Chương 3: Thừa kế (3)
Hiện tại còn đang nghỉ hè, tôi cũng không có chuyện gì để làm, vì thế quyết định ở lại thu xếp cửa hàng. Bác cả rất vui, nói anh họ rảnh rỗi sẽ tới giúp tôi.
Ba trước khi trở về còn dặn đi dặn lại, nếu gặp chuyện nhất định phải gọi điện về nhà. Không được làm liều, chuyện gì cũng phải nghe theo bác cả và anh họ.
Bản thân anh họ cũng có công việc, không thể suốt ngày ở trong cửa hàng. Nhưng anh có chỉ cho tôi rất nhiều việc trong cửa hàng, nên thu xếp cũng không quá khó khăn.
Bên cạnh cửa là quầy hàng, trên mặt quầy đặt một xấp đơn đặt hàng. Đơn đặt hàng được làm từ giấy vàng nhạt, hơi giống với loại giấy dùng để chế tác tiền mã. Kỳ quái nhất chính là bên cạnh xấp đơn đặt hàng còn đặt giá treo bút lông.
Anh họ đặc biệt dặn dò tôi đừng sờ mó lung tung chỗ bút đó.
Kiểm đếm được một phần hàng hóa, tôi ra ngồi trước quầy uống nước. Tiện tay nhặt đơn đặt hàng lên xem, đều là dùng bút lông để viết. Có vài chữ rất đẹp, có vài chữ lại như gà bới, chắc không phải do ông nội viết, có thể là do khách hàng tự viết lên.
Đơn đặt hàng được viết hết sức tỉ mỉ, liệt kê rõ ngày viết đơn đặt hàng, họ hoặc tên đầy đủ của người chết, địa chỉ, thứ được mua và thời điểm đến lấy.
Lúc đầu tôi cũng không để ý, chỉ nghĩ bây giờ là thời đại nào rồi, còn dùng bút lông, ông nội cũng quá hoài cổ đi. Lần sau tôi nhất định phải mua cái máy vi tính đặt ở đây, có thể nhập đơn đặt hàng. Còn có thể mở cửa hàng trực tuyến, để khách hàng trực tiếp đặt hàng trực tuyến. Vị trí nơi này quá hẻo, trên cơ bản đều chỉ buôn bán với khách quen, tiêu thụ trên mạng hẳn sẽ tốt hơn.
Dần dần tôi phát hiện có chỗ không bình thường. Ông nội đã qua đời hơn một tuần, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn có đơn đặt hàng
Thật kỳ quái, trong khoảng thời gian này bác cả chắc không có thời gian trông nom cửa hàng mới đúng. Có thể là có người đặt đơn đặt hàng trong hòm thư, bác cả hôm qua lấy ra thôi.
Tôi tranh thủ chuẩn bị hàng hóa mà người ta sẽ đến lấy hôm nay. Hoa sen và nguyên bảo thì anh họ có chỉ tôi gấp rồi. Hồi trước tôi cũng rất thích gấp giấy, cho nên không hề cảm thấy khó khăn.
Đem mấy món được liệt kê trong đơn đặt hàng: nhang đèn, tiền giấy và đồ mã gói vào một gói to, ngoài cửa đã có khách đến.
Một vị phu nhân đứng ở ngoài cửa, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi đi cùng. Phu nhân kia ngẩng đầu nhìn bảng hiệu rồi lại nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt hơi do dự, dường như không thể khẳng định nơi này là địa phương bà muốn tìm
“Xin hỏi ngài cần gì?” Làm ăn đã tới cửa, đương nhiên không thể bỏ qua.
Xem hai mắt của phu nhân vừa đỏ vừa sưng, trên búi tóc còn đeo hoa trắng, hẳn là trong nhà có tang sự, tôi cố gắng ân cần hỏi lại một lần, “Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?”
Bà nhìn tôi, trong mắt có do dự và ngờ vực, thật sự rất kì dị. Chẳng lẽ bà ấy sợ tôi bán hàng giả hay sao? Chẳng lẽ mấy thứ này mà cũng có sản phẩm giả mạo kém chất lượng sao?
“Cậu của tôi là họ Trương ở thôn XX.” Người trẻ tuổi bên cạnh phu nhân nói.
Tờ đầu tiên chính là đơn đặt hàng của người họ Trương này, “A. Tiền giấy mệnh giá ngàn đồng mười bó, vạn đồng mười bó, vàng bạc nguyên bảo mỗi thứ năm mươi, nhang hai bó, tòa sen và đèn cầy…”
Tôi vừa nói vừa giao gói hàng cho người thanh niên kia. Ngẩng đầu phát hiện bất kể là thanh niên hay là phu nhân đều trợn to hai mắt không dám tin mà nhìn tôi
“Sao vậy?” Tôi khẽ nhíu mày, quả nhiên sợ tôi bán hàng giả sao?
