Sau khi suy nghĩ kỹ, Cố Phỉ xoa trán rồi từ từ đứng lên khỏi sàn nhà lạnh lẽo, cô mệt mỏi ngồi xuống giường.
Diện tích phòng của Cố Khanh Khanh và Cố Phỉ không khác nhau nhiều cho lắm, đồ dùng cũng đầy đủ, nhưng phòng của Cố Khanh Khanh lại có vẻ quạnh quẽ hơn. Cố Phỉ nhìn khắp xung quanh, cảm thấy căn phòng này gần như không có gì khác so với trước khi Cố Khanh Khanh đến ở, chỉ có một chiếc vali hành lý đứng cô độc trong góc.
Chiếc vali nhỏ cũ kỹ không hợp với căn phòng được trang trí theo phong cách Bắc u... Giống như hình ảnh Cố Khanh Khanh đứng ở giao lộ vào buổi sáng hôm nay, sợ hãi nhìn về phía gia đình nhà họ Cố.
Cố Phỉ lắc đầu, dời ánh mắt khỏi chiếc vali. Khi cô nhìn thấy áo ngủ và đồ lót được xếp gọn gàng trên ghế bên cạnh, ánh mắt cô lập tức cứng ngắc. Nhất là khi cô nhìn thấy chiếc áo ba lỗ trắng viền ren và qυầи ɭóŧ đặt bên dưới, sắc mặt cô trở nên đỏ bừng.
Cố Phỉ quay đầu nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, rồi lại nhìn chồng quần áo, khóe miệng cô khẽ co giật.
Cố Khanh Khanh... quên mang quần áo mới để bản thân thay vào phòng tắm rồi sao?
Vậy cô ấy, lát nữa khi cô ấy đi ra ngoài... liệu có khả năng nào cô ấy sẽ không mặc quần áo không?
Dù cấu tạo bên ngoài của nữ Alpha không khác biệt quá lớn so với người bình thường, nhưng theo sinh lý học và thông qua các biện pháp liên quan đến gen, nữ Alpha có thể khiến nữ giới thông thường mang thai. Do đó, mặc dù bề ngoài không quá khác biệt, nhưng khoảng cách giữa hai loại giới tính này vẫn là rất lớn. Giống như sự khác biệt giữa nam và nữ thông thường, sự khác biệt giữa Alpha và nữ giới bình thường cũng tương tự.
Ngón tay Cố Phỉ cứng đờ, cô chớp mắt mấy cái trong vô thức. Có lẽ mình nên rời đi trước nhỉ?
Nhưng Cố Khanh Khanh đang ở một mình trong phòng tắm, liệu có xảy ra chuyện gì không? Trước đó cô đã nói rằng cô sẽ đợi cô ấy tắm xong mà.
Cố Phỉ đấu tranh nội tâm một lúc lâu, cuối cùng cô cẩn thận ôm lấy xấp quần áo, cố không nhìn vào bộ đồ lót ở phía trên cùng, từ từ đi tới cửa phòng tắm.
"Cố..." Cố Phỉ vừa định giơ tay gõ cửa, thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
"A --" Cố Phỉ theo bản năng che mắt và nhảy lùi lại, suýt nữa ngã xuống đất nhưng được một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo.
Quần áo rơi xuống đầy đất.
Hương thơm của sữa tắm thoang thoảng vào mũi của cô.
Khi tỉnh táo trở lại, Cố Phỉ phát hiện ra mình đang được Cố Khanh Khanh ôm lấy.
Tuy trông Cố Khanh Khanh có vẻ mảnh mai và yếu ớt, nhưng cánh tay của cô ấy lại rất mạnh mẽ, có thể dễ dàng ôm lấy eo của Cố Phỉ và đỡ cô đứng vững. Sau khi xác định rằng Cố Phỉ đã đứng vững, Cố Khanh Khanh lập tức buông tay ra và lùi lại một bước.
Cố Phỉ vẫn che mặt, vành tai đỏ bừng như sắp sửa chảy máu.
Nếu Cố Khanh Khanh là Alpha hoặc Omega, có lẽ lúc này cô ấy sẽ cảm nhận được việc pheromone của Cố Phỉ đang điên cuồng tiết ra.
Nồng độ pheromone của Cố Phỉ rất cao, đủ để gây áp lực mạnh mẽ lên Alpha. Đối với Omega, đó giống như một lời mời gọi hoặc sự quyến rũ không lời, không một Omega nào có thể kháng cự lại nồng độ pheromone này.
Tuy nhiên, Cố Khanh Khanh chỉ là một người bình thường, không có tuyến thể và không ngửi thấy mùi của pheromone.
Lúc này, cô ấy chỉ cảm thấy theo bản năng rằng căn phòng tràn ngập hơi ấm của ánh mặt trời, khiến cho cô ấy cảm thấy ấm áp và thoải mái. Còn Cố Phỉ, giống như một con mèo nhỏ đáng thương bị dọa sợ nên xù lông, cô cứ run rẩy đứng yên ở đó, khiến Cố Khanh Khanh không thể kìm lòng mà xoa đầu cô.
Cố Khanh Khanh sợ mình sẽ làm Cố Phỉ hoảng sợ thêm, nên cuối cùng cô ấy không đưa tay ra xoa đầu cô nữa mà chỉ đứng tại chỗ, dịu dàng hỏi: “Cố Phỉ, cậu bị sao thế?”
“Cậu...” Cố Phỉ chậm rãi ngồi xổm xuống, cô dùng cả hai tay ôm đầu và vùi mặt vào trong đầu gối, giọng nói yếu ớt như đang khóc, “Cố Khanh Khanh, cậu mau mặc quần áo vào đi!”