Chương 27

Muốn ta mặc y phục cưỡi ngựa, chẳng lẽ còn muốn ta săn bắn sao?

Cung tên không có mắt, lỡ như làm bị thương khuôn mặt xinh đẹp của ta thì phải làm sao? Ta không ngu.

Quả nhiên, Chu Lương Ngư vừa nói xong, Yến đế cũng không tiện trách mắng, chẳng lẽ lại vì chuyện nhỏ này mà tức giận sao? Vậy chẳng phải là khiến ông ta - một bậc đế vương trông rất nhỏ mọn sao?

Nhưng mà Yến đế nhíu mày, tâm trạng lại rất tệ, nếu như đối phương không mặc y phục cưỡi ngựa, vậy thì chuyện ông ta sai Phùng Quý làm phải làm sao bây giờ?

Ánh mắt ông ta vô tình nhìn Khương Như Mạn đang đi theo sau Yến Vân Tranh, đột nhiên nảy ra ý tưởng, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, vốn dĩ trẫm còn muốn xem Lương nhi cưỡi ngựa, thể hiện phong thái, nghe nói Lương nhi vừa mới học cưỡi ngựa, vốn dĩ còn muốn xem Lương nhi so tài với Dự vương bọn họ, như vậy thì thật sự là đáng tiếc."

Chu Lương Ngư "giả vờ" kinh ngạc: "Hóa ra là vậy a... Đáng tiếc, nhưng mà Lương nhi chỉ là học đùa thôi, sao dám so sánh với Dự vương bọn họ. Nhưng mà bây giờ cũng không còn cách nào khác, Hoàng thượng đừng giận Lương nhi..." So tài với Dự vương, Vân vương bọn họ, Hoàng thượng, ngươi đây là嫌 (*) ta chưa đủ mất mặt sao?

(*) 嫌: Chê, ghét.

Yến đế: "Nhưng mà, đã đến đây rồi, không vui vẻ thì cũng không được, đột nhiên trẫm nghĩ ra một ý kiến hay. Như vậy đi, các ngươi chia thành mấy nhóm, hai người một nhóm, cuối cùng xem nhóm nào săn được nhiều con mồi nhất, trẫm... sẽ có thưởng, trọng thưởng. Nhưng mà vì công bằng, người cưỡi ngựa giỏi nhất hãy kết hợp với người cưỡi ngựa kém nhất, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Vân vương, Dự vương, trong số các ngươi, hai người cưỡi ngựa giỏi nhất, các ngươi hãy chọn một người cưỡi ngựa kém nhất trước."

Yến đế vừa dứt lời, Chu Lương Ngư đang cúi đầu, bỗng nhiên sáng mắt, lão già này muốn làm gì? Quả nhiên có âm mưu!

Từ khi Chu Lương Ngư xuất hiện, ánh mắt Yến Vân Tranh liền không rời khỏi hắn, nghe Yến đế nói vậy, không hiểu sao, trong lòng lại vui vẻ, bước lên trước, định lên tiếng, hắn muốn dẫn Chu Lương Ngư đi, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, tay áo đã bị kéo lại.

Yến Vân Tranh sững sờ, quay đầu lại, liền đối diện với Khương Như Mạn mặc bộ váy dài màu tím nhạt, đôi mắt nàng ta long lanh đáng thương: "Vân ca ca... Mạn nhi cũng muốn đi săn bắn cùng Vân ca ca, chẳng phải huynh đã nói muốn dẫn Mạn nhi đi bắt thỏ sao?"

Yến Vân Tranh nghẹn lời, lúc trước khi đến đây, đúng là hắn đã đồng ý, nhưng mà hắn không ngờ tới phụ hoàng lại có chủ ý này, trong lòng hắn biết rõ phụ hoàng muốn làm gì, nếu như là trước kia, phụ hoàng làm như vậy thì cũng thôi đi, nhưng mà từ sau đêm đó trở về từ thuyền hoa, bất kể là ngày hay đêm, trong đầu hắn vẫn luôn hiện lên bóng dáng kia, khiến hắn không thể nào quên được...

Nếu như hắn không dẫn nàng ta đi, chắc chắn sẽ là Dự vương dẫn đi, cho dù Dự vương không thích nữ nhân, hắn cũng không muốn để đối phương có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với nàng ta, nhất là những tin đồn ở kinh thành mấy ngày nay, cho dù đã bị áp chế xuống.

Cũng khiến cho hắn khó chịu...

"Vân ca ca?" Khương Như Mạn đỏ mắt, "Huynh... không cần Mạn nhi nữa sao?"

Yến Vân Tranh vội vàng an ủi, cuối cùng nhìn Chu Lương Ngư, sau đó nhìn Khương Như Mạn đang đáng thương, rốt cuộc vẫn thu hồi bước chân đã bước ra ngoài.

Yến đế vẫn luôn liếc mắt nhìn sang bên này, nhìn thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Vân vương, ngươi muốn chọn ai?"

Yến Vân Tranh cúi đầu, không dám nhìn sang phía Chu Lương Ngư: "Lúc đến đây, nhi thần đã đồng ý dẫn Mạn nhi đi giải khuây, Mạn nhi cưỡi ngựa không giỏi, nhi thần vẫn nên dẫn Mạn nhi đi thì hơn."

