Chương 11: Chỉ trát sư (người làm hàng mã)
Quả thực không thể tin được, thật sự là tức chết tôi mà. Tên cảnh sát ngu ngốc kia vậy mà nghĩ tôi là nữ. Tôi rốt cuộc giống nữ chỗ nào. Mù con mắt chó hắn đi!
Tôi vừa rủa thầm vừa quét dọn, chuẩn bị mở tiệm. Vụ án gϊếŧ người phanh thây kia đã qua được ba ngày. Tên hung thủ còn lại cũng đã bắt được, báo chí còn tâng bốc cảnh sát khu này lên đến tậng trời. Nào là phá án như thần, hành động nhanh nhẹn, Sherlock Holmes thời hiện đại, bao thanh thiên… bao nhiêu từ cũng dùng tới.
Ngày hôm qua mấy… chị gái kia đến nói lời từ biệt với tôi. Họ không còn là mấy khối rời rạc nho nhỏ nữa mà đã đầy đủ hình người, trên người còn mặc quần áo mà tôi đốt cho, nhìn cũng đẹp mắt. Đang lúc tôi được gái đẹp vây quanh, trái ôm phải ấp, lại bị anh họ đập tỉnh, 555…
Đang lúc quét dọn, đột nhiên có một cái bóng xuất hiện dưới chân tôi.
“Oa~~” tôi hét to một tiếng, nhảy sang một bên rồi cầm chổi đập xuống, “Con chuột chết bầm, tao đánh chết mày!”
Con vật nhỏ kia cũng thật thông minh, không đợi tôi nhìn rõ đã lủi nhanh xuống ghế sofa. Nơi này không thể để có chuột được, sẽ gặm phá hư tiền giấy mất.
Tôi quỳ trên mặt đất dùng cán chổi luồn vào dưới ghế sofa, muốn đuổi con chuột ra. Đang lúc cúi xuống thì phát hiện dưới sofa chợt lóe lên hai viên ngọc xanh biếc.
Kích cỡ hình như hơi lớn, chắc không có con chuột nào lớn đến vậy đi. Nghĩ đến đây tôi rùng mình một cái. Thôi vẫn là tìm vị nào chuyên nghiệp tới bắt đi.
Đột nhiên nghe được một tiếng “Meow”. Chuột bây giờ cũng tài năng vậy sao? Lại có thể học tiếng mèo kêu. Trong đầu tôi hiện lên truyện cười về mèo cha nói với mèo con phải học được hơn một môn ngoại ngữ.
Tôi đem đèn pin đến chiếu xem, dưới sofa vậy mà là một con mèo nhỏ. Tôi vốn không có sức chống cự với mấy vật lông xù này nọ. Liền lập tức cầm miếng mực lại dụ dỗ nó.
“Mèo nhỏ à, đến nào, có đồ ăn ngon này. Thơm lắm nha…”
Mèo nhỏ lại không thèm để ý tới tôi, chỉ mãi liếʍ móng vuốt của mình. Động tác kia cực kì đáng yêu! (@^_^@)
Chẳng lẽ là không thích ăn mực? Nếu không thì lấy bánh ngọt ra dụ nó vậy. Anh họ hôm qua đem về rất nhiều điểm tâm, tôi cũng lén lút giấu lại vài thứ để đem đến cửa hàng mà ăn.
Đang lúc tôi định xoay người đứng dậy, lại phát hiện có một người đàn ông nửa ngồi xổm ở phía sau, lập tức cảm thấy sợ hãi.
“Anh là ai?” tôi cảnh giác mà nhảy dựng lên lui về phía sau, làm ra động tác phòng vệ. Đối phương nở nụ cười, “Dọa đến cậu rồi, thật có lỗi.”
Đối phương mặc một bộ Đường trang tà xéo màu đen, mặc dù tóc cắt ngắn nhưng không mang lại cảm giác không hài hòa hay gì cả. Gương mặt ôn nhu, trên người tản ra phong độ tao nhã của người trí thức. Nụ cười của hắn có thể làm cho người ta cảm thấy yên tâm.
Hắn búng ngón tay một cái, mèo nhỏ dưới sofa liền ngoan ngoãn chạy đến, nhảy lên ngồi trên vai hắn.
