Quyển 1 - Chương 8: Hắc kỵ hùng phong(2)



Sở Danh Đường đứng bên bờ sông lẳng lặng nhìn qua bờ bên kia.

Đã mười hai năm, Sở Danh Đường bỗng nhiên thở dài. Bản thân mình đã nhậm chức thái thú Bình Nguyên quận đã mười hai năm, đúng là việc chưa từng xảy ra trong lịch sử Triệu quốc tới giờ. Bất quá, Sở Danh Đường cũng không oán trách. Khi xưa, lúc đồng ý hướng về Sở gia thì ông đã dự đoán được tình huống ngày hôm nay, cho nên Sở Danh Đường tuyệt không hối hận. Nếu như không có Sở gia đứng sau thì dù có làm tướng quốc cũng chỉ là một con cờ mà thôi, tiến hay lui tất cả đều do hoàng thượng thao túng, mà Sở Danh Đường thì lại không chịu làm một con cờ.

Sở Hiên cùng Sở Nguyên đứng cách đó không xa, trên tay mỗi người đều cầm một cái cần câu cá. Điểm khác nhau giữa cả hai lúc này là, Sở Hiên thì bình tĩnh còn Sở Nguyên thì không ngừng nhấc cần lên xem có cá hay không, thần sắc như đang rất không kiên nhẫn.

Sở thích của Sở Danh Đường không nhiều nhưng câu cá lại là một trong số ít đó. Ông luôn coi câu cá là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất, đồng thời cũng là phương pháp điều chỉnh tâm tính. Đã bao năm qua, mỗi khi ông rơi vào tình thế khó khăn thì ông lại tìm tới một nơi vắng vẻ nào đó câu cá và tĩnh lặng suy nghĩ để tìm ra giải pháp hợp lý. Nhưng hôm nay thì khác, ông dẫn hai người con ra đây chỉ đơn giản muốn thư giãn một chút. Tuy nói Nam tuyến đại doanh trên dưới đều chuẩn bị cho cuộc chiến sắp xảy ra, nhưng Sở Danh Đường không chút lo lắng, bởi vì mọi việc đều đang nằm trong kiểm soát của ông.

Hiện nay hầu hết văn võ bá quan trong triều đều cho rằng Triệu quốc đang đứng trước tình thế rất nguy hiểm. Phía Tây có Tây Tần đang nhìn chằm chằm, phía Nam thì Nam Tề đang tích tụ quân lực sẵn sang đánh bất kỳ lúc nào. Chỉ riêng Sở Danh Đường thì lại biết tình hình không đến nỗi xấu như thế. Tây tuyến đại doanh dù tình thế khá nguy cấp nhưng lại có hai mươi vạn đại quân cộng thêm năm vạn viện quân từ Bắc cương tới đối mặt với ba mươi vạn đại quân của Tây Tần, chỉ cần đóng cửa thành không ra thì dù là danh tướng Tây Tần Tiết Phương Trọng sợ rằng cũng phải bất lực. Mặc dù thống lĩnh Tây tuyến đại doanh Phương Lệnh Minh tài trí bình thường, đánh với quân Tần mười lần thì bại hết chín nhưng người này vốn nhát gan, dụng binh lại rất cẩn thận nên chắc chắn sẽ không mù quáng tới mức xuất quân giao chiến với quân Tần. Thành ra với quân lực như vậy nếu dùng để thủ thành thì là chuyện quá dễ dàng.

Còn việc ở Nam tuyến đại doanh, Sở Danh Đường khẽ cười, mọi việc tới nay tất cả đều do ông bày ra cả.

