Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Ước Luân Hồi

Chương 86: Giữa Vũ Trụ Bao La (18++).

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hộc hộc hộc”

Mr Fake trốn vào một góc khuất, tay vịn tường, cả người run rẩy. Từ trạng thái thủy tinh trở lại người thường, mấy chỗ bị đánh vỡ liền biến thành vết thương lồ lộ ra. May mà tất cả điều không sâu nhưng máu vẫn chảy khá nhiều khiến hắn đau đớn nhăn nhó, khó chịu vô cùng.

Tên ngoại quốc đầu trọc này trèo lên nóc một căn nhà tường, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm phơi nắng. Từng tia năng lượng li ti hấp thụ từ ánh nắng mặt trời nhanh chóng hấp thụ vào da thịt hắn. Mấy vết thương từ từ nhúc nhích.

“Fuc… Điệu này đến mai mới lành được thương thế đây” Mr Fake oán hận thầm nghĩ. Hừ, làm xong nhiệm vụ lần này, hắn phải tìm cho ra tên mập đó, gϊếŧ mới hả giận hắn được.

Hừ, nếu hôm nay có đem theo vũ khí của hắn thì đâu có chật vật như vầy. Chỉ tại nó bự quá đem theo không tiện mà thôi, ai mà ngờ được đi cá độ đua ngựa cũng phải đánh nhau chứ. Mr Fake nhắm mắt nghĩ ngơi, tiếp tục cố gắng khôi phục vết thương.



Nhiễm Nam nghe tiếng còi xe cảnh sát hú ầm ĩ bên ngoài, mặt liền nhăn nhó.

Vèo.

Thần khí Khí bảy màu biến thành quả cầu thật to chở Nhiễm Nam đang ôm xác Hồng Nhan bên trong bay lên cao. Quách Hàn cùng mấy thành viên đội 10 vừa chạy vào trong liền bất lực nhìn một tên dị nhân đang ôm một cô gái bay lên trời, càng bay càng cao. Hắn đấm một đấm thật mạnh, vỡ cả một mảnh gạch của cây cột bên cạnh.

“Mẹ nó chứ, từ ngày được điều đến Tây Ninh điều tra nhóm dị nhân Nhiễm Nam thì toàn là thất bại a” Quách Hàn nghiến răng trèo trẹo. Đội phó Tuấn Long vỗ vai an ủi hắn. Nỗi khổ này ai hiểu cho đội 10 đây, cái kiểu này năm sau lại tiếp tục rớt hạng rồi, khéo mất luôn cái danh tinh anh nữa ấy chứ. Haizz… Tuấn Long thở dài.

500 mét…

Vù vù…

1000 mét…

Vù Vù Vù…

2000 mét…

Xả ra thật nhiều oxy từ Bao Tay Trữ Vật xong Nhiễm Nam lệ bắt đầu từng giọt lăn xuống má. Cảm nhận cơ thể Hồng Nhan ngày càng lạnh, nhìn năm vết thương lở loét máu chảy ướt đẫm trên người cô. Hắn cảm thấy càng ngày càng tức giận, càng ngày càng khó kiềm chế cơn giận ngút trời trong lòng mình.

“A” hắn hét lên thảm thiết, mây cũng bị âm thanh truyền khỏi quả cầu thần khí ra ngoài xua tan mây đi thành một vùng trống rỗng kỳ quan trên bầu trời.

Mệnh lực màu đỏ nhạt tuôn ra như thác đỗ từ đôi cánh tay hắn truyền vào người Hồng Nhan giữ lấy một hy vọng mong manh. Cố làm bản thân bình tĩnh lại Nhiễm Nam cấp tốc suy nghĩ.

Hắn đã thử điều khiển mệnh lực chạy khắp người cô nhưng vết thương vẫn không có dấu hiệu gì lành lặng lại cả. Cô vẫn nhắm nghiền đôi mắt đẹp, cơ thể lạnh dần trên tay cậu chàng khiến cậu bối rối như tơ vò. Thâm tâm cậu càng sợ hãi hơn. Có chút cảm giác bất lực.

“Nên ước như thế nào đây? Bình thường điều ước là không trực tiếp ảnh hưởng lên sinh vật hoặc giả có đi nữa thì chỉ là tác dụng căn bản rồi từ từ mạnh lên như cơ thể khỏe mạnh từ từ, trí thông minh tăng lên từ từ, giữ cơ thể trẻ mãi cũng không hoàn toàn là trẻ mãi mà chỉ là kéo dài thời gian bị lão hóa ra thật dài mà thôi. Mấy kiểu như vậy dĩ nhiên không phù hợp trường hợp cấp bách hiện tai. Như vậy chỉ còn có thể ước ra đồ vật mà thôi, ước thứ gì đây” Buổi sáng Nhiễm Nam đã sử dụng hai điều ước từ Sổ Ước, hiện tại hắn chỉ còn lại một lần cuối cùng trong ngày, không thể có sơ sót được.

“Ta ước...” Nhiễm Nam nói thầm trong lòng.

Một luồng tin tức ào ào tràn vào ý chí linh hồn của Nhiễm Nam.

Mệnh lực trong người hắn truyền liên tục giữ lấy một hơi thở cuối cùng, cưỡng ép trái tim của cô đang bị mảnh thủy tinh đâm vỡ đập lại từng nhịp chậm rãi, gần như cả phút mới đập được một lần để duy trì sự sống cho Hồng Nhan.

Lượng mệnh lực còn lại trong người Nhiễm Nam gần như thấy đáy, may mắn vẫn có thể duy trì hơn mười phút, vừa kịp cho cánh cửa Thời Không Giới sau mười phút trôi qua liền mở ra.

Trong Thời Không Giới thực tế lúc nào cũng có người hết. Có thể nhóm Nhiễm Nam không ai có mặt nhưng nhân viên của Công Ty Vệ Sĩ Đầu Gấu và Tổ Chức Sát Thủ “Thích Thì Làm ” lúc nào cũng có vài người ở bên không gian được chia ra cho họ.

Tiếp theo đây Nhiễm Nam cần làm một chuyện riêng tư để cứu Hồng Nhan, Thời Không Giới lại có diệu dụng cân bằng âm thanh, đứng ở đầu này nói nhỏ thôi đầu kia cách mấy cây số vẫn nghe rõ được, không thích hợp nên hắn một mình chỉ đi vào trong ôm Ý Thể của mình và của Hồng Nhan ra ngoài.

Ý Thể của hắn bị hắn hấp thu, cấp độ liền tăng thêm hai cấp, đạt thành mệnh tu cấp 26 bởi vì Ý Thể hiện tại đang ở cấp 26. Mệnh lực được bổ sung đầy đủ. Nhiễm Nam không hề tiếc rẻ liên tục truyền vào toàn thân Hồng Nhan.

Hắn không dám gián đoạn cung cấp mệnh lực vì phải giúp cô duy trì trái tim vẫn đập, trong trạng thái vô thức cô rất nhanh sẽ chết nếu nó ngừng hoạt động hẳn.

Hồng Nhan chủ động điều khiển mệnh lực đi chữa thương thì Nhiễm Nam có truyền bao nhiêu cũng không cách nào trị được.

Những lần trong quá khứ Nhiễm Nam trọng thương bất tỉnh mà vẫn khỏe mạnh trở lại chính là nhờ Sổ Ước chủ động điều động mệnh lực đi chữa thương giúp hắn đó a. Với lực lượng khổng lồ của nó mà chỉ giúp hắn có vài lần như vậy đã khiến cho tiêu hao gần một phần ba năng lượng của chính mình rồi.

Nhiễm Nam thì không thần kỳ như Sổ Ước, Sổ Ước có Sáng Tạo Thần Lực có thể dễ dàng điều khiển mệnh lực của người khác đi trị cho chính họ mà không cần bận tâm về tri thức. Còn Nhiễm Nam muốn làm được như vậy thì phải biết rõ cấu tạo từng tế bào của Hồng Nhan thì mới làm được, hiển nhiên với hồn lực hiện tại của hắn thì vô phương dò xét ở cấp độ này rồi.

Đầu tiên cần lấy mảnh thủy tinh ra khỏi người Hồng Nhan, chuyện này khó vô cùng, có mảnh còn nguyên thì dễ dàng lấy ra không nói. Những mảnh bị vỡ sau đó biến thành các sợi thủy tinh siêu vi, nhỏ đến mắt thường cũng khó thấy thì chính là nan giải rồi. Bọn chúng phân tán trong người Cô gây trở ngại cho các cơ quan nội tạng hoạt động khiến vết thương càng khó lành hơn.

