Chương 10

Nguyên Mộ dậy từ rất sớm, dù sao hôm nay cũng là ngày khai trương, chung quy phải chuẩn bị thêm một ít.

Nhưng dù sao cậu cũng khác với chủ những quán cơm khác, tuy Nguyên Mộ cẩn thận nhưng lại không nhiệt tình thái quá. Thậm chí khi vị khách đầu tiên vào tiệm, Nguyên Mộ vẫn đang nhàn nhã ôm bé Mộc Cận vào ngực dạy nó học chữ.

Thanh niên tuấn mỹ, chó con béo như quả cầu lông, hơn nữa tiểu viện tuy xưa cũ nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ, mặc dù không có dịch vụ đón tiếp nhiệt tình của nhân viên, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

“Uống ly trà rồi nghỉ ngơi đi đã.”

Một chén trà gạo lứt, kết hợp với đĩa hoa quả khô, mùi quả tinh khiết và thơm nồng khiến sự vất vả khi leo núi lập tức biến mất.

Người tới lần này là một đôi vợ chồng trung niên, tính tình cũng khá dễ chịu. Chỉ là vừa ngồi xuống không bao lâu, bọn họ đã không nhịn được mà nhìn ngó xung quanh, cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó, trông không giống đến để ăn cơm cho lắm.

“Hai ông bà đến vái Sơn Thần à?” Vương Khải là người nhạy bén, nhìn một cái biết ngay họ đang nghĩ gì.

Người phụ nữ kia hơi xấu hổ, còn người đàn ông tiếp lời, “Chỉ là tò mò nên đến xem sao thôi.”

Tuy bên ngoài nói như vậy, nhưng trên thực tế hai người vẫn chưa hề có con, nghĩ đủ mọi cách cũng không có tác dụng. Lần này một là vì ở gần, hai là vì cái video truyền bá kia khá thần kỳ, cho nên ôm tâm trạng còn nước còn tát đến đây.

Nghĩ như thế, người đàn ông gật đầu đồng ý với lời của Vương Khải, “Quả nhiên ông chủ nấu cơm trông rất ngon! Nhưng chúng tôi đi dạo trước rồi mới ăn cơm được không?”

“Được.” Nguyên Mộ đi ra khỏi phòng bếp, tiện tay xoa xoa bé Mộc Cận đi theo sau chân mình, “Địa bàn của em, em cứ đi đi!”

“Gâu~” Con cún màu đen tròn vo dùng bốn cái chân ngắn cũn của mình lon ton chạy đến, nhã nhặn ngồi trước mặt hai vợ chồng nọ, đôi mắt như viên pha lê đen tròn to tò mò nhìn bọn họ.

Làn gió mát mẻ thổi bay lớp lông mềm mại trên cơ thể, trên đầu dựng lên một nhúm lông, trông càng ngốc nghếch đáng yêu.

Đôi vợ chồng này đều là người ôn hòa, cho nên rất thích chó con.

Mà bé Mộc Cận cũng chạy ở phía trước hai người như đang muốn dẫn họ đi dạo vòng quanh vậy.

Khu nhà của Nguyên Mộ vừa được sửa lại xong, diện tích khá lớn, sau khi đi một vòng thì đã đến điện thờ chính của nơi đã từng là miếu thú thần.

Bây giờ bên trong không còn tượng thần nữa, chỉ còn một tấm biển cổ kính vẫn nằm ở đó, khiến điện thờ trông càng thêm bí ẩn.

“Đây là Sơn Thần ư?” Nhìn tấm biển đề chữ “Miếu Sơn Thần”, hai vợ chồng không nhịn được quỳ lạy.

Cả hai đều rất thành kính, phát ra sự khát cầu và tuyệt vọng tới cùng cực.

“Xin ngài hãy ban cho chúng tôi một mụn con.”

Đây là tiếc nuối duy nhất của hai vợ chồng bọn họ.

Cuộc sống hạnh phúc, tình cảm ngọt ngào, cha mẹ hai bên cũng đều khỏe mạnh, thế nhưng bọn họ lại không có con, mặc dù rõ ràng hai người đều không có bệnh tật gì.

