Chương 59: Thế nào gọi là Vệ Cẩu Tử

Editor: Chôm chôm

Viên Diệu Diệu thấy hôm nay cảm xúc của Hoàng thượng tăng vọt,

đi

theo hỏi, “Chuyện gì làm Hoàng thượng vui vẻ như vậy,

nói

cho tần thϊếp nghe

một

chút.”

Vệ Cảnh ho

nhẹ

một

tiếng, miễn cưỡng thu lại ý cười, thấp giọng

nói: “Lý Đức, ngươinói

cho Miêu tần nghe.”

“Khởi bẩm Miêu tần nương nương, hôm nay

trên

triều, Hoàng thượng bác bỏ

yêu

cầu mưa móc đều dính của các triều thần, hơn nữa còn làm bọn họ sợ tới mức từ saukhông

dám nhắc lại…”

Lý Đức vạn phần cung kính đem

sự

việc

nói

lại

một

lần, lúc nhắc tới sắc mặt

không

tốt của các triều thần, Viên Diệu Diệu trực tiếp cười ra tiếng.

“Đề nghị đó của Hoàng thượng cũng quá tuyệt rồi,

nói

ra làm chư vị triều thần

khôngdám nhiều lời.”

Viên Diệu Diệu giơ ngón tay cái lên với

hắn, biểu tình tán thưởng, ước gì có thể dỗ

hắncàng thêm vui vẻ.

Vệ Cảnh lúc này lại trở nên rụt rè, ho

nhẹ

một

tiếng, miễn cưỡng lôi kéo khoé miệng ra nụ cười, nhưng lại

không

chịu lộ biểu tình thêm

một

chút.

“Hôm nay trẫm muốn cùng Miêu tần ăn mừng

thật

tốt.”

Lời

hắn

vừa

nói

ra, lập tức có cung nhân

đi

chuẩn bị. Ăn mừng

một

chút, chính là phải có rựou có thịt có



nương.



nương

thì

đã

có Miêu tần, cũng

không

tới lượt người khác, bọn họ là người hầu hạ phải chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon, còn phải xem tâm ý của hai vị chủ tử, tránh có món nào

không

tốt, làm Hoàng thượng

không

vui, vậy lại mất nhiều hơn được.

Hoàng thượng vui vẻ, lời

nói

cũng nhiều hơn, cùng Miêu tần ngươi

một

câu ta

một

câu, nếu

không

phải là

trên

bàn

không

có vỏ hạt dưa,

thì

trong mắt người ngoài, giống như là

đang

mở tiệc trà.

Tam hoàng tử cũng được ôm đến,

một

nhà ba người.

Tam hoàng tử non nớt kêu “nga nga nga”, giống như đáp lại lời hai người bọn họ. Nghe thấy tiếng này, Hoàng thượng đều là bộ dạng vui vẻ ra mặt, giống như được ăn kẹo mừng.

Nhìn ngôi cửu ngũ và Miêu tần nương nương thấy Tam hoàng tử ê a học

nói

mà vô cùng vui vẻ, thậm chí còn cười nghiêng ngả, trong lòng Lý Đức

không

khỏi than

nhẹ.

thật



một

đám

không

hiểu

sự

đời,chỉ là mồm miệng

không



nói

ra mấy lời

không

có ý nghĩa, sau đó lại còn

không

ngừng chảy nước miếng. Như vậy người xung quanh ai cũng làm được.

Nhưng mà Hoàng thượng và Miêu tần nương nương lại

không

cười

một

cái, thậm chí lúc bực bội, còn phát giận với bọn họ.

thật

sự

cùng là người nhưng

không

cùng số mệnh, tại sao

hắn

không

phải từ bụng tiên hoàng hậu chui ra chứ?

Rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên, Tam hoàng tử

không

ăn được mấy thứ này nên được bà vυ" ôm xuống.

Viên Diệu Diệu và Vệ Cảnh hứng thú rất cao, ban đầu còn chú ý lễ nghi quy củ, uống tương đối an phận. Nhưng

một

lát sau, hứng thú tăng cao, cả hai người đều đỏ mặt, hiển nhiên

đã

uống hơi nhiều.