“Tiểu Hắc ngoan, thưởng cho mi.” Người nọ lấy ra một con cá nhỏ đưa đến bên miệng mèo con, nó liền lập tức ngậm lấy.
Mèo nhỏ tự động chạy tới nhà người khác lại còn có thể được cho ăn, vị chủ nhân này cũng thật cưng chiều nó quá nhỉ. (Tiếng trời: Mèo nhỏ thật ra đã làm được chuyện rất đáng được khích lệ.)
“Xin hỏi tiên sinh, đây là mèo của ngài sao?”
Thấy tôi dùng ánh mắt “khát khao” nhìn mèo nhỏ, người nọ mỉm cười, đem mèo đặt trong tay tôi, “Đến đây, xin lỗi chế sư đại nhân nào.”
Mèo đen nhỏ ăn xong cá, nhìn tôi kêu meo meo hai tiếng, chập lại hai chân trước rồi giơ lên. Thật sự là một con mèo vừa thông minh vừa đáng yêu mà. Tôi cọ cọ mặt lên người nó, cảm nhận lớp lông màu đen vừa mềm vừa mịn, lại ấn ấn lớp thịt đệm dưới chân nó. Nó rất ngoan, từ đầu tới cuối chỉ trợn to đôi mắt xanh biếc nhìn tôi, có đôi khi còn bán manh mà nheo nheo đôi mắt.
Cực kì muốn nuôi một con nha. Nhưng mà anh họ hình như bị chứng dị ứng lông động vật thì phải.
Chơi đùa một hồi mới nhớ tới còn có một vị người sống đứng đó. Tôi vội vàng mời người nọ ngồi xuống, “Thực xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy mấy vật đáng yêu là liền quên hết tất cả. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?”
“Không sao, là tôi đột nhiên đến, thất lễ rồi.” Người nọ cũng không ngồi xuống mà hành lễ với tôi, “Tại hạ chỉ trát sư Ngụy Quân Tử.”
Cái tên này… Không biết cha mẹ hắn nghĩ như thế nào nữa. Nhưng mà cũng tốt hơn tên tôi rất nhiều. Mỗi lần tôi nói ra tên của mình chắc chắn sẽ nhận được một trận cười nhạo. May mắn là anh em họ trong nhà so với tôi càng xui xẻo hơn.
Chỉ trát sư nha, xem ra phải tạo mối quan hệ tốt với hắn. Nói không chừng về sau mấy thứ hàng mã cũng cần nhờ cậy hắn.
“Khách khí khách khí, Ngụy tiên sinh xin mời ngồi.” Tôi vội đi pha trà cho hắn, lại chuẩn bị cho mèo con một đĩa mực nhỏ. Lần này mèo nhỏ rất vui vẻ mà ăn. Xem ra nó vẫn rất thích ăn mực mà.
“Xin hỏi tiên sinh lần này tới là vì…” Vô sự không đăng tam bảo điện
( không có việc thì không đến tìm), người này đến đây chắc chắn là có việc muốn nhờ.
“Tôi nghe nói chế
sư đại nhân mấy ngày trước từng chế tác giấy cho địa phủ.” Hắn cố ý tới gần tôi, thấp giọng nói.
Tay hắn đặt trên ghế sofa, vị trí có chút kì lạ. Ngón tay dài nhọn đυ.ng tới mông tôi, bất quá lúc ấy tôi cũng không chú ý, chỉ là sợ không cẩn thận đè lên ngón tay hắn cho nên dịch sang bên cạnh một chút.
“Đúng là có việc này.” Chỉ trát sư là nghề nghiệp hay đi lại giữa âm dương, có khả năng hắn cũng là “người trong giới” như lão Trương đã nói, biết việc này cũng không có gì kỳ quái.
“Tại hạ cả gan, khẩn cầu chế
sư đại nhân đem những mẩu vật liệu còn thừa lại bán cho tại hạ.” Ngụy Quân Tử đứng lên làm một cái đại lễ, hại tôi cuống quít nâng hắn dậy.
“Xin đừng làm vậy, tôi không gánh nổi đâu.” Bất quá là một đống vật liệu thừa mà thôi, không cần phải cẩn thận như vậy đi, cũng không phải báu vật này nọ.
