Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 71: Không nghiêng không lệch

« Chương Trước
Editor: Chôm chôm

Biết rằng cho dù Hoàng thượng

không

sủng hạnh Viên Diệu Diệu cũngkhông

nhất định

sẽ

sủng hạnh các nàng, nhưng dù sao trong lòng vẫnsẽ

lưu lại kỳ vọng, so với việc như bị trực tiếp tuyên án tử hình

thì

cảm giác hoàn toàn

không

giống nhau.

Thái hậu giương mắt nhìn

một

vòng xung quanh,

trên

mặt lộ ra vài phần cười khổ.

Nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu này của các nàng, mơ hồ có thể thấy bóng dáng của chính mình thời trẻ, cũng vì tranh đoạt chút sủng ái của Hoàng thượng mà xé

đi

thể diện, cực kì khó coi.

“Được rồi, ai gia biết nỗi khổ trong lòng các ngươi,

đi

về điều chỉnh chút

đi. Muốn có được thánh tâm

không

phải công phu ngày

một

ngày hai là thành công, nam nhân mà. Đừng mang khuôn mặt khóc tang cho ai gia nhìn, trở về

đi.”

Thái hậu thở dài

một

hơi, giống như

đã

nhìn thấu được bản chất của Hoàng thượng.

nói

rằng nam nhân là loại sinh vật như vậy, trong lòng nàng cũng xúc động. Các phi tần trong điện đều vô cùng ngại ngùng, các nàng mỉm cười vài cái rồi xám xịt mà rời

đi.

Nhưng tam phi lại đưa nhau ánh mắt, đều

không

rời

đi

trước. Lương phi vẫn ở lại, coi như đó là vũ khí cuối cùng của các nàng.

“cô

cô.”

Sau khi đám người rời

đi, Lương phi lập tức đổi lại xưng hô thân thiết,trên

mặt lộ ra vài phần uỷ khuất. Đối với loại chuyện này, nàng

thật

sựđặc biệt uỷ khuất.

Hoàng thượng dựa vào đâu mà chỉ sủng ái

một

mình Miêu tần, tất cả đều là những nữ nhân xinh đẹp, vì sao Viên Diệu Diệu lại có thể độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng.

“Ngươi đừng gọi ai gia như vậy, ai gia biết ngươi muốn

nói

gì, lúc ngươi mới vào cung, ai gia

đã

nói

cho ngươi, con đường này tuyệtkhông

dễ dàng, trong cung nhiều ngừoi như vậy, muốn được Hoàng thượng độc sủng còn khó hơn lên trời, ai biết ông trời có muốn cho ngươi vận khí đó hay

không.”

Người ngoài

đi

rồi, ngữ khí của Thái hậu cũng trở nên

không

quá tốt.

Nàng đối với Lương phi có đầy bụng ý kiến, lúc tân đế mới đăng cơ, Thái hậu cũng

đã

đóng cửa từ chối tiếp khách.

Nàng

nói

rằng quá nhớ tiên đế,

không

muốn gặp bất kể ai,

trên

thực tế là buông tay hoàn toàn với quyền lợi ở hậu cung. Vốn Tiêu thái phi có thể ở hậu cung đoạt lấy quyền quản lý, Thái hậu

đã

mặc kệ chuyện này, vậy mẹ đẻ của Hoàng thượng là nàng liền có quyền cao

trên

tất cả.

Nhưng cố tình Tiêu Thái phi cũng

không

hứng thú với việc quản lý hậu cung, nàng chỉ để ý danh hào, đáng tiếc vì vẫn còn Thái hậu

trên

đời nên nàng chỉ có thể nhân xưng làm thái phi, chứ

không

phải Thái hậu.

Tiêu Thái phi vì tức giận nên

đi

rồi, hậu cung lập tức trở thành thiên hạ của các phi tần.

một

năm trước kì tuyển tú, Thái hậu

đã

biểu đạt

không

muốn người nhà mẹ đẻ tiến cung, nhưng huynh trưởng nàng lại cố tình đưa nữ nhi tiến cung.

