Sở Tranh đi qua bàn bên kia kính một vòng rượu, thân hình xiêu vẹo chuếnh choáng quay trở lại, Thành An Lễ vội đỡ hắn ngồi xuống. Sở Tranh mặt đỏ bừng bừng, lắc lắc đầu nói:
- Thiên Lý hương quả nhiên lợi hại, trong cấm vệ quân tửu lượng của ta coi như cũng có hạng, không ngờ mới uống ít như vậy đầu đã quay quay.
Thành An Lễ nói:
- Tửu lượng của công tử Thành mỗ từ thuở bình sinh tới giờ quả hiếm thấy. Chúng ta ngày thường uống rượu này toàn dùng chung nhỏ, nào giống như công tử dùng bát lớn như thế?
Sở Tranh ha hả cười nói:
- Ở trong quân uống như vậy đã thành tật.
Thành An Lễ bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Sở Tranh miệng thở ra đầy mùi rượu, thình lình hỏi Thành An Lễ:
- Thế huynh, tha cho Sở Tranh mặt dày, sau này nếu tiểu đệ muốn gặp mặt Tô cô nương, không biết thế huynh có giúp đỡ tiểu đệ được không?
Thành An Lễ giờ hơi tỉnh táo lại, nghe Sở Tranh nói vậy bất giác có chút do dự. Công bằng mà nói gã cũng mê luyến Tô Xảo Đồng, thế nhưng Tô Xảo Đồng lại lãnh đạm đối với gã. Thành An Lễ cũng không phải hạng không biết người không biết ta, vô luận về tướng mạo hay học thức có thể miễn cưỡng xếp vào hạng trung bình, đằng này biểu muội của gã mới đến kinh thành không quá nửa tháng thanh danh đã nổi như cồn, cũng không biết ở Thương Nhạc Sơn khỉ ho cò gáy kia làm thế nào lại sản sinh ra được một nữ tử như thế. Nữ tử giống như nàng không phải là loại Thành An Lễ hắn có thể tiêu thụ được, nàng cũng không có khả năng coi trọng gã. Nếu bản thân không có hy vọng chiếm được Tô Xảo Đồng, chi bằng gã dùng nàng đổi lấy lợi ích lớn nhất. Phụ thân đi theo Quách Hoài tương lai tối tăm mù mịt, bản thân gã là con trai trưởng cũng nên vì Thành gia lo lắng. Sở Tranh nếu thực cưới Tô Xảo Đồng, vô luận là thê hay thϊếp, Sở gia ngày sau đối phó với Thành gia có thể sẽ lưu thủ vài phần.
Thành An Lễ bỗng nhiên cười nói:
- Theo Thành mỗ thấy, Sở công tử và biểu muội đúng là một đôi ông trời tác hợp cho, biểu ca ta tất nhiên nên làm người đứng giữa làm cầu nối tác hợp. Về phần gia phụ, chúng ta là tiểu bối không tiện lạm bàn, nhưng Thành mỗ trong lòng đương nhiên có phần nắm chắc.
Sở Tranh hưng phấn nói:
- Thật tốt quá, việc này nếu thành công tiểu đệ tất không quên ân trọng của thế huynh.
Thành An Lễ cười nói:
- Sở công tử quá khách sáo rồi.
Sở Tranh xoa xoa tay, ra vẻ nôn nóng ngồi đứng không yên, nói:
- Thế huynh không biết, ngày đó tiểu đệ đưa Tô cô nương về đến quý phủ, sau khi trở về nhà thì nhớ nhung tương tư, cơm nước không thiết tới, nếu không phải lo lắng bên lệnh tôn Thành đại nhân, tiểu đệ đã đến quý phủ xin gặp mặt Tô cô nương. Nhưng cũng không biết Tô cô nương ngày ấy đánh giá tiểu đệ như thế nào? Ấn tượng có tốt không? Thế huynh có biết tí tin tức nào không?
