*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần đầu Phó bộ trưởng giao cho mình nhiệm vụ ra ngoài công tác Du Trì có thể nói từ chối không đi sao? Kết luận: đương nhiên không thể.
Cho nên nghe Ngôn Dục dò hỏi, Du Trì suýt chút nữa đã đi lên nắm lấy cổ tay anh tỏ rõ quyết tâm của mình: "Không có, muốn đi."
Ngôn Dục chăm chú nhìn mặt cậu một hồi lâu, cuối cùng nói: "Đi ăn cơm đi."
Du Trì gật đầu: "Dạ."
Tiêu Ny cảm thấy ngữ khí này của Du Trì rất giống lúc trước bọn họ vui mừng xuống núi uống rượu chạy ngoài đường thấy ai cũng hợp mắt.
......
Du Trì định chiều nay hẹn Tiền Đa Đa và Mạc Điềm đến Sở một chuyến, nhưng mà kế hoạch kia bị một câu nói của Ngôn Dục làm rối loạn, đành phải tạm thời gác lại. Du Trì nhắn tin cho hai yêu đa nhục kia xin lỗi, sau đó cúi đầu nhìn Kim Ngao đầy dấu chấm hỏi: "Không phải anh nói chắc chắn là anh và tôi cùng đi làm nhiệm vụ sao?"
Kim Ngao nghe xong để đũa xuống, bữa trưa cũng không ăn, chống cằm không nhìn Du Trì: "Hừm, anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao lão đại lại để cậu đi cùng anh ấy đến Nam Trại?"
Nam Trại tuy gọi là trại, thế nhưng cũng không phải chỉ một trại cụ thể, mà chỉ một mảnh khu vực phía nam bản đồ, là một tỉnh lớn. Toàn bộ Nam Trại chiếm diện tích bao la, theo tư liệu thì khoảng hơn 20 vạn mét vuông, nơi đó núi cao kéo dài không dứt, đường núi vừa dốc vừa nguy hiểm.
Hơn nữa cư dân Nam Trại chủ yếu là dân tộc thiểu số, trong núi cao có những trại to to nhỏ nhỏ, vì vậy mà được gọi là Nam Trại. Mà cư dân vùng Nam Trại được biết đến rất am hiểu thuật vu cổ, bởi vì điều này mà bọn họ cũng được tăng thêm sắc thái thần bí.
Thêm vào việc cư dân Nam Trại rất ít giao lưu với bên ngoài, cho nên đến nay còn có người tin chắc rằng mình tiến vào Nam Trại sẽ bị người dân bản xứ hạ cổ, không có cách nào rời đi.
Du Trì nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn Kim Ngao: "Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai đây?"
Khóe miệng Kim Ngao giật giật: "Được rồi, hỏi cậu cũng như không, cậu lại không dám đi hỏi lão đại."
Du Trì suy nghĩ đến gương mặt lạnh lùng người sống chớ lại gần của Ngôn Dục, nghĩ thầm,
hình như cũng không sai.Du Trì: "Thật ra tôi chưa từng đi Nam Trại, anh thật nói cho tôi biết đi, dân địa phương ở đó có phải ai cũng biết hạ cổ không?"
Kim Ngao tức giận nhìn cậu: "Sao cậu không nói mỗi người bọn họ đều là lão yêu quái trường sinh bất lão luôn đi?"
Cái gọi là thuật vu cổ, có thể hiểu là rất lâu đời, là phương pháp trị bệnh cứu người đời đời kiếp kiếp truyền xuống. Về phần người ngoài nghĩ nó là các loại nghi thức quái dị, cũng chỉ là tập tục của dân bản xứ. Giống như đại điển tế trời vậy, cầu mong được an lòng mà thôi.
Thêm vào Nam Trại núi sâu rừng rậm, có các loại sâu hiếm thấy hơn những nơi khác một chút, người ngoài không hiểu nên đều nghĩ đó là thuật vu cổ.
"Lão yêu quái?" Du Trì nhịn cười: "Nói mình như vậy không tốt đâu nha."
Kim Ngao: "..."
Du Trì nghiêm nghị: "Cho nên thuật vu cổ rốt cuộc có tồn tại thật không?"
Kim Ngao liếc cậu một cái, cuối cùng gật đầu: "Có."
Du Trì rất hứng thú: "Trên tivi nói mẫu tử cổ, hợp hoan cổ gì đó thật sự có sao?"
