỏ lên, sợ Tề Linh Nhi này sẽ tới nơi khác nói lung tung, hãm hại thanh danh của Tướng phủ.

Vân Thiên Mộng lại chẳng để ý mà cười cười, đơn giản giải thích: "Đây là chỗ ở của mẫu thân đã qua đời của Thiên Mộng, phụ thân và di nương đã từng đề nghị sửa chữa qua Khởi La Viên này, chỉ là Thiên Mộng ngày đêm tưởng nhớ mẫu thân, không muốn phá hư bất cứ một cọng cây ngọn cỏ, từng viên ngói nào ở chốn này, mới bảo lưu lại bộ dáng lúc trước! Chỉ là không biết hôm nay Công chúa đến đây có việc gì quan trọng không? Thân thể Thiên Mộng không khỏe, không thể ra ngoài nghênh đón công chúa, xin công chúa đừng trách tội."

Nói xong, Vân Thiên Mộng dẫn Tề Linh Nhi ngồi xuống, lại sau Mộ Xuân dâng trà.

Hai mắt của Tề Linh Nhi đánh giá gian phòng của Vân Thiên Mộng, vừa cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, thấy Vân Thiên Mộng lúc giải thích không tỏ vẻ ủy khuất, liền cười nói: "Hôm nay đến đây, chỉ là muốn cùng Vân tiểu thư cùng nhau đi Nguyên phủ tham gia tiệc cưới."

Lí do của Tề Linh Nhi lại khiến cho đám người Mộ Xuân không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, cái cô công chúa Bắc Tề này không quen thân gì với tiểu thư nhà mình, sao lại chỉ mời mỗi tiểu thư cùng nhau đi Nguyên phủ? Huống hồ, Nguyên phủ với Dịch quan chỗ đoàn sứ giả nghỉ chân cũng không bao xa, công chúa này lại tới trước Tướng phủ, quả có chút kì quái.

Vẻ tươi cười trên mặt Vân Thiên Mộng không thể giảm bớt, nhìn về phía Tề Linh Nhi, thấy hai mắt của nàng ta lóe lên vẻ chân thành, ý cười yếu ớt cũng mang theo thiện ý, đành tỏ ý áy náy: "Ý tốt của công chúa, Thiên Mộng xin tâm lĩnh, chỉ là thân thể Thiên Mộng hôm nay thật sự bất tiện không thể ra ngoài, kính xin công chúa thứ lỗi."

Thấy Vân Thiên Mộng nhã nhặn từ chối mình, Tề Linh Nhi cũng không giận, chỉ có chút thương cảm mà rằng: "Ta cũng biết thế này là có chút miễn cưỡng Vân Tiểu Thư! Chỉ là, trong số những tiểu thư ở đây, người hợp ý với ta ngoài Hòa Thuận công chúa của Hải Vương Phủ, chỉ còn có Vân Tiểu thư mà thôi. Thời gian bọn ta rời đi Tây Sở cũng sắp đến rồi, Hòa Thuận công chúa tât nhiên sẽ muốn ở chung với người nhà thêm mấy nghày, hôm nay sẽ không đến dự tiệc ở NGuyên phủ. Vì thế ta mới mặt dày mày dạn đến Tướng phủ, kính xin Vân tiểu thư đừng từ chối. Huống hồ, chúng ta cũng chỉ đi qua trình diện một chút, ngồi tạm một lát là có thể trở về rồi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của Vân tiểu thư."

Nói xong, Tề Linh Nhi khẽ cúi đầu, hai đầu chân mày được tô vẽ cực kì cần thận kia hơi hơi chau lại, đừng nói là nam tử, ngay cả Vân Thiên Mộng thấy cũng phải thương tiếc.

Đám người Liễu Hàm Ngọc đứng một bên lại lo lắng thì Vân Thiên Mộng, sợ nàng chọc giận Tề Linh Nhi màng mang họa sát thân lại cho Tướng phủ.

Trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, Vân Thiên Mộng biết rõ hôm nay nếu không đi với Tề Linh Nhi, sợ là nàng có muốn thanh nhàn cũng không được nữa, chỉ có thể cố gắng gật đầu, lập tức để Mộ Xuân lấy áo choàng lên cho mình, cùng Tề Linh Nhi bước ra khỏi Khởi La Viên.

Tề Linh Nhi thấy Vân Thiên Mộng đồng ý cùng nhau đi Nguyên phủ, trên mặt lập tức vui vẻ, lập tức sau cung nữ dìu Vân Thiên Mộng lên phượng liễn của mình.