Thành An Lễ cười nói:
- Công tử yên tâm, biểu muội nếu vô tình với công tử hôm nay sao lại thỉnh công tử lên lầu gặp mặt? Còn phần ngày đó sau khi công tử rời đi, gia phụ tổ chức bữa tiệc gia đình chào đón biểu muội, biểu muội ở trên bàn tiệc không hề nhắc tới công tử. Khi tiệc kết thúc, phụ thân yêu cầu huynh muội mấy người chúng ta trở về phòng của mình, cho đến bữa cơm chiều mới thấy mấy người từ trong phòng mẫu thân đi ra. Nhưng việc này cũng khó trách, da mặt nữ nhân thường rất mỏng, làm sao dám nói những chuyện đó với mấy người biểu huynh muội mới quen biết như chúng ta.
Sở Tranh trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, nói:
- Thế huynh nói phải. Được, tiểu đệ lần nữa ghi ân của huynh trong lòng.
Sau đó hai người chén tạc chén thù thêm chục chén, Thành An Lễ say ngất ngư té nằm xuống tại chỗ, Sở Tranh nói:
- Thế huynh, tiểu đệ đến phòng bên cạnh một chút.
Thành An Lễ miễn cưỡng khoát tay, miệng lảm nhảm vài câu sau đó nằm im không nhúc nhích.
Sở Tranh đi ra tới cửa phòng hai mắt tức thì trở nên trong suốt tỉnh táo vô cùng, miệng cười khẩy lẩm bẩm:
- Tô Xảo Đồng, chỉ có thể nói vận khí của ngươi quá xấu, mới nhập kinh liền gặp ngay bản công tử.
Nghe lời kể của Thành An Lễ mới vừa rồi, Sở Tranh có thể khẳng định thân phận Tô Xảo Đồng tuyệt đối khả nghi, vợ chồng Thành Phụng Chi đương nhiên cũng không thoát được liên quan. Nhưng Sở Tranh đột nhiên cảm thấy chuyện trở nên tẻ nhạt vô vị, việc này rõ ràng là vấn đề hên xui may rủi, nếu không phải hắn nhận ra Yến đại nương kia có tuyệt thế võ công, với công phu che dấu của nàng, hắn không thể dễ dàng hoài nghi cháu gái của một Thị Lang như thế. Hiện giờ sinh tử của Tô Xảo Đồng có thể nói đã hoàn toàn nắm ở trong tay, chức Lại bộ Thị Lang của Thành Phụng Chi không cách chi bảo vệ được nàng, chỉ cần bịa ra một tội danh nào đó đột nhiên xông thẳng vào Thành phủ điều tra, Sở Tranh tự tin tuyệt đối có thể tìm được chứng cớ.
Sở Tranh thở dài, hai mắt lại trở nên lờ đờ mơ màng, người xiêu vẹo đi đến một gian phòng trang nhã khác.
Tình cảnh trong phòng náo nhiệt tưng bừng, ba trong bốn nữ nhân cười đùa trên bàn. Ngoại trừ Sở Nghi hơi bị lạc lõng, ba nàng còn lại uống Bách Hoa tửu la hét ầm ĩ không ai phục ai, rượu và thức ăn đã được thu dọn sang một bên, trên bàn trải giấy trắng ba nàng xắn tay áo đang làm thơ kết bạn.
Sở Tranh đứng ở cửa há hốc miệng sững sờ nhìn, chả trách kiếp trước có người từng nói ngươi vĩnh viễn không thể tin được những gì nhìn thấy ở ký túc xá của nữ sinh, thế giới của nữ sinh nam nhân không thể tưởng tượng được. Không chỉ có thế, ngay cả Liễu Khinh Như mắt hạnh cũng trợn lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, cảnh tượng này làm Sở Tranh nhớ lại hình ảnh quật cường của nàng khi hắn mới gặp nàng.
