Quyển 2 - Chương 2: Đối chọi gay gắt (2)



Phương Lệnh Tín cười nói:

- Danh Đường quá khách sáo rồi, hai người chúng ta đều xuất thân từ Lại bộ, năm xưa ngươi là Thị lang còn lão phu là Thượng thư, ngươi giúp ích rất nhiều cho lão phu.

Sở Danh Đường mỉm cười:

- Tể Tướng nói quá rồi.

Phía sau, một người đột nhiên nhẹ giọng nói:

- Quách Thượng thư tới.

Sở Danh Đường quay đầu lại gặp Quách Hoài đang chậm rãi đi tới liền vui vẻ gọi:

- Quách Hoài!

Quách Hoài nhìn thấy Sở Danh Đường thì kinh ngạc, mặt lộ sắc vui mừng, đột nhiên lại có vài phần phân vân, sắc mặt đổi đi đổi lại mấy lần, tiến đến thi lễ nói:

- Hạ quan Quách Hoài tham kiến Thái úy đại nhân.

Sở Danh Đường tâm nguội lạnh đi mất một nửa, cười khổ đỡ Quách Hoài, thầm nghĩ người này đúng là không thể làm quan trong triều, Phương Lệnh Tín kia không có chút giao tình nào mà còn có thể vác khuôn mặt tươi cười đón chào, Quách Hoài ngươi cùng Sở Danh Đường ta là huynh đệ từ nhỏ cùng lớn lên, chỉ làm bộ thân mật một chút cũng không được sao?

Quách Hoài đã như vậy, Sở Danh Đường không thể làm gì khác hơn đành cười gượng nói:

- Quách đại nhân, chúng ta là đồng liêu trong triều, xin chiếu cố nhiều.

Quách Hoài im lặng không nói gì.

Sở Danh Đường cũng không biết mở miệng thế nào, trong lòng thầm mắng: thảo nào trong triều mọi người đều gọi ngươi Quách thạch đầu, ngươi làm ơn cho ta đường lui đi.

Chợt nghe một thái giám hô to:

- Hoàng thượng giá lâm.

Mọi người đều đứng vào hàng ngũ, Phương Lệnh Tín và Sở Danh Đường tự đứng vào hai bên tả hữu cúi bái nói:

- Chúng thần cung nghênh Hoàng thượng.

Triệu Minh Đế ngồi trên long ỷ, nói:

- Các khanh gia bình thân.

Bá quan văn võ đứng dậy, Sở Danh Đường len lén liếc mắt nhìn Triệu Minh Đế, chỉ thấy ông ta thần sắc như có bệnh, tinh thần uể oải, thân thể e rằng không khỏe cho lắm.

Triệu Minh Đế đảo mắt nhìn quanh, thấy Sở Danh Đường đứng ở phía bên phải, hai người đối mắt nhìn nhau, Sở Danh Đường cũng không có ý né tránh.

Sở Danh Đường trong lòng rõ ràng, Hoàng thượng đã biết ông nhập kinh từ trước , Sở gia mấy nghìn người vào thành, nếu không ai báo cho Hoàng thượng thì mới là chuyện kỳ quặc quái gở.

Viên thái giám đứng phía sau Triệu Minh Đế hô to:

- Bá quan có việc mau khải tấu, còn không bãi triều.

Lại bộ thượng thư Thang Thụ Vọng bước ra khỏi hàng quỳ nói:

- Khải tấu Hoàng thượng, tân Thái úy Sở Danh Đường Sở đại nhân đã tới kinh thành, hôm nay lên triều khấu kiến Hoàng thượng.

Sở Danh Đường bước ra khỏi hàng xá dài:

- Thần Sở Danh Đường khấu kiến Hoàng thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Triệu Minh Đế phất tay nói:

- Hãy bình thân.

- Tạ ơn Hoàng thượng.

Triệu Minh Đế nhìn chằm chằm Sở Danh Đường một lúc lâu, mới khẽ cười nói:

- Sở khanh vất vả trên đường từ Bình Nguyên quận tới đây, ở kinh thành đã an trí ổn thoả chưa? Sao trẫm không thấy tấu chương của Lễ bộ?