Nhưng Vân Thiên Mộng lại chỉ vào hạ lễ đã chuẩn bị tốt ở cửa Tướng phủ, cười nói: "Ý tốt của công chúa vốn là không nên cự tuyệt, chỉ là bên Thiên Mộng này còn có hạ lễ cần mang đến Nguyên phủ, nên không thể cùng công chúa lên một xe, kính xin công chúa thứ lỗi."

Theo tay Vân Thiên Mộng chỉ nhìn lại, Tề Linh Nhi quả thật đã thấy hạ lễ chuẩn bị tốt, trong mắt có chút thất vọng, lại chỉ có thể gật đầu, ngồi vào phượng liễn của mình trước.

Mà Vân Thiên Mộng thì để Mộ Xuân Nghênh Hạ chuyển hạ lễ lên xe, lập tức bảo xa phu đi theo phương liễn đi, chậm rãi đi về phía Nguyên phủ.

"Nghênh Hạ, có phát hiện chuyện gì không ổn không? Ngồi vào trong xe ngựa, Vân Thiên Mộng liền mở miệng hỏi Nghênh Hạ.

Nghênh Hạ cúi đầu nghĩ tỉ mỉ lại mọi chuyện, tròng mắt nhất thời sáng lên, lập tức kề sát vào tai Vân Thiên Mộng, thầm nói vài câu.

Vân Thiên Mộng nghe xong lời của nàng, hai mắt trầm xuống, khóe miệng hiện lên ý cười lành, lập tức mở miệng phân phó. Một lúc nữa đến Nguyên phủ, ba người các ngươi nhất định phải theo sát ta, không thể tách ra."

"Vâng!" Mộ Xuân, Nguyên Động, Nghênh Hạ tất nhiên đoán được tiệc cưới hôm nay chính là Hồng Môn Yến, sắc mặt ngưng trọng nhẹ gật đầu.

Sau thời gian khoảng nửa nén hương, phượng liễn cùng với xe ngựa của Tướng phủ đã dừng trước cửa ra vào của Nguyên phủ.

Lúc này cửa ra vào của phủ Hàn Quốc Công đã có xe ngựa ra vào như nước chảy, đặc biệt là hàng khách khứa đến chúc mừng nối liền không dứt, mà quản gia của phủ Hàn Quốc Công ứng đối thỏa đáng đứng ở cửa chính, nhận lấy lời chúc của khách khứa khắp nơi.

Lúc này phượng liễn của Bắc Tề công chúa đến càng khiến cho người ta chú mục, những khách khứa đang tiến về trước nhao nhao dừng lại nhìn về phía phượng liễn, đều mở to hai mắt, muốn nhìn cho kĩ phong thái của đệ nhất mỹ nhân Bắc Tề.

Cũng không ngờ, lúc này phủ Hàn Quốc Công đã phái ra hai chiếc nhuyễn kiệu, đặt tại trước phượng liễn của xe ngựa Tướng phủ, đợi Tề Linh Nhi, Vân Thiên Mộng ngồi vào, liền nhanh chóng đưa vào nội viện phủ Hàn Quốc Công, khiến cho tất cả mọi người thất vọng thu hồi ánh mắt.

Hôm nay mặc dù là cử hành hôn lễ của Nguyên Khánh Chu và Ngô Thấm Thấm, nhưng là trong ngoài có khác. Tiền viện của phủ Hàn Quốc Công chiêu đãi khách nam, còn hậu viện thì chuyên dùng chiêu đãi khách nữ.

Lúc Tề Linh Nhi với Vân Thiên Mộng đi vào hậu viện, bên trong đã có không ít thiên kim tiểu thư, phu nhân quý tộc, thấy mọi người thần sắc nhẹ nhõm, nói chuyện trên trời dưới đất, thật là một cảnh tượng vui vẻ.

"Aaaaa! Là công chúa đến rồi!" Không biết là ai phát hiện ra Tề Linh Nhi trước, mọi người nhao nhao đứng dậy chào, mà Tô Thiền Nguyệt đang ngồi cách đó không xa lại đầy mặt cười ngọt ngào đi tới: "Nếu công chúa không ghét bỏ, xin ngồi ở chỗ bên này của thần nữ đi!"

Nói xong, liền thấy Tô Thiển Nguyệt vội vã cùng nhà hoàn của mình vây quanh Tề Linh Nhi cùng Vân Thiên Mộng, đi về hướng về vị trí mà nàng ta mới đứng dậy."

