Editor: Chôm chôm
Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Lý Đức cảm thấy
một
trận thoải mái, Miêu tần nương nương đặt cho Hoàng thượng nick name
thật
hay.
Ngầm có ý gọi hoàng đế cẩu tử, làm cho nô tài như
hắn
gọi lên thấy cả người vui vẻ.
Ngay cả Lý Đức cũng bị đuổi, bọn Tiểu Khang Tử dĩ nhiên càng
khôngthể lộn xộn, miễn cho mặt nóng phải dán mông lạnh.
“Cẩu tử, ngươi
nói
sao ở đâu?” Viên Diệu Diệu đẩy Vệ Cảnh.
Nam nhân đè
trên
người nàng, làm cho nàng có cảm giác sắp
khôngthở nổi, nhưng đối với nữ nhân mà
nói,
sự
lãng mạn này
sẽ
nhớ kỹ cả đời.
Bởi vậy, nàng
không
nhìn thấy sao nên lập tức gấp gáp hỏi.
Vệ Cảnh giơ tay lên
không
trung vẫy vẫy, hiển nhiên là
đang
tưởng tưởng rằng vẫy tay gọi người lại, nhưng
hiện
giờ
hắn
không
còn sức lực, nên nhìn cái tay kia như
đang
múa may, sau đó rơi
trên
mặt đất, ngay cả sức nâng lên cũng
không
có.
“Lý Đức đâu? Lấy mấy ngôi sao xuống cho Miêu tần.”
Vệ Cảnh
nói
như chuyện hiển nhiên,
thật
sự
là say tới mất nhận thức. Đương nhiên đối với câu “cẩu tử” của Viên Diệu Diệu cũng chấp nhận nhanh chóng, cam chịu giống như đó là cái tên thứ hai của
hắn.
Lúc này gan Lý Đức cũng lớn hơn, trợn trắng mắt
không
hề che giấu.
“Sư phụ, Hoàng thượng gọi ngài kìa.” Tiểu Khang Tử
không
nhịn được,trên
mặt lộ vài phần tươi cười, duỗi tay đẩy
nhẹ
Lý Đức.
Lý Đức kêu
một
tiếng a, giơ tay làm bộ muốn đánh
hắn.
“Còn hỏi ngôi sao đâu, Hoàng thượng cho rằng ta là Hậu Nghệ sao, có thể lấy mũi tên bắn cho
hắn?”
Nếu
không
phải còn người ngoài là Thuý Trúc đứng ở đây,
nói
khôngchừng Lý Đức
sẽ
nhổ nước miếng về phía Tiểu Khang Tử.
Thuý Trúc vẫn duy trì tư thế đứng thẳng như cũ,
hiện
giờ trong lòng nàng
đang
tự thôi miên mình, nàng là
một
cái cọc gỗ, nên
không
biết đến những chuyện
đang
diễn ra ở đây.
Nàng chưa từng nghe thấy chủ tử gọi Hoàng thượng là cẩu tử, cũngkhông
nghe được đoạn vui đùa của Hoàng thượng và chủ tử, càngkhông
thấy được Hoàng thượng vô cùng khó khăn mới ngăn được chủ tử, còn đắc ý dào dạt vì chuyện đó.
Ngay cả những chuyện đó đều chưa thấy, nên đương nhiên đoạn đối thoại của Lý Tổng quản và Khang công công nàng cũng
không
nghe thấy.
“Ngôi sao……” Vệ Cảnh nhắc
đi
nhắc lại chữ ngôi sao, sau đó liền nhắm mắt ngủ.
Lý Đức cẩn thận nghe mới thấy
một
loạt tiếng ngáy
nhỏ, thế là
đã
ngủ rồi.
“Cẩu tử, ngôi sao đâu?”
Viên Diệu Diệu lại
không
hề quên, lần nữa lầu bầu hỏi hai câu.
Đương nhiên người
đang
đè lên ngừoi nàng ngủ ngon lành chắc chắnsẽ
không
cho nàng được đáp án.