Theo luật lệ Triệu quốc, quan lại địa phương vào kinh nhậm chức, nếu ở kinh thành chưa có nơi ở thì có thể trình báo cho Lễ bộ, Lễ bộ sẽ tấu lên Hoàng thượng xin Hoàng thượng an bài. Sở Danh Đường nhập kinh đi thẳng đến ở trong Sở phủ, nên chưa tới Lễ bộ trình báo, huống hồ ông đã là Sở thị tông chủ, có thể nói là chủ nhân Sở phủ, đương nhiên không cần triều đình an bài.

Sở Danh Đường biết Hoàng thượng hỏi là có thâm ý, liền nói:

- Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, đại bá của thần tuổi già sức yếu, nay thấy thần vào kinh, liền yêu cầu thần ở phủ Tiêu Dao Hầu, vì thế mới không tới Lễ bộ trình báo.

Triệu Minh Đế nói:

- Thì ra là vậy. Chỉ e Sở khanh ở Tiêu Dao phủ không thoải mái, có muốn trẫm bảo Lễ bộ an bài nơi ở cho khanh hay không?

Sở Danh Đường có chút do dự, biết rằng nếu như cự tuyệt, chẳng khác nào cùng Hoàng thượng triệt để quyết liệt. Nhưng chẳng lẽ ông còn đường lui sao? Không thể làm gì khác hơn, Sở Danh Đường cúi đầu nói:

- Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, vi thần ở Tiêu Dao Hầu phủ rất tốt.

Triệu Minh Đế thực sự nổi giận. Ngày hôm qua khi biết Sở Danh Đường vừa nhập kinh liền ở luôn trong Sở phủ, một chút hy vọng vào Sở Danh Đường nay hoàn toàn tan biến, ông ở trong thư phòng chửi ầm lên, khiến Phương Lệnh Tín cùng Quách Hoài sợ hãi im như thóc. Hôm nay lại thấy Sở Danh Đường, ông hỏi ướm thử, không ngờ Sở Danh Đường vẫn cự tuyệt.

Triệu Minh Đế xoa xoa ngực, nén cơn giận xuống nói:

- Ngươi lui xuống đi.

Sở Danh Đường lui về chỗ của mình, trong lòng cũng có chút áy náy. Dù sao đi nữa nếu năm xưa không phải Hoàng thượng hết sức đề bạt, ông cũng không thể làm Thái thú Bình Nguyên quận, cũng không thể bước vào Sở phủ; nhưng Triệu Minh Đế muốn ông đối phó với Sở thị gia tộc, ông tuyệt đối không muốn, nếu ông làm vậy sẽ bị thiên hạ cùng người trong tộc khinh thường. Triệu Minh Đế sinh ra trong nhà đế vương, căn bản không rõ tình cảm của thế gia đệ tử đối với gia tộc, đối với tất cả hậu nhân của Sở Tiên Hành mà nói, Sở phủ ở kinh thành là căn cơ của họ, Sở Danh Đường không muốn làm thân lục bình không gốc không rễ mặc cho dòng nước đưa đẩy phiêu lãng.

Triệu Minh Đế thở hắt vài hơi rồi hỏi:

- Còn ai muốn trình tấu gì nữa không?

Phương Lệnh Tín bước ra khỏi hàng tâu:

- Khải tấu Hoàng thượng, mấy tri huyện ở vùng phụ cận kinh thành báo về, gần đây các vùng phụ cận kinh thành không được thái bình, thảo khấu nổi lên khắp nơi, khẩn cầu Hoàng thượng phái binh tương trợ.

Triệu Minh Đế nói:

- Những việc nhỏ này cũng phải phiền trẫm, thống lĩnh cấm quân Triệu Vô Thượng, lệnh phái binh tới các huyện hiệp trợ tiêu diệt.

Một võ tướng bước ra khỏi hàng nói:

- Khải tấu Hoàng thượng, kinh thành cấm quân thông thường chỉ có thể điều động hai vạn quân, mà một phần còn phải phụ trách tuần phòng, nếu còn phái quân tới hiệp trợ các huyện tiêu diệt thảo khấu, chỉ sợ năng lực không đủ.

