Chương 16: Bối Rối

“Sở tổng, có phải anh uống nhầm thuốc gì rồi không?”

Thẩm Dật Nhiên vừa nói vừa run rẩy quay mặt đi nơi khác, ánh mắt Sở Thiên Trạch nhìn cô như loài lang sói đang nhìn con mồi, khiến cô toàn thân nổi lên gai ốc.

“Không!” Sở Thiên Trạch nói chắc như đinh đóng cột. “Hết Lạc Hữu Bằng rồi đến Hàn Hải Dương, khi nào em mới chịu để tâm đến Sở Thiên Trạch tôi?”

Thẩm Dật Nhiên tròn mắt, Sở Thiên Trạch đang công khai ăn giấm sao? Cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, rành mạch giải thích:

“Sở tổng, anh hiểu lầm rồi. Hữu Bằng là bạn thân của tôi, chẳng khác nào chị em bạn dì. Còn Hàn Hải Dương, tất nhiên tôi và cậu tôi ngoài quan hệ cậu - cháu thì còn có quan hệ gì khác được sao? Cậu tôi là con trai nuôi của ông ngoại, có giấy tờ pháp lý hẳn hoi, làm sao chúng tôi có quan hệ gì khác?”

Thẩm Dật Nhiên nói một thôi một hồi, lại cảm thấy bản thân mình đang làm việc dư thừa. Tại sao cô phải sốt sắng đi giải thích với Sở Thiên Trạch chứ?

Sở Thiên Trạch lại nhếch miệng cười, đối với câu trả lời của Thẩm Dật Nhiên, anh cực kỳ hài lòng.

“Tốt, dù sao em cũng không định mập mờ cho qua chuyện.”

Thẩm Dật Nhiên cảm thấy có chút thẹn, vội chống chế:

“Tôi chỉ là… không muốn anh hiểu lầm tôi. Chúng ta còn chưa xong thủ tục ly hôn, cho nên tôi… tôi không muốn danh dự của mình bị ảnh hưởng.”



“Vậy sao?” Sở Thiên Trạch càng lúc càng áp sát Thẩm Dật Nhiên, ý cười trong mắt càng thêm đậm. “Nói như vậy, tôi cũng còn có cơ hội.”

Thẩm Dật Nhiên tròn mắt, định mở miệng phản bác thì Sở Thiên Trạch đã nâng cằm cô lên, tà ác nói:

“Thẩm Dật Nhiên, em nghĩ chuyện ly hôn của chúng ta có thành hay không? Tôi nói cho em biết, thành hay bại là nằm ở trong tay tôi, chứ không phải ở Tòa án!”

“Sở tổng, anh… anh định làm gì?” Thẩm Dật Nhiên hoảng hốt, Sở Thiên Trạch muốn dùng tiền mua chuộc Tòa án hoãn quyết định ly hôn sao?

“Làm gì cũng được, miễn là giữ được em ở lại.”

Sở Thiên Trạch thở hắt ra một hơi, buông nhẹ một câu khiến Thẩm Dật Nhiên nổi gai ốc. Không xong rồi, vậy còn mười tỷ…

“Nhưng mà… tôi đã nhận tiền rồi!” Thẩm Dật Nhiên lí nhí nói, dường như rất luyến tiếc mười tỷ mà Sở Thiên Trạch đã tặng cho cô trước lúc ly hôn.

“Em yên tâm!” Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, thả mình ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dật Nhiên rồi nháy mắt nhìn cô. “Dù em muốn một nửa cơ nghiệp nhà họ Sở, tôi cũng đồng ý cho em. Mười tỷ thì có là gì?”

“Anh… anh điên rồi!” Thẩm Dật Nhiên lắp bắp, nhăn nhó như khỉ phải ớt.

Đột nhiên lúc này, bên ngoài cửa phòng Tổng giám đốc vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Người bước vào không thèm chào hỏi Sở Thiên Trạch, chỉ ngạo mạn ngồi xuống vị trí đối diện Sở Thiên Trạch và Thẩm Dật Nhiên.

“Mẹ, mẹ về lúc nào vậy?”



Sở Thiên Trạch kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt mình. Dáng vẻ bà ta lạnh lùng, sang trọng, thật sự giống hệt khí chất vốn có của Sở Thiên Trạch.

Sở phu nhân vừa từ nước ngoài trở về, liếc mắt nhìn Thẩm Dật Nhiên một cái, sau đó cười nhạt:

“Con dâu, đã lâu không gặp!”

Thẩm Dật Nhiên không dám chớp mắt, chỉ dám khe khẽ nuốt nước bọt. Ba năm trước, cô gặp Sở phu nhân trong lễ thành hôn, người phụ nữ này chưa bao giờ thích cô, luôn xem cô như những ả con gái đào mỏ, ham tiền.

Cũng đúng, Thẩm gia chỉ là một gia tộc nhỏ, có chút tiếng tăm, so với Sở gia thì khác xa một vực một trời.

“Thưa mẹ!”

Thẩm Dật Nhiên lúng túng, không biết nói gì thêm ngoại trừ một câu chào khách sáo. Bà Sở nhìn cô từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói:

“Đúng là con gái của Thẩm gia, hoàn toàn không có chút khí chất nào!”

“Kìa mẹ!” Sở Thiên Trạch nghe bà Sở chê bai Thẩm Dật Nhiên, trong lòng khó chịu, lập tức lên tiếng. “Mẹ mới từ nước ngoài về, hay là con bảo cấp dưới đưa mẹ đi spa thư giãn đã.”

“Không cần!” Bà Sở lên tiếng, đanh mặt nhìn Thẩm Dật Nhiên. “Hôm nay mẹ đột ngột trở về vì nghe nói có kẻ hèn hạ làm ô nh.ục danh dự của nhà họ Sở!”