“Ui, sáng nay khó khăn lắm mới không cần phải lên lớp, Đông Đông đi đâu vậy?”
“Này, Hà nam thần mà nghe thấy cậu gọi cậu ấy như vậy, cậu chắc chắn sẽ tiêu đời.”
“Thôi đi, tớ thừa dịp lúc cậu ta không có ở đây nên mới dám gọi đó. À đúng rồi, hè này Xuân Xuân định làm gì?”
“Lên trường học bổ túc, năm sau thi tốt nghiệp rồi nên cha tớ quản chặt lắm. Tớ nói này, Hạ Lưu cậu đừng gọi tớ là Xuân Xuân nữa được không?”
“Cậu không gọi tên tớ như vậy thì tớ sẽ không gọi cậu là Xuân Xuân nữa.”
Lương Xuân ngao ngán, đẩy mắt kính, không muốn tiếp tục nói chuyện với tên ngốc cùng phòng, hắn giương mắt nhìn vị khác trong ký túc xá đang chuyên tâm gõ máy tính – Khâu Liên Hải, Lương Xuân liền chuyển đề tài qua người hắn: “Lão Thu, cậu nghỉ hè không phải chỉ có ở nhà chơi game đó chứ?”
Khâu Liên Hải chuyên tâm chơi game, bịt tai không nghe thấy, Lưu Hạ liền cười ha ha hai tiếng: “Game là vợ của Thu Thu, tất nhiên vợ ở đâu thì Thu Thu ở đấy rồi ~.”
Bàn phím vang lên những tiếng lạch cạch, Khâu Liên Hải đột nhiên lên tiếng: “Lại gọi tôi là Thu Thu nữa, tôi sẽ đánh chết cậu.”
Lưu Hạ nhún nhún vai: “Rõ ràng tên chúng ta hợp nhau như vậy, tại sao mọi người lại không cho tớ gọi một cách thân mật chứ.”
Phòng ký túc xá này của họ, một người Lương Xuân, một người Lưu Hạ, một người Khâu Liên Hải, xuân hạ thu đều có, chỉ có Hà Vị Minh nhỏ tuổi nhất, mặc dù tên không có chữ đông, nhưng người ta chính là băng thiên tuyết địa bên trong lạnh lẽo bên ngoài rét buốt, mùa hè mà đứng bên cạnh hắn chỉ cảm thấy lạnh căm căm, biểu cảm thường dùng là lạnh nhạt, cho nên Lưu Hạ ngầm đặt cho Hà Vị Minh một cái tên thân mật là Đông Đông, cùng với mấy người bạn cùng phòng coi như vừa vặn đủ bốn mùa.
Nhưng ngoại trừ Lưu Hạ, ba người cùng phòng hình như đều không thích cái tên thân mật này, đặc biệt là Hà Vị Minh, cho nên Lưu Hạ cũng chỉ có thể tự mình ngầm gọi chơi, trước mặt Hà Vị Minh tuyệt đối không dám nói thành tiếng.
Nói cũng kỳ lạ, phòng ngủ bốn người, Hà Vị Minh nhỏ tuổi nhất, nhưng Lưu Hạ không sợ trời không sợ đất khi nhìn thấy hắn lại trở nên có chút chột dạ thoái chí. Rõ ràng đều là bạn cùng phòng hai năm, Lưu Hạ vẫn không dám lỗ mãng trước mặt hắn. Không chỉ Lưu Hạ, Lương Xuân và Khâu Liên Hải cũng vậy, khi đối mặt với Hà Vị Minh bọn họ luôn có một chút áp lực gò bó.
Nói vậy thôi, ở chung một phòng mấy năm, trên cơ bản đều trở thành anh em thân thiết, kề vai sát cánh cùng nhau đi học, tan học, ăn cơm, chơi game gì đó là chuyện bình thường, nhưng ba người này lại cảm thấy không có khả năng kề vai sát cánh với Hà Vị Minh.
Một là bởi vì tính tình của Hà Vị Minh lãnh lãnh đạm đạm, tuy không khó ở chung nhưng cảm giác thân cận không có mấy, thứ hai là vì người ta là kẻ địch chung của nam sinh, nếu dựa theo cách nói của nữ sinh thì… bọn họ là phàm nhân, không giống nam thần Hà Vị Minh, trời sinh đã có khoảng cách không thể hàn gắn rồi rồi.
Ba người trò chuyện nghỉ hè sẽ làm gì, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thiếu niên cao gầy mang khẩu trang mặc quần áo màu đen đi vào. Ba người trong phòng lập tức im miệng, thấy hắn ăn mặc thế này, Lưu Hạ dựa vào ghế cười hỏi: “Hà nam thần, bây giờ trời cực nóng cậu lại mặc quần áo màu đen kín mít như thế không thấy nóng à, còn mang cả khẩu trang, thế nào, lại bị mấy em gái khóa dưới cản lại tỏ tình?”