Phương Lệnh Tín nói:

- Việc trị an các vùng phụ cận kinh thành không thể bỏ qua, Triệu thống lĩnh cố gắng làm, tìm cách phái quân đi lo sự vụ.

Quách Hoài đột nhiên liếc nhìn Sở Danh Đường một cái rồi bước ra khỏi hàng nói:

- Hoàng thượng, mấy năm gần đây các vùng phụ cận kinh thành dân số ngày càng tăng, chỉ dựa vào năm vạn cấm quân giữ gìn an ninh trật tự thật sự như trứng chọi đá, thần khẩn cầu Hoàng thượng điều một vạn quân đến đóng ở ngoài thành, hiện có năm vạn cấm quân bảo vệ hoàng cung và kinh thành, một vạn quân mới điều đến gọi là Thành vệ quân, phụ trách giữ gìn an ninh trật tự các vùng phụ cận kinh thành.

Triệu Minh Đế gật đầu nói:

- Quách khanh nói có lý.

Thang Thụ Vọng bước ra nói:

- Quách đại nhân, tướng thống lĩnh Thành vệ quân được trao cho chức quan gì? Quan mấy phẩm?

Phương Lệnh Tín nói:

- Triệu thống lĩnh là nhị phẩm tướng quân, tướng thống lãnh Thành vệ quân là tướng tam phẩm đi, sẽ trực thuộc Triệu thống lĩnh cai quản.

Sở Danh Đường thấy Hoàng thượng cùng mấy người kia một xướng một hoạ, hiển nhiên trước đó đã thương nghị đâu ra đó, ông nghĩ kỹ lại, nhất thời cả người toát mồ hôi lạnh.

Sở Danh Đường nhìn quanh, mấy quan viên thuộc Sở thị gia tộc mặt lộ vẻ lo lắng, quay sang ông nháy mắt liên tục. Sở Danh Đường không khỏi thầm kêu khổ, lẽ nào ngày đầu tiên nhậm chức lại phải cùng Hoàng thượng đối chọi gay gắt sao?

Nhưng một khi Thành vệ quân được thành lập, việc này chả khác nào kề gươm lên cổ Sở thị gia tộc. Sở Danh Đường khi còn trẻ cũng ở trong kinh thành nhiều năm, ông biết cấm vệ quân vốn là các tướng sĩ dũng cảm mạnh mẽ nhất trong đại quân từ các quân doanh chọn ra, nhưng trải qua hơn trăm năm, thực lực không bằng trước, ngày nay cấm vệ quân toàn là con cháu đệ tử thế gia. Theo Sở Danh Đường, sức chiến đấu của cấm vệ quân thua xa Nam tuyến đại doanh, hơn nữa người họ Sở trong cấm vệ quân cũng không ít. Nhưng nay nếu thành lập Thành vệ quân thì khó nói trước, rất có khả năng đó là một đội quân tinh nhuệ, có thể dùng để quản chế kìm hãm Sở thị gia tộc.

Sở Danh Đường đột nhiên bước ra tâu:

- Hoàng thượng, thần có việc khải tấu.

Triệu Minh Đế nhìn ông chằm chằm, tức giận nói:

- Sở khanh nói đi.

Sở Danh Đường lấy một tấu chương từ trong tay áo ra nói:

- Thần tại Nam tuyến đại doanh nhờ vào vận may của Đại Triệu và phúc đức của Hoàng thượng, đánh tan mười vạn thủy quân Nam Tề, bắt sống hơn sáu vạn tù binh. Triều đình Nam Tề khϊếp sợ thiên uy liền phái sứ thần đến nghị hòa, đã bồi thường ta một vạn lượng vàng, trân bảo đồ cổ vô số, cống hiến cho Hoàng thượng một trăm ca kỹ. Vi thần đã xem qua, ghi vào sổ sách rõ ràng và vận chuyển toàn bộ tới kinh thành, thỉnh Hoàng thượng xem qua.

