5
Sau khi rời khách điếm, tôi quay đầu làm một chút đầu tư nhỏ, mua đất trồng và cửa hàng, dự định sẽ đầu tư bất động sản ở thời cổ đại.
Nếu mối quan hệ giữa nam và nữ chính không phát triển đúng hướng, tôi lập tức có thể cuốn gói và trốn khỏi hoàng cung.
Ngày hôm sau, tôi đến khách điếm như đã hẹn, gặp được vị tướng lĩnh của đội quân đó.
Vị tướng này có khuôn mặt thô ráp, vẻ mặt mang theo mê man ngớ ngẩn.
Hắn ta không hiểu nổi mà hỏi tôi: "Hôm qua ta còn đang đuổi theo người Hồng Nô, sao vừa tỉnh giấc một cái lại ở đây rồi?"
Tôi giải thích: "Có lẽ ngươi chỉ cảm thấy ngủ một giấc là trở về đến nơi rồi."
Trong thế giới ngược văn cổ đại này, gặp phải bug là chuyện bình thường.
Tướng quân sờ sờ cằm, cảm thấy có lý.
Tôi hỏi: "Quân của ngươi là đội quân mạnh nhất của Đại Lương phải không?"
Tướng quân đắc ý gật đầu.
"Chúng ta nhận mệnh lệnh từ hoàng đế bệ hạ, từ Đại Lương đi về phía tây, bây giờ đã đến vùng biển thứ hai rồi."
Vùng biển thứ hai?
Ồ, có lẽ là Địa Trung Hải.
Tôi lại hỏi hắn ta: "Ta nói cho ngươi nghe một chuyện, có thể ngươi sẽ rất sốc, nhưng trước tiên ngươi đừng sốc."
Tướng quân cười lạnh: "Ta chinh chiến trên sa trường nhiều năm, dù là hoàng đế qua đời, ta cũng không chấn kinh."
"Thế thì tốt."
Tôi thở phào: "Hoàng đế thực sự đã qua đời."
Tướng quân có vẻ chưa thể chấp nhận nổi.
"Không sao, thái tử tâm địa thiện lương..."
"Thái tử cũng không còn."
"Hoàng tôn..."
"Toàn bộ đều không còn."
Tướng quân không giữ được bình tĩnh nữa.
Hắn rút kiếm, gầm lên: "Kẻ nào, kẻ nào dám nguyền rủa Đại Lương ta diệt vong!"
Tôi giơ tay, đẩy nhẹ lưỡi kiếm của hắn.
Ối! Thật sắc bén.
"Tướng quân, ta đang nói đến, có phải là có một khả năng..."
Tôi cân nhắc từng từ: "Nhà của ngươi đã mất nha?"
Tướng quân câm nín.
Hắn không muốn tin.
Hắn lại rút kiếm uy hϊếp mấy người qua đường, tất cả mọi người đều nói Đại Lương đã diệt vong.
Sắc mặt của tướng quân bắt đầu suy sụp.
"Vậy thì việc chúng ta đánh những thành trì kia còn có ý nghĩa gì nữa?"
Tôi an ủi hắn: "Dù sao hoàng đế cũng đã chết rồi, các ngươi có thể tự mình lập Vương mới mà!"
Tướng quân kinh ngạc.
"Nhà ta ba đời thừa hưởng hoàng ân, làm sao có thể làm những chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy!"
Tôi vỗ vai hắn: "Tướng quân, chỉ cần tư tưởng không trượt dốc, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn."
"Cao nhân, ngươi có cao kiến gì?"
"Hoàng Phủ Long Cảnh ra tay ác độc, diệt sạch hoàng thất Đại Lương..."
Tôi lộ vẻ mặt đau khổ vô cùng: "Nhưng công chúa của chúng ta vẫn còn sống!"
Vẻ mặt tướng quân đầy ưu lo.
"Vậy công chúa bây giờ..."
"Nàng ấy sống không tốt."
Tôi bắt đầu phát huy trí tưởng tượng bay bổng của mình, kể lại tất cả những tình tiết ngược tâm mà tôi có thể nghĩ ra.
Trong lời kể của tôi, hoàng đế tàn nhẫn, vô lý, Thượng Quan Tuyết Nhi bị ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần, liên tục phải phá thai hơn một trăm lần.
Tướng quân nghe xong tức giận đến mặt đỏ bừng.
"Đúng là cẩu hoàng đế khinh người quá đáng!"
"Hắn còn coi công chúa của chúng ta là người sao!"
"Một năm uống hơn ba trăm bát thuốc phá thai, heo mẹ còn không thể nào có thai như vậy!"
Tôi lau nước mắt gật đầu.
"Trong mắt hoàng đế kia, công chúa của chúng ta sống không bằng một con chó nhỏ..."
Tướng quân nghiến răng.
"Nhờ ngươi bẩm báo với công chúa, chỉ cần nàng ấy nguyện ý, bất cứ lúc nào ta cũng sẵn lòng dẫn binh đánh trở lại!"
Tôi bật cười qua nước mắt: "Có lời này của ngươi, công chúa chắc chắn sẽ rất vui."
"Thần cam nguyện vi công chúa xông pha khói lửa!"
Nhìn chung, vị đại tướng quân chính chiến ở xa này chính là kiểu người si mê nữ chính không biết mệt mỏi tiêu chuẩn.
Và là kiểu không có giới hạn.
Tôi đã kể lại phản ứng của tướng quân cho Thượng Quan Tuyết Nhi nghe.
Nàng ta mừng rỡ như điên.
"Tú Nhi, làm thế nào mà muội thuyết phục được hắn vậy?"
Tôi cười một cách bí ẩn.
"Bí mật, thiên cơ không thể tiết lộ."