Hà Vị Minh kéo khẩu trang ra nhàn nhạt trả lời: “Không có.” Sau đó hắn đi đến chỗ ngăn tủ của mình lấy ba lô thu dọn đồ đạc.
Đồ của hắn đều vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, trên giường hay cái bàn liên quan tới hắn đều tản ra một loại khí chất lãnh đạm, rất khác biệt với đồ dùng trong phòng ngủ của các nam sinh khác.
Trên thực tế, Lưu Hạ thật sự hoài nghi bạn cùng phòng của mình thật sự lãnh đạm, ở cùng ký túc xá hơn hai năm, chưa một lần nhìn thấy hắn ‘hưng phấn’, ngay cả một chút tạp chí hay phim truyền hình mà mọi người ngầm hiểu cái đấy là cái gì, Hà Vị Minh xưa nay cũng không thèm nhìn, em gái có ý với hắn nhiều như vậy mà bấy lâu nay vẫn chưa thấy hắn qua lại với người nào.
Lương Xuân thấy Hà Vị Minh thu dọn đồ đạc, vội hỏi hắn: “Vừa được nghỉ, mọi người đều dự định hai ngày nữa mới về. Mới nãy lớp trưởng còn nói trong nhóm là đêm nay mọi người sẽ tổ chức một buổi tiệc tối, cậu về sớm vậy hả?”
Hà Vị Minh không dừng động tác, ừ một tiếng, lời nói ra nhiều hơn bình thường: “Mới nghe điện thoại, trong nhà gọi về sớm một chút.”
Lưu Hạ cảm thấy thanh âm của Hà nam thần nghe giống như có một chút ôn hòa, hắn bỗng nhiên làm cái biểu cảm tỉnh ngộ, dùng bả vai đυ.ng đυ.ng Lương Xuân bên cạnh, hai người nhìn nhau một cái ngầm hiểu.
Bảo sao nam thần lạnh như băng sương lại đột nhiên trở nên ấm áp như vậy, quả thực mỗi lần nghe điện thoại xong, một tuần ba lần, mỗi lần như vậy tâm tình của Hà Vị Minh đều trở nên tốt lên, giọng nói cũng không còn lạnh lẽo như trước.
Qua lúc lâu, ba người bọn họ hiểu, Hà Vị Minh gọi cho mẹ hắn. Vì Hà Vị Minh trước giờ đều rất độc lập, cha mẹ đều chưa từng đến trường, cho nên ba người cũng chưa từng nhìn thấy cha mẹ của Hà Vị Minh. Nhưng mỗi lần Hà Vị Minh gọi điện thoại, giọng nói phát ra từ phía bên kia vô cùng mềm nhẹ, xem ra mẹ hắn là một người phụ nữ ôn nhu cực kỳ.
Về chuyện Hà Vị Minh là một tên mẫu khống (*), trải qua hai năm quan sát, ba người bạn cùng phòng đều đã đạt tới một nhận thức chung.
(*) Mẫu khống giống muội khống, là người cuồng mẹ =))
Lưu Hạ ngồi ở một bên làm mặt quỷ, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng ồn ào.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy? Đột nhiên lại cãi cọ ầm ĩ.” Lưu Hạ thích hít drama, đứng dậy chạy đến bên cửa sổ nhìn, đột nhiên kích động vẫy vẫy tay với Hà Vị Minh đang thu dọn đồ đạc bên kia: “Này, Hà nam thần mau lại xem, bên dưới có em gái bày hoa muốn tỏ tình này. Tớ cá – em gái này chắc chắn là đến tìm cậu!”
Hắn vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng hét lớn.
“Hà Vị Minh! Em thích anh!”
Lưu Hạ thả tay, huýt sáo: “Nhìn đi, tớ đã nói rồi mà.”
Mặt khác hai người còn lại cũng cảm thấy hứng thú thò hai mắt ra nhìn, chỉ có Hà Vị Minh còn vẫn đứng ở chỗ cũ thu dọn máy tính, mặc kệ tiếng hét bên ngoài rung trời thế nào cũng không thèm nhìn một cái.
“Tớ nói này Hà nam thần, cậu rất không nhân đạo, ánh nắng mặt trời chói chang như thế, người ta đã cố lấy dũng khí tỏ tình với cậu, nhân vật nam chính mà không xuất hiện thì không tốt lắm đâu.” Lưu Hạ nói.
Hà Vị Minh đã thu dọn gần xong, cởϊ áσ ngoài thay thành áo ngắn tay, lộ ra ngực cùng eo bụng cực kỳ săn chắc, tràn ngập hơi thở hòa trộn giữa thiếu niên bồng bột và thanh niên mới lớn, ngây ngô lại mang theo một chút gợi cảm.