Viên thái giám bước xuống cầm lấy tấu chương trong tay Sở Danh Đường trình lên long án, Triệu Minh Đế đọc lướt qua, không khỏi lộ vẻ vui mừng. Triệu Minh Đế từ lúc đăng cơ tới nay chưa bao giờ động qua binh đao, cuộc chiến này đạt được thắng lợi vẻ vang, có thể nói là uy danh lẫy lừng.

Chúng hạ thần trên dưới đều chúc mừng Hoàng thượng, chỉ có Phương Lệnh Tín mơ hồ cảm thấy Sở Danh Đường khẳng định có dụng ý gì khác.

Triệu Minh Đế cười nói:

- Nam tuyến đại doanh trong cuộc chiến này đạt được thắng lợi vẻ vang, công lao Sở khanh rất lớn, trẫm thưởng ngươi hai nghìn lượng vàng, thêm hai mươi ca kỹ Nam Tề.

Sở Danh Đường khom người nói:

- Tạ ơn Hoàng thượng. Thần còn có một chuyện muốn khải tấu.

- Nói đi.

- Nam tuyến đại thống lĩnh Vương Minh Viễn nhờ thần khải tấu cùng Hoàng thượng, thủy quân Nam Tề đã bị đánh tan tác, phòng ngự bên sông dường như không còn tác dụng, ta có nên thừa thắng xông lên hay không? Thần xin đảm bảo cho Vương Minh Viễn, nếu hai mươi vạn đại quân Nam tuyến đại doanh nam hạ, cho dù không thể tiêu diệt Nam Tề, cũng có thể bức bách Nam Tề xưng thần với Đại Triệu ta, hàng năm tiến cống. Thỉnh Hoàng thượng chỉ dụ.

Triệu Minh Đế có chút do dự, Nam tuyến đại doanh chiến công hiển hách như vậy, nếu sai đánh tiếp không biết phải phong thưởng như thế nào, chẳng lẽ còn muốn triệu em vợ Sở Danh Đường là Vương Minh Viễn về kinh, như vậy thế lực Sở, Vương hai nhà chẳng phải sẽ tăng nhiều hay sao?

Phương Lệnh Tín bước ra nói:

- Sở đại nhân nói sai rồi, Đại Triệu ta đã nhận tài vật bồi thường của Nam Tề, há có thể thất tín với Nam Tề, lại một lần nữa cử binh nam hạ.

Sở Danh Đường nói:

- Cổ nhân nói, binh bất yếm trá. Huống chi Vương Minh Viễn vẫn chưa cùng Nam Tề ký kết hiệp ước, hết thảy thỉnh Hoàng thượng chỉ dụ.

Triệu Minh Đế suy nghĩ một chút rồi nói:

- Theo trẫm thì Phương khanh nói cũng có lý, cuộc chiến này dừng ở đây thôi.

Sở Danh Đường cúi đầu nói:

- Vi thần tuân chỉ, tuy nhiên thần có một chuyện không rõ, muốn mời Quách thượng thư chỉ giáo.

Triệu Minh Đế sửng sốt nói:

- Cứ hỏi.

Sở Danh Đường quay sang Quách Hoài nói:

- Quách đại nhân, bổn tướng lấy thân phận trước đây là thống lĩnh Nam tuyến đại doanh thỉnh giáo một chuyện.

Quách Hoài vẻ mặt ngạc nhiên, chắp tay nói:

- Thái úy đại nhân mời nói.

- Xin hỏi Quách đại nhân, chiến sự ở Nam tuyến đại doanh kết thúc đã bao lâu?

Quách Hoài đáp:

- Đã được một tháng.

- Nam tuyến đại doanh lần này chiến đấu cùng thủy quân Nam Tề, gϊếŧ hơn mười vạn thuỷ quân địch, bắt sống hơn sáu vạn tù binh, Quách đại nhân nghĩ chiến tích này ra sao?

Quách Hoài gật gật đầu:

- Chiến tích huy hoàng, có thể nói từ Thái Tổ cho tới nay, đây là trận đánh thắng quân Nam Tề lớn nhất.