"Chậc!" Trên mặt Kim Ngao mang theo ghét bỏ nhìn cậu: "Còn biết hợp hoan cổ, cậu nói xem cậu nhỏ tuổi như vậy, trong đầu nghĩ ba cái gì thế, không trong sáng!"
Du Trì nói: "Anh mới không trong sáng, tôi đột nhiên nhớ tới hai cái tên này bởi vì chúng xuất hiện nhiều lần trong phim ảnh."
Kim Ngao: "Được rồi, dựa vào sự tín nhiệm giữa hai chúng ta, lần này anh tin cậu."
Du Trì mặt không cảm xúc: "Vậy tôi thực sự cảm ơn anh nha."
Kim Ngao cười rất giả tạo: "Không có gì, mọi người đều là đồng nghiệp."
Du Trì mất tập trung cúi đầu ăn vài miếng cơm, cuối cùng cậu thở ra một hơi thật dài, nhìn Kim Ngao: "Tôi thấy lúc bình thường Phó bộ trưởng lạnh như băng vậy, ở chung với anh ấy có sao không?"
Vừa nghĩ tới một mình cậu đi với Ngôn Dục đến Nam Trại, Du Trì liền cảm thấy tâm lý không ổn lắm. Động tác ăn cơm của Kim Ngao dừng lại một chút, sau đó ánh mắt mang theo đồng tình nhìn Du Trì.
Du Trì thấy vậy nhanh chóng vung tay lên ra hiệu dừng lại: "Thôi, anh đừng nói nữa, tôi biết rồi."
Khóe miệng Kim Ngao giật giật, cuối cùng thở dài: "Không được, anh vẫn nên nói cho cậu biết, để cậu chuẩn bị tốt tâm lý."
Du Trì: "Tôi cũng không phải rất muốn nghe đâu."
Để cậu một mình chậm rãi chịu đựng qua khoảng thời gian này đi...
"Anh nói đơn giản cho cậu biết một chút." Kim Ngao không quan tâm Du Trì từ chối, nói thẳng: "Như thế này, anh cảm thấy trên cõi đời này ai là yêu khó khăn nhất, ừm, thêm vào cả con người các cậu cũng được, lão đại tuyệt đối sẽ đứng thứ nhất, cũng không ai dám xếp thứ hai, người khác trong nóng ngoài lạnh, anh ấy thì ngoài lạnh trong càng lạnh hơn."
"Anh nghĩ trải qua mấy ngày nay cậu cũng nhìn ra rồi, lão đại chính là người không để ai vào mắt, tính tình cũng không cần nói, không cho phép xảy ra sai lầm nào, trước đây có lần buổi tối anh và Thôi Vi lén lút xuống núi uống rượu..."
Kim Ngao nói là nói đơn giản một chút, kết quả một mình hắn nói hơn 20 phút cũng không dừng được, nói đến khát thì tự mình vứt một cục đá vào trong miệng nhai rộp rộp rồi lại tiếp tục. Chờ Kim Ngao nói xong, Du Trì nhìn răng của hắn cũng cảm thấy vô cùng ê ẩm.
Cậu phát hiện, Kim Ngao nhai đá viên như ăn hạt dưa vậy, lông mày cũng không nhíu một cái. Răng xài tốt đến mức khiến người ta ước ao.
Du Trì cầm lấy cốc vừa định uống một ngụm nước, Kim Ngao đối diện liền đưa cho cậu một khối đá, có lòng tốt mở miệng: "Đừng uống nước, ngậm đá đi, cái này giải khát."
Nhìn khối đá Kim Ngao đưa tới có hình dạng con thỏ, Du Trì không có nhận, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Khối đá to bằng bàn tay, mình có thể ngậm trong miệng mới là lạ. Miệng của cậu là kích thước của người bình thường, cũng không phải miệng vực thẳm!
Du Trì cười, thẳng thắn nói sang chuyện khác: "Không nghĩ tới anh còn biết điêu khắc."
Nhìn từ con thỏ biến thành đại bàng, rất sống động. Ngoại trừ trên đầu con thỏ thiếu nửa cái lỗ tai thì cơ bản là hoàn mỹ không có gì để chê.
"Điêu khắc?" Kim Ngao liếc nhìn con thỏ trên tay, cười nói: "Há há, này tính là gì, anh cho cậu xem..."
Kim Ngao dứt lời liền cầm chén dời sang bên cạnh, lập tức giơ tay vung lên mặt bàn. Một trận khí lạnh thấu xương quét qua cánh tay Du Trì, chớp mắt một cái chỉ thấy trên bàn xuất hiện sáu cái tượng băng to bằng lòng bàn tay.
