Tình yêu chữa lành những tổn thương, Khải Trạch và Đông Quân hai con người mang theo trái tim đầy vết xước, bằng một cách tình cờ gặp nhau, yêu thương và xoa dịu những tổn thương của nhau… ‘Nương theo cơn gió thoảng đầu thu tôi nhìn thấy cậu. Dưới ánh nắng bình minh cậu ngủ vùi chẳng thèm nhìn đến tôi.’ Đông Quân bật cười, nhìn sang Khải Trạch vẫn đang chăm chú hát. ‘Tôi đã từng nghĩ rằng, mỗi ngày dài đều mang một ý nghĩa. Gặp một người, hoặc xa rời đều là duyên nợ trần ai. Mưa đầu mùa, mưa nhiều rồi cũng sẽ tạnh. Một nụ cười, cười mãi vẫn sẽ tới lúc phôi phai. Nhưng tôi mang trong người một cái túi nhỏ. Một túi nhỏ đặt gọn ở trong tim. Mỗi một nụ cười tôi sẽ giữ vào đấy. Bây giờ mở ra, chỉ thấy mỗi cậu mà thôi. Mỗi ngày với cậu, muốn mỗi ngày cùng cậu. Lấy một nụ cười, xin giữ mãi ở trong tim.’