Sở Nghi ho nhẹ một tiếng, ba nàng kia mới phát hiện có nam nhân vào phòng, âm thanh khí thế tranh luận tức thì hạ xuống rất nhiều.
Sở Tranh đi tới líu lưỡi hỏi:
- Mấy người đang làm gì đó?
Sở Thiến ngửi được mùi rượu gay gay mũi từ người của hắn, cười lạnh nói:
- Nhị tỷ nói quả nhiên không sai, Ngũ thiếu gia của Sở phủ uống rượu phải lấy vàng chi trả tiền rượu.
Liễu Khinh Như khôi phục lại vẻ ôn nhu bình thường, rót một chung trà cho Sở Tranh rồi cười nói:
- Tô cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, thơ văn luận ngữ đều có cách kiến giải độc đáo, chẳng hạn như khi sáng tác thơ nàng cho rằng nên trọng ý khinh hình, gieo vần chỉn chu cho đúng luật vận chỉ là thứ yếu.
Sở Tranh không khỏi gật gật đầu nói:
- Nói đúng quá!
Sở Thiến thấy đệ đệ của mình thiên vị ủng hộ ngoại nhân, hơi giận nói:
- Không có quy củ phép tắc làm sao đạt tiêu chuẩn, đệ có hiểu hay không, không biết đừng nói lung tung.
Liễu Khinh Như thấy Sở Thiến giáo huấn chê bai phu quân của mình, vội chuyển đề tài, cầm đưa qua một tờ giấy nói:
- Tô cô nương sáng tác mấy bài thơ tuyệt vời này trong lúc nhàm chán ẩn cư ở Thương Nhạc Sơn, thϊếp đọc cho phu quân thưởng thức.
Kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ? Tâm viễn địa tự thiên
Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn.
...
Sở Tranh nghe được hai câu "Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn" nước trà đang ngậm trong miệng phun phọt ra.
Liễu Khinh Như thấy tình cảnh như vậy không khỏi cả kinh, bước lên phía trước đỡ lấy Sở Tranh nói:
- Công tử làm sao vậy?
Sở Tranh cúi gập người, mặt sững sờ ngây ngốc, trong lòng thì bấn loạn. Bởi vì hắn ở thời đại này đã lâu cho nên không có ấn tượng gì với hai câu thơ đầu của Tô Xảo Đồng, nhưng hai câu "Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn" hắn lại nhớ rõ, đây chính là một câu thơ lưu truyền thiên cổ của Đào Uyên Minh. Trong trí nhớ của hắn Đào Uyên Minh không tồn tại ở thế giới này, chẳng lẽ Tô Xảo Đồng cũng giống như hắn, là người không thuộc thời đại này?
Đào Uyên Minh (CN 356-427): tự Nguyên Đình, là điền viên đại thi nhân nhưng năm cuối thời Đông Tấn.
饮酒
结庐在人境, 而无车马喧.
问君何能尔? 心远地自偏.
采菊东篱下, 悠然见南山;
山气日夕佳, 飞鸟相与还.
此中有真意, 欲辨已忘言.
Ẩm tửu
Kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ? Tâm viễn địa tự thiên.
Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn;
Sơn khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn.
Thử trung hữu chân ý, dục biện dĩ vong ngôn.
Tạm dịch nghĩa:
Uống rượu
Xây dựng nhà, chỗ ở của mình trong chốn thế gian, nhưng lại nghe không được tiếng huyên náo của ngựa xe
Hỏi người vì sao như thế? Tâm tình xa lìa những cố chấp, lệ thuộc của đời thường
Vớt lấy bông cúc chủ nhân thả vợt xuống, khoan thai ngẩng đầu lên thấy Nam Sơn (tú lệ Nam Sơn chính là Lư Sơn)
Cảnh quan tự nhiên của ngọn núi sáng sớm hay chiều tối đều đẹp, chim muông kêu đàn gọi bầy cùng về
Ở trong cảnh có chân ý, hy vọng tự hiểu rõ chớ đừng quên lời
Tạm dịch thơ:
Dựng nhà trong chốn thế gian
Ngựa xe huyên náo chẳng than vãn gì
Hỏi người bận tâm làm chi?
