“Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói cho ông bà biết. Chuyện này… tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” Tên bác sĩ úp mở, cố gắng làm vấn đề thêm nghiêm trọng.
“Chuyện gì anh cứ nói đi. Chúng tôi đang lắng nghe đây.”
Ông bà Sở không ăn sáng nữa, nhìn chằm chằm vào tên bác sĩ đó. Joyce lén gật đầu, cậu ta mới mở miệng:
“Cô Thẩm mua chuộc tôi, không giữ lại cái thai cho Ngô Thần Thần.”
Thấy sắc mặt của bà Ân Hiểu Cầm tối sầm lại, Joyce đắc ý trong lòng. Lần này, mọi chuyện không chỉ đơn giản là một lời giải thích đâu.
“Này anh kia, tôi và anh không hề quen biết nhau, tại sao anh lại…” Thẩm Vân Hạ nhìn trừng trừng vào mặt tên bác sĩ, bắt đầu lớn giọng.
“Cô Thẩm à, cô không cần phải giả vờ như không quen biết tôi đâu. Số tiền cô đưa tôi vẫn đem theo bên người. Hôm nay… tôi trả lại cho cô.”
Tên bác sĩ lôi ra một cái phong bì rồi đẩy về phía Thẩm Vân Hạ. Kế đó, anh ta cúi đầu xin phép đi trước, không muốn đối diện với chuyện xấu xa mình đã làm.
Trên bàn ăn, không khí bắt đầu căng thẳng: “Thẩm Vân Hạ, con nói sao về chuyện này đây?”
“Con không có làm. Bố mẹ không thấy những chuyện này rất vô lý sao? Con không đi làm, suốt ngày ở nhà, lấy tiền đâu ra để thuê người ta hãm hại Ngô Thần Thần chứ?”
Vừa nói Thẩm Vân Hạ vừa liếc nhìn Joyce. Có nghĩ bằng chân cô cũng đoán được mấy trò này do Joyce một tay dựng lên. Cô đã sắp rời khỏi ngôi nhà này rồi, tại sao Joyce lại cứ muốn bám lấy cô mãi không buông? Chẳng lẽ cô ta yêu Sở Mộ Bạch đến phát điên rồi sao?
“Chuyện này bố sẽ cho người điều tra lại.” Ông Sở buông đũa, đứng dậy rồi lững thững đi lên lầu. Thẩm Vân Hạ im lặng, không bàn đến chuyện này nữa. Với cô, hai đứa nhỏ mới là quan trọng nhất.
Trời vừa tối, ông bà Sở đi ra ngoài dự tiệc, trong nhà chỉ còn lại Thẩm Vân Hạ, Joyce, còn hai đứa nhỏ thì đã đi ngủ sớm. Lúc này, Joyce đang ngồi ở phòng khách xem tivi, Thẩm Vân Hạ đi vào bếp uống nước. Chiếc xe dừng lại trước cửa, Sở Mộ Bạch vừa đi làm về. Không cam tâm khi bị bỏ rơi, Ngô Thần Thần cũng tìm đến nhà họ Sở. Khung cảnh trong ngôi biệt thự này lại được một phen náo nhiệt.
“Anh Sở!”
Vừa bước qua bậc cửa, Sở Mộ Bạch đã nghe thấy tiếng Ngô Thần Thần gọi mình ở phía sau. Tuy nhiên, anh ta không còn hứng thú với cô ấy nữa, cũng không có lý do gì để an ủi hay dỗ dành.
“Không lẽ anh cứ để mặc con chúng ta ra đi mà không có một lời giải thích nào sao?”
Ngô Thần Thần chạy tới cầm tay Sở Mộ Bạch, Joyce quan sát tình hình, Thẩm Vân Hạ nghe tiếng động liền đi ra. Bốn người ở phòng khách, đối diện với nhau.
“Cô tránh ra đi. Phiền phức.” Sở Mộ Bạch rũ bỏ Ngô Thần Thần không thương tiếc. Nhận thấy thời cơ đã tới, Joyce nói với Ngô Thần Thần: “Thật ra… chuyện cô bị sảy thai không đơn thuần chỉ là một tai nạn đâu. Nếu bác sĩ cứu chữa kịp thời, e là đứa bé sẽ không mất.”
“Ý cô là sao?”
Joyce nhìn về phía Thẩm Vân Hạ, bật cười nói: “Thì… tất cả do một tay Thẩm Vân Hạ thao túng. Cô ta đã mua chuộc bác sĩ để ông ta xử lý vết thương cho cô chậm hơn một chút. Vì vậy…” Joyce không nói hết câu, nhún vai như thể Ngô Thần Thần mất đứa con là lẽ đương nhiên.
“Thẩm Vân Hạ, cô…”
Ngô Thần Thần hùng hổ lao tới Thẩm Vân Hạ, vung tay lên định tát cô một cái. May sao, Sở Mộ Bạch đã đứng ra chắn giùm, đỡ lấy tay Ngô Thần Thần: “Cô bị điên rồi à? Bớt làm chuyện ngu ngốc lại.”
Có nằm mơ Joyce cũng không ngờ rằng Sở Mộ Bạch lại đứng ra bao che cho Thẩm Vân Hạ. Cả Ngô Thần Thần và Joyce đều mở to mắt, vô cùng tức giận. Họ nhận thấy mình hơn hẳn Thẩm Vân Hạ về sắc vóc, ngoại hình như có cảm giác sắp mất Sở Mộ Bạch đến nơi rồi.
“Tốt nhất là cô đừng đến đây làm loạn nữa. Căn hộ kia từ nay thuộc quyền sở hữu của cô, đi đi.” Sở Mộ Bạch cho Ngô Thần Thần căn hộ đó, cô ta mới chịu buông tha cho Thẩm Vân Hạ.
“Vậy tôi bỏ qua chuyện này.”
Ngô Thần Thần nhìn Joyce và Thẩm Vân Hạ một lượt, đeo kính mát lên rồi vội vã rời khỏi biệt thự nhà họ Sở. Chỉ một đứa con để đổi lấy một căn chung cư, cũng đáng lắm. Thực tâm, Ngô Thần Thần hiểu chuyện đó là do cô bất cẩn, hoàn toàn không liên quan tới Thẩm Vân Hạ. Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cô cũng đạt được mục đích của mình.
Ngô Thần Thần đi rồi, Thẩm Vân Hạ thở dài lắc đầu rồi đi lên phòng đóng sầm cửa lại. Hết chuyện này đến chuyện khác, Thẩm Vân Hạ chỉ mong mau mau rời khỏi đây cho rồi. Cô cảm thấy rất mệt. Thật sự rất mệt.
Sở Mộ Bạch thấy vậy liền vô thức đuổi theo Thẩm Vân Hạ nhưng cô đã đóng cửa, anh không có cách nào vào được. Chuyện vừa nghe được từ Joyce, Sở Mộ Bạch chẳng những không tức giận lại còn thấy buồn lòng. Anh không hiểu sao bản thân mình lại như vậy bởi vốn dĩ, anh không hề có tình cảm gì với Thẩm Vân Hạ. Cho tới giờ phút này, Sở Mộ Bạch vẫn chưa lý giải được cảm xúc của mình.