Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 56: Được như ước nguyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Chôm Chôm

Sau khi tất cả mọi người đều rời

đi, chỉ còn lại hai người Vệ Cảnh và Viên Diệu Diệu.

không

có ánh mắt của người khác nhìn chằm chằm, cả hai người thở dài

nhẹ

nhõmmột

hơi.

thì

ra ngôi cửu ngũ cũng

sẽ

có loại cảm xúc xấu hổ này, dù sao cũng là diễn kịch trước mặt mọi người, hơn nữa là do hai người phối hợp diễn,

thật

có chút xấu hổ.

“Ngươi cúi đầu xuống, đừng nhìn trẫm. Ngươi vừa nhìn trẫm, trẫm liền

không

thể nghĩ ra muốn

nói

cái gì.”

hắn

nhẹ

giọng dặn dò

một

câu.

Viên Diệu Diệu gật đầu,

đi

tìm cái ghế đối diện Hoàng thượng ngồi xuống, ghé vàotrên

bàn giống như muốn nghỉ ngơi.

hiện

tại

đã

không

còn người khác ở đây, nàng cũng

không

cần quỳ nữa, dù sao cũng chỉ là diễn cho người khác xem.

Vệ Cảnh

đang

không

biết

nói

gì,

một

lát sau lập tức lên giọng rống to.

Lý Đức và vài người canh ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong, trong lòng thở dài liên tục.

Mt

không

biết có phải là

đã

bị doạ khóc hay

không.

Nhưng tiếng rống này cũng

không

lâu lắm, bởi vì rất nhanh

đã

không

còn động tĩnh.

Lý Đức và Tiểu Khang tử liếc mắt nhìn nhau, biểu tình

trên

mặt đều mang theo vài phần trêu trọc giống nhau.

Quả nhiên, dù Hoàng thượng có bạo nộ đến như thế nào cũng

không

thể rời khỏi ôn nhu hương. Chỉ cần mt nương nương giở chút thủ đoạn

nhỏ, ngôi cửu ngũ

đã

khôngthể chống đỡ nổi. Đợi tới khi lên giường, còn

không

phải là mt

nói



thì

chính là cái đó, Hoàng thượng hoàn toàn

không

quản được tư tưởng của mình.

Cho nên mới

nói, thổi gió bên gối là đáng sợ nhất.

Vệ Cảnh vốn

không

chuẩn bị ra tay với nàng, chỉ muốn mắng nàng

một

lúc rồi cho nàng ra ngoài, bày ra bộ dạng rằng hai người

đã

cãi nhau

một

trận rùng mình mà thôi.

Sao mà biết được Viên Diệu Diệu lại ngồi đối diện với

hắn, chán chết mà nghịch ngón tay.

Lực chú ý của

hắn

liền bị phân tán, tầm mắt đuổi theo ngón tay nàng.

Viên Diệu Diệu có

một

đôi tay cực kì xinh đẹp, ngón tay thon dài, làn da như ngọc.

hắn

đã

từng nắm qua đôi tay này vô số lần,xúc cảm mượt mà mềm mại, làm

hắn

luôn nhớ

rõ.

Lúc cảm giác ấy ùa vào đáy lòng

hắn, trong lòng

hắn

liền ngứa ngáy, đầu ngón taykhông

tự chủ được mà vân vê.

hắn

rất muốn lần nữa nắm tay nàng, trong lòng nghĩ như vậy,

hắn

cũng

không

khắc chế mình.

Dù sao xung quanh cũng

không

có người, ngoài miệng

thì

hắn

mắng

không

ngừng, nhưng tay cầm tay nàng, cũng

không

ảnh hưởng đến tiếng chửi bậy.

Lúc Viên Diệu Diệu

đang

phát ngốc, bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay truyền đến

mộttrận ấm áp, mới phát

hiện

ra tay mình bị Hoàng thượng bao trùm.

Khớp xương nam nhân



ràng, ngón tay thon dài, hơn nữa rất ấm.

Lúc lòng bàn tay

hắn

chạm vào mu bàn tay nàng, làm cho nàng có cảm giác như bị bỏng.

Bất kể là

đã

bao nhiêu lần dắt tay, hay là mười ngón tay đan vào nhau, Viên Diệu Diệu đều phải thừa nhận, thời điểm ngôi cửu ngũ cầm tay nàng, tim nàng luôn tụa nhiên mà đập nhanh hơn, đây thực

sự



một

trải nghiệm đáng giận.

Đương nhiên, loại cảm xúc này đối với ngôi cửu ngũ, cũng tương đối thần kỳ giống như vậy.

Bắt được tay nàng, giống như nắm được cả thế giới.

Loại trạng thái thoả mãn này, Vệ Cảnh rất ít khi có thể cảm nhận được, cho dù là thời điểm cùng tiên hoàng hậu ở bên nhau, bọn họ cũng rất ít khi dắt tay nhau, có lẽ khi nàng mất

đi,

hắn

mới hiểu



phải quý trọng loại tình cảm này.

Ngôi cửu ngũ cứ như vậy cầm tay nàng, miệng phía

trên

cũng

không

rảnh rỗi, vẫn tiếp tục chửi bới.

Lúc này Viên Diệu Diệu

đã

chán chơi tay của mình, nhưng khi ngôi cửu ngũ đưa tay tới, nàng liền

không

khách khí.

Ngón tay cái của nam nhân đeo chiếc nhẫn ban chỉ màu xanh biếc, nàng chán chết mà xoay vài vòng, ngẫu nhiên còn cầm ngón tay

hắn, thưởng thức, biểu tình

trên

mặt hiếu kì mười phần.

trên

bàn tay Vệ Cảnh có vết chai, hiển nhiên là do nhiều năm cầm đao múa kiếm lưu lại. Nàng nhàm chán mà chọc qua chọc lại, đầu ngón tay mềm mại chạm tới

một

chútmột

chút làm

hắn

có cảm giác phát ngứa, du͙© vọиɠ trong lòng giống như cỏ dại lan tràn, căn bản

không

thể khống chế được.

hắn

đột nhiên cầm tay nàng,

không

cho nàng lộn xộn, Viên Diệu Diệu giãy dụa hai cái nhưng

không

thể thay đổi được gì.

Vệ Cảnh hiển nhiên là

không

muốn buông tay nàng, nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìnhắn.

Vừa đúng lúc Vệ Cảnh cúi đầu xuống, hai ngừoi bốn mắt nhìn nhau,

hắn

cũng thấy được cái trừng mắt trong nháy mắt kia của nàng, tức khắc nheo mắt lại, du͙© vọиɠ trong lòng càng

không

khắc chế được.

Tiếng mắng của

hắn

cứ vậy dừng lại, Viên Diệu Diệu có chút

không

hiểu nguyên nhân, ngẩng đầu nhìn

hắn.

Lại thấy đôi mắt ngôi cửu ngũ nhìn mình chằm chằm

không

chớp mắt, giống như nhìn thế nào cũng

không

đủ.

“Hoàng thượng, ngài mắng xong rồi?” Nàng đè thấy tiếng

nói

hỏi

một

câu.

Ngôi cửu ngũ cứ như vậy

không

nhúc nhích cũng

không

chợp mắt, làm nàng

thậthoảng sợ.

“không, nhưng cũng

không

muốn mắng nữa.”

hắn

đáp lại

một

câu, đứng lên,

một

tay đem nàng kéo lên, trực tiếp bế ngang hướng vào phòng trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »