Edit:
Mr.Downer
Khi chân trời vừa lộ ra tia sắc ngân bạch, Lục Tư mở mắt, xuống giường, đi rửa mặt. Trong một đêm, những chuyện trước đây liên tiếp hiện lên trong đầu cậu, những hình ảnh ố vàng, như xem lại một thước phim cũ kỹ. Cậu muốn chấm dứt thước phim này, nhưng hồi ức không chịu ngừng lại, khiến đầu cậu đau như muốn nứt ra.
Hôm nay, Lục Tư muốn cùng phỏng vấn, tìm hiểu chút tình huống với một doanh nhân trẻ. Cậu nhìn hình ảnh của chính mình trong gương, cằm nhọn nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mở to, tóc tai bù xù hơi dài che đi cái trán. Lục Tư bây giờ cùng bé mập Lục Tư mà Tề Viễn lần đầu gặp vào năm lớp chín như hai người khác nhau, nhưng không hiểu tại sao Tề Viễn lại không có một chút do dự nào mà nhận ra cậu.
Lục Tư vừa đẩy cửa ra thì ngay lập tức nhìn thấy Tề Viễn đang ngồi trên bậc thang ngoài cửa. Trong lòng dưới sự kinh ngạc mà suýt rơi nước mắt, năm năm trước cậu ở sân bay chờ hắn một đêm, năm năm sau lại đổi thành Tề Viễn ngồi bất động ngoài cửa đợi cậu một đêm.
Sắc mặt Tề Viễn uể oải, nhưng vừa thấy Lục Tư đi ra, đôi mắt hắn như phát ra ánh sáng làm bỏng người: “Tư Tư, em rốt cuộc cũng ra ngoài.”
Giọng nói Tề Viễn khàn khàn, Lục Tư nhíu mày, lúc này mới phát hiện trên đất có rất nhiều tàn thuốc to nhỏ: “Anh đã hút bao nhiêu điếu, không cần cổ họng nữa sao?”
Vì ngồi nguyên một buổi tối, máu không thông đủ lên não, nên khi Tề Viễn đứng dậy liền có chút lảo đảo. Lục Tư vội vàng đỡ lấy hắn, Tề Viễn thuận thế dựa vào người cậu, hắn nắm tay Lục Tư, nghiêm túc nói: “Chỉ cần em còn quan tâm anh, anh có chết cũng không sao.”
Lục Tư quay mặt qua chỗ khác: “Ai muốn quan tâm anh.”
“Em không quan tâm anh, nhưng anh quan tâm em. Tư Tư, em gầy quá…” Cách một lớp quần áo dày, nhưng Tề Viễn vẫn có thể cảm giác được xương cốt trên người của Lục Tư, trong lòng hắn đau đớn.
“Tôi có việc sắp phải đi ra ngoài, anh cũng mau về nghỉ đi.”
Tề Viễn dựa vào người Lục Tư, không chịu buông ra: “Anh không mệt, em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
Lục Tư cụp mắt: “Không dám làm phiền anh, anh không mệt chẳng lẽ cũng không cần đi làm sao?”
“Công ty vừa hoàn thành một hạng mục, anh không đi làm cũng không sao, em để cho anh đưa em đi đi. Nếu em không đồng ý, anh sẽ không cho em đi, sau đó hàng xóm đều phải đi làm, bị bọn họ nhìn thấy cũng không tiện đâu.”
Lục Tư lẳng lặng nhìn hắn, nhiều năm qua, hắn vẫn như thế mà thích chơi xấu, nhưng cậu dường như cũng không thể làm gì hắn.
Trần Tể Vũ tới rất sớm, mặc âu phục thẳng tắp ngồi gần cửa sổ nhìn đoàn người đi qua, y rất sợ sẽ bỏ qua Lục Tư. Một chiếc SUV dừng ở phía đối diện, Lục Tư từ chỗ phó lái xuống xe. Trần Tể Vũ không khỏi nghi hoặc, Lục Tư không có bạn bè gì mấy, ai sẽ đưa cậu lại đây.