"Công chúa, mời ngồi, Vân tiểu thư cũng mới ngồi!" Chỉ thấy Tô Thiển Nguyệt nhường vị trí bên trên cho Tề Linh Nhi, vị trí chính giữa tặng cho Vân Thiên Mộng, còn mình ngồi ở bên dưới, cử chỉ khác thường lần này khiến ba người Mộ Xuân liếc nhau, lập tức ánh mắt nhìn về phía Tô Thiển Nguyệt có thêm một tầng phòng bị.

"Nghe nói thi Hương lần này, hai vị đường ca của Vân tiểu thư cũng sẽ tham gia phải không?" Sau khi ba người ngồi xuống, Tô Thiển Nguyệt lại mở lời trước với Vân Thiên Mộng càng lộ ra sự kì quái trong hành vi của nàng.

Mà Vân Thiên Mộng thì yên lặng theo dõi động tĩnh, chỉ trả lời đúng mực: "Tin tức của Tô tiểu thư quả là tinh thông!"

Nghe Vân Thiên Mộng nói như thế, Tô Thiển Nguyệt chỉ cười nhạt, lập tức bưng chén rượu trong tay lên, hướng về phía Vân Thiên Mộng, chậm rãi nói: "Vậy trước tiên xin chúc hai vị đường ca của Vân tiểu thư có thể vinh danh bảng vàng!"

Nhìn chén rượu trước mặt, Vân Thiên Mộng không cầm lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Thiên Mộng hôm nay thân thể không được khỏe, quả thực không thể uống rượu, kính xin Tô tiểu thư thứ lỗi."

"Vân tiểu thư, chỉ là một ly rượu ủ hoa quế thôi, sẽ không tổn hai đến thân thể mảy may. Tô tiểu thư chân thành như vậy, kinh xin Vân tiểu thư đừng từ chối."

Lại không ngờ, chưa đợi Tô Thiển Nguyệt mời thêm, Tề Linh Nhi đã cười mở miệng trước.

Mà Tô Thiển Nguyệt thì không đợi Vân Thiên Mộng cự tuyệt mình lần nữa, uống cạn chén rượu trước xong, lập tức cười nhìn Vân Thiên Mộng, chờ nàng đáp lại mình.

Vân Thiên Mộng lại đầy mặt khó xử, thấy hai người trước mặt đều nhiệt tình như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng ngửa đầu uống hết chén rượu, lập tức làm như có chút không khỏe che miệng nôn ọe, cau mày nuốt rượu xuống, lúc này mới thoáng thở dài thư thái hơn một chút: "Công chúa với Tô tiểu thư đừng rót rượu cho Thiên Mộng nữa, tửu lượng của Thiên Mộng không tốt, chỉ sợ sẽ thất lễ trược mặt người khác."

Hai người kia thấy Vân Thiên Mộng uống xong chén rượu kia liền liếc nhau cười cười, đồng thời gật đầu tán thưởng.

Lúc này, tiếng pháo rộn ràng ngoài cửa truyền đến, lập tức các phu nhân tiểu thư trong hậu viện nhao nhao đứng dậy, vọt tới chỗ cổng vòm xem cảnh tượng náo nhiệt ở tiền viện, ngay cả Tề Linh Nhi với Tô Thiển Nguyệt cũng hiếu kỳ hưng phấn chen vào trong đám người, nghển cổ nhìn ra ngoài.

Vân Thiên Mộng lúc này nhanh chóng ném một viên thuốc màu nâu nhỏ bằng hạt đậu xanh vào chén rượu của Tô Thiển Nguyệt, lập tức lại từ trong tay áo lấy ra ám khí mà Sở Phi Dương đưa cho, kéo sợi bông mảnh cuối cùng, chỉ thấy một màn sương mù màu hồng cực nhạt nhanh chóng bay lên trời xanh, chỉ trong chốc lát liền biết mất trong gió nhẹ.

Làm xong hết thảy, Vân Thiên Mộng mới cầm khăn lụa đã thấm ướt trong tay đưa cho Mộ Xuân cất kĩ, còn mình thì lại ủ rũ ngồi trên ghế, chờ mọi người quay trở lại chỗ ngồi.

Lúc này, tiếng pháo ngoài tiền viện cũng đã dần ngừng lại, mà tiếng nhạc lại liên tiếp vang lên, cùng với đó là từng đợt vỗ tay và tiếng hò hét, có lẽ cảnh bái đường kia náo nhiệt lắm đây!

Chỉ là những nữ tử trong hậu viện này đều là người có thân phận cao quý, không dám xuất đầu lộ diện như vậy, các nàng chỉ có thể đứng từ trong cổng nhìn ra cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài mà không được ra chiêm ngưỡng, quả thực có chút đáng tiếc.

Thẳng đến khi mơ hồ nghe thấy quan tư lễ hô to: "Đưa vào động phòng" thì mọi người mới đầy mặt chưa thỏa mãn mà ngồi lại vào chỗ của mình.

Tô Thiển Nguyệt ríu rít thảo luận cảnh tượng lúc nãy với Tề Linh Nhi, cảm thấy hơi khát liền bưng chén rượu trước mặt lên, uống liền ba chén mới thấy khoan khoái.

Vân tiểu thư hình như mệt mỏi thật, trên mặt nàng ủ rũ như vậy!" Đúng lúc này, Tề Linh Nhi lo lắng nhìn Vân Thiên Mộng, sau đó tự trách: "Tất cả là do ta không tốt, biết rõ Vân tiểu thư không khỏe lại cứng rắn lôi kéo ngươi đến Nguyên phủ."

Vân Thiên Mộng lấy ta chống má, có chút không khỏe mở miệng: "Công chúa, thứ cho Thiên Mộng không thể tương bồi, Thiên Mộng vẫn xin cáo lui trước thì hơn!"

Nói xong Vân Thiên Mộng liền đứng lên, nhưng chân nàng lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, dọa cho ba người Mộ Xuân vội vã đỡ lấy nàng, dìu Vân Thiên Mộng ngồi trở lại ghế, trong mắt lại khó dấu được vẻ lo lắng: "Tiểu thư, người ngồi trở lại đi, nô tài đi gọi kiệu phu."

Nhưng Mộ Xuân còn chưa bước ra nửa bước liền đã thấy Tô Thiển Nguyệt đứng lên ngăn lại: "Tiểu thư nhà ngươi đã như vậy rồi, sức đâu mà ngồi kiệu nữa? Trước hết đưa nào đến phòng cho khách nghỉ ngơi một lát, đợi thân thể khỏe lại rồi hãy về Tướng phủ cũng chưa muộn."

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lại vô lực khoát tay, có chút cố sức nói: "Như thế không được, Mộ Xuân, đỡ ta đứng dậy đi!"

Nói xong, Vân Thiên Mộng lại miễn cưỡng đứng dậy, chỉ là nàng cảm thấy một hồi váng đầu hoa mắt, lần này đúng là chỉ vừa đứng lên đã lại ngã ngồi trở lại ghế.

Tô Thiển Nguyệt thấy nàng như vậy, trong mắt đầy nộ khí trừng Mộ Xuân: "Đều đã như vậy rồi mà các ngươi còn dám làm bậy. Mau đỡ tiểu thư nhà ngươi đi theo ta."

Nói xong, Tô Thiển Nguyệt liền tự mình nâng Vân Thiên Mộng dậy, cùng với Mộ Xuân, mỗi người một bên, dìu Vân Thiên Mộng bước nhanh về phía sương phòng của hậu viện.

Bởi vì tất cả khách khứa đều ở trong tiền viện và hậu viện hoặc hoa viên nên cơ bản toàn bộ nha hoàn gia đinh đều ở đó hầu hạ, những nơi mà mấy người Vân Thiên Mộng đi qua không thấy một bóng người.

Tô Thiển Nguyệt nhanh chóng dìu Vân Thiên Mộng vào một gian sương phòng sạch sẽ, lại sai nha hoàn dìu Vân Thiên Mộng nằm xuống giướng, sau đó phần phó nha hoàn nhà mình ở ngay sau lưng đi mời đại phu.

Đợi đến khi mọi chuyện đều an bài xong, liền gọi ba người Mộ Xuân ra ngoài đứng, đừng ở trong phòng ảnh hưởng đến Vân Thiên Mộng nghỉ ngơi.

Chỉ là, Tô Thiển Nguyệt vừa xoay người liền cảm giác thân thể lúc nặng lúc nhẹ, chân không vững, lập tức lắc lắc đầu mình, ý thức đã có chút mơ hồ, cố gắng làm mình tỉnh táo, không ngờ càng nghĩ càng thấy mơ hồ, ánh mắt càng mờ đi, điều này khiến Tô Thiển Nguyệt lập tức tỏ ra cảnh giác, đang định lên tiếng gọi người thì thân thể đã ngã sõng xoài trên mặt đất. Nguyên Đông nhanh chóng lách mình đến phía sau nàng ta. Bàn tay chặt vào ót Tô Thiền Nguyệt Mộng cái, liền nhẹ nhàng khiến Tô Thiển Nguyệt lâm vào giấc mộng.

Vân Thiên Mộng – vào lúc nàng ta ngã xuống đất đã ngồi dậy, bảo ba người Mộ Xuân đỡ Tô Thiển Nguyệt lên giường nằm.

Lúc này đã là lúc hiệu lực của thuốc phát tác, Tô Thiển Nguyệt dù đang hôn mê, nhưng đã bắt đầu khó chịu xé quần áo của mình, sắc mặt nàng ửng đỏ, bày ra một loại đỏ hồng rất mất tự nhiên, khiến người ta vừa nhìn đã biết đó là chuyện gì.

"Xem ta, ta đến rất đúng dịp!" Đúng lúc ấy, trước cửa sương phòng xuất hiện thân ảnh của Sở Phi Dương, phía sau hắn là Tập Lẫm, trên vai Tập Lẫm là Nguyên Khánh Châu đã bị đánh ngất xỉu.

Vân Thiên Mộng chau mày, nhìn vẻ hiểu rõ trong mắt Sở Phi Dương, xem ra Sở Phi Dương chẳng những an bài thị vệ ngoài sáng mà sợ là trong chỗ tối cũng có không ít ám vệ theo dõi, nếu không mình chỉ phát một tín hiệu thôi thì sau hắn biết được bên cạnh mình đã xảy ra chuyện gì?

"A. . . a. . ." Giờ khắc này, Tô Thiển Nguyệt ở trên giường vô ý thức phát ra một tiếng rên nhẹ, tiếng rên có chút khêu gợi kia lập tức khiến đám người Mộ Xuân đỏ hai gò má, nhưng lại khiến con ngươi có ý cười của Sở Phi Dương lập tức hiện ra sát ý. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Tập Lẫm, còn mình thì nhanh chóng kéo Vân Thiên Mộng ra khỏi phòng trọ, mấy người bọn họ lách mình trốn trong một góc rẽ yên tĩnh, nhìn nha đầu nhà Tô Thiển Nguyệt dẫn một đại phu cùng một học đồ đi vào.

"Á! ! !" Một tiếng kêu bén nhọn lập tức phá tan mây xanh, kinh động đến lũ chim trong tàng cây sợ hãi vỗ cánh bay lên bầu trời, mà những người đang ở trong hoa viên lập tức bỏ lại mọi chuyện mà chạy đến bên này.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mọi người tranh nhau đi về phía có chuyện, đã thấy trước cửa phòng có một đại phụ cùng với một học đồ, hai người này, một kẻ mặt không có chút máu ngây người ở cửa ra vào, một thì mặt đỏ tới mang tai nhìn xuống bàn chân, khiến cho mọi người càng cảm thấy kỳ quặc, không khỏi đem lực chú ý dời đến cửa sương phòng đã đóng chặt kia.

"Sao vậy?" Lúc này, Lâm lão thái quân và Nguyên Đức thái phi cũng vội vàng chạy tới, thấy thế, mọi người tự động tách ra thành đường. Cặp mắt lợi hại của Lâm lão thái phu lập tức quét đến tên đại phu kia, ngữ khí ác liệt hỏi: "Ngươi là đại phu ở đâu đến? Tại sao lại xuất hiện trong phủ Hàn Quốc công này?"

Đại phu kia chưa bao giờ gặp lão thái thái nào có khí thế như vậy, lại nghĩ tới mình vừa nhìn thấy một màn kia, trong lòng lập tức có một dự cảm bất hảo, ấp úng không biết phải trả lời thế nào.

Mà Lâm lão thái quân cũng không có nhẫn nại chờ hắn trả lời, trực tiếp gọi gia đinh sau lưng nhanh chóng trói hai người này lại, đang muốn mở miệng sung quân hai người này thì trong sương phòng lại truyền đến tiếng rêи ɾỉ vô cùng mập mờ, khiến tất cả những người ở đây suy nghĩ miên man. . .

"Phá cái cửa này ra cho ta! Ta muốn nhìn là kẻ nào dám ở địa bàn của phủ Hàn Quốc Công ta giương oai!" Lâm lão thái quân giận dữ rống to, dọa cho gia đinh nhao nhao đánh vào cánh cửa gỗ kia, chẳng mất mấy giây, cái cửa gỗ kia đổ rầm một cái, tỉnh cảnh bên trong lại khiến cho tất cả mọi người chấn động.