Hồi đi làm thuê thuở xưa, nếu bị khách hàng nghi ngờ, thì nhất định phải mỉm cười kiên nhẫn giải thích. Chiêu này bây giờ có thể dùng tới.
“Xin đừng lo lắng. Tiệm của chúng tôi là cửa hiệu lâu đời, giấy đều được làm từ bột giấy trúc làm bằng tay tốt nhất, người qua đời nhận được sẽ hài lòng. Hoa sen còn có thể giúp ông ta sớm lên cõi cực nhạc…”
Tuy rằng cảm thấy cách nói này hơi chút quỷ dị, nhưng vì lôi kéo khách hàng, vẫn phải quảng cáo sản phẩm.
“Là sản phẩm chỉ định của quan phương địa phủ sao?”
Phu nhân kia đột nhiên bỏ thêm một câu như vậy, làm tôi thiếu chút nữa nghẹn họng. Chỉ từng nghe ‘Sản phẩm chỉ định Olympic’ của đồ dùng thể thao, ‘sản phẩm chỉ định cho cuộc thi marathon’ của nước khoáng, hiện tại ngay cả nhang đèn tiền giấy cũng có lời quảng cáo ‘sản phẩm chỉ định của quan phương địa phủ’, thật sự rất mới mẻ.
Không biết nha, chờ tôi chết rồi sau đó sẽ nói cho bà biết.
Lời như thế tôi đương nhiên không thể nói ra. Thấy tôi có chút lung túng, thanh niên vội vàng điều đình, “Cậu đi quá bất ngờ, mợ rất đau lòng, mong bỏ qua cho.”
“Không sao.” Tôi giao hàng cho thanh niên, người này móc ví hỏi tổng giá trị.
“Lúc viết đơn đặt hàng có đưa tiền đặt cọc hay không?” Trên đơn đặt hàng không ghi lại tiền đặt cọc, nhưng thông thường đều sẽ thu một ít tiền cọc mới đúng.
Thanh niên sửng sốt một chút, phu nhân đột nhiên vươn tay giật tờ đơn đặt hàng trên tay tôi. Tôi không kịp đề phòng, bị bà giật đi mất. Phu nhân kia nhìn cẩn thận mấy lần, rồi đột nhiên úp tờ đơn đặt hàng vào trong ngực khóc lớn.
Đây rốt cuộc là rắc rối gì đây?
Đối với vị phu nhân đột nhiên khóc ầm trời ầm đất này, tôi kết luận là bà ta bị thần kinh phân liệt. Thanh niên nhỏ giọng an ủi bà, còn bà ta cứ lầm bà lầm bầm gì mà ‘thật sự là chữ của ông ấy’.
Cuối cùng cũng tống được hai người này đi, trừ thanh toán toàn bộ tiền hàng, thanh niên trước khi đi còn đưa lên một phong bao đỏ. Phong bao đỏ rất dày, bên trong đều là ông nội Mao, làm tôi vui sướиɠ vô cùng. Món tiền đầu tiên nha, người ta đều nói tiền của đàn bà và con nít là dễ lừa nhất, không ngờ chết rồi, mà buôn bán cũng phát tài.
Bọn họ muốn lấy tờ đơn đặt hàng kia đi, tôi đương nhiên không có ý kiến. Tiếp tục thu dọn hàng hóa chờ khách hàng đến lấy. Sau đó lại có một bà lão đến. Bà ấy không viết đơn đặt hàng, nhưng hẳn là khách quen, biết ông nội đã qua đời, còn an ủi tôi vài câu
“Đằng tử, hảo màu ngươi tiếp tá gian phô. Nếu ngô hệ, đều ngô biết đi biên mua dã cho ta cái tử lão quỷ. Yêm tiêm đến quỷ cam, dư hệ thực ni độ D hương giá.” ( phiên dịch xem ‘Tác giả có chuyện nói’)
(Tiểu đằng, may mà cháu thừa kế cửa tiệm này, nếu không, bà cũng không biết đi đâu mua đồ cho chồng bà. Ổng cực kỳ xoi mói, chỉ chịu ăn nhang ở đây)
Tiếng địa phương này quả thực so với tiếng sao hỏa càng thêm khó nghe, hơn nữa bà lão nói quá nhanh, tôi rất muốn nói: bà ơi, người trái đất không thích ứng được bà, mời về thiên hà khác đi thôi
Tiếp đó lại có mấy khách hàng đến, hàng được đặt toàn bộ bị lấy đi. Đã qua giữa trưa, tôi chạy ra ngoài tìm quán ăn nhỏ ăn cơm. Khu này có rất nhiều cửa hiệu lâu đời, món ăn vặt chính cống siêu ngon.
Mãi cho đến hai rưỡi chiều mới về cửa hàng. Ngoài cửa lớn có một người trung niên đứng chờ, đầu tóc rối bù, quần áo cũng rất lôi thôi, cằm còn lún phún râu chưa cạo. Nhưng đôi mắt rất có thần, sắc bén như diều hâu. Bị hắn đảo qua một cái như vậy, sâu ngủ mới bò ra sau khi ăn no của tôi đều bị dọa bay
“Xin lỗi, vừa rồi ra ngoài ăn cơm, để ngài đợi lâu.” Tôi mở cửa cửa hàng, mời người nọ đi vào.
Đối phương bước vào, lập tức nói rằng: “Lấy mười xấp lá bùa, tôi muốn loại A.” Nói xong dùng ngón tay kẹp thẻ tín dụng đưa cho tôi.
“Gì?” Tôi tưởng là mình nghe nhầm.
“Lá bùa. Cho tôi hàng tốt nhất, gần đây làm ăn được lắm, thiếu hàng rất nhiều.” Người nọ hình như rất mệt mỏi, đặt mông ngồi lên sô pha trong cửa hàng, cả người dường như dán sát lên đó.
Hai mắt của người đàn ông phủ kín tơ máu, dưới bọng mắt có một quầng đen nhạt, chắc là do thiếu ngủ nghiêm trọng. Cho dù mặt mày phờ phạc, nhưng ngũ quan kiên nghị mạnh mẽ này, cùng với vết chân chim nơi khóe mắt lại để lộ phong độ mà chỉ có đàn ông trưởng thành mới có. Chính là loại hình chú già bảnh trai mà các cô gái trẻ hiện giờ thích.
Thấy tôi còn đứng đờ ra đó, người đàn ông này nhíu mày lại, “Sao vậy? Hết hàng?”
“Không phải.”
Mấy thứ đại loại như lá bùa hẳn là cho thầy pháp dùng. Nhưng chú này mặc T-shirt, kết hợp với quần bò, nhìn thế nào cũng giống người tương đối theo trào lưu, không hợp với hình tượng đạo bào vàng bóng, đội mũ đen, để chỏm râu dê. Hay là thầy pháp hiện giờ đều hiện đại hóa rồi?
Chẳng qua trong cửa tiệm quả thật có vài món cho thầy pháp dùng, tỷ như la bàn của phong thủy tiên sinh, còn có vài món đồ kì quái, hiếm thấy. Anh họ nói đó cũng là một phần việc buôn bán của ông nội
“Kỳ thật tôi vừa mới tiếp nhận, không biết ngài muốn…”
Trong mắt của người đàn ông lóe lên nghi ngờ, nhưng vẫn móc ra một tờ giấy từ trong túi áo đưa cho tôi, “Chính là vật như vầy.”
Một tờ giấy màu vàng nhạt hình chữ nhật, mặt trên được dập ấn và bút son nguệch ngoạc. Thì ra hắn thật sự là một thầy pháp. Tôi thầm than trong lòng, nhớ ra trong ngăn tủ quả thật có cất loại giấy này. Vì thế lấy ra mười xấp đặt trên mặt bàn trước mặt hắn.
“Hàng ngài muốn đây, mời kiểm tra.”
Ai ngờ người nọ hừ hừ hai tiếng, “Em trai, tuy rằng lão Trương tôi hiện giờ mệt đến hoa cả mắt, nhưng cậu cũng không thể lấy hàng loại B thay hàng loại A lừa tôi nha.”
Tôi nghe vậy liền nghĩ thầm rằng hỏng bét rồi, nếu để khách hàng cảm thấy chúng tôi dùng hàng thứ phẩm để lừa người, lòng tin sẽ không còn. Mất lòng tin sẽ không thể buôn bán lâu dài được.
“Ngài hiểu lầm rồi.” Tôi cuống quít giải thích: “Ngài biết đấy, tôi mới vừa tiếp nhận nên có nhiều chuyện không hiểu. Vẫn mong tiên sinh thông cảm nhiều hơn.”
“A. Cậu chính là, cháu trai của Đỗ tiên sinh mà bọn họ đã nhắc đến phải không?” Thấy thái độ nhận lỗi của tôi rất nghiêm túc, người nọ giãn mày, cũng không truy cứu nữa.