Lúc ấy

không

ít triều thần đều nhìn được, hậu cung vô chủ, hơn nữa Hoàng thượng hình như cũng

không

có hứng thú với ai, nữ nhi nhà mình mọi điều đều tốt, cái gì cũng biết, tiến cung có thể

một

bước lên trời.

Hiển nhiên số triều thần nghĩ như vậy

không

ít, tình cảnh tuyển tú năm đó có thể thấy được, vô số quý nữ dũng mãnh của các quý tộc tiến vào.

Hoàng thượng sủng hạnh các nàng, phía sau lại có hậu phương hùng mạnh chống đỡ, đương nhiên là lên thẳng mây xanh.

Bò lên như thế, nhưng tới vị trí nhất phẩm phi này là dừng lại,

không

ít quý nữ đều chỉ bò đến đây, muốn hướng lên

trên

nữa nhưng Hoàng thượng

không

chịu nhả.

Rất nhanh, Hiền Lương Thục Đức bị chiếm mất hai vị trí. Lúc ấy Lương phi vẫn là phân vị cao nhất, nàng luôn tràn đầy tự đắc, cho rằng vị trí Hoàng hậu kia sớm muộn cũng thuộc về nàng.

Nhưng biến cố trong kế hoạch đến cũng nhanh, Viên Diệu Diệu vào cung, đoạt

đi

hết thay vinh quang của các nàng.

Hoàng thượng

không

hiểu Ngôi cửu ngũ coi trọng nàng ở điểm nào, bỗng nhiên nhìn vừa mắt,

không

ngừng thăng phân vị, hơn nữa còn luôn sủng hạnh.

Có người ngẫu nhiên thấy hình ảnh lúc bọn họ ở cùng nhau, cũng có thể thấy rất khác so với mọi người, mang đến cảm giác

không

kẻ thứ ba nào có thể xen vào được.

Rất nhiều người đều nhận ra điểm này, nhưng lúc ấy quan hệ của Thục phi và Lương phi

không

tốt,

không

muốn liên thủ với nhau, mới làm cho phân vị của Viên Diệu Diệu càng ngày càng cao.

Đến tận khi nhận ra rằng, nếu

không

liên thủ, chỉ sợ các nàng đều

sẽthua, sau đó mới tập hợp toàn hậu cung

đi

bức bách Viên Diệu Diệu.

Lúc đó Viên Diệu Diệu vẫn rất nghe lời, sau đó quả nhiên Hoàng thượng

không

còn độc sủng nàng, thế nhưng bên trong hậu cung lại xuất

hiện

thế lực thứ ba, Viên Diệu Diệu thành công bò lên vị trí Hoàng Quý phi, hơn nữa còn bồi dưỡng ra thế lực của chính mình.

Trong bốn vị trí Hiền Lương Thục Đức, giành lấy vị trí Hiền phi cho người dưới trướng mình.

Đến đây

thì

vị trí của nàng

đã

không

thể lay chuyển, nhưng Viên Diệu Diệu đột nhiên chết

không



ràng,

đã

đủ làm mấy người các nàng cười vui vài ngày.

Thận trọng từng bước, bày mưu tính kế

thì

sao, sau khi chết

đi

khôngphải là giỏ tre múc nước công dã tràng hay sao, lại còn bị chê cười.

“cô

mẫu,

hiện

giờ tên

đã

lên dây

không

thể

không

bắn, ta biết sai rồi. Lúc trước nếu

không

vào cung, có thể gat cho công tử thế gia làm chính thê,

sẽ

không

rơi vào kết cục này, nhưng ta

không

cam tâm, ngài là nữ nhân tôn quý nhất

trên

đời này, hẳn

sẽ

hiểu được tâm trạng của cháu

gái, nếu

đã

vào cung, cách vị trí kia chỉ có

một

chút,

nóikhông

chừng cố cắn môi

một

chút là tới rồi!”

trên

mặt nàng ta mang theo vài phần đáng thương, cứ vậy mà nhìn Thái hậu, trong giọng

nói

đều là ý vị làm nũng.