Nha hoàn của Tô Thiển Nguyệt vốn thừa chút thời gian này mặc quần áo cho tiểu thư nhà nàng, nhưng lại không ngờ Nguyên công tử này khỏe như vậy, mặc kệ nàng là ai liền trực tiếp xong vào, không nói hai lời liền lột quần áo của nàng ta ra.

Nàng ta vốn định kêu cứu, nhưng ngoài cửa còn có hai người đang đứng, mà đây còn là phủ Hàn Quốc Công, nếu mà lúc này hô lên thì sợ là danh dự của nàng với tiểu thư đều bị hủy.

Nhưng ai ngờ, tấm cửa gỗ kia đột nhiên đổ xuống, nha đầu kia mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ nhìn cửa ra vào đầy người, mà Lâm lão thái quân và Nguyên Đức thái phi thì đầy mặt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào này, khiền nha đầu kia hai mắt khé đảo, thân thể lập tức ngã xuống đất, mà tên Nguyên Khánh Châu kia cũng bị một tiếng vang thật lớn này đánh thức, dừng động tác, nhìn chăm chú lại thì trong ngực mình lại đang ôm một nha hoàn chưa từng thấy qua bao giờ, trên giường là Tô Thiển Nguyệt vẫn đang mê man.

Thực tế, Tô Thiển Nguyệt này quần áo đã cởi ra hết, mấy vết máu như những đóa hồng mai chình ình trên mặt đệm trải giường màu trắc bạc lập tức khiến Nguyên Khánh Châu hiểu rõ hắn đã làm ra chuyện tốt gì rồi.

Mọi người đều bị một màn trước mắt này hù dọa, ai sẽ nghĩ tới, tiểu thư Tô gia này lại dám ngang nhiên câu dẫn chú rể trong ngày đại hôn của tiểu thư phủ Ngô Quốc Công, mà dựa theo tình huống lúc này, Tô Thiển Nguyệt này ngay cả nha hoàn nhà mình cũng dùng đến rồi. Hành vi bực này, có gì khác với da^ʍ phụ đâu? Dám đoạt chồng người ta ngay trong lễ cưới, thật sự chính là tát lên mặt tiểu thư Ngô gia một cái bạt tai!

"Các vị, mời về!" Lâm lão thái quân chỉ cảm thấy mặt mũi đã mất hết, đứa cháu này trước kia có muốn thế nào thì nàng ta cũng có thể dung túng.

Nhưng trong một ngày trọng đại như thế này, hắn vẫn không phân biệt được nặng nhẹ, còn là trước mặt tất cả các quý tộc mà làm ra chuyện tày đình thế này, quả thực là gia môn bất hạnh, khiến Lâm lão thái quân như bà không biết sau nay phải đi ra ngoài gặp người thế nào.

Mà một lời này của Lâm lão thái quân vừa dứt, gia đinh trong phủ liền không khỏi phân trần, bắt đầu đuổi người, cho đến khi chỉ còn lại hai người là Lâm lão thái quân với Nguyên Đức thái phi mới thôi.

"Bà nội, cô cô, cháu. . ." Nguyên Khánh Chu lập tức xách quần quỳ rạp xuống trước mặt hai người muốn giải thích, nhưng ngay cả hắn cũng không biết phải giải thích thế nào.

"Chát!" Lâm lão thái quân tràn đầy tức giận vung cho hắn một bạt tai, đánh cho đầu Nguyên Khánh Chu lập tức lệch về bên kia.

.

Mà Nguyên Khánh Chu cũng tự biết lúc này ngay cả bà nội thương hắn nhất cũng nổi giận thực sự rồi, không dám phản bác, chỉ im im lặng lặng quỳ gối trước mặt hai người, không dám mở miệng.

"Ngươi, gọi tiểu thư nhà ngươi dậy cho ta!" Sau đó, Lâm lão thái quân giơ quải trượng trong tay lên chỉ tiểu nha hoàn đang nấp trong góc phòng nhỏ giọng thút thít nỉ non, bảo nàng gọi Tô Thiển Nguyệt dậy.

Tiểu nha hoàn kia ôm thật chặt thân thể của mình dậy, không ngừng lôi kéo áo quần đã rách nát, mặt đầy nước mắt chạy đến bên cạnh Tô Thiển Nguyệt, một tay kéo chăn trên giường lại đắp cho Tô Thiển Nguyệt không mảnh vải che thân kia, sau đó dùng sức lay Tô Thiển Nguyệt, khẽ gọi: "Tiểu thư. . . tiểu thư. . ."