Tây Tần đúng là có phái đặc sứ tới Nam Tề thương lượng việc kết minh, nhưng những trí sĩ Nam Tề đều nhận ra việc đuổi hổ rước sói này đối với Nam Tề không hề có lợi. Huống chi hoàng đế Nam Tề trước giờ chỉ biết vẽ tranh ngâm thơ, rất là chán ghét việc động binh. Chỉ là Nam Tề sợ hãi sự cường đại của Tây Tần nên cũng không dám ngay mặt từ chối mà chỉ nói đáp ứng nhưng thật ra không hề có biểu hiện sẽ tiến đánh Triệu quốc. Cái nữa là thủy quân Nam Tề sĩ khí không cao, quân kỷ xuống dốc khiến Sở Danh Đường từ lâu đã muốn quét sạch năm vạn thủy quân này. Chỉ là nếu ông ta xuất binh không lý do thì trong triều đại thần sẽ chỉ trách ông háo chiến tham công, mà Triệu Minh Đế cũng không hề muốn ông ta lập kỳ công như thế. May mà lúc này Tây Tần tụ binh khiến cho toàn bộ lo lắng của triều đình đều tập trung về đó. Sở Danh Đường nhân cơ hội này viết tấu nói Nam Tề cùng Tây Tần kết minh điều quân tới dọc bờ sông, đồng thời phát ra tin tức quân lực Tây doanh không đủ nên hy vọng Bắc cương chi viện. Triệu Minh Đế khi biết tin quả nhiên sợ hãi không còn tâm trí phái người điều tra rõ thực hư mà lập tức ra lệnh cho Sở Danh Đường toàn quyền xử lý mọi việc. Chính vì vậy Sở Danh Đường giống như đang cầm thượng phương bảo kiếm trong tay, cứ vậy mà chém Nam Tề.

Sở Danh Đường nhìn về phía Nam cười lạnh. Nam Tề không muốn rước hổ đuổi sói nhưng sói thì lại muốn cắn một miếng trước đây.

Sở Nguyên xem ra đã hết kiên nhẫn, lên tiếng:

- Phụ thân, đã qua hai canh giờ rồi, hài nhi cũng đã bắt được hai con cá, chắc là đã đủ cho ba người cùng ăn tối nay.

Sở Danh Đường hừ lạnh:

- Vi phụ kêu ngươi tới là để câu cá ăn sao. Đại ca ngươi đã câu được hơn mười con nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, ngươi nôn nóng làm gì.

Lúc này, một tên thị vệ chạy tới bẩm báo:

- Hắc kỵ quân của Bắc cương quân doanh hiện còn cách doanh trại chúng ta không quá mười dặm, Vương phó thống lĩnh mời thống lĩnh đại nhân trở về doanh trại.

Sở Danh Đường cười khổ. Ông cầu xin viện quân chẳng qua chỉ là giả bộ, ai ngờ Quách Hoài tưởng thật liền cấp cho ông một vạn quân, mà lại còn là Hắc kỵ quân tinh nhuệ. Cũng may lần này người dẫn binh là tộc đệ của mình, nếu không thì đúng là phiền phức rồi.

Ở bên cạnh Sở Nguyên đã sớm thu dọn mọi thứ. Sở Danh Đường thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu:

- Thả hết cá ra đi, chúng ta quay về doanh trại.

Thấy Sở Hiên định theo lời phụ thân thả cả xuống sông, Sở Nguyên vội la lên:

- Đại ca chờ chút.

Hắn nhanh chóng chạy tới cái giỏ nhìn vào trong nói :

- Giữ hai con cá này lại để tối bảo đầu bếp nấu canh cá cho chúng ta. Đại ca thật giỏi, ngay cả cá lớn vậy mà huynh cũng câu được.

Khi đám người Sở Lạc Thủy tới đại doanh bên bờ sông, chỉ thấy quân lính ở cửa doanh đã xếp thành hàng đón chào. Hắn mặc dù không biết mặt Sở Danh Đường nhưng Sở Danh Đường lúc này mặc quân phục thống lĩnh, Sở Lạc Thủy chỉ liếc nhìn là nhận ra, trong lòng rất kích động. Hắn bất quá chỉ là một Ngũ phẩm thiên tướng, còn Sở Danh Đường lại là thống lĩnh của Nam tuyến đại doanh lần này tự mình ra cửa doanh chào đón, quả là quá sức tưởng tượng.

Sở Lạc Thủy hướng phia sau quát:

- Toàn quân nâng đao, hướng Nam tuyến đại doanh tướng lĩnh chào! Quan quân toàn bộ xuống ngựa, theo ta tới bái kiến Sở thống lĩnh.

