Chương 32: Tết Trung Nguyên – 3
Phong Lôi Tốn lườm tôi một cái, cuối cùng cũng cạch một tiếng mà tra lại kiếm vào vỏ, trở lại chỗ ngồi. Phong Lôi Tốn nói cho cùng cũng không muốn ngồi chung chỗ với Tô thiếu gia, liền nói cô gái kia đổi chỗ ngồi, người sau đồng ý. Thế nên cô bé kia ngồi kế tôi, còn Phong Lôi Tốn ngồi đằng sau tôi.
Không biết có phải là do ảo giác không, nhưng tôi cảm thấy tình huống này hình như càng rắc rối hơn. TT
“Chào cậu, tớ là Trần Tịch.”
Quả nhiên con gái có khác, vừa lễ phép lại đáng yêu. “Tớ là Tử Đằng.”
“Hoa Tử Đằng, cái tên thật đẹp.”
“Là chữ ‘Tử’ trong nhi tử.”
“Tử đằng ấu dã, tất phụ thổ mộc, cậu họ Đỗ đúng chứ.” Thái độ hoàn toàn khác với khi nói chuyện với Phong Lôi Tốn, Tô thiếu gia rất thân thiện mà vươn tay ra với tôi, “Thì ra là chế sư đại nhân, tôi là Tô Cẩm Ngôn, rất vui được gặp cậu.”
Tử Đằng ấu dã, tất phụ thổ mộc: tử đằng là một loại cây dây leo thuộc họ nho. Ý cả câu đại loại là dây leo khi còn nhỏ phải phụ thuộc vào cây to, mà họ Đỗ của ẻm lại là cây đường lê. Họ và tên cũng gắn bó chặt chẽ quá =.=
Hình như đây là một người rất lợi hại, vừa nói ra tên lập tức đoán được họ của tôi, cứ như thiết bản thần toán a. Đây là lần đầu tiên có người biết tên mà không chế nhạo tôi, thật ra người này cũng không tệ. Tôi cuống quít bắt lấy tay hắn, “Gọi tôi Tử Đằng là được.”
thiết bản thần toán: gọi đầy đủ là Thần cơ diệu toán Thiết bản số, là một loại phương thuật dự đoán (bói toán) của Trung Quốc thời cổ đại.
Tôi tán gẫu cùng Trần Tịch một lúc, cô ấy biết rất nhiều chuyện. Ví dụ như vì sao Phong Lôi Tốn và Tô Cẩm Ngôn đối đầu nhau. Sở trường của nhà họ Tô là kỳ môn độn giáp, nổi danh khắp đại giang nam bắc, gia tộc cũng rất lớn mạnh.
So sánh với Tô gia, Phong gia càng có lịch sử lâu đời, nghe đâu họ là hậu duệ của Phục Hy, thật lâu trước kia đã di chuyển từ phương Bắc tới đây. Các thế hệ đều có linh lực rất mạnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Có ảnh hưởng rất lớn đối với công hội.
Phục Hy: khoảng năm 2800 trước Công Nguyên, là người đầu tiên trong ba vị vua huyền thoại của Trung Quốc cổ. Ông là một anh hùng văn hóa Trung Hoa, được cho là người phát minh ra chữ viết, nghề đánh bắt cá, và bẫy thú. Ông cũng là người nổi tiếng với nhiều bộ sách về dịch lí.
Bởi vì lực lượng hai nhà ngang nhau, tuổi tác hai người hơn kém nhau cũng không nhiều, cho nên lúc nào cũng bị mang ra so sánh. Thật ra bọn họ hoàn toàn trái ngược, không giống nhau chút nào cả. Trưởng bối nhà họ Tô đã từng tính qua là bát tự của Tô thiếu gia và Phong Lôi Tốn không hợp, hai người quả thật cũng là chạm mặt liền đánh.
Về phần gia tộc Trần Tịch thì thứ hạng trong giới của họ cũng không liên quan tới xuất thân, bọn họ vốn là ngư dân trên sông Duyệt Thủy. Từ 300 năm trước bởi vì nguyên nhân nào đó nên được Long mẫu Duyệt Thủy chiếu cố, cho nên mới bước lên con đường này.