Lòng đừng cố chấp thị phi đời thường
Thả vợt nhặt bông cúc thơm
Khoan thai ngước thấy Lư Sơn tuyệt trần
Sớm chiều sừng sững cảnh quan
Chim muông tíu tít hợp tan gọi bầy
Trong cảnh chân ý là đây
Thầm nhủ xin nhớ lời này chớ quên
o0o
Sở Tranh cảm giác được ba nàng kia đang đến gần bên cạnh, lại nghe Tô Xảo Đồng hỏi:
- Liễu cô nương, Sở công tử không có việc gì chứ?
Sở Tranh khôi phục lại tinh thần, mặc kệ nữ tử này là người của thời đại nào, hầu như có thể xác định nàng là gian tế của ngoại bang, hơn nữa Liễu Khinh Như và Sở Thiến đang ở bên cạnh, cũng không tiện để hắn hỏi thăm cho rõ ràng. Sở Tranh nảy ra một ý, nôn khan mấy tiếng, thanh âm khàn khàn nói:
- Khinh Như, nàng nhanh đi lấy cái chậu tới đây.
Sở Nghi vội chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau dẫn theo **** tiểu nhị tay cầm cái chậu gỗ tiến vào, đặt nó ở trước mặt Sở Tranh. Sở Tranh vận khí, cố gắng thúc ép đồ ăn thức uống trong bụng mửa ra, trong phòng tức thì tràn ngập mùi vị chua nồng gay mũi. Sở Thiến và Sở Nghi nhịn không được lấy tay áo che mũi, Liễu Khinh Như lại không để ý chút nào, tay nhẹ nhàng vuốt lưng Sở Tranh.
Tô Xảo Đồng song hai tay chặt giấu trong tay áo, vẻ mặt khẩn trương nhìn Sở Tranh. Sở Thiến thấy vậy có chút kỳ quái, thầm nghĩ hay là Tô cô nương này cũng có tình ý vớ đệ đệ của mình? Khả năng này rất có thể, nếu không hai người tại sao lại gặp nhau ở chỗ này?
Điếm tiểu nhị đã quen với cảnh tượng này, cười nịnh nói:
- Vị tướng quân này tửu lượng thật sự rất cao, rượu "Thiên Lý hương" của tiểu **** rất mạnh, người bình thường uống hai ba bình là say túy lúy, tướng quân lại uống một mạch hơn một vò, truyền đi ra ngoài chỉ sợ không mấy ai tin là thật.
Sở Thiến bĩu môi nói:
- Chuyện này không phải là chuyện đáng khoe, truyền đi ra ngoài người khác còn tưởng ngũ công tử của Sở gia chúng ta là hạng giá áo túi cơm vô tích sự.
Tô Xảo Đồng nghe tiểu nhị nói như thế, bất giác nhẹ nhàng thở ra, cười thầm bản thân đã quá nhạy cảm, Sở Tranh rõ ràng uống rượu quá chén, bản thân sao lại nghĩ đến phương diện kia.
Liễu Khinh Như nâng đỡ cánh tay Sở Tranh, nhẹ giọng nói:
- Công tử nếu không khoẻ, chúng ta hay là về trước đi.
Sở Tranh hàm hồ nói:
- Trước để ta nghỉ ngơi một lát. Nàng hơi động một tí là ta lại ói mửa.
Nói xong nằm gục xuống bàn, không cục cựa động đậy chi nữa.
Liễu Khinh Như cũng đành chịu, phân phó tiểu nhị đổ cái chậu gỗ kia đi rồi mang tí nước sạch vào.
Sở Thiến thấy Sở Tranh vô sự, áy náy cười nói với Tô Xảo Đồng:
- Tô cô nương, tiểu đệ của ta hành động càn rỡ, khiến cho cô nương chê cười.