Sở Lạc Thủy dẫn đám quan quân tới trước mặt Sở Danh Đường, quỳ gối nói:

- Ty chức là Bắc cương đại doanh thiên tướng Sở Lạc Thủy, phụng mệnh của Bộ binh Quách đại nhân, hướng Sở thống lĩnh báo danh. Hắc kỵ quân lần này đến đây có tổng cộng một vạn người, xin thống lĩnh kiểm duyệt.

Triệu Kỳ dẫn Sở Tranh đứng ở một bên, nàng ta có thân phận của quận chúa nên không phải hành lễ trước Sở Danh Đường.

Sở Danh Đường vội vã nâng Sở Lạc Thủy dậy, cảm khái nói:

- Hắc kỵ quân uy chấn thiên hạ, hôm nay thấy được, quả nhiên danh bất hư truyền…

Sở Danh Đường vốn chuẩn bị nói tiếp, nào ngờ đột nhiên lại thấy một nữ tử và một tiểu hài tử ở gần đó, tiểu hài tử kia đang nhìn mình cười hì hì. Triệu Kỳ vốn thường xuyên ở bên ngoài vương phủ, lúc này lại mặc quần áo của người gian hồ, Sở Danh Đường nhất thời không nhận ra là ai, nhưng con ruột mình thì lẽ nào ông ta lại không nhận ra. Con ngươi của Sở Danh Đường thiếu chút nữa chui ra ngoài, lời đang muốn nói lại chui trở lại bụng.

May mà Sở Danh Dường có đầy kinh nghiệm quan trường, công phu hàm dưỡng rất cao, kinh ngạc đôi chút liền khẽ quay đầu lại nháy mắt với Sở Hiên và Sở Nguyên đang đứng phía sau.

Sở Hiên và Sở Nguyên nhận ra Sở Tranh, lòng cũng kinh ngạc không thôi, thấy Sở Danh Đường ra hiệu, hai người họ len lén bước qua, đưa Triệu Kỳ và Sở Tranh vào trong doanh trước.

Vào trong doanh trướng, Sở Hiên gõ vào đầu Sở Tranh quát khẽ:

- Hồ đồ, ngươi tới nơi này làm gì hả?

Sở Nguyên đứng ở bên cạnh lại cười to:

- Hay, ngươi cũng tới đây.

Sở Hiên bất mãn trừng mắt nhìn Sở Nguyên một cái rồi nói:

- Tam đệ, ngươi đưa Tiểu ngũ tới lều của thống lĩnh chờ phụ thân về xử lý.

Nói xong liền quay người hướng Triệu Kỳ thi lễ:

- Tham kiến Kỳ quận chúa.

Hắn cùng Sở Nguyên vốn quen biết Triệu Kỳ từ lúc nhỏ, vừa nhìn là nhận ngay được nàng ta.

Triệu Kỳ cũng không đáp lời, chỉ ngây người nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói:

- Ngươi có khỏe không?

Sở Tranh nghe mà cảm thấy có cái gì đó rất kỳ quái, mắt mở to, tai vểnh lên hóng chuyện. Sở Nguyên thì lại không chiều lòng hắn, mạnh bạo kéo hắn ra ngoài.

Thấy vẻ mặt Sở Tranh có chút bất mãn, Sở Nguyên nói:

- Bọn họ hai người đã lâu không gặp nhau rồi, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói, ngươi muốn đứng ở đó làm gì?

Sở Tranh vừa nghe qua liền hiểu, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, nhưng thế này thì không phải đại ca có lỗi với đại tẩu tương lai sao chứ? Hắn vừa nghĩ vừa hỏi:

- Đại ca chẳng phải đã đính hôn với Trữ gia tiểu thư rồi đó sao?

Sở Nguyên ngượng ngịu trả lời:

- Việc này cũng khó nói, vốn là quận chúa rất thích đại ca, mà theo ta biết thì đại ca đến giờ vẫn chưa có cảm tình gì sâu đậm với quận chúa cả.

Sở Tranh ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

Hỏi song hắn nghĩ lại thấy buồn cười, thật uổng cho mình từng sống hơn ba mươi năm ở thế giới kia, nam nữ yêu hay không yêu đâu phải lúc nào cũng cần lý do chứ.