Không biết có phải là đang khiêm tốn hay không, Trần Tịch nói gia tộc bọn họ hoàn toàn kém với hai nhà Tô, Phong. Bất quá, tôi ngược lại càng thích phong cách làm việc của người Trần gia, cảm thấy dường như bọn họ chính là điều đình giả (người sắp xếp, người giảng hòa) trong tất cả mọi việc.
Còn có những nhân vật rất thú vị khác, tỷ như nhà họ Hà các thế hệ đều là bà đồng hoặc nhà ngoại cảm, có Hồ gia mang huyết thống hồ tiên, thậm chí còn có tiểu hòa thượng và tiểu đạo sĩ tới tham gia.
“Người Lục gia không tới.”
“Hừ, bọn họ đã có tiểu quỷ dùng rồi, còn cần đến thức thần sao?” Phong Lôi Tốn ngồi phía sau hừ lạnh.
“Lục gia là…” Tôi thuận miệng hỏi.
“Lục gia sở trường là nuôi tiểu quỷ.” Trần Tịch giải thích: “Là một loại thuật khống chế linh hồn. Bởi vì sử dụng những linh hồn chết oan, nhiều người đồn đó là một thuật rất thâm độc, tổn hại công đức. Thế nhưng tớ nghe ông nội nói người Lục gia đều có duyên với quỷ, thuật dưỡng quỷ cũng rất khác biệt.”
Tôi nghĩ đến mấy quân nhân lần trước gặp có một người nuôi đến ba tiểu quỷ. Người kia dường như cũng rất cưng chiều chúng nó.
“Lục gia cũng có người là quân nhân sao?”
Chẳng hiểu vì sao nghe tôi hỏi như vậy, Trần Tịch cùng Tô Cẩm Ngôn đều đồng loạt nhìn tôi.
“Bọn họ gây phiền phức cho cậu?”
Dường như Trần Tịch rất lo lắng, ngay cả Tô Cẩm Ngôn cũng nhíu mày. Tôi đang định mở miệng, liền nghe Lôi Tốn nói: “Không phải, tên này ngốc nghếch, bị liên lụy mà thôi.” Tôi biết cậu ta chính là nói về sự kiện ở chùa Thành Tây lần trước.
“Cũng không có gì đâu. Chỉ là có gặp được vài lần thôi.”
“Đừng tiếp xúc với bọn họ nhiều. Mai mốt phải né thật xa ra, biết chưa?” Trần Tịch lo lắng nói. Cái này không cần cô ấy nhắc tôi cũng sẽ làm, bởi vì trong đó có một đại biếи ŧɦái nha.
Trần Tịch nói cho tôi biết, ngoài công hội dân sự chuyên xử lý những việc ở nhân gian cùng một số việc ở các giới khác, thật ra phía chính phủ cũng có một bộ ngành chuyên môn phụ trách các việc ở phương diện này. Thế nhưng bọn họ chuyên xử lý các việc nghiêm trọng, như là ma quỷ xâm lấn với quy mô lớn, hay có đặc vụ của địch lợi dụng dị thú để phá hoại này nọ.
Bọn họ có rất nhiều phân đội, trải rộng khắp toàn quốc, nhưng đều chịu sự quản lý thống nhất của trung ương. Hơn nữa có thể vào trong quân đội chắc chắn là loại người có năng lực cực cao ở trong giới. Thế nhưng bọn họ hành động cực kỳ ngang ngược tàn nhẫn, đó cũng chính là điểm mà công hội miền nam không thể ưa được ở bọn họ.
Ví dụ như quân nhân lưu manh lần trước tôi thấy là người nhà họ Nghiêm. Nghe Trần Tịch nói Nghiêm gia ở phương Bắc tung hoành ngang dọc, dưới Trấn hồn đinh không biết có bao nhiêu quỷ quái đã hồn phi phách tán.
Lục gia tuy rằng nhân khẩu ít ỏi, nhưng cũng có người đang giữ chức vị trong quân đội, rất nhiều người trong giới tại miền Nam không ưa Lục thị. Thật ra Tô gia là một gia tộc lớn mạnh, bất luận trong quân đội hay chính phủ cũng đều có người. Nhưng nhà họ Tô lại biết cách đối nhân xử thế, làm việc thỏa đáng, rất ít người oán hận.