Tô Xảo Đồng cười nói:
- Sở tướng quân tửu lượng cao như thế mà còn chịu không nổi, e rằng hai vị biểu huynh của tiểu nữ cũng không khá hơn là bao.
Sở Thiến nói:
- Đám nam nhân này uống rượu không biết kiềm chế, sau này khó thành đại sự. Quên đi, không nói tới chuyện này nữa, đừng vì mấy tên tửu quỷ này làm mất hứng tỷ muội chúng ta. Bài thơ vừa rồi của Tô cô nương quả thật là tuyệt tác, đặc biệt câu "thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn" thật xuất sắc, sơ sơ vài nét, phong cảnh điền viên sống động hiện ra trên giấy, tiểu muội mặc dù suốt ngày ở trong nhà, nhưng cũng có cảm giác như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Tô Xảo Đồng thầm than trong bụng, lại tới nữa rồi. Sở Thiến và Liễu Khinh Như tuy là hai nữ tử, nhưng thân hoài sở học tuyệt không thua bất cứ người nào nàng từng gặp qua ở Tây Tần. Tô Xảo Đồng lấy một chọi hai, tâm tư trí lực đã mệt nhoài từ lâu, chỉ còn cách lái đề tài sang chuyện khác:
- Tứ cô nương quá khen, mấy bài thơ kém cỏi của tiểu nữ sao sánh được với nhân vật Sở cô nương sùng bái là Tào Thực Tào Tử Kiến.
Sở Thiến quả nhiên mắc mưu, nói:
- Tô cô nương quá khiêm nhượng. Tiểu muội mặc dù khâm phục Tào Tử Kiến, nhưng chỉ yêu thích những áng văn chương giai đoạn sau này của y, nhìn tổng lược cả đời của Tử Kiến, lấy thời Kiến An (niên hiệu vua Hiến Đế đời Đông Hán, CN 196 - 220) làm mốc, Ngụy Vương khi còn sống cực kỳ sủng ái y, y sống những ngày tháng phú quý không lo nghĩ, sáng tác những bài thơ như "Bạch Mã Thiên", "Thị thái tử tọa"... toàn những bài không theo kịp thế sự, tuổi trẻ khí thịnh nên sáng tác mang đậm vẻ vênh váo tự đắc, giống y như tiểu đệ đệ này của ta.
Sở Thiến nói xong chỉ sang phía Sở Tranh, Tô Xảo Đồng suýt bật cười thành tiếng. Liễu Khinh Như nghe Sở Thiến chê bai phu quân của mình, bất mãn nhìn nàng một cái, thầm nghĩ: công tử vì Sở phủ ngày đêm lo lắng vất vả, đổi lại là ngươi thử có chịu nổi không? Lời này chính là nói về ngươi đó.
- Sau khi Ngụy Vương mất đi, Tào Phi đối với thân đệ đệ người đã từng một lần được chỉ định kế thừa vương vị hoạch họe làm khó dễ đủ điều, thậm chí còn bố trí biệt giam Tử Kiến làm sứ giả ở một nước, để ngừa Tử Kiến nảy sinh uy hϊếp đến vương vị của mình. Câu "Chử đậu nhiên đậu ki" bảy bước thành thơ kia mặc dù người khác cũng có thể sáng tác được, nhưng quả thật nó khắc họa chân thật tình cảnh của Tử Kiến lúc đó. Tử Kiến lòng đầy hoài bão không thể nào thi triển, trong lòng buồn bực, vì vậy trình độ văn học bước vào cảnh giới đại thừa. Ba cha con Tào thị đều có thể được xem là những người nổi tiếng trong giới văn chương thời đó, nhưng thật sự được lưu truyền rộng rãi chỉ có những áng văn chương của Tử Kiến.