Sở Nguyên miễn cưỡng đáp lời:

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Bất quá, nghe đại ca nói, hắn không thích nữ hài tử vung đao múa kiếm lắm.

Sở Tranh trầm mặc nghĩ, nếu sự thực mà như vậy thì khổ cho Triệu Kỳ rồi.

Sở Nguyen suy nghĩ một chút lại nói:

- Kỳ thực cũng không có nguyên nhân gì to tát, cũng bởi hôn nhân đại sự của đại ca đâu phải do hắn làm chủ. Nếu nhìn qua loa thì hai người bọn họ thành thân là chuyện tốt, trạc tuổi nhau, lại môn đăng hộ đối, nhưng hình như mẹ có vẻ không ưa gì Kỳ quận chúa lắm. Ta từng nghe mẹ nói, Kỳ quận chúa nếu theo sư phụ học võ, lúc đó sẽ quan tâm đến trách nhiệm gì, ở nhà giúp chồng dạy con hay ngang dọc giang hồ làm việc hiệp nghĩa? Hơn nữa, Kỳ quận chúa nhiều năm trời qua không ở nhà, phụ thân cũng rất bất mãn với việc này, vì vậy mới kiếm vợ cho đại ca.

Sở Nguyên nhìn vào trong trướng một cái rồi lẩm bẩm:

- Hiện tại có nói cái gì cũng đều muộn rồi, đại ca đã đính thân với Trữ gia, chỉ cần chiến sự ở đây kết thúc, hắn sẽ quay về Bình Nguyên thành lập tức thành thân. Cha mẹ cũng không thể hủy bỏ hôn ước này, mà Kỳ quân chúa với thân phận của mình cũng không thể làm thϊếp nhà người được. Aiz, ta vốn cũng mến mộ nàng, sao nàng lại không thích ta chứ? Nàng có ở nhà giúp chồng dạy con hay không thì đối với ta cũng đâu quan trọng gì.

Sở Tranh cười khẩy nói:

- Ngươi ư? Tỉnh tỉnh mau. Ngươi mà có gan cầu hôn thì phụ thân đã ở kinh thành rồi, hơn nữa, ở kinh thành có nhiều đại quan và quý nhân như vậy, theo ta nghĩ, ngươi nên chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ cha mẹ treo biển tìm vợ cho con thì hay hơn.

Giọng của Sở Nguyên đầy chán nản vang lên:

- Ta chuẩn bị treo biển tìm vợ xứng với mình nhất đây, còn ngươi thì sao?

Sở Tranh vừa nghe xong câu này, đột nhiên nhớ tới những lời của Ngô An Nhiên lúc trước, tâm tình nhất thời trùng xuống, khiên cưỡng cười đáp lời:

- Ta đi tu.

Sở Nguyên cười nói:

- Ngươi làm được hòa thượng mới là chuyện lạ. Cha mẹ vốn yêu thương ngươi nhất, bọn họ há để cho ngươi làm thế sao?

Đúng lúc này, Triệu Kỳ từ trong trướng lao ra ngoài, hai tay che mặt chạy thẳng về phía trước.

Sở Nguyên nhìn phía sau lưng nàng, lắc đầu nói:

- Tự tìm phiền não, tội gì mà lại tới đây.

Sở Tranh vội la lên:

- Ngươi còn không đuổi theo?

Sở Nguyên không vui nói:

- Sao ngươi không đuổi theo đi?

Sở Tranh nói:

- Ta chỉ là một tiểu hài tử, đuổi theo có ích lợi gì. Nàng ta có thân phận là quận chúa, nếu phụ thân không biết nàng ta tới thì chẳng sao, nhưng nếu biết nàng ta tới, lại nghe chuyện nàng ta bị đại ca làm cho khóc mà bỏ chạy, khẳng định sẽ quở trách đại ca, ngươi cũng trốn không thoát tội a.

Sở Nguyên nghe xong cảm thấy có lý, không suy nghĩ gì nhiều, vội vã chạy theo hướng của Triệu Kỳ.