Vốn là do ban đầu kiềm chế để không có, nhưng có thể là tuổi càng ngày càng lớn, những người quanh họ đều đã có con cả rồi, thế nhưng bọn họ thì không.

Lại như trước đây khi thấy vụ án lớn của Mộc Cận bị triệt phá, bọn họ nhìn những cô bé vô tội trong tin tức, hận không thể quật chết những kẻ không xứng làm cha làm mẹ kia.

Vì muốn có đứa con mà chúng đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng cũng chính bọn chúng đã tự tay đẩy đứa con máu mủ của mình vào hố lửa.

“Nếu là con trai, tôi nhất định sẽ bảo vệ cho nó trưởng thành một cách khỏe mạnh, dạy nó thành một người có trách nhiệm. Nếu là con gái, nhất định tôi sẽ yêu thương nó như một cô công chúa, khiến cho con bé hạnh phúc cả đời.”

Người phụ nữ lẩm nhẩm những lời cầu khẩn, trút hết nỗi niềm muốn có con của mình, dù là nam hay nữ, xấu hay đẹp, dù thông minh hay bình thường, chỉ cần là con của bà, bà đều sẽ biết ơn phép màu này cả đời.

Đây là địa giới của bé Mộc Cận, cô bé liếc mắt một cái là biết người nào giả dối người nào thật lòng. Mà cô bé cũng có thể thấy rõ vận mệnh của người đang quỳ khấn Sơn Thần trước mặt.

Nhưng cô bé thấy hai vợ chồng này đã định trước là không có con.

Kẻ có được thì vứt bỏ như giày rách, người khát cầu có làm gì cũng không được, đây chính là sự trêu đùa lớn nhất của vận mệnh đối với loài người.

Việc có con không giống những chuyện khác, đây là chuyện liên quan tới vận mệnh của một linh hồn, không phải chuyện chỉ cần nó tăng một ít may mắn là có thể làm được.

Bé Mộc Cận cảm thấy rất đau lòng, lời cầu khẩn thành kính kia đã chạm vào tới tận sâu trong lòng của bé.

Bé suy nghĩ một lát, đột nhiên chạy đến trước mặt của người phụ nữ, cụng trán mình vào trán bà.

“Gâu!”

Tiếng sủa này mang theo thần lực của Sơn Thần, cũng là lời chúc phúc của Họa Đấu.

Người phụ nữ hơi ngẩn ra, sau đó như nghe được giọng nói của một bé gái vang vọng từ nơi xa, nói cho bà biết xuống núi rồi có thể đi dạo trong thôn.

Mãi một lúc lâu sau, người phụ nữ mới hoàn hồn. Bà nhìn qua chồng mình, ông cũng đang ngẩn ra. Hai người đảo mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy thật vi diệu, hiển nhiên là cả hai đều nghe được giọng nói kia.

Vì vậy hai vợ chồng bàn với nhau trước, sau đó thả lỏng tâm trạng đi dạo khắp nơi trong tiểu viện. Mà không biết từ bao giờ, bé Mộc Cận đã không đi phía sau bọn họ nữa.

Bọn họ không để ý tới bé cho lắm, dưới cái nhìn của họ, có lẽ chó con dẫn đường chỉ là chút mánh khóe mà Nguyên Mộ huấn luyện. Dù sao cũng chỉ là chó con, chơi một lát mệt mỏi hoặc là bị thứ khác hấp dẫn cũng không có gì lạ.

Mà sau khi bọn họ rời đi, Nguyên Mộ từ từ đi tới ôm lấy chó con uể oải ủ rũ.

Nguyên Mộ: Có đáng không?

Thần không phải vạn năng, chỉ vì sự thương hại nhất thời mà thay đổi vận mệnh của người khác thì phải nhận lấy sự trừng phạt của tội nghiệt.

Cũng giống như bé Mộc Cận của hiện tại, nó đã đau đến mức chỉ cần thở thôi là đã thấy nhói lên rồi.

Nhưng bé Mộc Cận vẫn chui vào trong ngực Nguyên Mộ.

“Đáng.”

Cặp vợ chồng này đều là người tốt, sau khi quay về, dù không có con nhưng cũng sẽ biến tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn, trợ cấp cho mấy viện mồ côi.

Đáng tiếc người tốt lại không có phước của mình, cứu người người trả oán, đám cô nhi được bọn họ cứu giúp cuối cùng lại quay lại hại bọn họ chỉ vì chiếm đoạt tài sản.

Cuối cùng bọn họ chết không nhắm mắt. Cho nên dù thế nào nó cũng phải nhúng tay vào.

Mộc Cận cọ cọ vào mặt Nguyên Mộ.

“Em đã quen bị đau rồi, em không sợ đâu. Anh Nguyên ôm em thêm cái nữa là em khỏe ngay. Còn bọn họ…” Mộc Cận im lặng một lát, “Em nghĩ mặc dù không thể cho bọn họ một đứa con ruột thịt, nhưng cũng có thể giúp họ bớt cô đơn, ít nhất là có một đứa con gái hoặc con trai nuôi hiếu thảo.”

“Người tốt nên có được sự đền đáp tốt hơn.”

Cho nên dù phải chịu đựng sự đau đớn tới cùng cực, thậm chí khi còn sống không nhận được nụ cười nào, nhưng bé Mộc Cận vẫn giữ được bản tính lương thiện của mình.

Nguyên Mộ cúi đầu hôn vào trán nó, Mộc Cận lập tức cảm thấy nỗi đau thấu xương kia đã tốt lên rất nhiều. Còn sắc mặt Nguyên Mộ lại tái nhợt đi.

Chia sẻ là kỹ năng đặc biệt của ngự thú sư, có thể san sẻ nỗi đau với ma thú mà mình đã ký khế ước.

Mộc Cận: Anh Nguyên!

Nguyên Mộ xoa xoa đầu của nó, “Bé Mộc Cận vẫn luôn là cô gái tốt.”

Chẳng qua đây chỉ là khúc dạo đầu, mấy người đặt bàn về sau cũng sắp tới rồi.

Nhưng khác với đôi vợ chồng vì muốn có con mà tới đây, những người khác chủ yếu là tò mò, nhưng sau khi đến rồi thì lại phát hiện nơi này rất thích hợp để thư giãn.

Khu nhà nhỏ của Nguyên Mộ quả rất tinh xảo, lại có sự yên tĩnh an lành vô cùng đặc biệt.

Đến cả không khí cũng dịu đi khá nhiều, gió thổi qua tai chỉ có sự tĩnh lặng.

Rõ ràng không có cảnh đẹp gì chấn động lòng người, chỉ có một đĩa hoa quả khô, một bình trà nóng, cảnh thiên nhiên lại như đang động viên những con người đã quen sống trong thành phố tấp nập.

Khi nhóm Thiên Thịnh tới, mấy bàn khác đều hoặc đang ăn cơm, hoặc là ăn xong đi dạo xung quanh cho tiêu cơm.

Bởi vậy xem như họ đã bỏ qua khoảng thời gian đông đúc nhất, cho nên tiểu viện hơi yên tĩnh.

Hai con sẻ béo đứng trước cửa giương mắt nhìn họ, con sẻ vàng há mỏ chíp chíp chíp liên tục.

“Nguyên Mộ! Tám quả trứng kia đến rồi!”

Con sẻ trắng vừa nghe xong, tức giận tới mức duỗi móng ra giật lông trên đỉnh đầu nó, “Đã bảo đừng có dạy hư trẻ con rồi!”

Có lẽ là do ánh mắt của hai con sẻ quá linh động, vẻ ghét bỏ đều được viết trong mắt, Thiên Thịnh cũng vì vậy mà sửng sốt, “Có phải hai con gà này đang mắng bọn mình không!”

Phẹt! Mày mới là gà, cả nhà mày đều là gà! Chim sẻ lông vàng ghét bỏ nhìn cậu ta, vỗ cánh vài cái rồi đi vào trong bếp gọi người.