Thế nhưng, tiểu nha đầu kia kêu cả buổi vẫn không thấy Tô Thiển Nguyệt tỉnh lại, mà Lâm lão thái quân bên này đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh cho gia đinh ở bên ngoài: "Đi lôi Tô Nguyên đến đây cho ta! Để cho hắn nhận đứa con gái ngoan nhà hắn về!"

Mà lúc này, Nguyên Đức thái phi cũng nói bằng giọng lạnh như băng: "Đồng thời mời cả Thần Vương đến, đừng kinh động người của phủ Ngô Quốc Công."

"Ngươi muốn không kinh động là có thể không kinh động à? Vừa rồi có bao nhiêu ánh mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong phòng này, những phu nhân kia rảnh rỗi nhất, ngày nào cũng mở to hai mắt chờ xem danh môn nào xảy ra chuyện không hay ho, ngươi cho rằng việc này có thể gạt được cả đời? Có thể lúc này người Ngô gia đã biết rõ việc này rồi!" Lâm lão thái quân cảm thấy khó thở rồi, hai tay chống quải trượng dùng sức dằn trên mặt đất, cặp mắt trừng Tô Thiển Nguyệt tràn ngập hận ý như nhìn kẻ thù vậy.

Y như lời Lâm lão thái quân vừa nói, Ngô Thấm Thấm kia rõ ràng tự lột khăn đỏ trên đầu xuống, lo lắng chạy vào trong sương phòng cùng với Ngô phu nhân, đến khi hai người bọn họ chứng kiến tình cảnh trong sương phòng kia, Ngô Thấm Thấm lập tức giận dữ quá đầu, vọt đến bên giường, đẩy mạnh nha hoàn kia ra, giơ tay lên liều mạng đánh vào mặt Tô Thiển Nguyệt: "Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân. . ."

Trong lòng Ngô Thấm Thấm lúc này chỉ có hận ý, gả cho Nguyên Khánh Chu vốn đã là tâm không cam tình không nguyện, hoa danh ở bên ngoài của Nguyên Khánh Chu như vậy, có ai muốn gả cho hắn chứ?

Nhưng từ lúc xảy ra chuyện lần trước, Ngô Thấm Thấm dù có không muốn thì cũng chỉ có thể bị người nhà mẹ đẻ ép lên kiệu hoa.

Cũng thật không ngờ, nàng với hắn vừa mới bái đường xong, lại ở ngay trong nhà mình ngang nhiên tằng tịu với nữ tử khác, điều này bảo Ngô Thấm Thấm biết giấu mặt vào đâu? Phủ Ngô Quốc Công so ra kém một tên quan nhị phẩm nho nhỏ là Tô Nguyên sao? Hay là nói Ngô Thấm Thấm nàng so ra kém con ả lẳиɠ ɭơ Tô Thiển Nguyệt này? Mà để Nguyên Khánh Chu không thể chờ được mà chọn đúng ngày thành hôn mà tằng tịu với ả như vậy?

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy tủi, Ngô Thấm Thấm ra tay càng nặng, ngay cả Lâm lão thái quân cùng với Nguyên Đức thái phi đều biết rõ chuyện này đích thị là đứa cháu không nên thân nhà mình không có định lực mà làm bậy nên cũng coi như không có nhìn thấy, mặc cho Ngô Thấm Thấm như điên như dại đánh Tô Thiển Nguyệt.

Ngô phu nhân thấy con gái yêu nhà mình ngày đầu tiên về nhà chồng đã bị ức hϊếp thế này, lại không thể nổi giận với Lâm lão thái quân và Nguyên Đức thái phi thì cũng vọt lại bên giường, cùng Ngô Thấm Thấm giày vò Tô Thiển Nguyệt.

Tô Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy hai má mình nóng rát đến đau nhức, thân thể khó chịu như vỡ ra, lại cảm thấy hai bên tai ong ong, liền cố gắng mở hai mắt ra.

Chỉ là, khắc sâu vào tầm mắt nàng ta lúc này lại là khuôn mặt dữ tợn của hai mẹ con Ngô gia, Tô Thiển Nguyệt còn chưa mở miệng nói được chữ nào, mặt của nàng liền bị đánh tới tấp, da đầu đau xót, là Ngô Thấm Thấm kia thấy nàng ta tỉnh lại càng thêm giận dữ, trực tiếp túm lấy tóc của Tô Thiển Nguyệt, không ngừng đập côm cốp xuống thành giường.

