Chương 2: Nếu cô không đau, người đau sẽ là anh. (H)

"Anh…anh đang làm gì? Mau cút khỏi người tôi"

Cô chưa từng trãi qua loại chuyện này nhưng cô không ngốc đến nổi không biết anh muốn làm gì mình.

Đêm khuya, một nam một nữ ở chung một phòng có thể làm ra loại chuyện gì chứ?

Nhưng mà cô không hiểu, sao anh phải làm như vậy?

Cô chấp nhận bị bỏ đói, bị đánh, bị mắng, nhưng tuyệt đối không chịu loại tra tấn này.

Hai tay đưa lên muốn đẩy anh ra cuối cùng chỉ cần một bàn tay của anh đã tóm gọn đặt trên đỉnh đầu.

Sở Thẩm Mặc nhìn vào khuôn mặt sợ hãi của cô trong lòng không hiểu sao càng trở nên hưng phấn pha vào thêm đó là chút giận dữ.

"Hà An Kỳ, cô có biết tôi đợi ngày này rất lâu rồi không? Ngày tôi vũ nhục cô, khiến cô sống không bằng chết"

Cảm giác kinh hãi trong cô ngày càng tăng cao, nước mắt đảo quanh hốc mắt cố kìm cũng đã sớm rơi xuống.

Lời anh nói dường như cô vẫn chưa tiếp nhận được.

Đợi sao? Đợi đến ngày hôm nay, ngày cô tròn 18?

Tại sao phải như vậy chứ? Ngày thường anh đối với cô rất tệ, nhiều lần đánh mắng cô vẫn có thể chấp nhận.

Vì cô biết, cô đang sống nhờ gia đình anh, một chút tủi thân như vậy cô chịu được.

Nhưng mà… cô không nghĩ anh lại có suy nghĩ như vậy, lại muốn dùng cách này tra tấn cô.

Không được! Không thể được!

Hạ An Kỳ! Bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải tìm cách thoát thân.

"Sở Thẩm Mặc…anh đừng làm càn, tôi báo cảnh sát, anh sẽ ngồi tù đó"

"Anh buông tôi ra rồi trở về phòng mình, tôi sẽ xem như anh say xỉn không khống chế được mình, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra"

Sở Thẩm Mặc chỉ cười lạnh sau đó chầm chậm hạ người xuống cắn lên chiếc cổ thiên nga trắng ngần.

"Ư…"

Cảm giác ướŧ áŧ bao lấy cổ làm cô một trận rùng mình, trong vô thức liền dùng hết sức của mình để vùng vẫy, chân cựa quậy muốn đạp anh xuống, nhưng tiếc rằng sức cô không đủ.



"Tôi cho cô báo cảnh sát đấy, tôi cũng muốn xem xem họ có dám làm gì tôi không. Hà An Kỳ, tôi nói cho cô biết, tôi không say, tôi đây là muốn cưỡng ép cô, biến cô thành người phụ nữ của tôi."

Chỉ có như vậy, anh mới khiến cho lão già kia không đạt được mục đích đáng hận của lão.

Nếu anh không ra tay trước sợ rằng một ngày nào đó anh phải gọi Hà An Kỳ hai tiếng mẹ kế.

Lời anh nói tuy nhỏ nhưng lại khiến cả người cô như có hòn đá lớn đè lên.

"Để làm gì chứ? Tôi rõ ràng không làm gì sai, cũng không nợ anh bất cứ thứ gì"

Sắc mặt Sở Thẩm Mặc đột nhiên tối sầm xuống, giống như cô chọc trúng chỗ ngứa của anh.

Rời khỏi cổ cô anh mạnh bạo đưa tay bóp lấy gương mặt thanh tú, oán giận nói ra từng chữ.

"Cô không nợ tôi, nhưng mẹ cô nợ tôi, nợ tôi rất nhiều"

Bà ta nợ anh một người ba tử tế, bà ta nợ anh một người mẹ dịu dàng, bà ta nợ anh một gia đình hạnh phúc.

Chính bà ta đã cướp lấy tất cả của anh.