“Đúng vậy. Mong tiên sinh sau nay chỉ giáo thêm.” Tôi vừa nói vừa mở ngăn tủ, bên trong xếp từng xấp từng xấp giấy. “Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết hàng nào là loại A, hàng nào là loại B sao? Tôi thật sự không phân biệt được.”
Hành động này trong mắt của người khác khẳng định là rất ngu ngốc. Lỡ như khách hàng cố ý nói hàng tốt là thứ phẩm, sau đó lần sau lấy giá của hàng thứ phẩm đến mua, vậy tôi nhất định sẽ lỗ vốn.
Chẳng qua, lòng tin trong buôn bán cũng không thể chỉ đến từ một phía.
“Cậu không sợ tôi lừa cậu sao?” Lão Trương híp mắt nhìn về phía tôi, dường như cảm thấy thú vị.
“Tôi buôn bán, trẻ già đều không lừa gạt, không phụ lòng trời đất chứng giám, khách hàng mới tin tưởng tôi. Nếu khách hàng lừa tôi, thì tôi đây chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chi tiền mua một bài học.”
Bài học mợ ông! Nói như vậy chỉ là những lời công thức hóa để làm khách hàng nâng cao độ thiện cảm. Nếu người này thật sự dám lừa tôi, sau này tuyệt đối kéo hắn vào danh sách đen, còn phải báo nguy tố cáo hắn tuyên truyền phong kiến mê tín, nói bậy mê hoặc quần chúng, giả thầy pháp hại người.
“Quả nhiên là người thừa kế mà Đỗ tiên sinh chọn.”
Lão Trương không biết tôi nghĩ gì, bắt đầu hướng dẫn tỉ mỉ cho tôi biết cấp bậc của những tờ giấy này. Chẳng qua linh lực linh tinh gì đó, tôi chẳng nhìn thấy chút nào. Chỉ biết là đồ thủ công so với đồ máy móc chế có cấp bậc cao hơn.
Chọn lá bùa xong, tôi còn giảm giá cho lão Trương. Đối phương rất mừng, đưa qua một tấm danh thϊếp, “Sau này gặp rắc rối thì có thể đến tìm tôi.”
Trên mặt danh thϊếp in địa chỉ và số điện thoại, thậm chí còn có hộp thư và số QQ, phía trên tên của lão Trương có in: hội thám tử tư linh dị.
Thì ra thầy pháp còn kiêm cả chức thám tử tư, nhưng có thế nào tôi cũng không thể gộp hắn chung với Conan, Kindaichi được.
Chiều muộn anh họ đến giúp tôi dọn hàng. Còn hồi hộp hỏi tôi tình hình hôm nay, “Có khách hàng nào đặc biệt kì quái không?”
Thấy anh hoảng hốt như vậy, cố ý muốn dọa anh một chút.
“buôn bán không tệ. Khách hàng đặc biệt à…” Tôi cố ý biến sắc, làm anh họ càng thêm căng thẳng, truy hỏi tôi ra làm sao.
“Vợ của ông họ Trương thôn XX tới lấy hàng, còn cho bao đỏ a.” Tôi bật cười hì hì, lại bị anh họ gõ đầu một cái.
Đau nha…
Sắc trời đã muốn sẫm tối, anh họ khóa kỹ cửa hàng, tôi nói: “Lần sau dọn dẹp phòng trên lầu một chút, buổi tối em ở đó cũng không tồi.”
Ở đây rõ ràng có phòng lớn như vậy, tôi cần gì phải đến chỗ bác cả chen chúc một giường với anh họ. Anh họ đảo mắt nhìn tôi một cái, “Ý của em là, ở nhà của anh không thoải mái?”
“Đại nhân oan uổng a, tiểu nhân nào dám.” Tôi vừa nói vừa lui ra xa, “Chính là người nào đó có tướng ngủ quá xấu, còn nửa đêm chảy nước miếng, sau này coi chừng không quen được bạn gái a… Oa ~~~~ đại nhân tha mạng!”
“Thằng nhóc này, đứng lại cho ông ngay!”
Trong lúc cười đùa, tôi đột nhiên nhớ ra người thanh niên đến lấy hàng với vị phu nhân kia hôm nay hình như có nói, cậu của hắn họ Trương, mà cậu của hắn đã qua đời. Vậy nghĩa là họ Trương viết đơn đặt hàng…
Nghĩ đến đây tôi không khỏi rùng mình một cái, nghĩ thầm, có thể hắn có rất nhiều cậu, ha ha.