“Nào, ái tần, chúng ta uống giao bôi.”

Vệ Cảnh nâng chén rượu, hướng về phía nàng cười, bộ dạng phúc hậu vô hại.

Viên Diệu Diệu chớp mắt, cười càng vui vẻ, lập tức nâng chén, vòng qua cổ tay

hắn, ngửa đầu uống hết ly rượu.

Uống hết ly rượu giao bôi, cả hai bắt đầu cười ha ha.

Tiếng cười này thô thiển làm người

không

nỡ nhìn thẳng. Lý Đức lập tức phất tay cho người lui ra, chỉ

hắn

ở lại, cùng Tiểu Khang tử và Thuý Trúc hầu hạ.

Hai vị chủ tử này khi say, lại dễ hầu hạ. Ngay cả rót rượu cũng

không

cần bọn họ, toàn bộ là hai người tự mình làm.

“Sư phụ, cứ uống như vậy có sao

không? Rượu này trân quý ủ nhiều năm, tác dụng chậm nhưng lớn, uống

đã

có chút

không



ràng, phải làm sao cho phải?”

Vẻ mặt Tiểu Khang tử ưu sầu. Hoàng thượng

đã

nói

phải ăn mừng

thật

tốt

một

phen, vậy rượu và thức ăn chuẩn bị tất nhiên đều ngon.

Vấn đề là Viên Diệu Diệu cũng là bộ dạng có thể uống, hai vị chủ tử đều có chút vui vẻ quá mức, căn bản

không

quan tâm chuyện lúc sau, chỉ muốn uống rượu.

Hai người uống hết ly này đến ly khác, rất nhanh

đã

say khướt.

“Miêu miêu, trẫm

nói

với ngươi vì sao trẫm vui, những thần tử đó mỗi ngày mặc triều phục, giống như bà quản gia mỗi này làm khó trẫm, các loại…”

Vệ Cảnh vươn tay để lên vai Viên Diệu Diệu,

nói

chuyện có chút cà lăm

không

rõ.

Nhưng

không

có câu nào

không

biểu đạt

sự

vui sướиɠ của mình, làm bọn Lý Đức nghe xong đều

không

khỏi thở dài trong lòng.

Từ xưa đến nay, có rất nhiều văn nhân dùng thơ từ ca phú để biểu đạt

sự

khó chịu hay thất bại, nhưng rất ít ngôi cửu ngũ nào viết thứ này.

Rốt cuộc

thì

viết ra

không

phải là thừa nhận mình là

một

vị hoàng đế vô dụng sao?

Chân long thiên tử

thì

vốn phải ở phía

trên

áp đảo mọi người, hoàng uy là thứ

không

ai có thể xúc phạm, nhưng có rất nhiều hoàng đế cũng phải chịu các loại hạn chế.

Đương nhiên mấy lời loại này vào lúc thanh tỉnh, Vệ Cảnh

sẽ

sống chết đều

không

nói, nhưng

hiện

giờ uống say, trước mặt

hắn

là Miêu tần, cho nên lời

nói

ra đều vô cùng lộ liễu.

“Cẩu tử, cùng nhau

nói

chuyện ta cũng rất vui. Ngươi thế mà có thể

nói

ta còn ngọt hơn quả nho…”

Viên Diệu Diệu hi hi ha ha cừoi

nói, nàng cũng nâng tay đặt lên vai Vệ Cảnh, mồm miệng

không



giống hệt Hoàng thượng.

Nàng vừa dứt lời, ngừoi hầu hạ bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh khủng nhìn Viên Diệu Diệu.

Chậm

đã, Miêu tần, cẩu tử là

đang

gọi ai?

Lý Đức và Tiểu Khang tử hai thầy trò vô cùng ăn ý quay đầu lại, đồng thời nhìn về phía Thuý Trúc.

Thuý Trúc liên tục xua tay, biểu tình vô tội,

trên

thực tế sắc mặt nàng có chút trắng bệch,

trên

ngừoi toàn mồ hôi lạnh.

Nàng biết Miêu tần nương nương có thói quen vô cùng thích

nhẹ

giọng

nói

thầm, Thuý Trúc là đại cung nữ hầu hạ bên ngừoi Miêu tần, hơn nữa tai cũng

không

bị ù bị điếc.