Các nàng là nhóm quý nữ xuất thân cao quý, từ

nhỏ

đã

được nuôi dưỡng cẩn thận, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất.

Vô số kẻ hầu hạ bên người nịnh bợ, nên căn bản

sẽ

không

để ý đến người khác, luôn cho rằng mình là lợi hại nhất, kết quả sau khi vào hậu cung mới thấy cả thế giới dường như thay đổi. Hoàng thượng sủng ái ai, ai là người được người khác vây quanh, cho dù là phân vị rất cao, nhưng

một

khi bị Hoàng thượng ghét bỏ,

sẽ

không

chịu nổi

một

ngày. Chỉ sợ Hoàng thượng ngày nào đó ghét bỏ mình, để mình lưu lạc hoặc bị đầy đến lãnh cung.

Thái hậu quay đầu nhìn Lương phi,

hiện

giờ Lương phi so với Miêu tầnthì

lớn tuổi hơn, nhưng vì chưa sinh con, nên khuôn mặt vẫn còn tươi trẻ.

Phong thái yểu điệu, đáng tiếc trong hậu cung những nữ tử như vậy quá nhiều, Hoàng thượng

sẽ

không

vì thế mà nhìn nàng bằng con mắt khác, ngược lại

thì

không

thích chính là

không

thích, chuyện này

khôngthể ép buộc được.

“Ngươi trở về

đi, ai gia

đã

từng

nói



không

giúp được ngươi. Chuyện hậu cung ai gia

sẽ

không

nhúng tay vào. Hơn nữa, Hoàng thượng cũngkhông

cho phép ai gia nhúng tay.”

“cô

cô!” Lương phi kinh hô

một

tiếng,

trên

mặt nàng tràn đầy khϊếp sợ, trong giọng

nói

cũng tràn ngập tủi thân.

Nàng trước nay

không

hề nghĩ tới, Thái hậu có thể từ bỏ nàng nhanh như vậy, căn bản

không

giữ lại đường sống cho nàng.

“Ai gia biết ngươi cảm thấy thiệt thòi tủi thân nhưng với thân phận là người từng trải, ai gia khuyên ngươi đừng tranh đoạt nữa. Vị trí của ngươi

không

thấp, chờ sau này Miêu tần sinh con, có lẽ ngươi

sẽ

được mang Tam hoàng tử về bên cạnh nuôi dưỡng, về sau dựa vào Tam hoàng tử để an hưởng tuổi già. Ngươi cứ chờ đợi,

sẽ

luôn có hi vọng để xoay ngừoi, nhưng nếu ngươi tuỳ tiện ra tay, chạm đến điểm mấu chốt của Hoàng thượng, chỉ sợ

sẽ

không

có kết quả tốt.

Thái hậu mềm giọng khuyên giải, nhưng cũng

không

có tác dụng lớn gì, ngược lại Lương phi vẫn mang bộ dạng đau lòng muốn chết.



cháu tan rã trong

không

vui, Lương phi xoay người rời

đi, bộ dạng thở phì phì, giống như

không

hề để Thái hậu vào trong lòng.

“Thái hậu, phía Lương phi ngài có khuyên được

không?”

Chờ khi Lương phi hoàn toàn rời

đi, Thiến Nhi mới tiến lên mấy bước,nhẹ

giọng dò hỏi.

Thái hậu phất tay, biểu tình

trên

mặt

không

có biến hoá gì.

“Con bé trông cậy vào

không

thượng (không

thượng là sao t

khônghiểu?

(), tuy rằng lớn hơn Miêu tần vài tuổi, nhưng các nàng đều tự xưng bản thân là quý nữ cao quý.

một

đám

nói

thì

như rồng leo, làm như mèo mửa, rất dễ gặp chuyện

không

hay.”

“Vừa rồi giằng co với Miêu tần,

đã

có thể nhìn ra vài điều, tất cả đềukhông

phải đối thủ của nàng. Lương phi nếu

thật

trầm ổn

thì

khôngnên nhập hội cùng mấy ngừoi kia, nhưng nàng ta

không

những

khôngtránh

đi, lại còn đứng dậy

đi

đầu, nàng ta làm vậy chỉ càng đẩy Hoàng thượng

đi

xa hơn.”