“Ngươi
đã
không
cho ta ngôi sao mà lại còn ngủ đè nặng ta.
không
để ý tới ngưoi nữa!” Viên Diệu Diệu giống như tức giận, dẩu miệng, thần sắc
trên
mặt
không
vui vẻ.
Lúc
nói
lời này, nàng còn nâng tay lên đẩy người Vệ Cảnh.
Nhưng nam nhân rốt cuộc rất nặng, cộng thêm nàng lại
không
có sức lực, chỉ cảm thấy trước ngực như bị khối đá nặng trĩu đè lên, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Người xuống cho ta!” Nàng cắn chặt khớp hàng, nâng đôi tay lên dùng sức toàn thân đẩy
hắn
ra.
“Ta cũng ngủ.” Viên Diệu Diệu nhắc mãi lời này, xoay người đưa lưng về phía
hắn, liền như vậy nhắm hai mắt lại.
Vệ Cảnh bị đẩy sang
một
bên, nằm ở đó tiếp tục ngủ ngon, lúc bị đẩy ra hình như
hắn
cũng
không
có cảm giác gì.
Ba ngừoi bọn Lý Đức nhìn nhau, cuối cùng Lý Đức nháy mắt với Tiểu Khang Tử.
“Sư phụ, nội lực ngài thâm hậu, ngài hỏi
đi.”
Kết quả,
hắn
vừa
nói
xong, Lý Đức lập tức giơ tay đánh
hắn.
“Có chỗ cho ngươi
nói
nhảm sao, bảo ngươi
đi
thì
ngươi phải
đi!”
Tiểu Khang Tử biết phía Lý Đức
hắn
không
thể cầu xin được, chỉ có thể hướng về phía Thuý Trúc.
Nhưng
không
đợi
hắn
mở miệng,
đã
thấy Thuý Trúc hướng về phía
hắnxua tay,
trên
mặt là thần sắc kinh hồn, giống như
hắn
là hồng thuỷ mãnh thú, mở miệng ra
sẽ
ăn tươi nuốt sống nàng.
Tiểu Khang Tử ho
nhẹ
một
tiếng, kết quả,
hắn
còn chưa làm gì,đã
bị đánh
một
cái lên đầu.
“Đừng lần mần, lập tức
đi
qua
đi. Hoàng thượng mà bị cảm lạnh, ngày mai hỏi chuyện ta
sẽ
nói
do ngươi sai.”
Lý Đức lấy Hoàng thượng ra áp chế
hắn, Tiểu Khang Tử lập tức
đi
qua.
“Hoàng Thượng, nương nương,
trên
mặt đất lạnh, lên
trên
giường ngủ được
không?”
Trả lời
hắn
chính là tiếng hít thở, hiển nhiên là hai vị chủ tử đều
đã
ngủ say,
không
ai trả lời vấn đề của
hắn.
“Được rồi, sửa sang lại quần áo của chủ tử, sau đó hai người các ngươi mỗi người đỡ
một
người, ta gọi người vào hầu hạ. Ngàn vạn lần
khôngthể những người bên ngoài nhìn được điều gì
không
nên nhìn, nếukhông…”
Nửa câu sau của Lý Đức còn chưa
nói, Tiểu Khang Tử và Thuý Trúc
đãbiết
hắn
muốn
nói
gì, hai ngừoi lập tức gật đầu, bước nhanh qua, nâng hai vị chủ tử lên.
Vệ Cảnh và Viên Diệu Diệu ngủ rất sâu, lúc trước nằm
trên
mặt đất lăn lộn, quần áo đều bị rối loạn.
Bọn Tiểu Khang Tử nhanh chân làm theo lời Lý Đức, sửa sang lại quần áo cho hai người chỉnh tề. Đợi người bên ngoài tiến vào mới cùng nhau khó khăn đem hai vị chủ tử lên giường, thấy bọn họ ngủ an ổn, Lý Đức mới thở dài
nhẹ
nhõm.
Ban ngày ban mặt
đi
ngủ, cho nên đến nửa đêm hai người bị khát mà tỉnh lại, cùng nhau kêu muốn uống nước.
Uống xong mới mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy ba người Lý Đức đứng xung quanh.