Ngược lại thính lực của nàng còn rất tốt, cho nên ngẫu nhiên cũng nghe được hai câu, “cẩu tử” hai từ này thường xuyên xuất

hiện

trong miệng Miêu tần nương nương.

Nhưng những lúc ấy phía trước hai từ này còn có thêm

một

cái họ Vệ.

Toàn xưng: Vệ cẩu tử.

Đương kim Hoàng thượng họ Vệ,

không

cần phải

nói

cũng biết Vệ cẩu tử này trong miệng Viên Diệu Diệu là

nói

ai.

Nhưng vẻ mặt của ba bọn họ là biểu tình kinh sợ, vậy mà hai vị đương

sự

lại là vẻ mặt trấn định, thậm chí vẫn đắm chìm trong

sự

vui mừng khôn xiết.

Bất kể là người

nói

ra Viên Diệu Diệu hay người bị gọi là Vệ Cảnh, đều

không

coi ai ra gì là nâng chén, hiển nhiên hai người họ đều

không

ý thức được xưng hô này có vấn đề gì.

Hai người uống rất cao hứng, chỉ lời

nói

đã

không

đủ để biểu đạt niềm phấn khởi trong lòng, cho nên bọn họ quyết định muốn làm

một

ít hành động.

“Miêu miêu, trẫm lại ôm ngươi xoay

một

vòng nhé?” Vệ Cảnh cầm tay nàng.

Viên Diệu Diệu giơ tay chống cằm, cặp mắt say lờ đờ mê ly, nhưng

trên

mặt lại bộ dàn hưng phấn dị thường.

“Được ạ. Lúc Hoàng thượng ôm tần thϊếp xoay vòng, tần thϊếp cảm thấy rất cao hứng!”

Hai ngừoi

nói

xong, nắm tay đứng lên, mặt đầy hùng tâm tráng chí.

Bọn Lý Đức vội vàng tiến lên, lúc hai vị chủ tử đứng lên, thân thể

không

khống chế được mà lung lay, thế mà còn muốn ôm nhau quay tròn, căn bản là

không

có khả năng.

“Hoàng Thượng, nương nương, sắc trời

không

còn sớm, các ngài có muốn

đi

nghỉ ngơikhông

ạ?

Lý Đức trợn mắt

nói

dối,

trên

mặt vẫn là biểu tình trung thực mười phần.

Thuý Trúc quay đầu ra bên ngoài nhìn mặt trời

trên

cao, trong lòng nghĩ

không

biết phải

nói

gì.

Nhưng Tiểu Khang tử bên cạnh cũng biểu

hiện

chân

thật

như thế. Nàng chỉ có thể thu hồi kinh ngạc, mặt

không

biểu cảm mà đứng đó.

Hoàng thượng vừa hạ triều liền đến chỗ Miêu tần chúc mừng, sau đó uống rượu trò chuyện âu yếm, sao có thể mới

một

hồi mà trời

đã

tối.

Lời này của Lý tổng quản là quang minh chính đại phạm thượng, hơn nữa còn làm đến thuần thục, Khang công công bên cạnh cũng phối hợp vô cùng ăn ý, hiển nhiên loại chuyện này cũng là tập mãi thành quen.

“không

nghỉ ngơi, trẫm muốn okm Miêu Miêu

đi

ngắm sao.”

Vệ Cảnh nghe lời Lý Đức liền hăng hái

nói.

hắn

duỗi tay muốn ôm Viên Diệu Diệu

đi

ra ngoài, Viên Diệu Diệu vừa nghe

đi

ngắm sao lại càng thêm vui vẻ.

“Cẩu tử,

hiện

giờ ngươi

không

ngừng dỗ ngọt ta, còn chủ động mang ta

đi

làm chuyện thú vị. Ta rất vui sướиɠ.”

Đôi tay Viên Diệu Diệu ôm lấy cổ

hắn, Hoàng thượng

hiện

giờ

đã

say, cả người mềm như bông, làm sao còn sức lực ôm nàng.