Du Trì cúi đầu nhìn tỉ mỉ những cái tượng băng kia hồi lâu, sau đó phát hiện cậu chưa từng nhìn thấy những động vật này. Sáu cái tượng băng nhìn qua không giống như động vật cũng không giống người, hoàn toàn không nhìn ra là gì.
Du Trì nhìn Kim Ngao hỏi: "Đây là gì? Anh tùy tiện làm ra?"
Trí tưởng tượng tốt cũng có thể liều một trận.
Kim Ngao nghe xong đẩy kính mắt, cười: "Con người các cậu không có kiến thức về mấy cái này đi?"
Sau khi nói xong Kim Ngao còn không đợi Du Trì mở miệng liền chỉ vào tượng băng ngoài cùng bên trái nói: "Đây là quái thú Chuyên Dã*, là một loại quái thú mắt ở trên lưng, một ngàn năm trước rất thường thấy, hiện giờ dần dần ít thấy, hẳn là bị con người các hù chết."
Du Trì nghe xong sững sờ: "Quái thú bị con người hù chết?"
Kim Ngao gật đầu: "Đúng, quái thú này lá gan rất nhỏ, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể giật mình nhảy cao 2m, con người các cậu phát triển rất nhanh, cho dù là bỗng nhiên nhấn vào còi ô tô cũng đủ khiến trái tim nhỏ của bọn nó run rẩy."
Du Trì: "..."
Còi ô tô, quái thú này lá gan cũng nhỏ quá đi...Ở trong lòng phun tào xong, Du Trì lại nhìn theo tầm mắt Kim Ngao nhìn quái thú giống dê kia, sau đó cho ra kết luận, quái thú nhát gan này chính là dê biến dị. Quái thú Chuyên Dã không giống dê ở chỗ phía sau nó có rất nhiều đuôi.
Du Trì đếm đếm, có tới chín cái, nhìn qua lông xù xõa tung, giống đuôi sóc, hơn nữa trên đầu mỗi bên có hai cái lỗ tai, tổng cộng có bốn cái. Trên lưng có hai con mắt, đúng tiêu chuẩn.
Du Trì chỉ vào đầu quái thú, hỏi: "Mắt của nó ở trên lưng, vậy trên đầu là gì?"
Kim Ngao nhìn một cái, nhàn nhạt đáp: "Há há, đồ trang sức."
Đồ trang sức... Du Trì nhìn đôi mắt to trên đầu quái thú kia, rơi vào trầm tư.
Sau đó Kim Ngao lại nói với Du Trì năm cái tượng băng còn lại, chúng nó theo thứ tự là: Vóc người nhỏ nhắn là Sinh Quỷ, ở giữa là Ứng Thanh Trùng, còn có các loại quái thú tham ăn tham uống, rượu chè quá độ (?).
Du Trì sau khi nghe Kim Ngao giải thích xong, cảm thấy mở mang hiểu biết. Thì ra còn có nhiều yêu quái kỳ lạ mà cậu không biết như vậy, đặc biệt thật sự có Ứng Thanh Trùng. Ứng Thanh Trùng là con yêu quái chuyên nịnh nọt, phụ họa trong truyền thuyết!
Sau khi nói xong Kim Ngao nhai đá trong miệng, nói: "Nam Trại bên kia núi cao rừng rậm, đường đi hiểm trở, khai phá đường đi cần tiêu hao rất nhiều nhân lực và tài lực, cho nên phần lớn chưa được khai phá, trong núi sâu có không ít yêu quái, lần này cậu đi cùng lão đại có thể nhìn thấy không ít."
Du Trì nghe xong không chỉ không vui vẻ, trái lại còn hỏi: "Yêu quái bây giờ, cho dù là ở trong núi sâu hẳn là cũng không ăn thịt người đúng không?"
Dù sao cũng là yêu văn minh thế kỷ 21, đều có tố chất. Du Trì cảm thấy rất chua xót, một mình cậu không thể đánh lại ai, đến cả yêu cũng không đánh lại.
Kim Ngao cố ý trêu cậu: "Không chắc, dù sao khoa học kỹ thuật Nam Trại phát triển lạc hậu, có khi văn minh hiện đại còn chưa được phổ cập đến đó đâu."
Du Trì: "... Công việc của các anh, rất không đúng chỗ."