Mặc dù đã ước ra phương pháp để cứu người nhưng hắn cũng không có cách nào lấy mấy sợi thủy tinh này ra, thậm chí ban đầu Nhiễm Nam còn chưa nghĩ tới vấn đề này, chỉ khi lấy ra hai mảnh thủy tinh nguyên vẹn nho nhỏ khỏi người Hồng Nhan hắn mới từ thắc mắc mà đưa ra kết luận.

Trên người có năm vết thương chảy máu mà chỉ tìm được có hai mảnh thủy tinh, rõ ràng ba mảnh kia đã vỡ ra mấy thứ gì xanh xanh sợi sợi li ti giống lúc hắn đánh nhau với tên kia rồi.

Nhiễm Nam nhăn trán, bây giờ làm sao lấy chúng ra? Không có cách nào cả, đành để khi cô tỉnh lại rồi giải quyết sau vậy.

Thần khí Khí Bảy Màu lại biến thành một cái giường nhỏ. Nhiễm Nam đặt thi thể chết lâm sàng của Hồng Nhan lên giường.

Xoẹt…

Xoẹt…

Rẹt…

Vứt áo khoác da của Hồng Nhan đi. Nhìn khuôn mặt trắng bệch như xác chết của cô nàng. Nhiễm Nam lòng đau như cắt, trái tim nhói lên. Mr Fake, lần sau gặp lại không phân thây ngươi không thể nào hả giận được.

Tiếp đó nắm lấy áo thun đen trên người Hồng Nhan mạnh tay kéo ra hai hướng, xé toang chiếc áo. Lại dùng tay kéo đứt áσ ɭóŧ ngực của cô nghe bục một tiếng. Hồng Nhan phần trên lõα ɭồ hiện ra, làn da khỏe mạnh như hút hồn Nhiễm Nam. Tuy có vài phần trắng bệch, lại có vài lỗ thủng thương thế nhưng nhìn chung vẫn rất đẹp.

Sở dị thô bạo xé đồ như vậy là vì Nhiễm Nam cần dẫn động cảm xúc. Tiếp theo đây hắn cần điên cuồng vận động nên cần một cảm xúc khá bùng nổ mới được.

Xoạt. Thô bạo lột quần jean lẫn quần chíp nhỏ màu hồng phấn có hoa văn cánh sen của Hồng Nhan ra. Cặp đùi thon thả chắc khỏe cùng cô bé xinh xắn đáng yêu đang khép chặt của nàng bày ra trước mặt Nhiễm Nam như mời gọi.

Mắt tên mập bắt đầu cuồng nhiệt lên, bắt đầu tham lam lên, lóe sáng du͙© vọиɠ, sáng còn hơn cả ánh mặt trời lúc này đang chiếu thẳng vào hai người thông qua tầng mây cao hơn trên đầu.

Nhìn mấy bớt hoa mai màu hồng trên khắp người Hồng Nhan, nước miếng Nhiễm Nam chảy ra nhễ nhuệ. Ngực trái một cánh hoa mai nhỏ, dưới ngực phải lại một cánh hoa mai nhỏ, trên rốn nữa phân cũng có một hoa mai, hai cánh tay có vài đóa hoa ẩn hiện, dưới rốn ba phân chếch về bên phải, nữa trong nữa ngoài mép của “cánh cửa thiên đường” cũng có một đóa hoa mai tròn trịa xinh đẹp, sau lưng, trên mông, đùi, bắp chân, nơi đâu cũng có những cái bớt hoa mai nho nhỏ đáng yêu khiên Hồng Nhan nude như một bức tranh nghệ thuật tuyệt đẹp của thiên nhiên vậy.

Thằng nhóc của Nhiễm Nam hào hứng bừng bừng, xung phong nhõng lên.

Ảo Y biến mất, Nhiễm Nam gầm lên một tiếng dã thú. Chụp hai cổ chân Hồng Nhan gác lên cổ hắn, đẩy mông cô nhỉnh lên khiến cô bé đối diện thẳng mặt tiểu Nhiễm Nam.

