Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 48: Chân tướng bại lộ (tiếp)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Chôm chôm

“Nhìn dáng vẻ của Tam hoàng tử xem ra rất thích Miêu tần, so với ngươi và Quế ma ma còn nhiều hơn.” Vệ Cảnh cười lạnh

một

tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua Đông Sanh, giọng

nói

dâng cao, làm mọi người trong điện đều có thể nghe

rõ.

Đông Sanh quỳ

trên

mặt đất

không

nói

một

lời, sắc mặt trắng bệch, nàng ta có thể tưởng tượng, vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Tam hoàng tử vẫn luôn khó tính, ghét nhất bị người lạ đυ.ng vào, nên những cung nữ mới được điều đến cũng

không

dám thể

hiện

thái độ trước mặt nàng, tránh chọc giận vị tiểu chủ tử này, đến lúc bé con khóc nháo,

sẽ

khó yên thân.

Nhưng hôm nay, với Viên Diệu Diệu mới chỉ gặp mặt lần thứ hai, lại vẻ mặt ôn hoà như thế, hơn nữa, nàng ấy dỗ dành

một

hồi liền tốt lên.

Lúc Tam hoàng tử tức giận, đến cùngcos bao nhiêu khó dỗ dành, trong lòng Đông Sanh là



nhất. Nhưng

hiện

giờ, Viên Diệu Diệu chỉ ômhắn, vỗ

nhẹ, hát khẽ

thì

đã

tốt rồi.

Lúc trước Đông Sanh ôm Tam hoàng tử, mọi hành động đều thử qua, vẫn

không

thấy

hắn

nể mặt, thậm chí, cho dù nàng có ôm

hắn

lên trời xuống đất, cũng

không

có tác dụng gì.

Đến nỗi thói quen hát ru này, Đông Sanh cũng biết. Tiên hoàng hậu vốn thích ôm Tam hoàng tử hát ru, cho nên Đông Sanh cũng học theo, ôm

hắn

hát khẽ, đáng tiếc vẫn

không

hề có tác dụng như cũ.

“Tam hoàng tử

hiện

giờ, ngoài ăn chính là ngủ, nhưng cứ như vậy, các ngươi cũng

không

chăm sóc tốt, làm cho

một

đứa trẻ vốn khoẻ mạnh, trở nên thân thể gầy yếu, bản lĩnh của hai người các ngươi còn cao hơn trời.”

Vệ Cảnh cười lạnh

một

tiếng, giọng điệu trào phúng thấy

rõ, tiếng

nóicũng ép tới cực trầm thấp.

“Theo trẫm thấy,

không

bằng đem Tam hoàng tử đưa Miêu tần nuôi dưỡng, cho hai người các ngươi được nghỉ ngơi, sao hả?”

Ngay sau đó

hắn

nói

thêm

một

câu, Đông Sanh chấn động, vội xin tha.

“Hoàng thượng, trăm lần

không

thể, Miêu tần chưa từng sinh con, cũng

không

có kinh nghiệm nuôi trẻ

nhỏ, nô tỳ và Quế ma ma lúc trước đúng là có chỗ thất trách, nhưng bọn nô tỳ đều là người được tiên hoàng hậu lựa chọn, đối với Tam hoàng tử đều trung thành tận tâm, xin Hoàng thượng cho bọn nô tỳ được tiếp tục hầu hạ Tam hoàng tử. Đảm bảo

sẽ

không

có lần sau!”

Đông Sanh hiển nhiên là rất sốt ruột, nàng ta trực tiếp quỳ bò tới bên chân Vệ Cảnh, mắt nhìn ốn quần Vệ Cảnh, cuối cùng vẫn

không

dám nâng tay lên lôi kéo vạt áo

hắn

xin tha, chỉ quỳ

trên

mặt đất đau khổ cầu xin.

Lông mày Vệ Cảnh nhắn càng chặt,

trên

mặt là biểu tình vô cùngkhông

kiên nhẫn, thấy Đông Sanh dựa vào gần

hắn

như vậy, cảm giác đè nén trong lòng càng thêm



ràng, trực tiếp nhấc chân đá văng nàng ta ra.

