Cố Khanh Khanh nhìn thấy quần áo rải rác trên mặt đất, đặc biệt là đồ lót. Lúc này cô ấy mới kịp nhận ra vì sao Cố Phỉ lại đỏ mặt. Tai của cô ấy cũng lập tức đỏ theo một chút. Cô ấy cúi xuống nhặt quần áo lên, tiện tay khẽ kéo ống tay áo của Cố Phỉ, kết quả là Cố Phỉ run rẩy một chút, rồi trong cổ họng của cô lập tức phát ra một tiếng nức nở đáng thương.
“Hức…”
Cố Khanh Khanh không nhịn được, có hơi buồn cười.
Cố Phỉ yếu ớt và nhạy cảm như vậy, cô thật sự là một Alpha sao?
“Tôi mặc quần áo vào rồi, Cố Phỉ. Nếu không tin thì cậu có thể mở mắt ra nhìn.” Cố Khanh Khanh hạ thấp giọng, dịu dàng nói.
“Vừa rồi tôi phát hiện ra mình quên mặc quần áo nên tạm thời mặc váy cũ rồi mới đi ra ngoài.”
Cố Phỉ nửa tin nửa ngờ mở mắt ra một tí, sau khi xác định Cố Khanh Khanh quả thực đã mặc váy trắng như lúc trước, lúc này cô mới bình tĩnh trở lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng tủi thân nên hung hăng trừng mắt nhìn Cố Khanh Khanh một cái.
Cố Khanh Khanh nghiêng đầu, dịu dàng cười với cô.
Rõ ràng Cố Khanh Khanh chỉ lau người một cách qua loa, cho nên trên cơ thể của cô ấy vẫn còn những giọt nước nhỏ dọc theo cần cổ trắng nõn và chảy xuống. Chiếc váy trắng mỏng manh dính sát vào da thịt, làm nổi bật đường cong cơ thể mềm mại và thanh thoát.
Cố Phỉ đứng dậy, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi chân bỗng chốc mềm nhũn. “Cố Khanh Khanh, đồ lót của cậu đâu?”
Cố Khanh Khanh cúi đầu, cô ấy che đôi tai đỏ bừng, trấn tĩnh nói: “Nó đang ở trong giỏ đựng áσ ɭóŧ.”
Ngụ ý là, bây giờ cô ấy đang không mặc gì ở bên trong cả.
Cố Phỉ bước mạnh về phía trước một bước, nắm lấy tay cầm cửa, hung hăng đóng sầm cửa lại, giọng nói của cô có hơi trầm khàn: “Cố Khanh Khanh, khi nào cậu thay quần áo xong thì đến tìm tôi!”
“... Cố Khanh Khanh, cô đúng là đồ ngốc! Ngốc, ngốc, ngốc, ngốc!”
Trong phòng, Cố Khanh Khanh ôm quần áo rồi nở nụ cười nhẹ, bờ vai khẽ run rẩy.
...
Sau khi ăn cơm tối cùng với Cố Khanh Khanh mà không khỏi có chút bối rối, chờ cho đến lúc bảo mẫu rời đi, Cố Phỉ mới đúng giờ hẹn ra và dẫn cô ấy đến phòng giặt quần áo.
“Đây là máy giặt đồ lót. Cô hãy bỏ quần áo vào trong này, tôi sẽ dạy cho cô cách dùng.” Cố Phỉ dời ánh mắt đi, chỉ nghe tiếng quần áo sột soạt.
Mãi cho đến khi Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng nói một tiếng “Được rồi,” Cố Phỉ mới quay đầu lại nhìn.
“Ấn vào đây, sau đó là ở đây... Trên điện thoại di động cài đặt ứng dụng nên có thể thấy tiến độ giặt quần áo, khi nào quần áo được hong khô thì cậu chỉ cần lấy ra là xong.”
Cách sử dụng máy giặt thông minh đơn giản hơn nhiều so với hệ thống vệ sinh, Cố Phỉ chỉ cần nói ba câu là đã giải thích được hết quy trình, rồi cô nghiêm túc nhìn Cố Khanh Khanh với vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Khanh Khanh, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”
“Hả?” Cố Khanh Khanh dịu dàng cúi đầu xuống.
“Buổi chiều lúc tôi đang ở trong phòng cậu, tại sao cậu lại có thể không mặc đồ lót mà cứ thế đi ra ngoài hả? Hơn nữa cậu còn không thèm lau khô nước trên người nữa!” Cố Phỉ trách móc, “Cố Khanh Khanh, cậu có biết tôi là Alpha hay không vậy!”
Nói đến đây, Cố Phỉ liếc mắt nhìn Cố Khanh Khanh với ánh mắt sắc lạnh, rồi cô bèn nói nhanh hơn một chút: “Dù rằng cô không phải là Omega, dáng người cũng không được đẹp cho lắm, nhưng khi hai cô gái ở cùng một phòng thì cô vẫn phải đề phòng một chút!”
“Dáng người... không được đẹp?” Cố Khanh Khanh cúi đầu nhận sự dạy dỗ của cô, nhưng đúng lúc này cô ấy lại ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Cố Phỉ.
Cố Phỉ: “...”
Đó mới là vấn đề mà cô ấy quan tâm tới sao? Không phải chứ!
“Khi nào cậu đi học thì giáo viên ở trong trường sẽ giảng rằng, do tác động của pheromone, Alpha có du͙© vọиɠ rất mạnh, so với con người thì Alpha còn giống như con thú hoang cường bạo hơn nữa. Tuy rằng Alpha chỉ có thể đánh dấu Omega, nhưng nếu điều kiện cho phép, họ cũng có thể khiến cho Beta hoặc người bình thường mang thai!” Cố Phỉ giải thích cho Cố Khanh Khanh hiểu về kiến thức của ABO, “Cho nên, trong bất kỳ tình huống nào, người khác giới tính cũng không thể ở cùng một phòng với Alpha lạ mặt, chớ nói đến việc đã ở chung một chỗ với Alpha mà còn không mặc quần áo!”