Quyển 3 - Chương 15: Đúng là cố nhân (1).



Biệt viện của Thành phủ.

Tô Xảo Đồng chợt thấy tim đập nhanh liên hồi. Năm ngày, đã năm ngày qua Sở Tranh không bước chân vào Thành phủ, nàng tuyệt không e ngại đối mặt với hắn, bởi vì ít ra như vậy nàng còn có thể nhìn vẻ mặt của hắn, nghe hắn nói mà đoán tâm tư suy nghĩ hắn đang muốn gì, làm gì, chớ không bị động như bây giờ không có chút tin tức nào. Nhớ tới lần trước gặp mặt tại ngõ nhỏ Tả gia, Sở Tranh lúc đó vội vã rời đi, Tô Xảo Đồng có thể đoán hắn đang làm việc quan trọng gì đó, hơn nữa rất có khả năng việc đó liên quan tới nàng.

Tô Xảo Đồng đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

- Tiểu Nguyệt, nghĩa mẫu còn chưa về à?

Tiểu Nguyệt đang ngơ ngẩn đến xuất thần, Tô Xảo Đồng phải hỏi một lần nữa nàng ta mới giật mình tỉnh lại trả lời:

- Dạ chưa về, đại nương đi ra ngoài từ sáng sớm, tiểu tỳ vẫn chưa thấy quay lại.

Tô Xảo Đồng lắc đầu thầm nghĩ, Tiểu Nguyệt nha đầu dù sao vẫn là một đứa nhỏ, dưới áp lực nặng nề nên hoang mang lo sợ, phải chi có Khấu đại nương bên cạnh bây giờ thì tốt biết mấy, ít ra còn có thể bàn thảo nói chuyện này nọ với bà.

Bên ngoài chợt có tiếng người nói vọng vào:

- Tô cô nương có ở trong đó không? Tại hạ Sở Tranh xin cầu kiến.

Tiểu Nguyệt cả người run lên bần bật hoảng sợ quay ra nhìn Tô Xảo Đồng.

Tô Xảo Đồng bình tĩnh nói:

- Đi ra mở cửa đi Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt đi tới phía sau cửa, hít thở sâu mấy hơi cho bình tĩnh lại rồi mới mở cửa. Nàng kinh ngạc khi thấy Thành Phụng Chi đứng đó với Sở Tranh.

Tô Xảo Đồng cũng giật mình sửng sốt khi nhìn thấy Thành Phụng Chi, không phải lão ta từ trước tới giờ vẫn tránh mặt Sở Tranh như tránh tà sao? Sở Tranh đang đứng ngay trước mặt, Tô Xảo Đồng không dám chậm trễ vội vén áo thi lễ:

- Cháu chào dượng.

Rồi nàng quay sang Sở Tranh gật đầu chào:

- Xin chào Sở công tử.

Thành Phụng Chi vẻ mặt lạnh tanh nói:

- Đứng lên đi.

Sau khi ba người an vị, Thành Phụng Chi ho khan một tiếng, nói:

- Sở công tử, công tử xem...

Sở Tranh tiếp nhận chung trà Tiểu Nguyệt vừa bưng tới, mày vẫn không nhướng lên, nói:

- Hay là Thành đại nhân nói đi.

Thành Phụng Chi ừ một tiếng, quay sang nói với Tô Xảo Đồng:

- Xảo Đồng, Sở công tử đến đây là để thông báo một chuyện. Hôm nay trong rừng Hoa Mộc tại thành đông, cấm vệ quân đi tuần phát hiện thi thể của Khấu Đại Nương...

- Choang.

Chung trà trên tay Tiểu Nguyệt rơi xuống đất vỡ nát, còn Tô Xảo Đồng như bị sét đánh đứng bật dậy nghiêm mặt hỏi lại:

- Thi thể?

Thành Phụng Chi gập đầu xác nhận:

- Đúng vậy.