“Chíp chíp chíp” Nguyên Mộ, cái tên khốn kiếp kia dám mắng tôi là gà! Chim sẻ lông vàng ấm ức không thôi.

“Đừng đặt biệt danh bừa bãi cho người ta.” Nguyên Mộ rất là bất đắc dĩ.

Hôm nay đông khách, cũng may có Vương Khải và người phụ trách Lưu Thân ở lại giúp đỡ, bằng không một mình Nguyên Mộ cũng xoay không nổi.

Nhóm Thiên Thịnh vừa đến, Lưu Thân đã nhanh chóng ra ngoài tiếp chuyện.

Mà Thiên Thịnh cũng không rảnh, nói luôn một câu: “Có cơm hay không không quan trọng, tôi đây chỉ muốn nhìn xem Sơn Thần thần kỳ tới mức nào thôi.”

“Đừng nói vậy chứ, tay nghề của ông chủ nhà chúng tôi đỉnh lắm đấy.”

Thiên Thịnh không nhịn được cười: “Chú này, chúng tôi ngồi xe tới đây hết nửa buổi sáng, chẳng lẽ chú nghĩ bọn tôi chưa ăn gì à?”

Rõ ràng kiểu nói này là đang gây sự. Bé Mộc Cận vốn đang ủ rũ cũng đột nhiên ngẩng đầu nhe nanh, mà con chim sẻ vàng kia cũng nheo đôi mắt đậu đen một cách nguy hiểm.

Nhất thời bầu không khí cũng trở nên lúng túng.

Vương Khải bên trong thấy tình hình không ổn cũng nhanh chóng chạy đến muốn giảng hòa. Thế nhưng Thiên Thịnh lại là một kẻ tùy hứng, không thấy Sơn Thần thì không được.

“Rõ ràng tôi đã dặn với các chú không phải tới để ăn cơm, cái chỗ khỉ ho cò gáy này có gì mà ăn! Trứng gà mà còn nấu ra được món thần chắc?”

Cậu ta vừa dứt lời, trong bếp đã có một mùi thơm lan tỏa, mà Nguyên Mộ cũng đồng thời đi ra ngoài, trong tay bưng một đĩa đồ ăn.

Đó là một đĩa trứng xào ớt xanh rất bình thường. Thế nhưng màu ớt xanh biếc, trứng gà màu vàng cam, vị cay của ớt hòa lẫn với mùi thơm ngát của hành tỏi, từ xa nhìn lại đã có thể tưởng tượng được vị hậu cay sau vị mặn khi cho vào miệng. Một món khai vị tuyệt hảo khiến người ta có thể ăn được một bát cơm lớn.

Cũng không biết có phải vì bình thường được ăn nhiều của ngon vật lạ hay không, khi thấy bàn cơm toàn những món thường ngày, Thiên Thịnh lại nhịn không được nuốt nước bọt, nhất thời hơi ngẩn ra.

Mà sau khi Nguyên Mộ thả đồ ăn xuống lại quay vào bếp, lần này cậu bưng ra một đĩa trứng chưng ba màu.

Phía dưới cùng là màu trắng trứng, ở giữa là trứng muối đã được dằm ra, còn trên cùng là lòng đỏ trứng màu vàng óng.

Ba màu tách biệt, màu sắc tươi sáng, đĩa trứng chưng ba màu như rung lên theo từng bước chân của Nguyên Mộ, có thể tưởng tượng khi cho vào miệng sẽ trơn mềm như thế nào.

“Thịnh Tử, sao tớ cảm thấy ăn ngon miệng thế nhỉ? Hay là chúng ta ăn cơm đi đã nhé?” Suốt cả đường cứ xóc lên xóc xuống, còn leo núi lâu như vậy, hà cớ gì đồ đến miệng mà không ăn? Mấy người bạn đi cùng Thiên Thịnh nhịn không được ngồi xuống bàn nếm thử một miếng.