Thái hậu dựa vào ghế,

trên

mặt lộ ra thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên là vì trải qua

một

phen lăn lộn vừa rồi, nên có chút khó chịu.

Thiến Nhi rất có mắt nhìn mà

đi

đến, duỗi tay

nhẹ

nhàng đấm bóp vai Thái hậu.

“Lương phi nương nương dù sao cũng là cháu ruột của ngài, ngài từ từ dạy bảo.”

Thái hậu vẫy tay: “Ai gia

không

nghĩ

sẽ

dạy,

hiện

giờ cũng

không

có nhiều thời gian, trong cung sắp

không

yên ổn. Lương phi dù được đỡ cũng

không

biết đứng dậy, trong lòng nàng chỉ có Hoàng thượng,không

còn chỗ để nghĩ đến chuyện khác.”

Lời này của Thái hậu hiển nhiên là có ý

nói

Lương phi

không

còn cứu vãn được đường sống, Thiến Nhi do dự

một

chút, cuối cùng vẫn tiến lên thấp giọng

nói

một

câu.

“Vậy Thái hậu cảm thấy Miêu tần thế nào?”

Thái hậu tạm dừng chốc lát, nheo đôi mắt như tự hỏi.

“Trước mắt nhìn thấy có vẻ là có đầu óc, cũng trầm ổn, có thể thử

mộtchút.”

***

Viên Diệu Diệu cùng Hoàng thượng về Long Càn cung, cả hai đều là bộ dạng tươi cười đầy mặt.

“Hoàng thượng sao lại

đi

nhanh như vậy? Tần thϊếp còn muốn hàn huyên với các nàng vào câu đấy.”

Viên Diệu Diệu chớp mắt, khoé miệng giơ lên, mang theo vài phần đắc ý.

Vệ Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng:

“Sao, còn trách trẫm

đi

sớm, sớm biết vậy trẫm

đã

để ngươi lại đó, cùng các nàng trò chuyện thêm mấy lời, hay bây giờ ngươi quay lại đó chắc vẫn còn kịp.”

Viên Diệu Diệu lập tức giơ tay xin tha thứ: “Là tần thϊếp

nói

đùa, các nàng sao có thể quan trọng bằng Hoàng thượng.

hiện

giờ quan trọng nhất là hầu hạ ngài.”

Tâm tình của hai người tất nhiên đều rất tốt, còn có thể cùng nó chuyện phiếm.

Bọn Lý Đức

đi

sai hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau mấy phần

không

tự nhiên.

Nhìn xem, hai vị chủ tử này, mỗi ngày cười

nói

ầm ĩ còn chưa đủ, ngẫu nhiên phát tình còn muốn kéo nhau lăn giường.

thật

sự

là bọn họ chịu đủ rồi. Loại mùi vị

yêu

đương này,

một

giây thôi cũng làm bọn họ tan vỡ.

Kết quả sau khi hai người tiến vào nội điện lại còn đuổi hết ngừoi ra ngoài, chỉ để lại

một

mình Lý Đức.

Xem bộ dạng chắc là muốn bàn chính

sự, Lý Đức ho

nhẹ

một

tiếng, cúi đầu nhìn mũi giày, chỉ có hai lỗ tai là dựng đứng lên.

“Ngươi cảm thấy như thế nào? Có phải

đã

đoán ra ngừoi kia là aikhông?”

Hoàng thượng

không

vòng vo mà trực tiếp hỏi ra.

Viên Diệu Diệu cau mày, thần sắc

trên

mặt đầy chần chừ.

“Tần thϊếp cũng

không

rõ, lúc nàng

nói

chuyện

không

hề nghiêng lệch, tần thϊếp nhất thời

không

đoán ra được. Nhưng có khả năng rất nhanh nàng

sẽ

không

giấu giếm được nữa.”
« Chương Trước