Doanh nhân tinh anh mà Lục Tư muốn gặp chính là Trần Tể Vũ. Sau khi mẹ cậu qua đời, bọn họ không còn gặp lại nhau. Khi đó Lục Tư coi y như người xa lạ, như vậy nếu là người lạ, cậu cũng sẽ không cần phải tận lực né tránh. Lục Tư ngồi vào chỗ, lịch sự gật đầu với Trần Tể Vũ, y đưa thực đơn cho cậu: “Uống chút gì không? Tôi mời cậu.”
Lục Tư không nhận: “Nước chanh là được rồi.”
Trần Tể Vũ nắm lấy hay tay đặt lên bàn, cười nói: “Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn phỏng vấn riêng với tôi, cậu có thể đến gặp tôi, khiến tôi thật sự thụ sủng nhược kinh.”
“Công việc bắt buộc thôi, tôi cũng cần phải kiếm cơm ăn.”
Thảo luận công việc xong, Trần Tể Vũ mời Lục Tư ăn một bữa cơm, Lục Tư thản nhiên nhận lời. Không người nào đề cập đến chuyện năm đó, không khí trên bàn ăn cũng coi như hoà hợp. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, sau khi dùng cơm xong, thời gian vẫn còn sớm, nhưng sắc trời đã bắt đầu tối đi. Trần Tể Vũ đề nghị đưa Lục Tư về nhà. Khí trời có chút lạnh, Lục Tư đã một đêm không ngủ nên thật sự rất mệt mỏi, cậu suy nghĩ một chút bèn gật đầu.
Thời điểm đến cửa tiểu khu, Lục Tư kêu Trần Tể Vũ đậu xe ở chỗ này, cậu không muốn Trần Tể Vũ biết địa chỉ cụ thể của mình. Quan hệ của hai người bọn họ vẫn còn có chút rắc rối. Lục Tư cởi dây an toàn, nói cảm ơn rồi xuống xe, vừa đi được vài bước thì bị người kéo lại. Trên mặt Trần Tể Vũ có chút mất mát nói: “Có phải là viết xong phỏng vấn, cậu cũng sẽ không gặp lại tôi?”
Lục Tư trả lời: “Đương nhiên, dù sao cũng không có gì quan trọng.”
“Lục Tư, chúng ta không thể lại làm bạn tốt sao?”
“Nếu như cậu không phải con của ông ta, chúng ta có lẽ sẽ là bạn bè cả đời. Tuy rằng cậu không có lỗi gì, nhưng tôi không thể thản nhiên đối mặt với các người được, cậu cũng đừng miễn cưỡng tôi quá, ôn hoà nhã nhặn với cậu đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi.”
“…Vậy cậu biết tôi thích cậu sao?”
Lục Tư cười nhạt: “Trước tiên không cần nói lại chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, còn nếu như không phải, tôi cũng sẽ không thích cậu.”
Hai tay Trần Tể Vũ đặt lên vai Lục Tư: “Cậu chỉ quan tâm đến Tề Viễn đúng không?”
“Không phải chuyện của cậu.”
“Lục Tư, mười năm rồi, khi nào thì cậu mới có thể quay đầu lại nhìn tôi một chút?”
“Cậu biết rõ là chúng ta không thể.”
“Vậy sao cậu không nghĩ đến trường hợp nếu như Tề Viễn sẽ không quay lại?”
“Tề Viễn đã trở lại,” Lục Tư cúi đầu, “Đã tới tìm tôi.”
Trần Tể Vũ kinh hãi, đôi tay chậm rãi buông xuống, chán nản nói: “Cậu ta đã trở lại?…” Trần Tể Vũ cười khổ, hoá ra y vẫn luôn chậm chân một bước, y thua rồi.
Trần Tể Vũ lùi về sau một bước, nói: “Tôi hiểu rồi… Cậu tự chăm sóc mình cho tốt, đừng để tôi nhớ về cậu nữa… Lục Tư, tôi thật sự rất thích cậu…” Trần Tể Vũ kéo khoé miệng, thoạt nhìn rất khó chịu.