Đầu óc Viên Diệu Diệu choáng váng hồ đồ, Vệ Cảnh cũng
không
tốt hơn so với nàng, nânh tay ấn trán mình, dạ dày cuộn trào mãnh liệt như muốn phun ra.
“Sao nhiều người đứng đây vậy,
đi
ra bớt
đi, để mấy người ở lại là được rồi.”
Cuối cùng Vệ Cảnh cũng tỉnh táo
một
chút,
hắn
nhăn chặt mày, trong giọng
nói
lộ
sự
khó chịu.
“Bẩm Hoàng thượng, nơi này chỉ có nô tài, Tiểu Khang Tử và Thuý Trúc ba ngừoi hầu hạ ạ.”
Lý Đức ho
nhẹ
một
tiếng,
thật
cẩn thận trả lời
một
câu, sợ Hoàng thượng muốn đâm
hắn.
“Vậy sao lại có nhiều bóng người như vậy, a, đau đầu!”
Vệ Cảnh bất mãn mà cau mày,
nhẹ
giọng hô
một
câu.
Nhưng sau đó
hắn
lần nữa xoa đầu, nheo mắt nhìn kĩ, mới phát
hiện
ra người bên cạnh
thật
không
nhiều, sở dĩ thấy nhiều là do
hắn
uống say, nên các bóng người chồng lên nhau.
“Trẫm
đã
ngủ bao lâu?”
hắn
nhìn thoáng qua ánh trăng bên cửa sổ, mày nhăn chặt lại.
Lý Đức đáp lại
một
câu, Vệ Cảnh càng thêm đau đầu, cảm giác sau khi uống say
thật
không
tốt.
Cố tình
hắn
lại
không
thể trách người khác, rượu là
hắn
sai người mang đến, cũng
không
ai bắt
hắn
uống.
Viên Diệu Diệu uống xong hai ngụm trà, cả người lại vô lực nằm xuống.
“Hoàng thượng thứ tội, thần thϊếp
thật
sự
đau đầu vô cùng,
không
thể hầu hạ ngài, ngài tuỳ tiện vậy.”
Nàng
hiện
giờ vô cùng
không
thoải mái, nên lời
nói
“Ngài tuỳ tiện vậy” cũng
đã
nói
ra, giống như hoàn toàn từ bỏ.
thật
ra Vệ Cảnh muốn cùng nàng nằm nghỉ ngơi, nhưng vừa nhớ tới tấu chương chồng chất
trên
bàn ở Long Càn Cung,
hắn
thật
có chút ănkhông
tiêu.
“Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương.”
hắn
thở dài
một
tiếng,
trên
mặt đều là bất mãn.
Hiển nhiên là
không
muốn phê duyệt, nhưng ngày mai còn phải vào triều sớm, tấu chương giống như vĩnh viễn đều
không
phê duyệt hết, mỗi khi
hắn
xem xong
một
chồng,
sẽ
có
một
chồng tiếp theo chờ đợihắn.
Rốt cuộc
thì
lãnh thổ quốc gia rộng lớn, năm hồ bốn biển phát sinh chuyện lớn gì, đều do
hắn
quyết định.
Ba tỉnh sáu bộ cũng chờ
hắn
ra lệnh, hơi lười biếng
một
chút, có khả năng đất nước cũng mất.
thật
ra
hắn
cũng muốn nghĩ để ngày mai, ngày mai lại ngày mai, ngày mai lại làm, đáng tiếc trọng trách
trên
vai nặng ngàn cân,
không
thể lơi lỏng chút nào.
Chỉ hơi thả lỏng
một
chút,
sẽ
cảm thấy mình là tội nhân của thiên hạ.
“Hoàng thượng, hay nô tài sai người
đi
mang tấu chương về đây, ngài có thể nghỉ tạm
một
lát.”
Lý Đức có thể làm đến chức đại tổng quản, tất nhiên là phải đúng lúc vì ngôi cửu ngũ phân ưu.
Tay Vệ Cảnh chống cằm, hiển nhiên
đang
nghiêm túc tự hỏi,
hiện
tại quả
thật
cả người vô lực,
không
muốn động
một
đầu ngón tay.