Thành Phụng Chi vẻ mặt nặng nề như đưa đám nhưng trong bụng mừng như mở cờ. Lão quả thật không ngờ mới đặt vấn đề Khấu Đại Nương là một tai họa ngầm với Sở Tranh, không tới một ngày một đêm Sở Tranh đã giải quyết xong. Khấu gia tại Tần quốc như thần như thánh, Khấu đại nương lại là nhân tài kiệt xuất của Khấu gia, không ngờ bị Sở Tranh loại bỏ một cách dễ dàng như thế. Thành Phụng Chi thầm cảm thấy may mắn đã lựa chọn đúng đắn, nếu không Thành gia đã bị tịch thu tài sản, trên dưới cả nhà đều bị mang ra chém từ lúc nào.

Tô Xảo Đồng ngây ngốc một lúc lâu mới quay sang hỏi Sở Tranh:

- Công tử có biết nghĩa mẫu của ta bị ai gϊếŧ chết không?

Sở Tranh đáp:

- Theo như suy đoán điều tra ban đầu của cấm vệ quân, Khấu đại nương bị đám tiểu tặc cướp đường gϊếŧ chết.

- Tiểu tặc?

Tô Xảo Đồng cười lạnh thành tiếng:

- Công tử khi trước từng thử qua võ công của nghĩa mẫu, công tử cho rằng mấy tên tiểu tặc có khả năng gϊếŧ chết bà ấy à?

Sở Tranh thản nhiên nói:

- Tại hạ chỉ biết một chút công phu thô thiển, làm sao biết được võ công của Khấu đại nương cao thâm bao nhiêu?

Thành Phụng Chi vội nói:

- Xảo Đồng, Khấu đại nương dù gì cũng đã chết, việc truy tìm hung thủ giao cho nha môn và cấm vệ quân đi, cháu cần phải nén bi thương.

Tô Xảo Đồng trong lòng biết rõ, mặc dù không dám chắc Khấu đại nương là do Sở Tranh gϊếŧ chết. Nhưng vậy thì sao? Chẳng lẽ nàng có khả năng báo thù?

Tô Xảo Đồng gắng gượng hướng về phía Sở Tranh thi lễ:

- Tiểu nữ vừa nghe tin dữ, đau lòng quá đỗi nên lời nói có nhiều mạo phạm, mong công tử thứ lỗi.

Sở Tranh cười cười, đang muốn tiếp lời thì Tô Xảo Đồng lại nói:

- Tiểu nữ trong người không khỏe, không thể tiếp tục tiếp chuyện dượng và Sở công tử. Tiểu Nguyệt, tiễn khách.

Nói xong nàng liền đi vào nội thất.

Tô Xảo Đồng vừa khép cửa phòng nước mắt lập tức trào ra. Từ khi đến thế giới này, Khấu đại nương là một trong những người quan tâm thương yêu nàng nhất, tuy rằng sau này bởi vì một số nguyên nhân mà xảy ra bất hòa, nhưng lần này chính nàng thỉnh cầu bà đi theo đến Triệu, bà không chút do dự đáp ứng đi cùng nàng. Có thể nói chính nàng đã hại chết Khấu đại nương, nếu lúc mới tới kinh thành nàng nghe lời bà sớm quay trở lại, bà cũng không chết oan uổng như thế này.

Một lúc lâu sau, Tô Xảo Đồng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, đi tới ngồi xuống giường. Không có Khấu đại nương bên cạnh, nàng là một người con gái làm sao có thể thoát khỏi kinh thành? Tuy Tần Vương chịu phối hợp làm theo kế hoạch của nàng, đã phái cao thủ Ma Môn và Linh Sơn cổ tự đến Triệu, nhưng không có Khấu đại nương ở giữa liên lạc những người này làm sao cứu viện cho nàng được? Hiện giờ người nàng có thể dựa vào chỉ còn có Thành Phụng Chi, nhưng lão ta đáng tin sao?

Tô Xảo Đồng vạch ra mười mấy kế sách trong đầu, nhưng cảm thấy không có một kế hoạch nào chắc chắn cả. Nàng kềm lòng không đặng chỉ biết thở dài, ngẩng đầu nhìn ra ngoài mới phát hiện trời đã tối, cả gian nội thất chìm trong u ám tối tăm.

- Tiểu Nguyệt.

Lý ra lúc này Tiểu Nguyệt đã phải đến thắp đèn, Tô Xảo Đồng gọi mấy tiếng cũng không thấy Tiểu Nguyệt trả lời.