Càng nghĩ anh càng hận, bàn tay to lớn nhanh chóng nắm lấy chiếc áo ngủ mỏng manh của cô, giật mạnh.

"Rẹt…" một tiếng, chiếc áo của cô bị anh xé tan thành hai mảnh.

Bàn tay ấy vẫn không dừng lại mà di chuyển đến chiếc quần ngắn của cô.

An Kỳ bị doạ đến thất hồn lạc phách, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, không còn đủ lý trí để chất vấn anh.

Giờ đây trong cô chỉ có sợ hãi, nước mắt như hai dòng suối nhỏ không ngừng tuôn không cách nào can ngăn.

" Dừng lại, cầu xin anh dừng lại, đừng như vậy…"

Lần này, Sở Thẩm Mặc đã hết kiên nhẫn với cô, một câu cũng không muốn nói, chỉ có dùng hành động trả lời cô.

Kéo xuống lớp phòng tuyến cuối cùng trên người cô, thân thể hoàn mỹ của người thiếu nữ tuổi 18 hiện ngay trước mắt anh.

Làn da trắng gớm sứ, tinh tế như khung trúc, ngực nẩy mông cong, mỗi tấc mỗi tấc đều khiến lòng người xốn xang.

Sở Thẩm Mắc cũng chẳng để tâm lắm, ánh mắt vẫn ảm đạm không một gợn sóng.

Buông cô ra, anh lần mò đến khoá quần của mình.

"Lạch cạch" cởi bỏ thứ vướng víu, niềm kiêu hãnh kinh người của anh được giải phóng, hướng thẳng đến chỗ An Kỳ như chào hỏi.



Hà An Kỳ vừa được anh buông bỏ vài giây, cô đã nắm ngay cơ hội, dùng dằn cố bò xuống giường.

Cô phải chạy, cô nhất định phải chạy.

"Aaa"

Chẳng qua chân còn chưa kịp đυ.ng đất đã bị anh nắm lấy kéo lại.

Chỉ cần chút sức lức đã bắt lấy được cô, chế ngự dưới thân mình.

"Sở Thẩm Mặc, buông tôi ra, mau buông tôi ra, coi như tôi nợ anh, tôi dùng cách khác trả… đừng…đừng như vậy với tôi"

Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào cầu xin, nhưng cuối cùng cũng không khơi lên được sự xót thương của người đàn ông trước mắt.

"Im miệng"

Nâng chân của cô lên, anh tàn nhẫn tiến vào, lúc đυ.ng phải tầng màng mỏng kia anh cũng chỉ cười khinh rồi dùng sức xé rách.

"Đau quá…"

An Kỳ khắc khổ kêu than, cảm giác như thân thể bị xé ra làm đôi, đau đến nổi làm cô hóp mấy ngụm khí lạnh, nước mắt sinh lý không tự chủ mà trào ra khỏi khoé mi.

"Dừng lại...Sở Thẩm Mặc, dừng lại..."

Bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng đánh lên tay anh, đánh đến tay cô đỏ lên anh vẫn không có ý định rời đi.

"Hừ"

Sở Thẩm Mắc phía trên cô nặng nề hừ lạnh một tiếng, đợi một lúc vẫn giữ một tư thế đó không làm gì khác được, trong lòng anh khẽ oán, cô khít như vậy là muốn ép chết anh sao?

Nghiến răng, anh mạnh mẽ nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô không ngừng chuyển động, làm thứ kinh người kia ra vào trong cô nhiều lần.

Càng ngày tốc độ của anh càng nhanh, sức lực cũng ngày càng dữ dội.

Tiếng da thịt đập vào nhau không ngừng vang lên đánh vào không gian yên tĩnh, biến căn phòng trở nên ngập tràn ái muội.

Lúc nhìn thấy nơi tưởng giao của hai người chảy máu anh cũng chẳng quan tâm, cô càng đau anh càng hưng phấn.

Anh cũng không nghĩ tới, cô mảnh mai như vậy sẽ có thể chịu nổi một lần rồi lại một lần tra tấn của anh không.

Anh chỉ biết, nếu cô không đau người đau sẽ là anh.