"Đêm qua anh bị đau đến ngủ không được"
An Kỳ buộc miệng phải nói ra lời trái với lòng mình. Hắn ngủ không được thật đấy nhưng mà là vì "bận" việc.
"Thế nên là, em đút tôi ăn đi"
Sở Thẩm Mặc cười cười, nụ cười của anh là nụ cười của đắt ý. Cô gái nhỏ này tính tình có chút bướng bỉnh, ngoan cường nhưng da mặt lại rất mỏng.
Phương Tịnh Nghi cùng Mộ Cảnh Thương cũng thu mắt lại không nhìn An Kỳ nữa.
An Kỳ hít sâu một hơi cuối cùng cũng khuất phục, ngồi xuống cạnh Sở Thẩm Mặc gấp lấy một miếng thịt hảo hạn đưa trước miệng anh.
"Há mồm ra"
Cô lạnh lùng kêu lên. Mà Sở Thẩm Mặc lại bĩu môi.
"Em đút tôi ăn mà thái độ vậy sao? Tôi đỡ đạn cho em tôi mới thành ra như vậy mà. Đáng ghét"
An Kỳ còn chưa ăn được gì đã cảm thấy muốn nôn. Cái tên này, cái bộ dạng cún con này? Cô mắc ói.
Mộ Cảnh Thương nhìn thấy cảnh này khoé môi giật giật, lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ân.
" Ân Ân, cậu sắp về chưa?"
Cố Ân đang giải quyết công việc bên Mỹ, bị hắn làm phiền liền bực ra mặt.
"Chi?"
"Mặc Mặc nhà ta bệnh sắp chết rồi, hắn có vấn đề về thần kinh, cậu không về qua mấy hôm sau không thấy được hắn đâu"
Cố Ân nhíu mày, nghe có vẻ nghiêm trọng vậy? Mấy hôm trước còn thấy hắn khoẻ mạnh mà.
"Ừ, để mình sắp xếp rồi về"
Mộ Cảnh Thương liền gật gật đầu.
"Nhanh nhanh nha"
Sau đó Mộ Cảnh Thương tắt máy mà sau lưng hắn đột nhiên truyền đến luồng khí lạnh.
"Ai bệnh? Cậu nói ai bệnh?"
Sở Thẩm Mặc chu môi, ánh mắt gϊếŧ người chiếu qua hắn.
"Tớ bệnh, ha..ha, tớ bệnh.."
Mộ Cảnh Thương bị Sở Thẩm Mặc nhìn cho run. Anh nhớ là tên này bị bắn trúng lưng chứ đâu có trúng đầu đâu, sao lạ thế?
Hắn trước kia có bảo không tin vào tình yêu nhất quyết không yêu ai bây giờ lại nũng nịu với Hà An Kỳ?
Thật không nói trước được điều gì!
"Em đút lại"
Sở Thẩm Mặc lại ra lệnh cho An Kỳ.
Cô thở hắc ra một hơi cố gắng làm theo anh.
"Aaa, há miệng ra nào"
An Kỳ mệt mỏi kêu lên, làm theo lời hắn.
Sở Thẩm Mặc hài lòng rồi cuối cùng cũng ăn.
"Tôi ăn ngon thì chút nữa dẫn em đi xem phim"
An Kỳ lắc đầu, thôi, cô không cần ân huệ của hắn đâu, cô sợ lắm.
"Thôi, tốn kém"
Sở Thẩm Mặc nhướng mày.
"Tôi mua cả cái rạp chiếu phim còn được"
Mộ Cảnh Thương ngồi kế bên tai rất thính lập tức nói.
"Nếu vậy cho tôi hai vé"
Sở Thậm Mặc thật muốn đấm chết cái tên này, lắm lời thật sự.
"Tịnh Nghi, cô làm hắn im miệng giúp tôi"
Tịnh Nghi cũng có ý nghĩ này nhìn qua Mộ Cảnh Thương cô cũng đút cho hắn ăn, chẳng qua tốc độ của cô là muốn hắn nghẹn chết.
"Ưm, Phương Tịnh Nghi"
Hắn mở miệng một câu Tịnh Nghi lại đút một miếng.
Buổi sáng diễn ra loạn cào cào. Người bị ép ăn còn người thì làm nũng để được ăn.
Cuối cùng cũng xong buổi sáng, An Kỳ thở phào khi thấy tô phở của Sở Thẩm Mặc đã thấy đáy.
"Ăn ngon lắm"
Sở Thẩm Mặc cười tươi nhìn An Kỳ.
An Kỳ liền có dự cảm không lành, không phải hắn sẽ đưa cô đi xem phim chứ?
"Tôi không đi…"
Nói là thế đấy nhưng nhìn qua nhìn lại đã thấy cô và anh ngồi ở rạp chiếu phim. Chỉ có anh và cô, anh nói thật, anh đã bao toàn bộ nơi đây.
Mà Mộ Cảnh Thương dù cho cầu xin đi theo cũng bị Sở Thẩm Mặc đá về nhà.
An Kỳ nhìn anh, hai mắt hiện lên bất mãn. Cái tên này sao dạo gần đây cứ thích mấy cái sến súa.
"Em coi phim đi, nhìn tôi làm gì?"
Thế rồi phim cũng chiếu. Mà phim này cũng thật hay, có chút sâu lắng.
An Kỳ ban đầu cũng chối từ những dần dần cũng bị cuốn vào. Tâm trạng lên xuống theo truyện trong phim.
Có cả lúc cô rơi nước mắt, lúc yếu lòng nhất cô đã khóc thật sự mà Sở Thẩm Mặc lại ôm cô vào lòng dỗ dành.
An Kỳ cũng không để ý, mặc anh ôm, trong vòng tay anh cũng ấm lắm.
Sở Thẩm Mặc thì trầm ngâm, ôm cô một lúc thì hỏi.
"Kỳ, nếu ba mẹ em bị người ta s.át hại như trong phim liệu em có hận không? Có ghét luôn cả người thân của hắn không?"
An Kỳ nghe thế cũng thuận miệng trả lời.
"Đương nhiên hận và ghét bỏ tất cả những thứ liên quan đến hắn"
Tim Sở Thẩm Mặc như hẫng mất một nhịp, anh cố ý lựa bộ phim như này để có cớ hỏi cô. Anh còn có hy vọng cô sẽ không ghét bỏ mình.
Nhưng anh hoàn toàn lụi tắt rồi, chỉ còn cách giấu cô thật lâu, thật lâu. Anh không muốn mất đi cô.
Bộ phim kết thúc An Kỳ đã tựa vào vai anh ngủ từ bao giờ, anh không nỡ đánh thức cô dậy chỉ ngồi cạnh nhìn cô ngủ.
Đợi một lúc sau chịu không nổi anh đem môi mình muốn hôn lên môi cô.
Lúc môi hai người gần trong gang tấc thì cô đột ngột mở mắt, bị hình ảnh phóng đại của Sở Thẩm Mặc doạ cho muốn lùi về sau, thế là môi của anh hôn không khí.
"Anh…anh làm gì?"
Sở Thẩm Mặc lại ra vẻ thản nhiên khoanh tay lại tựa vào ghế bên môi nhẹ giọng câu lên cưng chiều.
"Hôn em"