Xọt…

Không cần nương tay, thô bạo như chó điên, tiểu hoàng tử dài ba phân, bự như cây hàng của ngựa xông lên đâm một vết thương thật sâu vào tiểu công chúa của Hồng Nhan. Cô bé đang khép chặt bị nong ra một kẻ hở, hai mép bất ngờ cong lại ôm chặt hoàng tử còn hoàng tử thì chạy thẳng một mạch từ bên ngoài, vượt qua thiên lý, chui đầu vào một không gian chật hẹp, đập bay mấy quả trứng đã rụng vô tình chui khỏi “nhà máy sản xuất” ở hai bên.



Đầu trọc của tiểu hoàng tử sau khi chui vào tận đây, đè ép một trận liền rút ra nhanh như gió, không đầy một giây sau, cái đầu trọc này lại chui vào.

Xoạt. Xoạt. Xoạt.

Bạch. Bạch. Bạch.

Đầu tiểu thầy tu chui ra chui vào liên tục không gian này để thăm nom các quả trứng. Bên ngoài cô bé của Hồng Nhan, thân dài của tiểu thầy chùa như một cái máy cạ ra cạ vào tường thành bằng thịt của cô nàng bé bỏng. Kí©h thí©ɧ đến nỗi tiểu Nhiễm Nam toàn thân dinh dính chất dưỡng màu trắng đυ.c.

Nhiễm Nam đưa đẩy càng ngày càng nhanh, tiểu cô nương bị hắn banh mép nhấp nhấp bắt đầu ra nước, cả một khu rừng bị ngập trong lũ lụt. Khu rừng của Nhiễm Nam và đồng cỏ tươi mơn mởn của Hồng Nhan.

Cùng lúc đó Nhiễm Nam vẫn phải duy trì truyền mệnh lực khắp người Hồng Nhan. Vừa bắt đầu vận chuyển công pháp mới vừa ước ra, khiến cho mệnh lực sản sinh chất biến và dị biến chui vào người cô, kí©h thí©ɧ mệnh lực của cô tự vận chuyển, hòa trộn mệnh lực cả hai người thành một, trợ giúp bản năng cơ thể của Hồng Nhan tự động chữa trị thương thế chính mình.

Từ đầu rùa của tiểu đệ mệnh lực màu đỏ sau khi thay đổi bắt đầu phòng ra từng chùm chùm tan vào bên trong Hồng Nhan, theo cử động tới tới lui lui của hắn mà bắt đầu thấm và thớ thịt của nàng.

Uyên Ương Mệnh Lý, một công pháp song tu trị thương dành cho người tu mệnh lực. Nhiễm Nam vốn chỉ ước phương pháp công pháp trị thương mà thôi, ai mà ngờ Sổ Ước cấp cho hắn một bản song tu chứ, còn ghi chú là thần cấp công pháp. Phi, có thần cấp công pháp chữa thương vô liêm sĩ như này sao. Đã song tu mà còn yêu cầu người thi triển phải điên cuồng giao phối nữa, càng nhanh, càng mạnh, càng lâu thì hiệu quả chữa thương lẫn phục hồi càng tốt. Nhìn nội dung công pháp mà Nhiễm Nam mặt đen cả lại.

Hiện tại là Hồng Nhan trọng thương yếu ớt như sợi tơ, công pháp lại buộc hắn điên cuồng đâm thọc nàng, hắn sao dám làm chứ nhưng rồi lại không làm không được. Mặc kệ, dù sao kẻ mệnh tu là loại người sống dai nhất, cứ thử song tu với Hồng Nhan xem thế nào. Thế là lúc này đây hắn điên cuồng đập khu rừng của mình lên vực sâu của nàng, cây thiết thương điên cuồng đâm vào cô bé yếu đuối bên dưới bị hắn ép ngẩng đầu lên của Hồng Nhan.

Công pháp này chỉ cần người một trong hai thi triển chính là được nên không yêu cầu cả hai đều phải tu mệnh lực. Đây cũng là chỗ cao cấp của nó.

Nhìn nước sướиɠ từ miệng cô bé ọc ra ngày càng nhiều, Nhiễm Nam cảm thấy vui mừng, điều này chứng tỏ cơ thể Hồng Nhan ngày càng lấy lại cảm giác rồi mới bị kí©h thí©ɧ đến như vậy.