“không, đỡ trẫm lên,
trên
đường về Long Càn Cung còn có thể hóng gió cho tỉnh táo.”
Cuối cùng,
hắn
vẫn về Long Càn Cung, Lý Đức lập tức quỳ xuống hành đại lễ, khen ngợi tinh thần nghiêm túc vì dân vì nước của ngôi cửu ngũ.
“Hoàng thượng
đi
bình an, tần thϊếp
không
tiễn ngài.”
đang
ngủ đến mơ mơ màng màng, bị Thuý Trúc trộm đẩy tỉnh, Viên Diệu Diệu cắn răng chống đỡ sức lực toàn thân để
nói
ra hai câu này.
“Dựng Miêu tần của các ngươi dậy. Mặc quần áo cho nàng, để nàng theo trẫm
đi
Long Càn Cung.”
Vệ Cảnh đứng dậy, dang tay để các cung nhân hầu hạ mặc quần áo, còn
không
quên duỗi tay chỉ Thuý Trúc, hạ mệnh lệnh.
“Dạ.” Thuý Trúc vui vẻ, lập tức đỡ Viên Diệu Diệu đứng dậy.
Viên Diệu Diệu
đang
ngủ say, kết quả bị Thuý Trúc nâng dậy. “Tần thϊếp cũng phải
đi?” Nàng
thật
thảm, căn bản
không
muốn
đi, nhân lúcnói
lời này lại nằm xuống giường.
Ước gì các cung nhân đều mất hết sức lực,
không
nâng nổi nàng dậy.
Thuý Trúc hướng mắt về hai cung nữ bên cạnh, có bốn cung nữ cùng nhau giữ chặt nàng, nàng muốn phản kháng cũng
không
có cơ hội.
“Đương nhiên phải
đi,
đã
ở bên trẫm lúc uống rượu, vậy lúc phê duyệt tấu chương cũng phải ở bên.”
Vệ Cảnh
nói
rất đúng lý hợp tình.
Viên Diệu Diệu trợn trắng mắt, nàng muốn từ chối, nhưng lại
không
thể từ chối.
Vệ Cẩu Tử căn bản
không
có ý cùng nhau làm gì, mà đơn giản là thấy Viên Diệu Diệu nằm thoải mái ở đó, còn
hắn
lại phải nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nên vô cùng
không
thoải mái.
Cho nên
hắn
nhất thiết phải tìm người chịu cùng, Viên Diệu Diệu đương nhiên
không
tránh khỏi.
“Lúc uống rượu, tần thϊếp có thể cùng người uống, nhưng tấu chương sao có thể cùng nhau phê?”
Nàng
nhẹ
giọng
nói
thầm, giọng
nói
mang theo bất mãn.
Vệ Cảnh văn võ song toàn, thính lực rất tốt, nàng
nói
gì
hắn
cũng ngherõ.
“Tấu chương sao lại
không
thể cùng nhau, trẫm phê duyệt, ngươi đứng nhìn.”
Lúc này Viên Diệu Diệu muốn
nói
thầm cũng
không
được, nàng đành bĩu môi
không
nói
chuyện nữa, nhưng biểu cảm hậm hực
trên
mặt rấtrõ
ràng.
Bất kể thế nào, cuối cùng Viên Diệu Diệu vẫn bị tóm tới, ngồi lên kiệu rồng với ngôi cửu ngũ.
Sau khi bị kéo lên, nàng vẫn là bộ dạng lười biếng, trực tiếp nằm trong ngực Vệ Cảnh, biểu cảm hưởng thụ, nếu để phi tần khác nhìn thấy, chắc lại bị chọc giận đến thất khiếu (bảy lỗ
trên
mặt) bốc khói. Cố tính nàng vẫn là trạng thái bình yên,
nhẹ
nhàng nhắm mắt, như
đang
ngủ.
Có thể được ngồi chung kiệu cùng Hoàng thượng, còn được
hắn
ôm trong ngực, ở trong mắt người khác chính là
sự
việc
không
thể tưởng tượng được.