Tô Xảo Đồng ra khỏi nội thất thì thấy Sở Tranh đang ngồi ngay ngắn giữa phòng, còn Thành Phụng Chi và Tiểu Nguyệt không biết đã đi đâu.

Sở Tranh thấy nàng đi ra khẽ cười nói:

- Tô cô nương khỏe chưa? Tại hạ đợi gần hai canh giờ, uống hơn chục chung trà.

Tô Xảo Đồng hừ một tiếng hỏi:

- Tiểu Nguyệt đâu?

Sở Tranh trả lời:

- Tại hạ đã yêu cầu Thành đại nhân dẫn nàng đi, Tô cô nương, cô nương và tại hạ nên nói chuyện một lần cho rõ ràng.

Tô Xảo Đồng cảm thấy căng thẳng, nói:

- Công tử muốn nói chuyện gì với tiểu nữ?

Sở Tranh đứng dậy lấy đá lửa thắp từng ngọn nến trong phòng, bỗng nhiên nói:

- Tô cô nương, cô nương cũng nên biết ta không thể không gϊếŧ Khấu đại nương.

Tô Xảo Đồng rút tay phải vào trong tay áo, nắm chặt thanh chủy thủ có bôi thuốc kịch độc, gằn từng tiếng một:

- Công tử đang nói chuyện gì tiểu nữ không hiểu.

- Cô nương đương nhiên hiểu ta đang nói gì.

Sở Tranh quay ngồi trở lại, nói:

- Khấu gia một lòng trung thành với Tần quốc, nếu Khấu đại nương vẫn ở bên cạnh, Tô cô nương tuyệt sẽ không cam tâm tình nguyện ở lại Đại Triệu.

Nếu Sở Tranh đã huỵch toẹt nói ra mọi việc, Tô Xảo Đồng cũng không cần tiếp tục che giấu:

- Công tử đã biết thân phận của tiểu nữ, chẳng lẽ không sợ giữ tiểu nữ ở bên cạnh sẽ mang đến tai họa cho Sở gia hay sao? Huống chi Xảo Đồng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, có đáng cho Sở công tử hao tổn tâm tư như vậy không?

- Đương nhiên đáng chứ, Tô cô nương kỳ tài ngút trời, về thi từ không có người nào sánh bằng.

Sở Tranh nói đến đây nhịn không được khẽ nhếch mép cười:

- Nhân vật kỳ tài giống như cô nương đây, tại hạ làm sao cam lòng để cô nương quay về lại Tây Tần?

Tô Xảo Đồng thấy Sở Tranh giọng chớt nhả trêu đùa, cảm thấy xấu hổ đến phát cáu, nói:

- Mong công tử tự trọng. Xảo Đồng không phải hạng người bừa bãi.

Sở Tranh nhờ ánh nến chiếu sáng đánh giá Tô Xảo Đồng tỉ mỉ từng li từng tí một, từ trán cho đến lông mày, từ mặt cho tới eo khiến cho Tô Xảo Đồng sợ nổi cả da gà. Tưởng cũng nên nhắc lại Sở Tranh hôm qua mới thỉnh giáo Từ Cảnh Thanh phương pháp coi tướng và diện mạo của thiếu nữ, hắn thấy mi tâm (ấn đường - điểm giữa hai đầu lông mày) của Tô Xảo Đồng chưa tan, gương mặt có nhiều chấm đỏ bừng giống y như lời của Từ Cảnh Thanh mô tả, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, một chút băn khoăn cuối cùng cũng biến mất, xem ra nàng và Tần Vương cũng chưa có tình cảm sâu đậm, cái này thì dễ hơn rồi.

Tô Xảo Đồng thật sự ngồi không yên được nữa liền đứng dậy nói:

- Thật không ngờ Sở công tử lại là hạng người khinh bạc phụ nữ như thế, tiểu nữ xin lỗi không thể bồi tiếp công tử được nữa.

Sở Tranh thản nhiên nói:

- Tô cô nương, nếu ta là cô nương, khẳng định sẽ ngồi trở xuống.