Kim Ngao cười nói: "Nếu như ăn thịt người thì thế nào, cậu đi cùng lão đại, hoàn toàn không cần lo lắng."
"Chậc!" Du Trì nhìn hắn: "Nhưng anh cũng nói đó, Phó bộ trưởng mặt lạnh tâm cũng lạnh, lỡ như anh ấy thấy chết không cứu thì làm sao đây?"
Kim Ngao không chút nghĩ ngợi phủ nhận: "Không thể."
Du Trì: "Sao lại không thể?"
Kim Ngao nửa ngày nghẹn ra một câu: "Tuy rằng lão đại mặt lạnh tâm cũng lạnh, nhưng anh biết, anh ấy là một yêu tốt!"
Du Trì lạnh lùng: "Cái kiểu câu này con người chúng tôi đã loại bỏ bao nhiêu năm rồi."
"Có đúng không?" Kim Ngao nháy mắt mấy cái: "Đây không phải là lúc trước mới lưu hành sao? Cái gì mà con gái hút thuốc uống rượu không phải con gái tốt."
Du Trì: "Chuyện anh nói với chúng tôi mà nói đã là chuyện của mấy năm về trước, anh có thể bắt kịp trào lưu một chút không?"
Du Trì muốn nói cho Kim Ngao biết bây giờ đã không còn lưu hành lời thoại trẻ trâu như trên mạng mấy năm trước rồi.
Kim Ngao nghe xong thở dài: "Haizzzzz, cậu nói xem các cậu còn nhỏ tuổi, sao lại có thể dằn vặt người như thế?"
Trào lưu đổi mới nhanh như vậy, đầu óc hắn sắp không đủ dùng rồi! Phải biết trong đầu hắn toàn là chuyện từ mấy ngàn năm trước, những chuyện đó thôi cũng đã chiếm hết '80% bộ nhớ' của hắn rồi.
Kim Ngao cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, mình phải đi đòi Mạnh Bà một chén canh thanh lọc sạch sẽ hết 'bộ nhớ' một lần.
......
Bất kể thế nào, 2h chiều Du Trì vẫn cùng Ngôn Dục ngồi trên xe xuất phát đi Nam Trại. Lúc nhìn thấy xe không có tài xế, Du Trì rất tự nhiên đi về phía ghế lái. Cũng không thể để cấp trên lái xe còn cậu thì ngồi hưởng thụ được.
Nhưng Ngôn Dục nhìn thấy động tác của cậu, hỏi: "Cậu biết lái xe?"
Du Trì nghe xong vỗ vỗ nóc xe, cười: "Phó bộ trưởng anh yên tâm đi, tôi là lão tài xế chuyên nghiệp, kỹ thuật lái xe rất tốt."
Ngôn Dục nhìn Du Trì, khóe miệng ngậm ý cười, cuối cùng không nói gì đưa chìa khóa cho cậu. Du Trì vươn tay nhận lấy, ngón tay còn đυ.ng vào lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Ngôn Dục.
Du Trì không hề có cảm giác mở cửa xe, Ngôn Dục sau khi rũ tay xuống lặng im không tiếng động mà nắm tay lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng đυ.ng vào lòng bàn tay của mình. Có chút ngứa.
Yên lặng nhìn Du Trì đã ngồi vào trong xe, Ngôn Dục thấy bộ dáng thành thục của cậu, mím môi một cái rồi ngồi vào ghế phó lái.
Du Trì mở bản đồ hướng dẫn lên, thấy Ngôn Dục ngồi vào rồi thì hơi nghiêng đầu hỏi anh: "Phó bộ trưởng, chúng ta đi chỗ nào của Nam Trại?"
Ngôn Dục liếc mắt nhìn gò má của cậu, sau đó môi mỏng khẽ mở: "Khảm Lý Trại."
Hết chương 24.Tác giả có lời muốn nói:Ăn Cá: Nam Trại, bổn cá đến đây!
Canh cá nấu chua cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, không nói lời nào.
Kim Ngao: Ra ngoài chơi sao lại không đưa tôi theo!
Chú thích:Chuyên Dã: là một loài quái thú, dáng vẻ nó như một con sơn dương, thế nhưng có chín cái đuôi và bốn cái lỗ tai, con mắt của Chuyên Dã mọc ở trên lưng. Nghe nói con người lấy được da lông của nó khoác lên người, thì sẽ không còn lòng sợ hãi nữa.
(Theo Sơn Hải Dị Thú Chí)Edit + Beta: NgáoĐã đăng: 20:28 - 03/03/2022