Sở Danh Đường mặt nghiêm hỏi tiếp:

- Vậy cho đến hôm qua, việc khen thưởng các tướng sỹ Nam tuyến đại doanh sao Binh bộ chưa gởi tới? Kéo dài như vậy, chẳng lẽ không sợ làm nhụt sỹ khí tướng sỹ?

Quách Hoài im lặng, len lén nhìn Triệu Minh Đế, đối với việc sổ sách khen thưởng tướng sỹ Nam tuyến đại doanh, ông ta đã trình tấu Hoàng thượng từ lâu, nhưng Hoàng thượng không lý gì đến thì ông cũng hết cách.

Sở Danh Đường tiếp tục nói:

- Chiến sự ở Nam tuyến đại doanh lần này bổn tướng không dám tham công, chiến công hiển hách nhất chính là một vạn tướng sĩ Hắc kỵ quân Quách đại nhân cấp cho Nam tuyến đại doanh, một vạn tướng sĩ dũng mãnh không gì sánh được, bổn tướng trước đây trình tấu rất rõ ràng, chiến sự lần này thành công phân nửa công lao là do một vạn tướng sĩ Hắc kỵ quân, đặc biệt là phó tướng Sở Lạc Thủy, suất lĩnh Hắc kỵ quân khắc phục nhược điểm của quân lính Bắc cương không rành thuỷ chiến, suốt đêm đại chiến cùng thuỷ quân Nam Tề, chỉ huy Hắc kỵ quân cùng hai vạn Kiêu kỵ quân dũng mãnh chống lại hơn chín vạn thủy quân Nam Tề, bắt sống gần năm vạn tù binh, chiến công như vậy, binh Bộ đến nay chẳng thèm quan tâm, xin hỏi chuyện này cuối cùng ra sao... Có âm mưu gì chăng?

Quách Hoài lúng túng vô cùng, đương nhiên ông lo lắng cho chiến sự Tây, Nam hai tuyến nên mới cấp cho Sở Danh Đường một vạn Hắc kỵ quân, lại cố ý để cho Sở Lạc Thuỷ thống lĩnh cánh quân này, chính vì việc này mà Triệu Minh Đế khiển trách ông nhiều lần, không ngờ hôm nay Sở Danh Đường cũng làm khó dễ ông.

Triệu Minh Đế ho khan một tiếng nói:

- Sở khanh không cần sốt ruột, Quách khanh mấy hôm trước đã trình sổ sách ghi chép công lao cho trẫm, đợi trẫm sau khi duyệt qua ngay trong ngày sẽ đưa tới Nam tuyến đại doanh.

Sở Danh Đường quay sang bái Triệu Minh Đế nói:

- Thần tạ ơn Hoàng thượng. Hoàng thượng, y theo luật lệ triều đình, Sở Lạc Thủy có công lớn như vậy có nên vượt cấp thăng chức hay không?

Triệu Minh Đế suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói:

- Nên.

Sở Danh Đường nói:

- Sở Lạc Thủy hiện đang là ngũ phẩm thiên tướng, chiếu theo luật lệ triều đình, nên phong chức tam phẩm Phó thống lĩnh.

Phương Lệnh Tín lập tức bước ra khỏi hàng lên tiếng phản đối:

- Hoàng thượng, như thế không được.

Sở Danh Đường liếc nhìn phương Lệnh Tín, nói:

- Tây tuyến đại doanh Phương thống lĩnh thủ thành không ra, chưa xuất quân đánh một trận nào, năm vạn tướng sỹ đi tiếp viện Bắc cương đại doanh mỗi người đều được phong thưởng, chẳng lẽ Tể tướng đại nhân nghĩ Sở tướng quân chiến công chưa đủ để được thăng chức?

Phương Lệnh Tín nghẹn họng, trong lòng thầm mắng Quách Hoài lúc trước vẽ vời thêm chuyện, bằng không ngày hôm nay vô luận như thế nào đi nữa cũng không thể để Sở Lạc Thủy thăng lên chức Phó thống lĩnh, chần chờ một chút nói:

- Sở đại nhân nói đúng, Sở LạcThủy tướng quân rất xứng đáng được thăng chức, thế nhưng Bắc cương đại doanh đã có hai vị Phó thống lĩnh, thực sự không thể tăng thêm một người.