Hình như việc này khá phức tạp, không biết tên mang kính râm biếи ŧɦái kia là nhà nào. Trong đầu tôi hiện lên tình cảnh đêm hôm đó, trên người dường như còn mang loại xúc cảm nóng bỏng ẩm ướt kia. Mặt tôi bất giác lại nóng lên, tôi nhớ tới hắn làm chi vậy trời! Tên biếи ŧɦái chết bầm! Chờ tôi biết hắn thuộc nhà nào, chắc chắn sẽ khiếu nại cho hắn toi đời luôn.
Đang định hỏi Trần Tịch, hàng ghế trước xuất hiện một trận xôn xao. Bọn nhỏ phát ra tiếng kinh hô, có đứa còn chui xuống gầm bàn như đang tìm thứ gì. Một con mèo nhỏ màu đen nhảy từ dưới bàn lên, bóng dáng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy nhót giữa đám nhóc.
“Bắt lấy nó!”
“Là mèo con. Thiệt đáng yêu a.”
“Tôi muốn mèo con.”
“Tới chỗ tao nào.”
Bọn nhỏ rượt bắt con mèo kia, mấy thằng nhóc nhảy cả lên bàn, vừa nhìn là biết bọn nó đã được gia đình huấn luyện qua. Thế nhưng dù có làm gì cũng đều không bắt được con mèo nhỏ linh hoạt kia. Nó lập tức nhảy tới hàng ghế thứ hai.
“Anh Tốn, mau giúp!” Có một thằng nhóc gọi Phong Lôi Tốn.
“Dường như rất thú vị.”
Âm thanh phía sau còn chưa dứt, Phong Lôi Tốn đã phóng qua đỉnh đầu tôi, đánh về phía mèo con, đem mèo nhỏ ôm chặt giữa hai tay. Mèo con ‘meo’ một tiếng, từ dưới nách hắn chui ra, nhảy lên trên đầu Phong Lôi Tốn còn giẫm giẫm lên đó. Cuối cùng nó nhảy lên lưng ghế dựa, cái chỗ hẹp như vậy, mèo con lại có thể bước rất vững vàng, cứ như đang nhảy múa theo điệu nhạc, sau đó nó nhanh chóng lủi về phía bên trái phòng huấn luyện.
“Trần Tịch, đừng để nó chạy! Đáng giận, dám giẫm lên ông nội mày.” Phong Lôi Tốn hung hăng tiến về phía này.
“Được rồi.” Trần Tịch thở dài, đứng lên, chuông bạc trên tay khẽ động. Từng dây tơ hồng như mạng nhện tung về phía mèo con.
Mèo con trái phải né tránh, không để tơ hồng đυ.ng chút nào vào người. Nó nhảy lên tơ hồng, lao về phía mặt Trần Tịch. Người sau kinh hô một tiếng, dùng cổ tay che chắn. Mèo nhỏ tại cổ tay cô mượn lực sau đó nhảy lên, nhảy về phía tay phải tôi.
“Đừng để nó tới đây…”
Không chờ Tô Cẩm Ngôn la xong, mèo nhỏ đã dừng trên đỉnh đầu cậu ta. Phong Lôi Tốn chửi rủa con mèo, sau đó lao qua. Chỉ nghe tiếng rầm rầm, ghế dựa ngã đổ, hai người đồng thời lăn quay.
Mèo nhỏ chạy thoát, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt tôi. Nó phe phẩy cái đuôi hướng về phía tôi mà kêu meo meo, dường như đang khoe khoang mình lợi hại như thế nào. Ánh mắt xanh biếc đang tỏa sáng tràn ngập sự đắc ý.
Tôi vươn tay ôm nó, “Tiểu Hắc, không được bướng bỉnh.” Mèo nhỏ cọ cọ ngực tôi làm nũng.
“Tiểu Đằng, con mèo này của cậu hả?” Trần Tịch không dám tin mà trừng to mắt.
“Không phải.” Nếu tôi nói ‘phải’, chắc hai vị hung thần ác sát bên kia làm thịt tôi quá. “Thật ra nó là…”
“Mặc kệ nó là của ai, tôi cũng phải lột da nó rồi nấu lên!”
