Chương 13: Con Riêng

“Mẹ nói trong năm nay nếu công ty Đằng Đông có thể nắm được thị trường thành phố B, mẹ sẽ đáp ứng một yêu cầu của con.” Hà Vị Minh nói.

Thường Mạn Tinh dứt khoát tìm một nơi dừng xe, nghiêng người dựa vào trên tay lái, chống cằm nói: “Đúng, mẹ đã nhìn thấy báo cáo của con, lần này con làm rất tuyệt.”

Năm ngoái lúc Hà Vị Minh mười lăm tuổi, Thường Mạn Tinh đã đưa công ty nhỏ làm sản phẩm điện tử trên danh nghĩa của cô cho Hà Vị Minh. Công ty này mới đầu tên Trường Thịnh, mỗi năm không có lợi nhuận gì, hai năm gần đây thậm chí có xu thế muốn phá sản. Thường Mạn Tinh đưa công ty này cho Hà Vị Minh là muốn khảo nghiệm đệ tử do chính bản thân cô dạy dỗ.

Cô gấp gáp muốn biết thiên tài thương nghiệp đời trước, đời này có giống như vậy hay không, sau đó Hà Vị Minh đã đưa cho cô một đáp án làm cô vô cùng hài lòng. Hắn làm so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn rất nhiều, có khi còn ưu tú hơn so với đời trước, không chỉ khiến Trường Thịnh trước kia, hay là Đằng Đông bây giờ được nâng dậy từ bờ vực phá sản, còn tạo ra cho nó một con đường phát triển mạnh mẽ phồn vinh.

Mỗi quyết sách hắn làm, Thường Mạn Tinh đều âm thầm chú ý, hắn làm những việc gì, Thường Mạn Tinh đều biết, cô yên lặng nhìn, cũng vì tốc độ phát triển của thiếu niên này mà kinh hoảng. Tối hôm qua, Thường Mạn Tinh thu được tin tức Đằng Đông mở ra thị trường thành phố B, trong giới không ai biết lão bản của Đằng Đông là Hà Vị Minh, bên ngoài cũng không có biểu hiện gì là quan hệ với Thường gia, Hà Vị Minh dưới tình huống không có trợ lực mà có thể làm được như bây giờ, Thường Mạn Tinh không thể không vì hắn mà cảm thấy kiêu ngạo.

Cho nên hôm nay cô tự mình lái xe tới đón Hà Vị Minh, trong lòng thật sự rất cao hứng.

Cô lúc trước thật sự có nói nếu công ty Đằng Đông trong năm nay có thể bắt được thị trường thành phố B, sẽ đáp ứng một yêu cầu của Hà Vị Minh, ai biết mới qua nửa năm, Hà Vị Minh đã làm được.

“Mẹ đáp ứng con, đương nhiên không có khả năng quỵt nợ.” Thường Mạn Tinh cười nói: “Được, vậy con muốn cái gì?”

Hà Vị Minh đã sớm chuẩn bị tốt yêu cầu: “Hai tháng nghỉ hè, chúng ta đi đảo Thác Tái nghỉ dưỡng một tháng.”

Thường Mạn Tinh: “Mẹ còn tưởng con muốn yêu cầu gì, chỉ có cái này? Nếu ngày thường con muốn cùng mẹ đi đảo Thác Tái chơi, mẹ cũng sẽ đáp ứng.”

Hà Vị Minh dừng một chút rồi mới nói: “Mẹ với con, hai chúng ta đi.”

Thường Mạn Tinh lộ ra biểu tình hiểu rõ: “Được, không mang theo Hà Tiên Dương, chơi thì phải chơi tới bến, nếu có hắn ta đi cùng, thật đúng mất hứng.”

Thấy cô không thèm che dấu sự ghét bỏ của bản thân, trong mắt Hà Vị Minh chậm rãi tản ra một ánh sáng kỳ dị: “Vậy thì tốt.”

Thường Mạn Tinh gật đầu, sau đó đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: “Ấy, nhưng mà phải đợi hai ngày nữa qua sinh nhật mẹ rồi mới đi được.”

Hà Vị Minh nhíu mày một chút, ngậm miệng không nói. Hắn là suy nghĩ ngày mai đi, sau đó qua hai ngày vừa lúc là sinh nhật Thường Mạn Tinh, hai người bọn họ có thể ở trên đảo chơi.

