Chương 16

Hệ thống điều chỉnh và đưa ra đoạn văn miêu tả trong nguyên tác cho cô coi:

[Đây là lần đầu tiên Cố Khanh Khanh tới một trung tâm thương mại lớn như vậy. Trong không khí tràn ngập mùi lạ, xung quanh là những món đồ chơi không thể gọi tên, bên tai liên tục nghe thấy tiếng ồn ào. Đâu đâu cũng có đám đông đi qua đi lại khiến cô ấy cảm thấy rất không thoải mái.

Cô ấy cảm thấy sợ hãi.

Lần này đi dạo trung tâm thương mại, mặc dù được nói là mua văn phòng phẩm học kỳ cho Cố Khanh Khanh, nhưng dường như ba người còn lại đã quên mất cô, họ cười nói vui vẻ và đi về phía trước.

Cố Khanh Khanh nhận ra được những món đồ mà Cúc Ngôn và Cố Hồ Thủy chọn cho cô ấy đều là những món mà bọn họ chọn cho Cố Phỉ còn thừa lại. Dù vậy, Cố Phỉ cảm thấy tủi thân đến nỗi khóc đỏ cả mắt. Cố Hồ Thủy vội vàng đưa cô đến một lối đi WC không người để an ủi.

Giọng nói oán giận của Cố Phỉ rất lớn, nên dù ở khoảng cách xa, Cố Khanh Khanh vẫn nghe rất rõ.

“Mẹ, mẹ có còn yêu con không? Hiện tại con đã trở thành trẻ mồ côi rồi, nếu như ngay cả các mẹ cũng không cần con nữa, thì con, con sẽ đi chết luôn!”

Sau đó, Cố Hồ Thủy nhẹ nhàng an ủi: “Nhóc con, làm sao Cố Khanh Khanh có thể so với con được cơ chứ? Mặc dù chúng ta không có cùng một dòng máu, nhưng tình cảm của chúng ta không thể bị chia lìa. Nếu không phải Cố Viễn qua đời, chúng ta chắc chắn không đón con bé ấy về nhà…”

Cúc Ngôn đang đứng ở bên cạnh Cố Khanh Khanh, rõ ràng bà ấy cũng nghe thấy những lời này, nhưng bà ấy vẫn lạnh nhạt cúi đầu nhìn điện thoại, không liếc mắt nhìn Cố Khanh Khanh dù chỉ một lần.

Chẳng bao lâu sau, Cố Phỉ ra khỏi WC, ngay lập tức Cúc Ngôn mỉm cười dịu dàng và vươn tay về phía Cố Phỉ. Cả gia đình ba người vui vẻ đi về phía trước.

Cố Khanh Khanh đứng yên tại chỗ, cô ấy cảm thấy trái tim lạnh buốt.]

Bây giờ Cố Hồ Thủy đang xách rất nhiều túi mua sắm, tất cả đều là những món mà Cố Phỉ và các mẹ mua. Cố Hồ Thủy và Cúc Ngôn không cố ý lạnh nhạt Cố Khanh Khanh như trong nguyên văn, nhưng lúc trước khi mua văn phòng phẩm, quả thật là Cố Phỉ đã chọn những món còn thừa lại cho Cố Khanh Khanh. Nếu không đọc nguyên văn, Cố Phỉ cũng không hề để ý tới điều này.

Cố Phỉ hoàn toàn hiểu vì sao Cố Khanh Khanh lại lộ vẻ mặt mê mang và sợ hãi như vậy.

Cô cảm thấy có hơi áy náy, vì vậy cô nắm chặt tay Cố Khanh Khanh hơn một chút.

Hệ thống kích động nói: [Vậy thì ký chủ, bây giờ cô chỉ cần kéo Cố Hồ Thủy đi vào trong WC, sau đó cô khóc thiệt là to ở trước mặt của mẹ mình! Khóc thật lớn! Khóc để cho họ thấy bọn họ đang thiên vị, như vậy sẽ khiến họ đau lòng cho cô và chán ghét Cố Khanh Khanh. Làm thế thì nhiệm vụ sẽ coi như được hoàn thành rồi!]

Cố Phỉ buông tay của Cố Khanh Khanh ra, cô kéo tay áo của Cố Hồ Thủy: “Mẹ ơi, con muốn đi WC, mẹ đi cùng với con nhé.”

Bàn tay đang nắm chợt bị buông ra, mất đi nguồn nhiệt ấm áp, Cố Khanh Khanh ngẩn người, có chút không quen nhìn về phía Cố Phỉ.

Cố Hồ Thủy cũng kinh ngạc nói: “Đi WC chung với con ư? Không phải chứ, nhóc con, con đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mặc kệ! Con muốn mẹ đi cùng với con cơ!” Cố Phỉ không nói thêm lời nào, kéo Cố Hồ Thủy đi về phía WC.

Thấy Cố Phỉ đã đi xa, Cố Khanh Khanh rút tay về, đáy mắt dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không còn sợ hãi hay cảm xúc gì khác.

Cố Phỉ dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, cả hai tay khoanh trước ngực, tức giận nhìn Cố Hồ Thủy.

Cố Hồ Thủy gãi đầu, hơi khom người xuống: “Nhóc con, con muốn nói gì với mẹ à?”

Cố Hồ Thủy là một Alpha cấp cao, không chỉ pheromone có nồng độ cao mà dáng người cũng hoàn toàn là tiêu chuẩn Alpha — Bà có chiều cao gần một mét chín, với những đường nét trên gương mặt sắc bén và thể lực vượt trội. Trong gia đình ba người, bà giống như người cha cưng chiều con gái, làm chuyện gì cũng đều chiều theo ý của Cố Phỉ.