“Ngươi còn muốn có lần sau?

thật

to gan lớn mật, có phải tiên hoàng hậu quá nuông chiều các ngươi?

một

đám đều lấy tình ý của trẫm đối với nàng ra để uy hϊếp trẫm, lúc nàng còn

trên

đời, để ý nhất đến thanh danh,

không

nghĩ tới sau khi nàng mất

đi, lại bị các ngươi lợi dụng. Từ những phi tần có quan hệ tốt với nàng, lại đến mấy cung nhân hầu hạ bên người,

một

đám đều nhắc tới, lợi dụng nàng màkhông

hề thấy chướng ngại tâm lý, người này so với người khác dùng càng trôi chảy,Diệu Diệu nuôi các ngươi có lợi ích gì!”

Vệ Cảnh hiển nhiên

đã

hoàn toàn tức giận,

một

chân

hắn

đá tới, vừa đúng đá trúng ngực Đông Sanh, nàng ta lập tức che ngực ngã xuống đất lăn lộn.

Ngôi cửu ngũ văn võ song toàn, từ

nhỏ

đều học tuyệt học của bậc đế vương, lực đạo kia

không

phải người thường có thể chịu được, làm cho đa cảm thấy ngực đau đớn đè nén, giống như ngày lập tức muốn phunmột

búng máu.

Viên Diệu Diệu bị động tác bất thình lình này của

hắn

doạ sợ, Tam hoàng tử trong ngực như cũng cảm thấy nàng bị kinh hách, tay giật giật, mày nhăn chặt, như lại muốn khóc, nàng lập tức vỗ

nhẹ

sau lưnghắn, dịu dàng dỗ

hắn

vào giấc ngủ.

Cũng may Tam hoàng tử

hiện

giờ ngủ tương đối an ổn, công thêm được nằm trong ngực nàng, cho nên thần thái an tường, ngủ lại rất nhanh.

“Hoàng Thượng, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ tự biết

không

hầu hạ tốt Tam hoàng tử, nhưng ngài

không

thể đem Tam hoàng tử cho miêu tần. Tiên hoàng hậu

yêu

thương Tam hoàng tử như vậy, nô tỳ

không

phải cầu tình vì bản thân, mà là Tam hoàng tử giờ vẫn còn

nhỏ

không

hiểu gì, nếu như có người mang lòng quỷ quyệt tiến đến, chỉ sợ…”

Lúc Đông Sanh

nói

tới đây

thì

dừng lại

một

chút, hiển nhiên

khôngdám

nói

tiếp, tránh chọc Hoàng thượng tức giận hơn.

Nàng ta rốt cuộc vẫn đánh bạo ôm lấy chân Hoàng thượng, cả người run rẩy, trông càng thêm thê thảm.

LHoàng thượng, ngài đừng đem Tam hoàng tử giaá cho người

khôngthể tín nhiệm, nô tỳ đảm bảo, từ nay về sau, Tam hoàng tử

sẽ

hằng đêm đều yên giấc,

không

bao giờ xuất

hiện

sự

việc như hôm nay nữa.”

Đông Sanh ôm chặt lấy chân

hắn, khóc lóc, giống như luyến tiếc Tam hoàng tử, sức lực ôm lấy chân

hắn

như muốn ôm toàn thế giới.

Viên Diệu Diệu đặt Tam hoàng tử lại lên giường, đối với việc mất

đi

cái ôm ấm áp của nàng

hắn

giống như rất bất mãn, miệng phết phết, cung may Viên Diệu Diệu đưa tay vỗ

hắn,

hắn

lại lần nữa ngủ an ổn, lông mày

đang

nhíu chặt cũng dãn ra.

“Đông Sanh, ngươi giống như có địch ý đối với ta, từ lúc bắt đầu gặp mặt trước kia, vẫn luôn ám chỉ với Hoàng thượng, ta là người

khôngthể tin tưởng, tổng cộng ta chỉ gặp qua ngươi vài lần, hơn nữa đều là cùng Hoàng thượng, đến cùng

thì

đã

đắc tội ngươi ở chỗ nào?”

Viên Diệu Diệu chậm rì rì

đi

tới, nàng ngồi chỗ vừa rồi vẫn ngồi, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Đông Sanh ôm chân Vệ Cảnh,

trên

mặt lộ ra nụ cười trào phúng mười phần.