Lục Tư vừa mới đi vào cửa an toàn ở dưới lầu, liền bị một một lực đạo mạnh mẽ đẩy cậu vào tường. Lục Tư nhắm chặt mắt lại, trong lòng dự đoán một trận đau do va chạm, nhưng không có gì xảy ra, đối phương dùng tay bảo vệ đầu và phần lưng của cậu. Hơi thở quen thuộc vững vàng bao lấy Lục Tư, tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu nồng đậm. Lục Tư mở mắt ra, còn chưa kịp nói chuyện, Tề Viễn đã hôn lấy cậu, một tay của hắn khoá eo của Lục Tư, một tay che mắt cậu. Tề Viễn có thể cảm nhận được lông mi thật dài của Lục Tư khẽ run run trong lòng bàn tay mình, hắn không nhịn được mà cạy mở hàm răng của Lục Tư, quấn lấy đầu lưỡi cậu, tuỳ ý làm loạn trong miệng của cậu, trao đổi hô hấp với nhau.
Sau khi đưa Lục Tư đến quán cà phê, Tề Viễn tính trở về công ty để bàn giao công việc với nhân viên, hắn liên tục công tác mấy năm không có nghỉ phép, nên thừa cơ hội này nghỉ trọn một tuần. Hắn không ngờ tới trên đường trở về sẽ nhìn thấy dáng vẻ Đường Tể Vũ và
Lục Tư thân thiết với nhau. Sau đó, hắn trực tiếp lái xe đến dưới căn hộ của Lục Tư. Nhớ lại tình cảnh hồi nãy làm cho hắn đố kị đến phát điên, Lục Tư là của hắn, chỉ có thể là của hắn.
Lục Tư không biết Tề Viễn đột nhiên phát điên cái gì, hắn hôn cậu rất thô bạo, Lục Tư nhanh chóng cảm thấy tê dại trong khoang miệng của chính mình. Nụ hôn này giằng co rất lâu, Lục Tư không thở nổi, con mắt của cậu bị Tề Viễn che khuất, chỉ có thể cảm nhận được một mảnh tối tăm, nhưng lại rõ ràng cảm giác được đôi môi bị người mạnh mẽ chiếm đoạt cùng với đầu lưỡi va chạm trong khoang miệng.
Khi được buông ra, Lục Tư rốt cuộc mềm nhũn, thở dốc trong lòng ngực của Tề Viễn. Hai má tái nhợt của Lục Tư ửng đỏ, trong đôi mắt một mảnh hơi nước, thời điểm hai người tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc. Đôi môi cậu hơi sưng lên, khiến Tề Viễn không nhịn được muốn nhẹ nhàng hôn lấy cậu. Lục Tư bất mãn đẩy hắn ra.
“Anh nổi điên cái gì?”
Tề Viễn ôm Lục Tư, giọng điệu rất là uỷ khuất: “Anh thấy em ở cùng với Đường Tể Vũ.”
“Cậu ta là đối tượng tôi muốn phỏng vấn, là do bên tạp chí lựa chọn.”
“Anh cũng là doanh nhân trẻ tài giỏi đây, tại sao tạp chí của em không cho em phỏng vấn anh? Anh còn là tay trắng lập nghiệp đó.”
Lục Tư không muốn tranh cãi với hắn, Tề Viễn luôn luôn có đủ loại lý do: “Được rồi, buông ra đi, nhỡ có người trở lại thì làm sao bây giờ?”
Tề Viễn không muốn: “Tư Tư, cho anh trở về bên cạnh em đi.”
Lục Tư không để ý tới hắn, vừa lên lầu vừa nói: “Trở về nhà của anh đi, đừng có lắc lư trước mặt tôi nữa.”
Tề Viễn vịn chặt cửa, nhân cơ hội chen vào: “Công ty anh vừa mới thành lập, hiện tại anh không có chỗ để ở.”
Lục Tư cúi người đổi giày, lơ đãng hỏi: “Vậy trước kia anh ở chỗ nào.”
“Anh công tác tại một công ty phát triển phần mềm ở nước D.”
“… Vậy anh còn quay về đây làm cái gì?”
“Bởi vì em đang ở đây, anh nhớ em.”
“…”