“Không cần để ý cô ta, vài phút nữa sẽ có Chủ Nhiệm Giáo Dục tới mang cô ta đi thôi.” Hà Vị Minh nhàn nhạt nói.
Lương Xuân thở dài một hơi, trìu mến nhìn cô gái phía dưới thật lâu: “Em gái này chuẩn bị phải nghe mắng rồi.” Lưu Hạ lay lay vai hắn, giọng nói cực kỳ tiếc hận: “Đúng đó, loại sinh vật đáng yêu như con gái, sao có thể để các em ấy thương tâm chứ! Hà lão tứ cậu không thể hiểu được thương hương tiếc ngọc là gì, quá đáng giận!”
Khâu Liên Hải vẫn không nói chuyện đột nhiên chỉ chỉ dưới lầu, nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Chiếc xe kia nổi thật, màu đỏ dưới ánh mặt trời giống như chuẩn bị bốc cháy đến nơi.”
Khâu Liên Hải đối với con gái không có chút hứng thú nào. Thứ hấp dẫn ánh mắt hắn nhất không phải cô gái bị một đám người vây quanh… mà là chiếc xe màu đỏ dưới lầu không có một chút khiêm tốn nào kia.
Hà Vị Minh đang duỗi tay lấy ba lô, nghe được những lời của Khâu Liên Hải, bỗng nhiên bước về phía cửa sổ. Cô gái tỏ tình bên dưới nhanh mắt thấy hắn xuất hiện ở cửa sổ, nhanh chóng lớn tiếng hét một câu.
Đáng tiếc Hà Vị Minh lại không nhìn cô gái đó, hắn liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe quen thuộc đang đỗ dưới lầu, không nói hai lời xoay người đeo ba lô trên lưng mở cửa đi xuống, động tác cực kỳ vội vàng.
Lưu Hạ ngơ ngác nhìn bạn cùng phòng rời đi, hỏi: “Sao lại thế? Hà nam thần đột nhiên suy nghĩ chuẩn bị đi xuống lầu nhận lấy tình yêu của em gái kia à?”
“Mắt của cậu có vấn đề rồi, cậu ta rõ ràng là nhìn thấy chiếc xe kia nên mới đi xuống. Cậu không phát hiện vừa rồi đột nhiên đôi mắt của Đông Đông đột nhiên sáng ngời vậy à?”
“Thần thánh phương nào làm Hà nam thần của chúng ta không giữ được bình tĩnh thế kia?”
“Muốn biết? Còn chờ gì nữa, nhanh chạy xuống hít drama đi!”
Ba người như gió chạy xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Hà Vị Minh lướt thẳng qua cô gái đang đứng phía dưới tỏ tình, thẳng tắp đi về phía chiếc xe dừng ven đường.
Người ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống, Hà Vị Minh hơi hơi cong lưng lại gần, ba người Lưu Hạ nhìn thấy biểu tình hòa hoãn trăm năm khó gặp trên mặt Hà Vị Minh, nhịn không được nhỏ giọng kêu lên một tiếng. Sau đó liền thấy từ cửa sổ xe vươn ra một bàn tay, thân mật chọc chọc sườn mặt của Hà Vị Minh.
“Về vấn đề người ngồi trong xe là ai, hình như tớ có một chút suy đoán.”
“Tớ cũng thế.”
“Ngoại trừ mẹ của Hà Vị Minh, ai có thể làm tên mẫu khống này hòa tan như vậy?”
Ba người liếc nhau, Lương Xuân nói: “Chúng ta tốt xấu gì cùng là bạn cùng phòng, có nên đi gặp dì một chút không?”
“Đi thôi, đã đến đây rồi, không lên tiếng thì lại có chút không lễ phép.”
Ba người sột sột soạt soạt nói, đột nhiên nhìn thấy Hà Vị Minh quay đầu nhìn qua, không quá vui vẫy vẫy tay gọi họ lại, sau đó lại cúi đầu nói gì đó với người ngồi trong xe.
Sau đó, cửa xe mở ra, một bàn chân mang giày cao gót màu đỏ, cẳng chân trắng nõn thon dài bước ra. Chờ người nọ bước xuống xe, đứng trước cửa xe hơi mỉm cười với bọn họ, ba người Lưu Hạ đồng thời cứng đờ, trong lòng của bọn họ không khỏi ngọa tào (*) một tiếng.