Tôi đem ra một đống mẩu vật liệu thừa, đều là một ít mẩu vụn dài mảnh, cái nào cái nấy cũng nham nhở không đều nhau. Nghĩ không biết vị trát sư này muốn mấy thứ kia làm gì. Cho dù là để gấp đồ vật cũng không đủ to đi.
Nhưng mà Ngụy Quân Tử lại như nhặt được bảo vật. Cầm lấy một mẩu trong đó mà cẩn thận sờ sờ, hai mắt quả thực giống như nhìn thấy đô la Mỹ mà đồng loạt sáng lên.
“Chế
sư đại nhân xin ngài ra giá đi.”
Cái này cũng có thể bán ra tiền? Nhưng nếu tôi tham lam mở mồm khoác lác hình như không tốt lắm, hơn nữa đây cũng toàn là vật liệu thừa, đặt ở chỗ tôi căn bản cũng chỉ là phế vật thôi.
“Tặng cho anh đi.”
Ngụy Quân Tử mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn tôi. “Chế
sư đại nhân, tôi không rõ…”
“Này thì anh thích bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi. Dù sao Địa phủ cũng không cần, đặt ở chỗ tôi cũng không dùng tới. Coi như là lễ gặp mặt đi, hy vọng Ngụy tiên sinh về sau có thể cung cấp hàng hóa cho bổn tiệm, xin chỉ bảo nhiều.”
Tôi vươn tay, vốn là muốn bắt tay với hắn. Đây là bước đầu tiên trong mối quan hệ hợp tác, muốn đối tác có thiện cảm thì tốt nhất là cho một chút ân huệ khiến đối phương thiếu bạn một cái tình. Về sau hợp tác sẽ tiện hơn, thậm chí có thể chiếm thêm nhiều lợi ích.
Đối phương sửng sốt một hồi mới nắm lấy tay tôi, nhưng không phải bắt tay, mà là đột nhiên quỳ một gối, “Sự đã định, tôi tại đây lập khế ước.”
Nói xong cúi đầu hôn lên mu bàn tay tôi một cái. Bị hành động của hắn dọa sợ, tôi lập tức rút tay về. Nghĩ đến việc bị đàn ông hôn mu bàn tay, trên người liền nổi lên một lớp da gà.
Tên này không lẽ cũng nhìn nhầm tôi thành nữ?
“Anh lầm rồi. Tôi là nam!” Tôi kéo cổ áo xuống, lộ ra bộ ngực bằng phẳng để chứng minh. Bởi vì trời nóng nực, tôi chỉ mặc một cái áo ba lỗ, cho dù tôi không làm như vậy hẳn cũng có thể nhìn ra mới đúng.
“Khế ước với giới tính không có liên quan.” Ngụy Quân Tử nghi hoặc nói.
“Tóm lại …”
“Tiểu Đỗ tử, lấy cho tôi năm mươi xấp loại A.” Giọng lão Trương gần như làm cả gian hàng chấn động. Hắn rảo bước tiến đến cánh cửa, sau khi nhìn thấy Ngụy Quân Tử thì bỗng chốc nghiêm mặt, lập tức lộ ra biểu tình chán ghét.
“Tên này sao lại ở đây?” Lão Trương kéo tôi về phía sau hắn, vẻ mặt không tốt mà trừng Ngụy Quân Tử.
“Ngụy tiên sinh tới mua đồ.” Lão Trương chắc là có ân oán cá nhân với hắn, nhưng cũng không cần đốt lửa tới trên người tôi chứ. Vội kéo lão Trương đến ghế sofa, rót hồng trà ướp lạnh cho hắn hạ hỏa.
“Tiểu Đỗ tử đúng là tri kỷ.” Một hơi đem ly hồng trà bằng thủy tinh uống hết, lưng áo lão lập tức ướt đẫm mồ hôi, dán lên trên người để lộ ra cơ ngực rắn chắc, thật là làm cho người ta hâm một ghen tỵ nha.
Tôi đem hàng hóa đến cho hắn kiểm kê, thừa dịp ra hiệu cho Ngụy Quân Tử rời đi. Người sau hiểu ý, cầm mấy mẩu vụn hành lễ cáo từ với tôi.