Sở Danh Đường nói:

- Tốt lắm, Nam tuyến đại doanh đang thiếu một vị Phó thống lĩnh, Sở Lạc Thủy đúng lúc có thể tiếp nhận chức vụ này. Sở tướng quân vốn là tướng ở Bắc cương đại doanh, theo luật pháp, triều đình ấn định, Phó thống lĩnh ba đại doanh đều có thể có quân riêng, Sở Lạc Thủy thăng chức Phó thống lĩnh nắm một vạn quân, vậy một vạn Hắc kỵ quân nên ở lại Nam tuyến đại doanh.

Triệu Minh Đế lập tức lắc đầu nói:

- Không được, Nam tuyến đại doanh vừa đánh tan thủy quân Nam Tề, Nam Tề tạm thời không có lực lượng chống lại quân ta nói gì đến chuyện uy hϊếp, một vạn Hắc kỵ quân chính là cánh kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Triệu, không nên ở lại Nam tuyến đại doanh.

Bắc cương đại doanh tổng cộng có năm vạn Hắc kỵ quân, nếu để một vạn ở Nam tuyến đại doanh, chẳng khác nào như hổ thêm cánh cho Sở gia. Huống chi Sở Lạc Thủy dũng mãnh hơn người, hai mươi vạn đại quân ở Nam tuyến đại doanh nếu do một tay hắn huấn luyện, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Sở Danh Đường mỉm cười:

- Hoàng thượng nói chí phải. Hoàng thượng đã chuẩn tấu cho Sở Lạc Thủy vượt cấp thăng chức, Bắc cương Phó thống lĩnh biên chế đã đủ, cũng không thể bổ nhiệm ở lại Nam tuyến đại doanh, thần nghĩ có một địa phương có thể bố trí ổn thỏa.

Triệu Minh Đế không nhịn được hỏi:

- Là ở đâu?

Phương Lệnh Tín cảm thấy bồn chồn trong dạ, không phải là Tây tuyến đại doanh đấy chứ. Tây tuyến đại doanh đã có Phó thống lĩnh Vương Minh Thanh, là cháu Vương Liệt, nếu như Sở Lạc Thủy lại dẫn một vạn Hắc kỵ quân như lang như hổ đến đó, đường đệ của mình sẽ mau chóng mất đi quyền lực.

Bỗng nghe Sở Danh Đường nói:

- Mới vừa rồi Quách đại nhân đưa ra ý kiến thành lập Thành vệ quân, Tể tướng đại nhân lại ấn định do tướng tam phẩm thống lãnh, vừa thích hợp để Sở Lạc Thủy và một vạn Hắc kỵ quân dưới trướng đảm nhận.

Triệu Minh Đế cùng Phương Lệnh Tín hầu như đồng thời thốt ra:

- Việc này vạn vạn lần không được.

Các quan viên thuộc hai nhà Sở, Vương nếu không phải nghe Hoàng thượng phản đối thì đã bước ra khen ngợi Thái úy đại nhân anh minh, nếu như kinh thành có cánh quân bách chiến bách thắng này bảo vệ, Phương tể tướng không cần lo lắng, các vùng phụ cận kinh thành đương nhiên thái bình.

Sở Danh Đường lặng yên quay về chỗ của mình, sau lại thấy Quách Hoài sắc mặt đờ đẫn, trong lòng có chút áy náy, dù sao Quách Hoài cũng là huynh đệ ngày xưa, mới cấp cho mình Sở Lạc Thủy và một vạn Hắc kỵ quân, nhưng hôm nay lại thành cái cớ để mình công kích.

Triệu Minh Đế trong lòng phiền muộn, vỗ long án nói:

- Việc này đợi sau này bàn thảo lại, bãi triều.