Yến đế hài lòng gật đầu: "Hai người các ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm tốt cũng là chuyện bình thường, nếu đã như vậy, trẫm sẽ theo ý ngươi. Đã là Vân vương chọn Mạn nhi, vậy Dự vương, ngươi thì sao? Như vậy đi, Lương nhi vừa mới học cưỡi ngựa, tuy rằng nha đầu này nói cưỡi rất tốt, nhưng mà trẫm vẫn lo lắng, chi bằng Dự vương ngươi..."

Chu Lương Ngư vốn dĩ đang đứng suy nghĩ rốt cuộc Yến đế muốn làm gì, kết quả lại bị gán ghép với tên Triệu Dự Thành kia, khóe miệng giật giật: Không phải chứ? Để ta ở cùng với tên mắc chứng chán ghét nữ nhân này, Hoàng thượng, ngài đây là đang hại ta sao? Hay là đang hại ta sao? Ngài không sợ Dự vương vừa chạm vào ta, chứng chán ghét nữ nhân phát tác, trực tiếp bắn tên về phía ta sao?

Nhưng mà nghĩ đến "hậu chiêu" trước khi đến đây, Chu Lương Ngư vui vẻ, ta đã nói mà, chuyện phản thường chắc chắn có âm mưu!

Quả nhiên để hắn đoán trúng... May mà hắn đã sớm chuẩn bị.

Vì vậy, còn chưa đợi Yến đế nói hết lời, đột nhiên, mặt đất rung chuyển.

Dọa mọi người giật nảy mình, lời Yến đế cũng nghẹn lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía đột nhiên trở nên hỗn loạn kia.

Liền thấy cách đó không xa... một con tuấn mã đang chở một "sinh vật" không rõ hình thù chạy như bay về phía này, con ngựa kia rõ ràng là bị "vật" trên lưng đè nặng, thở hổn hển, bốn chân khó khăn chạy về phía trước, vừa chạy vừa hừ hừ, mỗi lần chạy, mặt đất liền rung chuyển, khiến cho mọi người ngẩn ngơ.

Đợi đến khi "vật" kia run rẩy chạy đến gần, mọi người nhìn thấy Thượng Giai quận chúa mặc bộ y phục cưỡi ngựa như "quần áo bóng": "..." Móa... Sao vị này lại đến đây?

Ngay sau đó, mọi người trơ mắt nhìn "vật" trên lưng ngựa, khi nhìn thấy Lương công chúa, liền hưng phấn vẫy tay, cây roi trong tay như quất vào mắt bọn họ, trời ơi, chói mắt quá, rốt cuộc là ai tìm Thượng Giai quận chúa đến đây?

Cũng thôi đi, Thượng Giai quận chúa có lẽ là vì nhìn thấy Lương công chúa mà kích động, nhún nhảy, "e thẹn" liếc mắt đưa tình, lắc lư trên lưng ngựa: "Công chúa ~~~"

Dạ dày bọn họ cuồn cuộn: "..." Không, chúng ta từ chối!

Kết quả, liền thấy Lương công chúa xinh đẹp như hoa chạy như bay về phía Thượng Giai quận chúa, cảnh tượng kia, vừa xinh đẹp, vừa "kinh dị", mọi người âm thầm nuốt nước miếng: "..." Đừng mà...

Sau đó, một giây tiếp theo, Thượng Giai quận chúa có lẽ là quá kích động, cố gắng đứng dậy, muốn với tay ra, sau đó... con tuấn mã đang thở hổn hển kia rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, bốn chân nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, Thượng Giai quận chúa như một quả bóng lăn xuống, cảnh tượng kia quá đẹp, đẹp đến mức mọi người im lặng ngẩng đầu lên.

Yến đế thì hoàn toàn ngây người: "..." A a a, rốt cuộc là ai tìm "sao chổi" Thượng Giai quận chúa đến đây?!

Yến đế suýt chút nữa thì hộc máu, đây là chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng ông ta không hề sai người gọi Thượng Giai quận chúa đến đây, rốt cuộc là ai đã đưa Thượng Giai quận chúa đến đây?

Nhưng mà chẳng ai trả lời Yến đế, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho chấn động.

Yến Vân Tranh nhìn thấy Thượng Giai quận chúa và Chu Lương Ngư ôm nhau, sắc mặt lập tức đen sì.

Văn võ bá quan thì bị cảnh tượng "chói mắt" này làm cho nghẹn họng, không nói nên lời.

Triệu Dự Thành từ lúc Yến đế lên tiếng, hoặc là từ lúc Yến đế thông báo cho hắn nhất định phải đến đây, hắn đã đoán được Yến đế muốn làm gì, chẳng qua là mấy năm nay vẫn không tin tưởng hắn, hơn nữa gần đây hắn và Lương công chúa liên tục có "vướng mắc", khiến cho Yến đế nảy sinh ý nghĩ, cho rằng Lương công chúa là người đặc biệt đối với hắn, muốn mượn Lương công chúa "ép hắn khuất phục", tiện thể thăm dò.