Đừng

nói

ôm, ngay cả lực kéo nàng đứng lên còn

không

có.

Miêu tần nghĩ muốn ôm cổ

hắn, sau đó mang nửa ngừoi

trên

đè lên người

hắn, để

hắnôm nàng vào ngực.

Đáng tiếc

hiện

tại đúng là bị

hắn

kéo vào l*иg ngực, nhưng hai người đều bị ngã

trênmặt đất.

Nàng đè lên người

hắn, hai người ngã đau hay

không

cũng

không

biết, còn

đang

cười vui vẻ.

Ba người Lý Đức đều sững sờ, trong lòng Thuý Trúc sốt ruột phát hoả, xong đời, Miêu tần nương nương lại

nói

một

câu cẩu tử, lúc này

thật

không

xong.

Rượu đúng là

không

phải thứ tốt, uống say liền

nói

lời mê sảng, đem những điều bình thường giấu ở đáy lòng

nói

ra toàn bộ.

“Ngắm sao mà là chuyện thú vị sao?

không

phải, để trẫm

nói

cho ngươi biết chuyện gì mới thú vị nhé?”

Vệ Cảnh bị nàng đè

trên

mặt đất nhưng hoàn toàn

không

cảm thấy khó chịu, ngược lại cò giơ tay ôm eo nàng.

Nhìn hai người bọn họ

nói

chuyện,

một

vài động tác muốn hưởng thụ, ba người Lý Đức hoàn toàn hết chỗ

nói.

Đây là đem mặt đất thành giường? Muốn nằm đây ngủ

một

giấc?

“Chuyện gì thú vị?”

“Đương nhiên là chuyện ta và ngươi cùng làm, chuyện

trên

giường trong màn.”

Sau khi

nói

xong câu đó, Vệ Cảnh lớn tiếng cười rộ lên, mang theo vài phần đắc ý.

Sau khi

hắn

nói, muốn làm động tác phi thường nam tính là nghiêng người đè lên Viên Diệu Diệu, kết quả là ngày thường làm vô cùng dễ dàng mà

hiện

giờ lại khó khăn vô cùng.

Cả ngừoi

hắn

vô lực, cuối cùng phải đẩy Viên Diệu Diệu ra trước, sau đó mới áp lêntrên

người nàng. Nhưng

trên

mặt

hắn

vẫn là biểu tình đắc ý, so với ngày thường cònrõ

ràng hơn, quả thực là

không

lỡ nhìn.

Mặt Thuý Trúc đỏ bừng, hai thầy trò Lý Đức đều muốn che mặt lại,

không

phải thẹn thùng mà là phát hoảng.

Ngôi cửu ngũ trước mặt mọi người

nói

chuyện cười, hơn nữa còn là chuyện cười thô tục.

Là ai

đã

đánh trái chân long thiên tử, lúc này mà để nhóm ngự sử nhìn thấy, phỏng chừng bọn họ đều

sẽ

đi

tìm dây thừng thắt cổ tự sát.

Rốt cuộc

thì

Hoàng thượng ôm Miêu tần

nói

chuyện cười thô tục

thật

quá mức khó coi, hơn nữa

hắn

còn tự thấy đây là

một

chuyện đáng chê cười, có thể chọc cười tất cả mọi người.

“Hoàng thượng, nàng,

trên

mặt đất rất lạnh, nô tài đỡ hai ngài lên giường nằm?”

Lý Đức định tiến lên hai bước, nào biết

hắn

vừa

nói

xong

đã

thấy Vệ Cảnh khua tay.

“đi

đi

đi, ruồi bọ ở đâu tới, đuổi

đi

đuổi

đi! Lúc trẫm vui vẻ, đừng tới quấy rầy

khôngtrẫm diệt chín tộc nhà ngươi.”

Thần sắc ghét bỏ

trên

mặt ngôi cửu ngũ quá



ràng, Lý Đức lập tức dừng bước chân, xoay ngừoi trở về.

hiện

giờ gọi

hắn

là ruồi bọ, có bản lĩnh

thì

cả đời này đừng muốn

hắn

hầu ạ, Cẩu tử!

Ps: Tức nước vỡ bờ.

))