Thường Mạn Tinh thấy thiếu niên biểu tình lạnh lẽo, khẽ lắc đầu bật cười, sờ sờ đầu hắn trấn an, ôn nhu nói: “Ngày sinh nhật mẹ muốn ở Thường gia làm một buổi tiệc nhỏ, mời vài người chú bác trẻ tuổi có quan hệ tốt tới. Thật ra chủ yếu là muốn mời chú Dương, để anh mẹ có thể gặp được chị dâu tương lai, anh ấy cũng không thể cứ cô đơn như vậy mãi được. Anh ấy cứ bận rộn với việc của công ty, cũng không chịu đi xem mắt, cha mẹ và mẹ khuyên lâu như vậy mới mượn được cớ lấy sinh nhật mẹ, nói mời chút bạn bè tới.”

Nói đến chuyện anh trai nhà mình, Thường Mạn Tinh có chút phiền não. Cô đương nhiên không muốn anh trai nhà mình cứ cô đơn hết quãng đời còn lại như vậy, nhưng chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, chủ yếu anh trai phải nguyện ý, kéo nhiều năm vậy rồi, Khâu Ngọc Nhiên mang theo Khâu Ích Thông, đi theo người anh họ kia không biết tới nơi nào, anh trai nhà mình vậy mà còn canh cánh trong lòng.

Thường Mạn Tinh nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên trán chợt lạnh, giương mắt liền thấy Hà Vị Minh thu tay lại, nói. “Sẽ thuận lợi.”

“Đúng.” Thường Mạn Tinh cười cười: “Chỉ ba ngày thôi, sinh nhật qua liền mang con đi chơi, ở trường học chắc con cũng vất vả rồi, về nhà bồi bổ thân thể.”

Bây giờ Hà Vị Minh đã không phải như lúc mới tới Hà gia – bộ dáng gầy yếu như trẻ em, có lẽ mấy năm nay cô bồi bổ thân thể rất khá, Hà Vị Minh bây giờ còn cao hơn cô một chút, hơn nữa ngoại trừ lần sốt cao mấy năm trước, gần đây hắn chưa mắc bệnh gì, có lẽ là do thường xuyên chạy bộ, bơi lội chăng?



Thiếu niên tuổi này lớn lên rất nhanh, cách một đoạn thời gian không thấy là có biến hóa mới, Thường Mạn Tinh trong lòng cảm thán một tiếng, tiếp tục phóng xe trở về Hà gia.

Rất nhanh đã tới sinh nhật Thường Mạn Tinh.

Thường Mạn Tinh, Hà Tiên Dương còn có Hà Vị Minh, đều đi đến Thường gia. Sinh nhật Thường Mạn Tinh mời không quá nhiều người, đều là con cháu bằng hữu của Thường lão gia, vài người là bạn bè thuở nhỏ của Thường Mạn Tinh và Thường Bổn Quân, người cùng một giới với nhau có thể coi là quen biết.

Vì buổi tiệc này chủ yếu là để giật dây chị gái nhà Dương gia và anh trai nhà mình, Thường Mạn Tinh bồi chuyện riêng với chị gái Dương gia đó, còn kéo anh trai mình đến nói chuyện cùng, chờ đến khi thấy họ đứng chung một chỗ, Thường Mạn Tinh liền lấy cớ rời đi, đi hàn huyên với các vị khách khác ở trong buổi tiệc.

Làm nhân vật chính, tối nay Thường Mạn Tinh tương đối bận rộn, thế là Hà Tiên Dương tự mình tìm đến bắt chuyện với vài vị phu nhân và quý ông. Những vị này đều là những người tài giỏi thành công mở ra công ty, Hà Tiên Dương đã sớm muốn tìm người hợp tác, bây giờ vừa lúc là cơ hội tốt, hắn tất nhiên phải nắm chắc cơ hội này.

Mà Hà Vị Minh, lại một mình lẳng lặng ngồi trên ghế, cầm một ly champagne nhưng không uống, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ ngẫu nhiên ánh mắt sẽ dừng lại ở trên người Thường Mạn Tinh, nhìn ý cười ưu nhã trên mặt cô khi nói chuyện cùng những người khác, hắn cầm ly rượu uống cạn, ánh mặt ngưng tụ trên đôi môi càng hồng nhuận sau khi uống rượu của cô.

Giữa sân vài người đàn ông sôi nổi đặt ánh mắt lên người Thường Mạn Tinh, không ít người hâm mộ Hà Tiên Dương có thể cưới được vị đại tiểu thư này. Hà Tiên Dương không khỏi lộ ra biểu tình vừa khiêm tốn mà lại vừa kiêu ngạo. Hà Vị Minh nhìn thấy Hà Tiên Dương lộ ra thần sắc khi vật sở hữu của mình được khen thưởng, sắc mặt hắn lập tức trở nên lãnh đạm, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, giơ ly rượu lên uống một ngụm.

Đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống, cùng lúc một bàn tay duỗi ra cầm lấy ly của hắn.

Thanh âm mỉm cười quen thuộc vang lên bên tai: “Mới mười sáu tuổi, uống ít rượu thôi.”

Hà Vị Minh quay đầu, nhìn thấy Thường Mạn Tinh lúc này còn ở giữa đám người không biết khi nào đã đến đây, hình như cô uống hơi nhiều, gương mặt có chút đỏ, khóe mắt ửng hồng, trong mắt hơi nước mờ mịt, nhìn qua uể oải cực kỳ, thời điểm cô giương mắt cười nhìn người khác, nhan sắc bức người.

Hà Vị Minh im lặng một lúc, thấy cô cầm ly rượu của hắn trong tay, mới nói: “Chỉ uống một ngụm.”

Thường Mạn Tinh: “Mới uống một ngụm đã bị mẹ phát hiện?”

Hà Vị Minh: “Đúng.”

Dùng ngón tay búng búng vào ly pha lê, Thường Mạn Tinh cười hỏi: “Rượu ngon không?”

Hà Vị Minh nhìn tay của cô, giống như đang chăm chú nhìn ly rượu trong tay, hờ hững nói: “Rượu …. rất chát.”

Thường Mạn Tinh cười ha ha một tiếng, nâng ly nhấp một ngụm, lắc lắc đầu: “Chờ đến khi con lớn lên sẽ thích hương vị này.”

Thấy cô uống ly rượu mình đã uống qua, mười ngón tay đặt bên cạnh cuộn tròn lại, sau đó hắn ngăn tay Thường Mạn Tinh lại: “Mẹ hôm nay uống nhiều rồi, uống nhiều không tốt cho cơ thể.”

“Được rồi.” Thường Mạn Tinh nghe lời thả ly rượu xuống, trên mặt cười nhẹ nhàng: “Vị Minh trưởng thành rồi, biết lo lắng cho mẹ rồi.”

Thường Mạn Tinh không trộm lười ở đây được lâu, rất nhanh đã bị người gọi đi nói chuyện phiếm, chờ đến lúc đêm khuya tiệc tàn, Thường Mạn Tinh đã say bất tỉnh nhân sự, cô bình thường có uống rượu, nhưng đều là nhấp chút rồi thôi, ít khi uống say như vậy.

Hà Vị Minh đỡ cô về nhà, vừa định đưa cô về phòng, Hà Tiên Dương xuống xe đi tới, tự nhiên vươn tay tiếp nhận Thường Mạn Tinh: “Để ba đỡ Mạn Tinh lên phòng, con về phòng của mình trước đi.”



Nói xong Hà Tiên Dương mặc kệ Hà Vị Minh, dìu Thường Mạn Tinh đang nhắm mắt đi về phía phòng cô.

Hai người vào phòng Thường Mạn Tinh, Hà Vị Minh đứng tại chỗ nhìn cửa phòng kia đóng lại, tay không đột nhiên nắm chặt. Bọn họ là vợ chồng, cho nên bây giờ rất bình thường, Hà Tiên Dương có thể tự nhiên mang người đi như vậy, đi vào phòng của cô, thậm chí … thân mật với cô.

Hà Vị Minh ánh mắt lạnh lẽo, sâu kín nhìn cửa phòng bên kia.

Hà Tiên Dương đỡ Thường Mạn Tinh vào phòng, đặt người trên giường, thấy vạt áo cô hơi rộng lộ ra một mảnh da thịt trắng muốt, nhắm mắt lại lông mi run rẩy, ánh mắt không khỏi nóng lên vài phần. Đây là vợ của hắn, nhưng mấy năm nay lại từ chối thân mật với hắn, Hà Tiên Dương trong lòng nén giận, bây giờ nhìn Thường Mạn Tinh say như vậy, không khỏi có chút ngo ngoe rục rịch.