“Cái loại người này, cậu cũng nên bớt tiếp xúc đi.”
fukurou275wordpress
Lão Trương sâu kín mà nói một câu như vậy, làm tôi cảm thấy khá là nghi hoặc, “Các anh có ân oán?”
Người sau không trả lời, cao thấp đánh giá tôi một phen, bị hắn nhìn đến dựng cả lông, tôi nhịn không được mà nói: “Anh nhìn cái gì? Chẳng lẽ tôi bị quỷ bám à?”
“Ma quỷ thì chính cậu cũng có thể nhìn thấy. Chẳng qua cậu quả thật bị mấy thứ quái lạ quấn lấy.” Lão Trương vuốt cằm, cười không chút đứng đắn.
“Cái gì vậy? Đừng làm tôi sợ.” Nhìn hắn cười đến tà ác, tôi không khỏi sinh ra dự cảm không lành.
“Không nghĩ tới cậu cũng khá giảo hoạt nha.” Hắn đột nhiên sờ soạng đùi tôi. Bởi vì trời nóng nên tôi toàn mặc quần đùi.
“Oa~~ Biếи ŧɦái!” Tôi đá một cước qua, người sau không phòng bị, bị đá trúng chỗ hiểm, đau đến nỗi khom lưng run rẩy.
“X, cậu cũng quá tàn nhẫn đi…”
“Thực xin lỗi!” Bởi vì khi còn bé luôn bị nhầm là con gái, luôn dẫn tới mấy ông chú kì quái. Cho nên mẹ đã dạy tôi một vài kỹ thuật phòng vệ.
Tôi vươn tay sờ sờ chỗ hắn bị đá, “Muốn bôi thuốc hay gì không?”
“Ngu ngốc! Đừng có sờ bậy.” Lão Trương không nhịn nổi mà quát mắng, đẩy tay tôi ra, “Cậu đúng là ngốc ghê gớm luôn.”
“Cái gì chứ. Tôi không cố ý mà, đều do ông chú anh có hành vi đáng khinh.”
“Khụ. Chỉ đùa một chút.” Lão Trương bất đắc dĩ mà thở dài, “Cậu về sau có gặp Ngụy Quân Tử thì đừng ăn mặc như thế này.”
Thế này rốt cuộc là như thế nào nha? Hôm nay tôi mặc quần đùi ngắn với áo ba lỗ, chắc là không có vấn đề gì đâu. Nhiều bé trai cũng mặc như vậy mà.
“Tên kia có ham mê rất kỳ quái. Hắn thích mông bé trai.”
“Gì?” Tôi cho là mình nghe lầm.
“Hắn thích mông bé trai. Thích sờ, thích liếʍ, thích ngửi, là một trong mười tên biếи ŧɦái nhất trong giới.”
Cái khuôn mặt ôn hòa, tràn ngập phong độ của người tri thức kia mà thích thể loại này sao? Khó tin thật nha. Vẫn nên tin là lão Trương nói giỡn hơi quá đi.
“Có phải Tiểu Hắc cứ tránh ở dưới sofa không chịu ra không?
Tôi gật gật đầu.
“Lúc cậu quỳ xuống nằm trên mặt đất nâng mông lên tìm nó, Ngụy Quân Tử ở ngay phía sau cậu đúng không?”
Tôi lần thứ hai gật đầu.
“Cậu chẳng lẽ không cảm thấy tư thế của hắn có chút kỳ quái sao?”
Nói như vậy quả thật … Tôi đột nhiên nhớ tới Ngụy Quân Tử thưởng cho Tiểu Hắc một con cá. Lúc ấy còn đang suy nghĩ vì sao lại thưởng cho nó, chẳng lẽ…
Nhìn tôi làm ra động tác giống nhân vật trong bức tranh 《Tiếng thét》, lão Trương lộ ra biểu tình ‘quả nhiên trúng chiêu’.
“Hắn mua cái gì của cậu?”
“Không có gì cả. Chỉ là mấy mẩu vật liệu làm giấy lần trước thôi.”
“Giấy của sổ sinh tử? Đã vậy cậu cũng không lấy tiền?”
Nhìn thấy tôi gật đầu, lão Trương đỡ trán. “ Cậu quả là một tên ngốc.”
“Cái gì chứ, không phải chỉ là mấy mẩu vật liệu linh tinh thôi sao. Tôi cũng chẳng dùng tới.”
Lão Trương càng thì thào không ngừng: “Đúng là phí của trời mà, đúng là phí của trời.” Nhìn cái biểu tình ‘lúc này thật sự là thiệt thòi lớn’ của hắn, tôi cũng liền hiểu được hành động của mình vừa rồi rất thiếu suy nghĩ.
“Thực sự là rất quý sao?”
“Không chỉ là quý thôi đâu. Cậu biết không, sổ Sinh Tử và Thiên thư Phong Thần bảng, cùng với Địa thư Đại địa thai màng được xưng là Thiên Địa Nhân tam thư. Phán quan dưới âm phủ lấy thứ này để phân thiện ác của sinh vật ở tam giới, định thưởng phạt, rõ ưu khuyết. Thứ ghi lại trên đó, cũng giống như ghi trên sách mệnh vậy.”
Nghe giống như《sổ X 》, chỉ một trang giấy nho nhỏ đã có thể thao túng vận mệnh. Tôi mà không lấy dùng quả là thiệt thòi lớn. Ít nhất cũng có thể viết là cho tôi học lại sau đó đạt tiêu chuẩn thi vào trường đại học hoặc cho tôi sống lâu trăm tuổi chẳng hạn.
Chẳng qua cái loại việc thao túng vận mệnh này, nếu như bị người khác dùng bừa bãi, không phải thiên hạ đại loạn sao?
“Tôi có phải nên thu hồi đồ lại rồi giao cho địa phủ thì tốt hơn không?”
“Cái đó cũng không cần. Đối với Ngụy Quân Tử mà nói, thứ đó chỉ có tác dụng quan trọng là làm hàng mã. Giấy của sổ sinh tử có thể giúp hắn đạt được sức mạnh cực lớn. Với tình huống gần đây, hắn vừa lúc có thể dùng đến chúng. Cậu nha, cần phải mạnh tay bắt chẹt hắn một chút.”
Nghe vậy tôi chợt để ý rằng lão Trương cũng mua không ít bùa. “Có phải đang có việc lớn gì không?”
Lão Trương liếc tôi một cái, nhưng không nói thẳng, “Cậu dạo này nên cẩn thận một chút, buổi tối đừng ra ngoài. Nhìn thấy mấy việc quái lạ cũng đừng xen vào. Đúng rồi, nhìn thấy quân nhân nhất định phải né thật xa, biết không?”
Tôi nghĩ đến lúc trước nhìn thấy hai tên quân nhân kia. Chẳng lẽ mấy quân nhân đó tới để tìm bắt mấy tên thần côn này? Haha.
Chẳng qua nếu lão Trương đã không nói rõ nguyên nhân thì tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Đây là định luật bất biến của phim ảnh và tiểu thuyết: biết càng nhiều chết càng nhanh.
Tán gẫu một lát thì nghe được tiếng “meo meo” dưới bàn trà. Tôi đột nhiên nhớ tới lúc Ngụy tiên sinh rời khỏi cũng không thấy Tiểu Hắc đi theo. Không phải là bỏ quên ở đây chứ.
“Nhóc con đáng thương này…” Mèo nhỏ bị chủ nhân quên rồi, thôi để tao nuôi mày đi. ( tiếng trời: Cậu cứ tiếp tục mơ tưởng đi.)
Tôi lần thứ hai nằm trên đất, đem tay mò tìm dưới bàn trà. Cũng không đoán được mèo nhỏ mềm mại ở đâu. Lại mò ra được một mẩu giấy gấp hình con mèo màu đen, hai con mắt xanh biếc giống y như Tiểu Hắc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhân vật chính tên Tiếu Tử (cười chết), bất quá, anh em họ của nhân vật chính có người tên càng bôi cụ (xui xẻo). Chú: bọn họ đồng lứa nên tên đệm đều là ‘Tử’, cho nên đều là Đỗ Tử (bụng) này Đỗ Tử nọ.