Càng vui Nhiễm Nam càng ra sức tấn công, tần suất ngày càng cao, đến nổi tiểu sư phụ chui ra chui vào đã biến thành một cái bóng tàn ảnh mà thôi, không nhìn rõ được bề ngoài nữa.

Bập.

Bập.

Bập.

Bập.

Trên tầng mây cao nghe như có tiếng ai đang băm thịt chuẩn bị bữa ăn.

Mông Hồng Nhan đàn hồi rung động thành những gợn sóng. Nhiễm Nam đút gậy vào rút gậy ra liên tục khiến mép cô bé cũng phải hồng nhuận lên. Ngực phải không bị thương, tay hắn liền vồ lấy bóp tới biến dạng, rồi lại ngắt nhéo nụ nhỏ ở giữa bầu ngực không thương tiếc gì. Nhiễm Nam làm mọi cách để kí©h thí©ɧ một người chết lâm sàng sống dậy.

Còn lại 80 phần trăm mệnh lực…

Phập. Phập. Phập. Phập.

Nước tràn đê, thông qua kẽ hở phún mạnh ra ướt cả người Nhiễm Nam.

Còn lại 50 phần trăm mệnh lực…

Nhiễm Nam nhíu mày, đến bây giờ mà Hồng Nhan vẫn chưa tỉnh lại. Hắn rất sợ mình cạn kiệt mệnh lực cũng không cứu nổi cô a.

“Hồng Nhan em phải sống” Tiểu Nhiễm Nam như nghe được hiểu tiếng hét của hắn, chui lúc cán vào “cũng tư” người con gái bên dưới.

Còn lại 15 phần trăm mệnh lực…

Nhiễm Nam điên cuồng dùng Hồn Lực hét lên trong đầu Hồng Nhan ý đồ lay tỉnh linh hồn cô. “Tỉnh lại” Hét một tiếng

Tiểu thầy tu lùi mạnh ra hẳn bên ngoài rồi hết tốc lực đâm tới, hai mép tiểu Hồng Nhan vì kí©h thí©ɧ đã nở rộ lộ ra động thiên phúc địa khiến nó chui vào lại dễ dàng.

Hang động bí ẩn nuốt trọn người tên thầy tu lông lá.

“Mau tỉnh” Toàn bộ hồn lực dồn vào một tiếng thét này, đến cả bên ngoài đầu Hồng Nhan cũng mơ hồ nghe thấy được. Trong không gian Hồn Tâm như có kinh thiên tiếng sét, vang động ầm ầm.

Còn lại 1 phần trăm mệnh lực…

Nhiễm Nam trợn mắt lên dữ tợn. Kéo tiểu hoàng tử ra hẳn bên ngoài lần nữa. Lùi hông lấy đà. Từ trong động thiên của Hồng Nhan vì bị kí©h thí©ɧ quá lâu lần nữa phun nước thành vòi, xả ra liên tục.

Phập. Dùng hết sức bình sinh, Nhiễm Nam ngắm chuẩn bia ngắm, Tiểu trụ trì phóng tới nhanh như điện giật, xuyên qua dòng nước thánh đang phun trào, ép ngược nước lùi lại, sau đó nhanh như chớp lắp chặt lại lỗ nhỏ bên dưới Hồng Nhan. Nước đang tứa ra bên ngoài bị tiểu Nhiễm Nam ép ngược vào trong nghe óc ách mấy tiếng trào ngược vào “phòng trứng” nằm ở hai bên “cũng tư”. Tiểu Nhiễm Nam phình to ra gấp đôi, chật ních bên trong cô nàng. Đầu thầy chùa giật giật mấy cái, miệng nó há ra, kem ấm màu trắng phun ra như núi lửa nổ.

Mệnh lực hòa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến nó thành kem hồng kỳ lạ, vừa lấp lánh kim tuyến vừa có hai Giới Tinh bay vòng đầy kỳ ảo.

Ầm.

“Tỉnh, hấp thu Ý Thể của mình” Nhiễm Nam hét lần cuối.