Lễ bộ thị lang Sở Danh Nam tiến lên nói:

- Khải tấu hoàng thượng, việc phong thưởng cho tướng sỹ Nam tuyến đại doanh nên giao cho Lễ bộ chuẩn bị cho sớm, theo như lời Quách đại nhân, Nam tuyến đại doanh dưới sự thống lĩnh của Thái úy đại nhân chiến tích huy hoàng, triều đình nếu thật sự không biểu thị gì, ngày sau khó tránh khỏi xao động ý chiến chiến đấu của tướng sỹ.

Triệu Minh Đế bực mình gắt:

- Trẫm đã biết, ngày mai sẽ giao cho Lễ bộ chuyển tới Nam tuyến đại doanh.

Nói xong liền vội vã bước vào trong.

Một viên thái giám ở sau lớn tiếng hô:

- Bãi triều.

Các quan viên thuộc Sở thị gia tộc thấy Hoàng thượng đi khỏi, tất cả đều vây xung quanh Sở Danh Đường, đa số mọi người lộ vẻ vui mừng, dù sao những người này cũng không phải hạng người có tầm nhìn hạn hẹp, ngay thời điểm Sở gia và Hoàng thượng ngày càng có xu hướng đối lập, đều biết nếu một vạn Thành vệ quân nằm trong Hoàng thượng hậu quả sẽ ra sao, thấy Sở Danh Đường mới vừa rồi uyển chuyển nhẹ nhàng xoay chuyển cục diện, làm Hoàng thượng và Phương Lệnh Tín không nói được gì, trong thâm tâm rất lấy làm bội phục.

Sở Danh Đường thấy nhiều người vây quanh vẻ mặt tươi cười, vội thấp giọng quát:

- Chư vị có chút thất thố rồi.

Mọi người nhất thời tỉnh ngộ, liền ngưng lại vẻ mặt tươi cười, đối với Sở Danh Đường tăng thêm vài phần kính trọng.

Sở Danh Đường quay qua quay lại chắp tay nói:

- Danh Đường ly khai kinh thành đã lâu, đối với việc trong triều không mấy quen thuộc, mong chư vị đồng tộc thường xuyên nhắc nhở.

Lễ bộ thị lang Sở Danh Nam đáp lễ nói:

- Danh Đường huynh quá khách sáo, huynh là người đứng đầu trăm quan trong tộc, chúng tôi đương nhiên dõi theo huynh mà bắt chước theo.

Đứng bên cạnh một người không giấu được vẻ hưng phấn nói:

- Trước đây Danh Đình huynh nhậm chức Hình bộ thượng thư, tài đức không đủ để phục chúng, Sở gia chúng ta luôn luôn bị Phương Lệnh Tín ức hϊếp, hôm nay Danh Đường huynh lấy lại cho chúng ta một chút mặt mũi.

Mọi người đều gật đầu khen phải. Sở Danh Nam làm quan nhiều năm, cũng không thiển cận mà nhìn không ra, từ lúc Sở Thiên Phóng thoái ẩn, Sở Danh Đình không đảm đương được trọng trách, các quan viên thuộc Sở gia ở trong triều như rắn mất đầu, bị Hoàng thượng và Phương gia chèn ép đã lâu, mọi người từ lâu bị nghẹn một bụng tức không thể phát tiết, bởi vậy đối với việc Sở Thiên Phóng truyền chức tông chủ cho Sở Danh Đường, đa số đều không dị nghị gì. Dù sao Sở Danh Đường xuất thân dòng nhánh không phải dòng chính, bên người ngoại trừ mẹ già và muội muội ngoài ra không còn thân nhân nào khác, ông muốn trùng hưng Sở thị, chân chính được tộc nhân trong triều nể trọng, hơn nữa ông phía sau còn có Vương gia chống lưng, Sở Vương hai nhà đồng tâm hiệp lực, ai còn có thể cùng tranh phong?

Sở Danh Đường thầm thở dài một hơi, ngày hôm nay lần đầu tiên thượng triều lại đối đầu gay gắt với hoàng thượng, thực không phải là điều ông mong muốn, nhưng nhờ vậy mà thuyết phục được quan viên Sở thị trong triều, ông cũng cảm thấy an ủi trong lòng.