Giữa vợ chồng, thân mật không phải rất bình thường à? Thường Mạn Tinh không muốn, a, say tới vậy, không muốn thì sao, chẳng lẽ sáng mai tỉnh lại còn có thể tức giận người chồng là hắn vì chuyện này? Mặc dù không biết Thường Mạn Tinh đến cuối cùng là làm sao, nhưng nói không chừng mượn việc này bọn họ còn có thể làm lành.

Hà Tiên Dương nghĩ, đi qua cởϊ áσ sơ mi của Thường Mạn Tinh, một tay còn lại kéo mở cà vạt của mình.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ vang. Hà Tiên Dương dừng một chút, trên mặt hiện ra sự không vui, tùy tiện kéo chăn che khuất cơ thể trắng nõn của Thường Mạn Tinh, đi qua mở cửa.

Hà Vị Minh đứng ở cửa, cầm điện thoại của hắn, nhàn nhạt nói: “Điện thoại của ông.”

“Lúc này gọi điện thoại làm gì, mặc kệ là được.” Hà Tiên Dương cau mày, nhận điện thoại, nhìn thấy dãy số thần sắc giật giật, đi vào phòng mình nhận điện thoại.

Một lát sau, Hà Vị Minh liền thấy hắn vội vàng cầm theo một xấp tài liệu đi ra, lúc đi ngang qua hắn còn nói: “Con lát nữa gọi bảo mẫu đến chiếu cố Mạn Tinh, ba bây giờ ra ngoài có chút việc… Chuyện của công ty, đêm nay không về, nếu Mạn Tinh hỏi thì con nói cho mẹ biết.” Nói xong, Hà Tiên Dương vội vàng đi xuống dưới lầu.

Hà Vị Minh bất động, cũng không gọi bảo mẫu mà đứng trước cửa phòng Thường Mạn Tinh, duỗi tay mở cửa ra, đi vào.

Thường Mạn Tinh nằm trên giường, cô thật sự say, trên mặt phiếm hồng, tóc dài hỗn độn, hình như cảm thấy nóng, chăn trên người bị cô đá ra, lộ ra cúc áo sơ mi bị cởi, làn da tuyết trắng cứ như vậy bị lộ ra ngoài không khí.

Cúc áo là ai cởi, không cần nói cũng biết. Trong nháy mắt sắc mặt Hà Vị Minh cực kỳ khó coi, hắn đừng ở cửa một hồi, cất bước đi đến mép giường.

Hắn cúi người xuống, tay hắn giống như muốn mở vạt áo Thường Mạn Tinh ra, nhưng ở giữa chừng lại dừng lại, hướng lên trên chạm vào mặt cô. Trên mặt cô nóng bức người, Hà Vị Minh nhanh chóng thu tay lại, ngồi xổm nâng chân Thường Mạn Tinh lên.

Cô còn mang giày, chưa cởi.

Hà Vị Minh ngồi xổm cởi giày cao gót ra, đặt giày sang một bên. Thường Mạn Tinh còn mang tất đến bắp đùi, Hà Vị Minh nâng chân cô lên, sau đó chần chờ một chút. Hắn quỳ một gối ở mép giường, giúp cô cởi tất chân. Thường Mạn Tinh mặc váy ôm ngắn, ôm lấy bờ mông cùng hai chân, lại còn mang theo tất chân – một sự quyến rũ chết người với bất kỳ người đàn ông nào. Thời điểm Hà Vị Minh cúi người còn ngửi thấy mùi rượu, hắn chỉ uống một ngụm, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình có chút men say, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.

Hắn đưa tay cẩn thận lột tất chân dán chặt bắp đùi và cặp chân dài kia, lúc tay đυ.ng phải làn da của cô, Hà Vị Minh cảm giác được âm thanh trái tim mình đập rất nhanh. Lấy lại bình tĩnh, hắn để tất chân trong tay qua một bên, sau đó đặt người cô lên trên giường, hít một hơi, rất nhanh đóng lại hàng cúc bị cởi ra.

Giúp Thường Mạn Tinh xử lý tốt ong, Hà Vị Minh đứng bên giường một hồi, sau đó quay người bước ra ngoài.

Tắt đèn, cửa phát ra tiếng vang lạch cạch rất nhỏ, trong phòng chỉ còn lại Thường Mạn Tinh đang say.

Đại khái qua vài phút, trong phòng đang vô cùng an tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng.