Sở Thiên ngồi dậy, bắt đầu chuẩn bị thu gom vật tư lại. Anh biết rằng giờ đây mình đã có sức mạnh không gian, điều này cho phép anh cất trữ vật tư một cách an toàn và bảo quản chúng tốt hơn.
Anh đi qua từng phòng, mở cửa, phất tay nhẹ nhàng, điều khiển từng thùng vật tư tiến vào không gian lưu trữ của bản thân. Các thùng hàng lớn nhỏ lần lượt biến mất trong tầm mắt, như bị hút vào một khoảng không vô hình. Mọi thao tác diễn ra nhanh chóng và gọn gàng.
Xong việc trong nhà, Sở Thiên tiếp tục đi ra vườn, đi vào căn hầm phía sau nhà. Anh làm tương tự, cũng thu hết hàng hóa trong tầm mắt vào không gian của bản thân.
Sở Thiên nhắm mắt lại, dùng ý thức xâm nhập vào không gian. Anh thấy từng thùng vật tư, từ lương thực, nước uống đến các thiết bị, dụng cụ cần thiết, hệ thống năng lượng đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Cảm giác an toàn và tự tin dâng trào trong anh. Anh biết rằng, nhờ vào sức mạnh này, mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hài lòng, Sở Thiên liền thu hồi không gian, trở về thực tại.
Màn đêm dần buông xuống, phủ kín mọi ngóc ngách lớn nhỏ trong thành phố. Ánh trăng yếu ớt len lỏi qua từng đám mây đen, rọi qua các tán cây, tạo thành những hình ảnh kỳ lạ trên mặt đất. Ánh đèn đường yếu ớt, chập chờn, phản chiếu trên những con đường vắng lặng, những tòa nhà cao tầng in bóng trên nền trời đen thẫm, đường phố trở nên vắng lặng và đầy ám ảnh. Mọi thứ giờ đây vẽ lên một bức tranh đêm kì ảo, huyền bí và u buồn. Xa xa, vọng lại tiếng rêи ɾỉ, gầm rú của zombie, từng âm thanh lạnh lẽo và đáng sợ vang từng hồi trong đêm tối.
Bước vào bếp, Sở Thiên mở tủ lấy ra một gói mì ăn liền, thêm vài lát thịt và một ít rau cải tươi.
Ngọn lửa trên bếp gas bùng lên, tỏa ra hơi ấm dễ chịu trong đêm. Sở Thiên đổ nước vào nồi, đợi nước sôi rồi cho mì và các nguyên liệu vào. Mùi thơm phức của mì, thịt và rau cải bắt đầu lan tỏa khắp căn bếp nhỏ, làm dịu đi sự căng thẳng ngày tận thế.
Khi mì đã chín, anh tắt bếp, múc mì ra tô và rắc thêm một ít hành lá cắt nhỏ lên trên. Bát mì nóng hổi bốc khói nghi ngút, mùi thơm nồng nàn khiến anh không thể kiềm chế được sự thèm ăn. Sở Thiên ngồi xuống, tay cẩn thận bưng bát mì, thưởng thức từng muỗng một. Hương vị đậm đà của nước dùng, sự dai ngon của sợi mì và vị tươi ngọt của thịt và rau cải khiến anh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Mỗi muỗng mì đưa vào miệng như xua tan mọi mệt mỏi và lo lắng. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nhai nhẹ nhàng và tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ. Sở Thiên nhắm mắt, tận hưởng cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể, từng chút từng chút một cảm nhận sự sống còn quý giá hơn bao giờ hết.
Sau khi ăn no và nghỉ ngơi, anh quyết định tiếp tục hành động, Sở Thiên đứng trước cửa nhà, từ không gian lấy ra một thanh kiếm dài, sắc bén, mắc sau lưng. Một khẩu súng ngắn giắt vào lưng quần, sẵn sàng cho những tình huống bất khả kháng. Anh vẫn cầm trên tay chiếc nỏ, vũ khí quen thuộc giúp anh tiêu diệt zombie từ xa mà không gây ra tiếng động lớn, giúp việc săn đuổi zombie được an toàn. Chuẩn bị sẵn sàng, Sở Thiên quyết định ra khỏi nhà, hành trình săn lùng zombie tiếp diễn, anh sẽ kiếm thêm exp và kết tinh để mạnh mẽ hơn. Trong thế giới tận thế này, sức mạnh là căn cốt để sống sót.
Hơn nữa, đây là đêm đầu tiên của tận thế, các siêu thị, trung tâm mua sắm vẫn còn đầy ắp thức ăn, đồ uống với các thiết bị dự phòng và phát điện. Anh muốn đi thu thập thêm để chuẩn bị cho những ngày dài sắp tới. Đây là dự định mà anh đã chuẩn bị sẵn nếu thức tỉnh không gian như kiếp trước. Nếu anh không thức tỉnh được sức mạnh không gian, thì vật tư trong nhà vẫn đủ cho anh sinh tồn và săn lùng zombie, tăng cấp một thời gian.