"Cứu. . . cứu. . . cứu mạng!" Hồi lâu, Tô Thiển Nguyệt mới tìm lại được thanh âm của mình, nhưng vừa mở miệng liền bắn ra hai cái răng, một búng máu theo miệng nàng ú ớ mà phun đầy lên quần áo Ngô Thấm Thấm, lại khiến cho một thân đồ cưới đỏ thẫm của Ngô Thấm Thấm càng thêm rực rỡ.

Chỉ là lúc bấy giờ thì hai mẹ con Ngô gia đã một người đè chặt Tô Thiển Nguyệt, người kia thì tát tới tấp vào mặt nàng ta, không cho nàng ta có cơ hội đáp trả.

"Chậc chậc, thực thảm!" Vân Thiên Mộng nhìn hai má sưng to của Tô Thiển Nguyệt, hai đầu lông mày nhăn lại, thì thảo lẩm bẩm.

"Xuỵt, đừng lên tiếng!" Mà lúc này, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy bên hông mình bị xiết chặt, Sở Phi Dương đã từ phía sau lưng ôm thân thể của nàng vào trong ngực hắn, bên tai đồng thời cũng truyền đến giọng nói cực nhỏ của hắn.

Cùng lúc đó, đối diện chỗ góc cua xuất hiện Thần Vương một thân lạnh như băng, mà sau lưng Giang Mộc Thần còn có Tô Nguyên đầy mặt lo lắng, nếu như động tác của Sở Phi Dương chỉ chậm hơn nửa nhịp thì chỉ e Vân Thiên Mộng đã bại lộ hành tung rồi.

Không khỏi thè lưỡi, Vân Thiên Mộng đã có kinh nghiệm, dù sao náo nhiệt cần xem cũng đã xem xong, hiện tại Giang Mộc Thần đã xuất hiện, so với hai người không biết võ công là Lâm lão thái quân và Nguyên Đức thái phi còn khó chơi hơn nhiều, Vân Thiên Mộng liền nổi lên ý niệm trở về.

Mà Sở Phi Dương lại tới gần Vân Thiên Mộng, ở bên tai nàng trầm thấp hỏi lại câu: "Mộng Nhi, hôm nay ta giúp nàng một đại ân, nàng định cám ơn ta thế nào đây?"

Nói xong, không đợi Vân Thiên Mộng trừng mắt với hắn liền cười buông lỏng ta ra, lại để Tập Lẫm dẫn các nàng né qua đám người Nguyên phủ trở lại trong hoa viên, còn hắn thì lại đi thẳng về phía tiền viện.

"Vân tiểu thư đi đâu vậy? Vừa trở lại hoa viên liền thấy Tề Linh Nhi sắc mặt nghiêm túc mở miệng.

Vân Thiên Mộng nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Tề Linh Nhi, cười hỏi: "Vừa rồi bị váng đầu, ta liền dẫn nha hoàn đi tản bộ lung tung thôi! Ô, Tô tiểu thư đâu rồi vậy?"

Nói xong, Vân Thiên Mộng nhìn khắp nơi lại không phát hiện bóng dáng Tô Thiển Nguyệt.

Mà Tề Linh Nhi lại khẽ thở dài một cái, lập tức lôi kéo Vân Thiên Mộng ngồi xuống, thấp giọng mở miệng: "Vân tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Thấy bộ dáng như gặp chuyện lạ của Tề Linh Nhi, trong mắt Vân Thiên Mộng toát ra vẻ khó hiểu, lập tức cười cười: "Công chúa, ngài sao vậy? Đây là phủ Hàn Quốc Công, sao có thể xảy ra chuyện lớn gì được?"

Tề Linh Nhi nhìn chằm chằm biểu cảm của Vân Thiên Mộng, khẩu khí lại vừa kinh vừa sợ như việc này xảy ra trên người nàng ta vậy: "Chuyện này. . . haizz. . . Việc này ngươi bảo ta phải nói với người thế nào đây?"

"Nếu đã là việc khó mở miệng như thế, vậy công chúa không cần phải nói nữa! Thân thể của Thiên Mộng quả thực không khỏe, xin cáo từ trước!" Nói xong, Vân Thiên Mộng liền đứng dậy rời đi, chỉ là vừa xoay người đã thấy Thần Vương một thân âm lãnh đứng ở lối vào hoa viên. . .