(*) Ngọa tào: Một câu chửi thề ở Trung Quốc, giống như câu ĐM ở Việt Nam =))
Có khác gì nữ thần đâu trời, mẹ nó đây tuyệt đối không phải mẹ của Hà Vị Minh, là chị cậu ta mới đúng! Nhìn qua cùng lắm mới hai mươi hai, làm sao sinh ra được đứa nhỏ lớn như Hà Vị Minh chứ. Nhớ tới bản thân vừa nãy còn thảo luận có nên đến chào dì một tiếng hay không, sắc mặt của ba người Lưu Hạ đều có chút vi diệu.
“Chào chị, em họ Lưu tên Lưu Hạ, bọn em là bạn cùng phòng với Hà Vị Minh.” Cuối cùng vẫn là Lưu Hạ hoạt bát nhất lấy hết can đảm tiến lên nói một câu như vậy. Lương Xuân cùng Khâu Liên Hai cũng mặt dày theo hắn nói tên của mình.
Thường Mạn Tinh đứng bên cạnh Hà Vị Minh, nhìn ba đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn trước mặt, phụt một tiếng bật cười: “Cô là mẹ của Vị Minh, các con gọi cô là chị không ổn lắm đâu.”
Mẹ … Hà Vị Minh?
Thấy ba thiếu niên đều là vẻ mặt mơ hồ, Thường Mạn Tinh lại bỏ thêm một câu: “Tuy là mẹ nuôi, theo số tuổi mà nói, cô thật sự không sinh ra đứa nhỏ lớn như Vị Minh, nhưng mà, theo bối phận các con phải gọi cô là dì.”
“Làm sao có thể gọi như vậy được chứ, chị gái tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, em mà gọi là dì thì sẽ bị trời phạt đó!” Người bạn của chị em phụ nữ, bạn học Lưu Hạ không chút suy nghĩa buột miệng thốt ra.
Thường Mạn Tinh lại bị hắn chọc cười, cười nói với Hà Vị Minh bên cạnh: “Bạn cùng phòng của con rất thú vị đó.”
Sau đó Lưu Hạ liền thấy lạnh lẽo đằng sau lưng, bạn cùng phòng nhìn mình với ánh mắt giống như gϊếŧ phụ đoạt thê, hàm chứa sát khí. Trời mẹ, năm ngoái hắn không cẩn thận ném tô mì tôm vừa mới pha lên người bạn cùng phòng đang nằm trên giường, làm hắn bừng tỉnh cũng không gặp phải biểu lộ đáng sợ như thế này!
Lưu Hạ giật mình một chút, cười gượng dời đi ánh mắt, ngay lập tức trốn ra đằng sau lưng Lương Xuân: “…” Được rồi, cậu là mẫu khống.
Lúc bọn họ nói chuyện, cô gái tỏ tình bị xem nhẹ, đã bị giáo viên khoan thai tới muộn mang đi. Thời điểm đi ngang qua Hà Vị Minh, cô gái trên tai bấm mười mấy cái khuyên không cam tâm, buồn bực gọi Hà Vị Minh một tiếng, lại bị giáo viên cường thế trấn áp, lúc bị kéo đi còn quay đầu lại hô to.
Trên đường về, Thường Mạn Tinh nói chuyện phiếm với Hà Vị Minh, nói đến cô gái mặt tròn tròn vừa rồi: “Lúc mẹ mới đến, trùng hợp nghe được cô gái nhỏ ở dưới tỏ tình với con, rất có dũng khí, thật sự đáng khen. Mẹ còn chờ xem con sẽ phản ứng thế nào, kết quả con căn bản không để ý tới người ta.”
Hà Vị Minh ngồi ở ghế phụ, nhìn ngón tay xinh đẹp của cô đặt trên tay lái: “Mẹ muốn con yêu sớm?”
Thường Mạn Tinh gõ gõ tay lái, cười liếc hắn một cái: “Mẹ mấy năm nay giống gia trưởng hạn chế con không thể làm cái gì à? Muốn làm gì không muốn làm gì, mẹ biết con tự có chừng mực. Nhưng trong độ tuổi ngây ngô có tình yêu cũng không tốt lắm, rốt cuộc loại chuyện này rất khó để khống chế được, con không giống những đứa nhỏ khác, vẫn luôn hiểu chuyện, mẹ rất yên tâm.”
Hà Vị Minh trầm mặc trong chốc lát, đổi đề tài hỏi: “Mẹ thích kiểu người như Lưu Hạ?”
Thường Mạn Tinh cười: “Những đứa nhỏ hoạt bát rất đáng yêu.”
Hà Vị Minh không nói, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
“Nhưng mà, so ra mẹ lại thích con hơn.” Thường Mạn Tinh ho khan một chút, bỏ thêm một câu.
Hà Vị Minh vẫn không quay đầu, một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cảnh vật bay nhanh ngoài cửa sổ, vuốt ve ngón cái một chút, hắn đột nhiên nói: “Thứ lần trước mẹ nói, con đã làm được rồi.”