Còn lại 0 phần trăm mệnh lực…

Cú húc cuối cùng cực mạnh, dòng dung nham trắng nóng hổi phun trào đầy “cũng tư” rồi tràn sang hai bên, chui vào đầy “nhà máy sản xuất trứng” của Hồng Nhan sau đó còn trào ngược ra “đường âm” của cô nàng, nhễu ra khỏi cô bé nho nhỏ giữa hai đùi. Cả lít protein này chảy cả ra ngoài.

Va chạm mạnh mẽ đẩy bay cơ thể Hồng Nhan khỏi giường thần khí đập vào vách quả cầu thần khí. Từ hạ thân Hồng Nhan vẫn còn vương một đường tơ trắng với miệng của tiểu hoàng tử bên dưới Nhiễm Nam. Ánh mặt trời chiếu tới khiến sợi tơ lấp lánh tuyệt đẹp.

Mệnh lực mang theo tinh binh biến thành một loại năng lượng kỳ lạ, bám vào thành tử ©υиɠ và noãn sào, tan ra từ từ được cơ thể Hồng Nhan hấp thu.

Tên mập vô lực, tiểu hoàng tử vẫn giật giật rung động. Hắn đã cố hết sức rồi, đành nghe thiên mệnh thôi.

“Ư”

“Hả”

Hồng Nhan rên lên một tiếng. Cú hét bằng hồn lực sau cùng cộng với đầu cô nàng bị va chạm mạnh, bụng dưới đang bị dị vật nóng hổi cọ sát bỗng nhiên rút ra làm nhiệt độ giảm đột ngột. Ba thứ kí©h thí©ɧ cùng bản năng và cơ năng của cơ thể đã được Nhiễm Nam kí©h thí©ɧ hồi lâu cùng với sự trợ giúp của mệnh lực biến đổi liền dồn lại khiến Hồng Nhan có muốn không tỉnh cũng không được.

Cả người cô đau đớn khôn tả, tay chân vô lực. Ý chí bắt đầu tỉnh táo lại, nhận ra bản thân đang bị thương nặng. Cô cứ vô lực nằm đó bắt đầu dùng mệnh lực trị thương.

“Ha ha ha, hi hi hi” Nhiễm Nam tươi cười ngốc nghếch bò tới bên cạnh cô.

“Em cuối cùng cũng tỉnh rồi, anh lo chết mất”

Hồng Nhan khó nhọc liếc mắt nhìn hắn, dùng Hồn Lực trao đổi “Anh hay lắm, em bị thương sắp chết mà anh còn lợi dụng thi thể người ta để mà… Để mà làʍ t̠ìиɦ sao? Anh ái thi em à?”

“Đâu có, đâu có...” Nhiễm Nam bối rối “Là anh sử dụng công pháp trị thương song tu giúp em chữa thương mà, em đừng hiểu lầm”.



Thật ra mấy tiếng hét trước đã khiến ý chí cô mơ màng tỉnh lại rồi, mọi chuyện bên ngoài cô cũng nhận ra đôi chút. Lúc này liền nói “Trị thương cần thô bạo vậy à? Trị thương mà cuối cùng hẩy em văng khỏi giường luôn là sao?”

Nhiễm Nam cầm tay cô, ngốc nghếch cười cười không trả lời, hắn cũng chẳng biết phải giải thích thế nào nữa. Lợi dụng con gái người ta chết lâm sáng để ân ái, cuối cùng chơi mạnh bạo tới hẩy người ta bay đi, giải thích cái kiểu gì cho thông đây?

Ý Thể mới tạo không bao lâu của Hồng Nhan bị cô hấp thu bổ sung mệnh lực. Đợi Hồng Nhan hơi khỏe lại, tên mập liền dìu cô vào Thời Không Giới nghỉ ngơi.

Chuyện sau đó liền dễ dàng, ở trong thời không giới mấy ngày nhưng bên ngoài chỉ trôi qua vài giờ. Hồng Nhan đã bình phục, mấy mảnh thủy tinh trong người cùng bị cô ép nổ, dùng mệnh lực ép ra ngoài qua làn da.

Cả hai lại nhịn đau tạo Ý Thể mới để lại trong Thời Không Giới.

“Em ổn rồi chứ” Nhiễm Nam lo lắng hỏi.

“Rồi” Hồng Nhan nhìn tên mập nhu tình nói “Anh quan tâm em đến vậy sao?”

“Không quan tâm em thì quan tâm ai” Nhiễm Nam hùng hồn nói.

“Vậy chứ hai cô vợ cả kia của anh thì sao”

“Hề hề, như nhau, như nhau” Nhiễm Nam gãi gãi đầu nói. Thật ra thì nếu phải chọn hắn vẫn sẽ ưu tiên Huỳnh Ni nhất, bởi vì cô là người đặt chân đầu tiên vào trái tim hắn, mấy năm trời theo đuổi thất bại a.

Để đỡ bối rối hắn nhìn sâu vào mắt cô khiến Hồng Nhan bối rối ngược lại.

“Chúng ta ra ngoài thôi” Cô nói.

“Ừ” Nhiễm Nam gật đầu

Nhiễm Nam và Hồng Nhan hiện lên giữa tầng mây, hắn vung tay lên, thần khí liền biến thành quả cầu bán trong suốt nuốt họ vào trong. Thả Oxy từ Bao Tay Trữ Vật ra, hai người âu yếm ôm nhau.

“Anh” Hồng Nhan đỏ mặt nói.

“Sao em” Nhiễm Nam kéo cô ra trước mặt mình, ôm eo thon của cô sát vào bụng hắn, hạ đầu xuống trìu mến nhìn cô.

“Lúc đó em hôn mê không biết anh mạnh mẽ thế nào, bây giờ làm lại cho em xem được không” Tiếng thỏ thẻ ngày càng nhỏ dần, Hồng Nhan vùi mặt vào ngực hắn, mắc cỡ nói.

“Tuân mệnh phu nhân, lần sao em không được làm chuyện nguy hiểm như lúc trưa nữa nhe” Nhiễm Nam nâng cầm Hồng Nhan lên nhìn hắn, dịu dàng nói. Lần này may mà cuối cùng cũng cứu được cô, nếu có lần sau ai biết còn được may mắn như vậy hay không chứ?

“Em chỉ có anh để dựa vào, nếu anh bị làm sao em không biết phải sống tiếp thế nào...” Hồng Nhan buồn buồn nói.

“Không cho phép em bi quan như vậy, anh sẽ chẳng bao giờ chết được cả, anh không muốn người con gái của mình vì mình mà chịu thương tổn có nghe không” Tên mập nhấn giọng nói.

“Dạ, em biết rồi, em biết anh mạnh mẽ, đến đây thể hiện cho bản cô nương xem nào”

“Ha ha ha” Nhiễm Nam cười to “Muốn xem, vậy thì làm cho nó hoành tráng một chút, chúng ta ra ngoài Vũ Trụ không trọng lực mà chơi.”

“Hả? Anh nói cái gì? Wow” Hồng Nhan mở to mắt.

Nhiễm Nam dùng thần khí chở hai người vượt qua bầu khí quyển trái đất. Vận mệnh lực thật mạnh vượt khỏi lực hấp dẫn. Cả hai trôi nổi trên giữa vũ trụ tối tăm, xa xa là mặt trời đang phát sáng rực rỡ, dưới chân là một hành tinh xanh to đùng điểm xuyết từng cụm mây trắng. Xa hơn nữa là mấy hành tinh khác trong hệ mặt trời như sao Thủy, sao Hỏa, sao Kim, sao Thổ. Nhìn gần hơn có thể thấy mấy cái vệ tinh máy móc bay quanh trên làn mây. Một thế giới kỳ ảo tuyệt đẹp lạ lùng.

“Lúc về làm sao tìm đường đây anh, trái đất luôn quay á” Hồng Nhan lo lắng hỏi.

“Từ trên cao nhìn xuống chắc cũng dễ tìm đường thôi” Nhiễm Nam nói.

Bởi vì trong quả cầu thần khí có không khí nên cả hai điều nói chuyện bình thường không cần phải dùng linh hồn để trao đổi. Nếu là môi trường chân không của vũ trụ không có vật truyền dẫn âm thanh thì khó mà truyền đi được âm thanh.

Nhiễm Nam bắt đầu lột Ảo Y ra. Hắn thầm nghĩ, lần sau phải ước ra áo giáp cho Hồng Nhan mới được.

Hồng Nhan tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nho nhỏ xinh xinh nép vào lòng hắn. Chân trái đưa lên cao cho tay phải Nhiễm Nam đỡ lấy dưới đầu gối. Cô bé e thẹn giữa hai đùi cô bị lộ ra dưới ánh mặt trời.

Hai anh chị trôi nổi lơ lửng giữa quả cầu thần khí, mấy ánh sao lập lòe của nó tô xuyết thêm cho hai thân hình kỳ ảo đang ôm ấp nhau. Người đẹp và quái vật béo.

Nhấc cho Hồng Nhan nhướng cao lên, người hắn chùng xuống, tiểu Nhiễm Nam to lớn chĩa xéo thẳng vào “cửa mộ anh hùng thiên hạ”. Tên mập âu yếm hạ đầu xuống, tìm lưỡi cô mà thưởng thức.

Ẩm ướt, trơn tuột, thơm mát. Nhiễm Nam mυ"ŧ lưỡi Hồng Nhan chùn chụt. Tay trái vòng ra sau mông, chụp lấy khối đầy đặn ép nhẹ về trước. Cô bé của Hồng Nhan nhẹ nhàng bị đẩy chạm vào tiểu Nhiễm Nam.

Cái gì đến phải đến. Tiểu Nhiễm Nam hiên ngang chỉ xéo còn tiểu Hồng Nhan bị ép về trước không đường lùi. Từ từ miệng tiểu đệ chạm vào môi tiểu muội. Môi tiểu muội dù không bự hơn đầu tiểu đệ nhưng lại co giãn hơn rất nhiều. Hai cánh môi dọc của tiểu muội bị nhẹ nhàng tách ra.

Êm đềm, nhẹ nhàng.

Từng chút từng chút cây gậy của Nhiễm Nam bị miệng quái vật nuốt chửng.

Xọt…. Ọt.

Hồng Nhan bị Nhiễm Nam dùng tay đẩy mông về trước, cô bé giữa hai đùi từ từ nuốt trọng gậy giống của tên mập. Đến cuối cùng đâm thật sâu vào trong. Theo thế tường thành chui ngược lên tới tận rốn của cô. Nhiệt độ tỏa ra theo cái vật to bự vừa chui vào lấp đầy bụng dưới mình, Hồng Nhan vô thức giật giật hạ thể hai cái. Một cảm giác sung sướиɠ nói không nên lời từ dưới cô bé truyền thẳng lên não khiến nàng không kìm được rêи ɾỉ.

“I i a a...” Lưỡi Nhiễm Nam và lưỡi Hồng Nhan quấn nhau ướŧ áŧ

--- Lời Tác Giả ---

Các Chương Sau: Đêm Giao Thừa Đẫm Máu.

Mấy chương sau khá đen tối, ai không đọc nổi vui lòng lướt qua nhé.

--0--

“Cắt. Cắt. Hôm nay tới đây thôi. Nhiễm Nam mau rút gậy thịt ra khỏi Hồng Nhan đi. Mai rồi đút vô quay tiếp phân cảnh này”.

Tên mập đang hứng bị hô ngưng, nóng máu mặt mũi đỏ bừng.

“Cái mả cha ông đạo diễn...”

“Hồng Nhan bạn diễn, chúng ta tìm khách sạn tiếp tục đi” Nhiễm Nam nói trắng trợn.

Hồng Nhan cười khẽ, đấm đấm lên ngực hắn “Hi hi, thôi đi bạn diễn mập Nhiễm Nam, lợi dụng con gái người ta quá đó, đóng phim chơi không đã sao còn rủ khách sạn? mà nè sao còn không rút ra đi, để quài vậy cha”

“Đâu có, đâu có, chỉ là làm cho tình cảm sâu đậm chút, diễn với nhau sẽ ăn ý hơn” Nhiễm Nam cười hắc hắc nói, đầu tiểu nam nhân của hắn đang ở trong hạ thân bạn diễn giựt giựt hẩy hẩy mấy cái mới không cam lòng mà rút ra ngoài.

“A… ư, Nhiễm Nam bạn diễn, kỳ quá hà!” Hồng Nhan rên mấy cái, đẩy tên mập ra, đi lấy đồ mặc lại rồi ra về.
« Chương TrướcChương Tiếp »