Cố Khanh Khanh mím môi, cô ấy lặng lẽ đi theo sau ba người.
Cố Phỉ vui vẻ trò chuyện cùng với hai người mẹ, rõ ràng ba người họ đã quen thuộc với nơi này, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
Dù hai người mẹ không cố ý bỏ quên Cố Khanh Khanh, nhưng giữa ba người vẫn tồn tại một sự xa cách khó nói. Khi họ không chú ý, Cố Khanh Khanh đã bị bỏ lại phía sau một khoảng khá xa.
Cố Phỉ vô tình quay đầu lại, thấy Cố Khanh Khanh đang đứng trước một tủ kính nhỏ cách đó không xa, cô ấy nhìn chằm chằm vào bên trong mà ngẩn người.
Dưới ánh sáng màu vàng ấm áp của trung tâm thương mại, dáng người nhỏ bé và yếu ớt của Cố Khanh Khanh càng được tôn lên khi cô ấy hơi khom lưng. Làn váy dài đến đầu gối của cô ấy hơi nhếch lên một chút, để lộ ra bắp chân cân đối và xinh đẹp. Không rõ là do điều hòa trong trung tâm thương mại quá lạnh hay vì lý do khác, nhưng Cố Phỉ có cảm giác đôi chân mảnh khảnh của Cố Khanh Khanh đang khẽ run rẩy.
Cố Phỉ bước tới gần, cô phát hiện ánh mắt của Cố Khanh Khanh đang dừng lại ở một món trang sức mèo con trong tủ kính. Mèo con với màu vàng và trắng đan xen nằm gọn trong lòng mèo lớn, dáng vẻ thơ ngây và vô cùng dễ thương. Ánh mắt của Cố Khanh Khanh như đang bộc lộ sự yêu thích với nó, nhưng cũng có chút gì đó lẫn lộn, mê mang.
Cố Khanh Khanh chăm chú nhìn, không hề hay biết Cố Phỉ đã tiến đến gần.
Cố Phỉ nhíu mày, hồi tưởng lại biểu hiện của Cố Khanh Khanh khi còn ở bãi đỗ xe ngầm. Lúc đó, cô ấy cũng có biểu cảm tương tự. Rõ ràng cô ấy đang cố gắng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự hoang mang và sợ hãi.
Nhưng, cô ấy sợ điều gì? Cố Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía hai người mẹ đứng cách đó không xa, nhớ lại bầu không khí căng thẳng lúc Cố Khanh Khanh ở cùng với các mẹ, trong lòng cô dường như mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
"Hai em có muốn mua gì không?" Người bán hàng chú ý đến hai cô gái, đột nhiên tiến lại gần và hỏi.
Cố Khanh Khanh theo bản năng nhìn sang chỗ khác, cô ấy lùi về phía sau một bước, lo lắng lắc đầu. Lúc này cô ấy mới nhận ra Cố Phỉ đang đứng ngay bên cạnh mình, Cố Khanh Khanh cố gắng quay đầu nặn ra một nụ cười yếu ớt. Cố Phỉ thì tươi cười rạng rỡ, nắm tay Cố Khanh Khanh và nói với nhân viên bán hàng: "Chị ơi, chúng em muốn mua hai món trang sức mèo đó, cám ơn chị!"
Giọng của Cố Phỉ rất ngọt ngào, bàn tay của cô vô cùng ấm áp, hoàn toàn trái ngược với ngón tay lạnh lẽo của Cố Khanh Khanh.
Chưa kịp để Cố Khanh Khanh phản ứng, nhân viên bán hàng đã đóng gói hai món trang sức. Cố Phỉ nhanh chóng lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, cô cười híp mắt cầm lấy túi, tay còn lại nắm chặt lấy tay Cố Khanh Khanh rồi nhảy nhót vui vẻ đi về phía hai bà mẹ.
Lúc này, trong đầu Cố Phỉ đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: [Tuyên bố nhiệm vụ: Đi tới trước mặt các mẹ, khóc lóc kể lể rằng các mẹ thiên vị. Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Tăng 5 điểm cho vai nữ phản diện độc ác. Phần thưởng thêm: Sẽ được xác định tùy theo mức độ hoàn thành nhiệm vụ.]
Cố Phỉ chớp mắt vài lần, trước mắt cô hiện ra một loạt thông tin về nhiệm vụ mới. m thanh của hệ thống vang lên vui mừng: [Ký chủ, tôi đã trở lại rồi đây!]
Sau khi hệ thống chú ý đến việc hai người nắm tay nhau, giọng nói của nó rõ ràng có chút sửng sốt.
“Cái gì vậy, hai người thật sự đang nắm tay nhau đấy à? Nữ phụ ác độc và nữ chính lại có mối quan hệ thân thiết như vậy sao? Hình như hành động này không được tự nhiên cho lắm.” Hệ thống cảm thấy có chỗ không đúng.
Cố Phỉ không muốn để hệ thống làm phiền mình quá nhiều, vì vậy cô nhanh chóng dời sự chú ý của nó: [Tôi muốn xem đoạn miêu tả về tình tiết này trong nguyên tác, làm ơn cho tôi xem.]