“Trước tiên phải chặt đầu nó xuống đã.”
Lần đầu tiên tôi phát hiện, thật ra hai người này cũng khá là ăn ý. Chẳng qua dường như Tô thiếu gia tàn nhẫn hơn nhiều, có thể mặt không đổi sắc, vẻ mặt nghiêm túc mà đòi ngược mèo.
Lúc Phong Lôi Tốn định thừa dịp mà bắt lấy nó, mèo nhỏ ‘meo’ một tiếng trốn thoát, chạy thẳng lên bục giảng, nhảy lên bả vai người nào đó.
Quả nhiên là hắn, lúc tôi nhìn thấy Tiểu Hắc liền biết giảng viên lần này chắc chắn là tên kia. Ngụy Quân Tử mặc áo dài cổ đứng vạt xéo màu đen, bày ra phong thái nho nhã. Hắn vuốt vuốt Tiểu Hắc trên vai, cười hỏi mọi người, “Hình như vừa rồi tôi nghe có người nói muốn lột da Tiểu Hắc.”
“Con mèo thúi đó giẫm lên đầu tôi đó!” Phong Lôi Tốn không chút khách khí.
“Lột da thì tàn nhẫn quá, thế nhưng ngược lại có thể thiêu chết.” Vừa dứt lời, mèo nhỏ dừng lại trên tay Ngụy Quân Tử, ầm một tiếng rồi bốc cháy. Mấy đứa nhỏ ngồi ở hàng đầu thét chói tai, thậm chí có cô bé nói mèo nhỏ thiệt đáng thương, sau đó khóc lên. Ngay cả Phong Lôi Tốn cũng hơi lung lay.
Nhưng kết quả là sau khi lửa bị dập tắt có một tờ giấy gấp hình mèo nhỏ bay ra. Ngụy Quân Tử kẹp tờ giấy gấp giữa hai ngón tay rồi đưa lên.
Một con mèo đen nhỏ linh động lại xuất hiện, hắn thả mèo nhỏ vào trong ngực cô bé đang khóc kia. Tùy ý cho mấy đứa nhỏ chơi với con mèo, còn mình thì trở lại trên bục giảng.
“Tôi tin mọi người đều có chút hiểu biết về hình thái của thức thần.” Hắn viết hai chữ ‘Thức thần’ lên bảng đen.
“Thức thần, còn được gọi là thị thần, do người làm phép sử dụng linh thể để tạo ra. Xin hỏi mọi người từng gặp qua thức thần nào rồi?”
Rất nhanh có mấy đứa nhỏ giơ tay trả lời. Không khí học tập thật sinh động, Ngụy Quân Tử giảng bài rất đơn giản rõ ràng mà mới mẻ, lại mang theo chút hài hước, so với lão Trương thì tốt hơn nhiều.
“… Thức thần dùng linh thể để phân loại, có rất nhiều chủng loại. Bất quá nếu xét trên cấp vị thì được chia làm ba loại. Loại dùng một lần là thức thần cấp thấp. Vừa rồi Tiểu Hà nói đến khuyển thần, quản hồ, mấy loại này được nuôi dưỡng do hấp thu linh thể, có thể sử dụng nhiều lần, chúng thuộc loại trung cấp…”
“Thế nhưng, ông nội của con nuôi một con khuyển thần rất lợi hại luôn, nó là thần vật a. Đây cũng là trung cấp sao?” Cô bé gọi là Tiểu Hà giơ tay hỏi.
“Đúng vậy, mấy loại này tất cả đều là trung cấp. Cho dù thức thần được làm từ linh thể lợi hại cỡ nào, lúc người sử dụng không thể kiểm soát được, nó vẫn sẽ phản phệ hoặc là thoát khỏi khống chế của người đó.”
“Vậy như thế nào mới được tính là cao cấp?” Bọn nhỏ gấp gáp muốn biết câu trả lời.
Tầm mắt Ngụy Quân Tử lướt qua mọi người, dừng trên người tôi. Tôi bị hắn nhìn đến sợ hãi, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Do chế sư làm ra mới tính là thượng phẩm.”