Tô Xảo Đồng nói:

- Không sai, hôm nay công tử là đao là thớt, tiểu nữ là thịt là cá, đương nhiên mặc cho công tử chặt sao thì chặt, nhưng nếu công tử tưởng có thể làm nhục tiểu nữ, tiểu nữ tuyệt không phải người tham sống sợ chết...

Sở Tranh đột nhiên búng ngón tay bắn ra một đồng tiền nhanh như chớp kích trúng vai phải Tô Xảo Đồng, người Tô Xảo Đồng tức thì nhũn ra, Sở Tranh bước tới đỡ lấy nàng, thuận tay lấy thanh chủy thủ giấu trong tay áo, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lắc đầu nói:

- Thanh chủy thủ này độc quá! Tô cô nương, cô nương tội tình gì phải làm như vậy? Tại hạ thực ra không có ác ý với cô nương.

Tô Xảo Đồng bị Sở Tranh ôm gọn trong lòng, nghe được từng hơi thở của hắn, trong lòng có chút bẽn lẽn bối rối. Cả đời này nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ nam nhân nào, lại nhớ tới thanh chủy thủ đã bị lấy mất, nàng phát hoảng thu hết can đảm nói:

- Ngươi bất quá chỉ muốn ta làm món đồ chơi của ngươi, suy nghĩ trong đầu xấu xa như vậy mà nói không có ác ý là sao?

Sở Tranh nhẹ nhàng xoa vai khơi thông khí huyết cho Tô Xảo Đồng, miệng than thở:

- Tại hạ muốn giữ cô nương bên người thực ra là có nguyên nhân khác.

Tô Xảo Đồng vẫn không tin nói:

- Có nguyên nhân gì? Không ngại nói ta nghe một chút chứ?

Sở Tranh hơi do dự, nếu đã xác định Tô Xảo Đồng không phải là phi tử của Tần Vương, hơn nữa Khấu đại nương cũng do mình gϊếŧ chết, nên nói cho nàng biết sự thật, nếu không cứ tiếp tục ém nhẹm xuống, Tô Xảo Đồng sẽ càng căm hận mình hơn, sau này sẽ khó mà ở chung. Huống chi nàng bắt đầu có ý định tự tử trong đầu, khi mình đi rồi nàng lại nghĩ quanh nghĩ quẩn rồi thắt cổ tự tử chết thì có hối hận cũng không kịp.

Sở Tranh đỡ Tô Xảo Đồng ngồi xuống, đi tới án thư lấy bút viết lên giấy vài chữ rồi nói:

- Tại hạ có một vế đối, nếu cô nương đối được tại hạ liền nói cho cô nương biết mọi chuyện.

Câu đối? Tô Xảo Đồng cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào thời đại này đã có mục câu đối, tại sao cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe nói tới?

Tô Xảo Đồng đi tới bên cạnh Sở Tranh nhìn vào tờ giấy, không khỏi sửng sốt khi thấy trên giấy viết năm chữ lớn: "Thiên vương cái địa hổ". Chữ "cái" được viết không phải là dạng phồn thể nàng hay thường thấy mà là dạng giản thể.

Sở Tranh ở bên cạnh cười ha hả nói:

- Đối được không, Tô cô nương?

Hắn nói câu này rõ ràng dùng kiểu phát âm tiếng phổ thông tiêu chuẩn của kiếp trước.

Tô Xảo Đồng giật mình đánh thót, cả người chết trân như tượng đá. Nàng nhớ lại cảnh Sở Tranh từng thất thố tại tửu lầu, rồi xâu thịt dê nướng ở ngõ nhỏ Tả gia, đột nhiên minh bạch hết mọi sự. Tình cảm của nàng hỗn loạn như mớ bòng bong, vừa sợ, vừa vui, vừa tức, vừa thẹn, vừa giận, nàng đột nhiên chụp lấy giấy và mực trên án ném ào về phía Sở Tranh, oán hận mắng:

- Bỡn cợt ta như vậy ngươi vui lắm phải không?

Sở Tranh chụp từng món đồ vật Tô Xảo Đồng ném tới, miệng bai bải kêu lên:

- Giỏi lắm nha đầu dã man! Ngươi rốt cuộc có thể đối được hay không?