*
**
Đàm luận văn học sử Tô Xảo Đồng không e ngại chút nào:
- Lời của Tứ cô nương quả thật bất công. Tiểu nữ tử cho rằng trong ba cha con Tào thị thành tựu cao nhất thời đó chính là quân vương Tào Mạnh Đức.
Sở Thiến cười lạnh nói:
- Không thể ngờ được Tô cô nương lại sùng bái một gian tướng nổi tiếng một thời đại như thế, tiểu muội nguyện nghe lời kiến giải của cô nương.
Tô Xảo Đồng thầm nghĩ, nếu nói Tào Tháo là gian tướng vậy phụ thân ngươi Sở Danh Đường chẳng lẽ kém hơn sao? Lời này đương nhiên không thể nói ra ngoài miệng:
- Đại tác phẩm của Tào Tử Kiến quả thật được lưu truyền rộng rãi, nhưng Tô cô nương có từng để ý tới thời kỳ sau đó thơ được sáng tác đều mang vẻ sầu não than vãn thảm thiết, trong "Thất ai thi" không thấy hình ảnh các cụ già bô lão cũ kỹ, nhưng lại thấy hình ảnh mới của thanh thiếu niên cùng "niệm ngã bình thường cư, khí kết năng bất ngôn" mấy câu này (chỉ muốn một cuộc sống bình thường giản dị, chán nản không thể thốt nên lời), thậm chí còn lấy lời ca thán của oán phụ làm ý chí của mình, trong khi đó Tào Mạnh Đức hùng tài đại lược, tài hoa vĩ đại với khí thế cho dù đến lúc tuổi già vẫn không giảm chút nào, "thừa vân giá long, úc hà vụ vụ; ngao du bát cực, nãi đáo Côn Luân chi sơn" hào khí này (cưỡi mây đạp rồng, rạng rỡ đại nghiệp, rong chơi bát cực, viếng núi Côn Luân), "lão ký phục lịch, chí tại thiên lý; liệt sĩ mộ niên, tráng tâm bất dĩ" lại hào hùng như thế! (tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm; người có chí lập công danh tuy tuổi đã già, nhưng chí vẫn rừng rực không dứt)
- Mà loại văn phong này ảnh hưởng sâu sắc đến văn sĩ thời Kiến An, tạo ra một trào lưu dấn mình tạo dựng sự nghiệp trong giới sĩ tử, cho dù Tào Tử Kiến cũng từng viết trong bài thơ "Đương biên tráng sĩ tịch" câu thơ "quyên khu phó quốc nan" (hy sinh thân mình cho quốc nạn) nhưng sao bì được. Tiểu nữ vẫn cho rằng văn thơ truyền tải chí hướng, Tào Mạnh Đức vẻn vẹn một câu thơ có thể khích lệ sĩ tử đền đáp nợ nước, đã đánh bại tất cả những người nổi tiếng thời đó.
Tô Xảo Đồng nói tiếp:
- Tào Tử Kiến mặc dù cũng từng có hùng tâm tráng chí, chỉ tiếc Tào Phi thủy chung chưa hề cho y một cơ hội nào để thể hiện, lòng đầy khát vọng không thể nào thi triển, Tào Tử Kiến chán nản đành phải gửi gắm trút tình cảm vào thơ. Từ xưa đến nay, văn nhân chán nản thất vọng, hào kiệt chí khí chưa thành như cá diếc ở sông Trường Giang, nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với một số ít người công thành danh toại; ý chí chán nản, lãnh đạm thờ ơ trong thơ Tào Tử Kiến quả nói ra được tâm ý của những người này, tạo được sự đồng cảm, do đó đương nhiên được lưu truyền rộng rãi.
Tô Xảo Đồng nhẹ nhàng cười:
- Hơn nữa mấy câu thơ này cùng tâm tình của những thâm cư khuê nữ như ta và cô nương có chút thích hợp, Tứ cô nương sùng bái Tào Tử Kiến cũng không có gì đáng trách.