Đũa của mấy người kia thò vào đĩa trứng xào ớt, vừa bỏ vào miệng, vị cay lập tức bùng nổ! Sau đó là hương thơm tươi mới của nguyên liệu tràn ra.

“Đệt đệt đệt! Tôi đây đói rồi, ông chủ, mau xới cho tôi bát cơm!” Một người nói, lại nhịn không được gắp thêm một đũa.

Những người khác nhìn thấy cũng hơi do dự. Mà đĩa đồ ăn thứ ba của Nguyên Mộ cũng vừa được bưng lên.

Là trứng xào dấm.

Giống với đĩa trứng xào ớt kia, trứng xào dấm cũng phải ăn với cơm, vị chua chua của dấm hòa vào thịt ba chỉ khiến phần mỡ bớt ngấy. Mà phần mỡ thịt sau khi ướp với dấm, lại vì vị trứng gà mà mùi càng thêm thơm, khiến người ta có cảm giác như đang ăn cua đồng vậy.

“A! Tớ thích món này!” Cả nhóm đều là thanh niên mới chừng đôi mươi, chuyện giỏi nhất bây giờ chính là ăn. Đĩa vừa đặt xuống, mỗi người một đũa vét sạch đĩa.

Tiếp đó, trứng da hổ bọc thịt chiên ngoài giòn trong mềm, trứng xào cá ngần(1) thơm ngon, trứng xào cà chua chua ngọt ăn với cơm, còn có thịt xào trứng và mộc nhĩ mềm mịn. Cuối cùng là một tô sữa gạo nếp lên men, như vậy coi như đã hoàn thành bàn đồ ăn.

Tuy rằng thoạt trông đều là món ăn quen thuộc hàng ngày, nhưng mỗi món đều phải ăn với cơm. Đám cậu ấm này bình thường ăn nhiều món ăn tinh xảo, số thức ăn đơn giản này lại khiến bọn họ được nếm trải cảm xúc khác lạ của món ngon nơi đầu lưỡi.

Cả nhóm đều ăn không ngẩng được đầu, liên tiếp gọi thêm cơm. Quay đầu phát hiện Thiên Thịnh vẫn đứng im tại chỗ, không đành lòng khuyên cậu ta, “Không ăn thật à? Không ăn đừng hối hận đấy.”

“Không, không ăn!” Thiên Thịnh cũng không biết vì sao mình lại cứng đầu như vậy, cứ khăng khăng không chịu ngồi vào bàn, trơ mắt nhìn đám bạn mình ăn sạch đồ ăn, sau đó ôm bụng ngồi nơi nào đó xả hơi.

Mắt thấy từng đĩa không được bưng xuống, cả nhóm vẫn đang ngồi ở chỗ kia, Thiên Thịnh giận dữ, khó hiểu quay đầu rời khỏi viện trước, định đi dạo chỗ khác, tuyệt không chịu thưởng thức đồ ăn với cái nhóm kia.

Nhưng cậu ta đã đói bụng cả buổi trời, thấy người khác ngồi ăn, bụng cũng không nhịn được mà kêu ùng ục.

Nhắc cũng khéo, lần này cậu ta đi ra đúng lúc tới bên ngoài bếp, bên trong có Nguyên Mộ đang đút cho bé Mộc Cận trong ngực ăn cơm.

Thịt bò sốt tương tự tay nấu nổi dầu đỏ trộn vào cơm rang trứng, bé Mộc Cận ăn đến mức đôi mắt tròn vo cũng híp lại.

“…” Cái bụng Thiên Thịnh réo lên, nhất thời cổ cũng đỏ rực.

“Ăn một bát không?” Nguyên Mộ chỉ vào nồi, bên trong vẫn còn đồ ăn sót lại.

Thiên Thịnh càng thêm cạn lời, chỉ cảm thấy ban nãy khăng khăng không ăn cơm làm gì, bây giờ lại đi làm thằng ngu bết bát tới mức ăn cơm thừa cho chó.

Nhưng bụng réo ùng ục khiến cậu ta phải vươn tay ra, “Tôi ăn QAQ”.

**************