Đông Sanh

không

nói

lời nào, chỉ ngẩng đầu

âm

trầm, nhìn chằm chằm nàng,

sự

bất mãn như muốn trào ra ngoài.

Vệ Cảnh chau mày, lúc nâng chân lên, Đông Sanh theo bản năng càng thêm dùng sức ôm chặt chân

hắn.

Cảm giác phiền muộn dâng tới cực điểm, Vệ Cảnh đạp chân qua, Đông Sanh bị

hắn

đá trực tiếp văng ra ngoài. Lần này ngôi cửu ngũ dùng sức lớn, Đông Sanh

không

thể bò dậy, nằm liệt

trên

mặt đất

không

nhúc nhích.

“Ngươi còn dám đảm bảo? Ngươi muốn lấy gì đảm bảo Tam hoàng tửsẽ

không

bị giống như hôm nay, cứ cách nửa canh giờ lại bắt đầu khóc? Có phải là nửa đêm

sẽ

không

tới làm phiền

hắn

để cho

hắn

cómột

giấc ngủ an ổn?”

Vệ Cảnh hừ lạnh

một

tiếng, lúc

nói

những lời này, thần sắc

trên

mặt vô cùng nghiêm túc.

hắn

vừa

nói

ra, xung quanh lập tức yên lặng, có

không

ít cung nhân

đãnghe ra ý trong lời

nói, đồng loạt ngừng thở,

không

dám

nói

thêm

mộtchữ, tránh cho lần nữa chọc giận Hoàng thượng.

“Nô tỳ, nô tỳ……” Đông Sanh muốn mở miệng

nói

gì đó nhưng căn bản là

nói

không

nên lời.

Toàn thân nàng ta đều là mồ hôi lạnh, ngực đau đớn

không

thôi, bên trong vẫn nặng nề như cũ, trong miệng có chút ngọt, nàng ta miễn cưỡng muốn

nói

ra mấy chữ sau, nhưng rốt cuộc vẫn

không

nhịn được, “oa…”

một

tiếng phun ra

một

búng máu.

Vết máu đỏ tươi lan

trên

mặt đất, khiến tất cả mọi người chấn động, Hoàng thượng lâu rồi

không

phát giận lớn đến thế, hơn nữa còn tự mình động chân làm Đông Sanh bị đá đến mức này.

Mọi người trong điện đều cảm nhận được lửa giận của Hoàng thượng, Viên Diệu Diệu thấy nàng ta hộc máu, sắc mặt trắng bệch, tâm tình nàng nhất thời phức tạp.

Lời

nói

của Hoàng thượng, nàng có thể hiểu

rõ, trong lòng nàng cũng có suy đoán như vậy.

Tam hoàng tử chỉ là

một

đứa trẻ, nếu dỗ ngủ như bình thường, căn bản

không

thể xuất

hiện

tình trạng nửa canh giờ lại thức giấc khóc như thói quen như vậy. Khẳng định là có người cố ý nửa đêm

không

chohắn

ngủ, hơn nữa còn làm liên tục trong thời gian dài, mới có thể làm ra kết quả như vậy.

một

đứa trẻ mà

không

có giấc ngủ ngon

thì

sao có thể có thân thể khoẻ mạnh?

“Ngươi còn muốn xin tha? Đừng

nói

với trẫm, lời trẫm vừa

nói

ngươi nghe

không

hiểu. Ngươi luôn miệng

nói, Tam hoàng tử

không

thích người lạ ôm, chỉ muốn ngươi và Quế ma ma ôm, cung nhân khác trong cung này

không

thể tới gần Tam hoàng tử, ngươi

nói

cho trẫm nghe, thói quen khóc nháo lúc nửa đêm

không

phải do các ngươi gây ra,

thìlà tại ai?”

Vệ Cảnh cười lạnh

một

tiếng,

hắn

đứng ở tại chỗ, lạnh như băng mà nhìn Đông Sanh.