Tô Xảo Đồng thấy trên án đã hết đồ vật để ném, lúc này mới dừng tay lại, cắn chặt răng suy nghĩ, bỗng nhiên bật cười nói:

- Bảo tháp trấn hà yêu.

* Lâm hải tuyết nguyên - Rừng thẳm tuyết dày

Thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu là câu nói nổi tiếng trong bộ phim điện ảnh "Lâm hải tuyết nguyên" ("Rừng thẳm tuyết dày") được dựng từ tiểu thuyết cùng tên của Khúc Ba (giáo sư Vũ Khiêu mới dịch lại tiểu thuyết này).

Sở Tranh khoa trương bắt tay Tô Xảo Đồng nói:

- Chào đồng chí!

Tô Xảo Đồng mặt đỏ lên nói:

- Buông tay ra. Ngươi nghĩ đây là thời đại nào mà còn bắt tay hả?

Sở Tranh ngượng ngùng rút tay lại, bỗng nhiên hét to lên một tiếng, Tô Xảo Đồng vừa nhéo mạnh vào gan bàn tay của hắn, nàng hỏi:

- Lúc đầu tại tửu lâu ngươi đã biết lai lịch của ta, vì sao bây giờ mới chịu nói?

Sở Tranh lắc đầu nói:

- Lúc đó ngươi lai lịch không rõ ràng, sau lại điều tra được ngươi đang tìm trăm phương ngàn kế ám sát gia phụ, bảo ta làm sao có thể bừa bãi thừa nhận chân tướng với ngươi?

Tô Xảo Đồng cắn răng nói:

- Vậy cho nên ngươi gϊếŧ chết nghĩa mẫu của ta, dồn ta vào đường cùng rồi mới chịu nói?

Sở Tranh không trả lời lẳng lặng nhìn nàng, Tô Xảo Đồng giận hắn một hồi lâu, đột nhiên chán nản nói:

- Ở lập trường của ngươi, ngươi nên làm như vậy.

Sở Tranh nói:

- Ngươi biết rõ như vậy là tốt rồi. Ta và ngươi kiếp trước đều đã sống ba bốn mươi năm, nên biết có một số việc không thể hành động theo cảm tình.

Tô Xảo Đồng thở dài hỏi:

- Khi ngươi đến thế giới này, ở thế giới kia là ngày tháng năm nào?

Sở Tranh đáp:

- Ngày ba mươi mốt, tháng Mười, năm 2004, còn ngươi?

Tô Xảo Đồng kinh ngạc thốt:

- Ta cũng vậy. Chẳng lẽ ngươi cũng ở trên chiếc máy bay kia?

Sở Tranh gật đầu nói:

- Không sai, hình như là chuyến bay của hãng hàng không Thượng Hải, bay từ Los Angeles đến Thượng Hải.

Tô Xảo Đồng sửa lại cho chính xác:

- Là hãng hàng không Đông Thượng Hải, chuyến bay MU583.

Sở Tranh ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi cònh nhớ rõ như vậy à? Chẳng lẽ ngươi là nhân viên của phi hành đoàn?

Tô Xảo Đồng đáp:

- Đúng vậy, ta là tiếp viên phục vụ trong khoang.

Sở Tranh cười lớn, hò hét:

- Tốt lắm, cuối cùng cũng tìm được chính chủ, bồi thường, mau bồi thường tiền đây, ta có mua bảo hiểm trước khi lên phi cơ.

Tô Xảo Đồng nói:

- Bảo hiểm khẳng định đã bồi thường cho thân nhân ngươi ở thế giới kia, sao còn tìm ta đòi?

Sở Tranh lắc đầu cười nói:

- Tính mạng của ta chẳng lẽ có thể dùng tiền bồi thường là được à? Không được, ngươi làm việc cho công ty Hàng Không Đông Thượng Hải , hẳn phải thay công ty phụ trách việc này.

Tô Xảo Đồng chán nản nói:

- Ta làm sao phụ trách đây?

Sở Tranh không cười hi ha nữa, thành khẩn nói:

- Đừng quay về Tây Tần nữa, ở lại với ta đi!