Chương 30: CHO TÔI THỬ BỘ QUẦN ÁO TRÊN NGƯỜI CÔ TA

Cho dù là cả form dáng hay là chất liệu đều tốt đến không ngờ, không cứng nhắc như trang phục chuyên nghiệp thông thường, độc đáo, tự do hơn một chút nhưng không mất đi vẻ đoan trang…

Không ngờ, bộ quần áo không thu hút chút nào tùy tiện treo ở nơi đó, khi khoác lên người cô lại đưa đến hiệu quả tốt như vậy!

“Quý cô, cô mặc quần áo thật sự quá đẹp! Ánh mắt của chồng cô thật tốt!” Nhân viên bán hàng không hổ danh là dân chuyên nghiệp, dùng một câu mà khen được cả hai người, đại đa số người bình thường đều nhịn không được mua nó mà không do dự trong tình huống này.

Nhưng bạn học Bạch của chúng ta cũng không phải người bình thường, một người tự tin là lý trí (keo kiệt) như cô, làm sao có thể bị mê hoặc bởi vài từ như vậy chứ?

Bạch Chỉ nhớ rõ ràng mục đích của việc làm này chỉ là để mặc thử, sau đó để Sở Mạch Diễn chụp ảnh mà thôi. Vì vậy, cô mặc quần áo cố ý xoay một vòng trước mặt Sở Mạch Diễn, sau khi chắc chắn rằng anh đã chụp ảnh, cô lập tức quay lại phòng thử đồ để thay đồ.

Sở Mạch Diễn ngồi trên sô pha, nhìn theo bóng dáng của Bạch Chỉ, trong đầu hiện ra dáng vẻ cô cố ý đứng trước mặt mình xoay một vòng, khóe miệng anh không khỏi hơi nhếch lên.

Cô nhóc này thật là quá đáng yêu!

Có điều, bộ quần áo kia quả thật rất thích hợp với cô.

Sở Mạch Diễn lấy thẻ từ trong ví ra, đưa cho nhân viên cửa hàng.

“Tính tiền, hai bộ đều lấy.” Anh nhàn nhạt mà nói.

“Cảm ơn, anh Sở!” Nhân viên cửa hàng cung kính mà khom lưng với Sở Mạch Diễn, có điều cô ấy có chút ngoài ý muốn, anh Sở không phải nói bộ quần áo thứ nhất không ổn sao? Sao giờ lại mua luôn cả nó thế?



“Hoan nghênh ghé vào!”

“Cô Hứa, cô đã tới rồi?”

Giọng nói nhiệt tình của nhân viên cửa hàng từ bên ngoài truyền đến, Sở Mạch Diễn theo tiếng nói nhìn qua, nhìn thấy Hứa Nguyệt Nghiên từ bên ngoài đi vào, tức khắc, đôi mắt giống như viên ngọc đen của anh hơi nheo lại.

*****

“Mẹ nuôi nói hôm nay có không ít mẫu mới về, phải không? Lấy tới cho tôi xem xem.”

Khi Bạch Chỉ từ phòng thử đồ đi ra, vừa lúc nghe thấy một giọng nữ, giọng nữ đó nghe có vẻ rất kiêu ngạo, khiến cô không thể nhịn được mà nhìn về phía giọng nói ấy.

Chỉ thấy một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng phía trước, cách cô không xa. Cô gái đó mặc một bộ đồ mới nhất của nhà C, khắp người từ phụ kiện tóc đến hoa tai đến vòng tay, tất cả đều là hàng hiệu cao cấp, nhìn cầu kỳ cực kỳ...

Cô gái đó hình như chú ý tới đôi mắt hơi cau lại của Bạch Chỉ, cô ta nhìn về phía cô.

Bạch Chỉ thấy thế, xuất phát từ lễ phép mà hơi gật đầu với cô ta, sau đó thu hồi ánh mắt mà tìm kiếm Sở Mạch Diễn, lại phát hiện cái sô pha vốn dĩ anh đang ngồi lại trống không.

Người đâu rồi?

“Thưa cô, vị tiên sinh đi cùng với cô nói anh ấy đột nhiên có việc gấp nên đi trước, bởi vì chuyện quá đột ngột cho nên anh ấy chưa kịp nói với cô.” Nhân viên cửa hàng lại đây, lễ phép nói với Bạch Chỉ.

“À.” Bạch Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đối với chuyện này, cô có thể hiểu được. Dù sao hôm nay cũng là ngày làm việc, trong giờ làm việc anh ra ngoài cùng cô đi dạo phố mua sắm, tuy rằng anh nói đã xin nghỉ nên không có gì cả, nhưng đột nhiên có việc bị gọi về thì cũng là chuyện bình thường.

“Đúng rồi, bộ quần áo này…”

“Lấy bộ quần áo này cho tôi thử xem.”

Bạch Chỉ nói còn chưa kịp nói xong, đột nhiên có một giọng nữ vang lên. Người nói chuyện chính là cô gái lúc nãy, không biết từ lúc nào cô ta đã đi đến bên cạnh Bạch Chỉ.

“Nhưng vị khách này đã chọn trước bộ quần áo này…” Nhân viên cửa hàng kia có hơi khó xử mà nhìn Hứa Nguyệt Nghiên. Vì phòng trường hợp bị trùng đồ, mỗi cái mẫu mã quần áo của bọn họ chỉ có duy nhất một bộ.

“Vậy thì sao? Cô cho rằng với cái dáng vẻ này của cô ta mà có thể mua nổi nó sao?” Hứa Nguyệt Nghiên khinh thường mà liếc mắt nhìn Bạch Chỉ một cái. Cô gái này, người mặc toàn là đồ rẻ tiền, từ đầu đến chân cộng lại còn chưa tới hai trăm tệ. Người như thế này sao có thể mua nổi quần áo SD chứ?