Hốc mắt Đông Sanh đỏ bừng, bên trong toàn là nước mắt, nhưng nước mặt này

không

một

chút nào đả động tim

hắn. Ngôi cửu ngũ vốn

đãkhông

phải người thương hoa tiếc ngọc gì, thêm nữa, trong mắt

hắnĐông Sanh chỉ là

một

nô tỳ, càng

không

thể dâng lên tâm tư gì, cho nên dù Đông Sanh có trực tiếp vứt mị nhãn cho

hắn, cũng chẳng có tác dụng gì.

“Vừa rồi còn

nói

với trẫm kích động như vậy, lên án Miêu tần, nhớ lại tiên hoàng hậu, làm trẫm nhớ lại đoạn thời gian ở cùng tiên hoàng hậu. Sao giờ

một

chữ cũng

không

nói

ra được thế?” Vệ Cảnh chắp tay sau lưng đứng ở đó, trênmặt đều là nụ cười trào phúng.

Đông Sanh

không

còn sức lực để

nói

chuyện, nàng ta chỉ có thể cắn chặt khớp hàm,

không

để bản thân hộc máu lần nữa.

Trong ngực nặng nề

đã

bắt đầu cuồn cuộn, giống như có thứ gì lại muốn tiếp tục trào ra.

“Nàng ta

không

thể

nói, vậy ngươi

nói!” Vệ Cảnh

đi

tới trước mặt Quế ma ma,

một

tay túm bà ta lên, biểu tình

trên

mặt

âm

ngoan.

không

khí trong điện như đình trệ, bởi vì Hoàng thượng phát lửa giận to đến thế, hiển nhiên

không

có biện pháp vãn hồi.

Quế ma ma bị doạ đến nhũn hết tay chân, rồi cũng

không

nói

nổi

mộtchữ, miệng chỉ biết xin tha, nhưng Hoàng thượng căn bản

không

để ý tới.

“Trẫm muốn ngươi

nói

một

chút xem các ngươi làm như thế nào để Tam hoàng tử

không

thể có mộng đẹp, chứ

không

muốn nghe các ngươi xin tha.” Tay

hắn

túm chặt vạt áo của Quế ma ma.

hắn

càng nắm càng chặt, Quế ma ma cảm thấy càng thêm khó thở, mắt bà ta trợn lên, ngự khó chịu, miệng mở lớn như là tuỳ lúc đều có thể bị bóp chết.

Vệ Cảnh

không

dừng tay, ngay cả xin tha Quế ma ma cũng

không

thểnói

được,

hắn

giống như muốn tự tay bóp chết bà ta.

Viên Diệu Diệu ngồi

trên

ghế, chỉ cảm thấy trong lòng

không

thoải mái, Đông Sanh từng là người nàng tín nhiệm nhất, Quế ma ma cũng là nàng tự tay lựa chọn.

Nhưng

hiện

giờ hai người này đều có vấn đề, lại còn

không

phải vấn đề

nhỏ, xuống tay với Tam hoàng tử, đó là việc nàng kiên quyết

khôngchịu đựng được.

“nói.” Vệ Cảnh hơi chút buông lỏng lực đạo, làm Quế ma ma có cơ hội kéo dài hơi tàn.

Môi mỏng của

hắn

khẽ mờ, phun ra chữ này.

Quế ma ma vừa trải qua cảm giác tiếp xúc trực tiếp với Tử thần, giờ phút này vì muốn bảo toàn mạng, tất nhiên đem hết những điều bản thân biết

nói

ra, chỉ sợ Hoàng thượng tức giận

thì

ngay cả cơ hội

nóicũng

không

có.

“Lão nô biết Hoàng thượng gần đây đau sủng Miêu tần, lần trước Miêu tần còn dỗ dành được Tam hoàng tử, liền sợ Hoàng thượng tiếp tục thăng vị cho nàng, tới lúc đến phi vị, Miêu tần

sẽ

có tư cách mang Tam hoàng tử nuôi ở bên người, đến lúc đó Hoàng thượng

sẽ

thành toàn cho nàng.”

Quế ma ma thở hổn hển, bắt đầu

nói

ra, sắc mặt bà ta vô cùng khó coi, nhưng lúc

nói

ra liền mạch

không

đứt.

Viên Diệu Diệu híp mắt lại, thấy dáng vẻ nghẹn lời trong đáy lòng của Quế ma ma, rốt cuộc

hiện

giờ cũng lựa chọn

nói

ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »