Chương 47: Chân tướng bại lộ

Editor: Chôm chôm

Thái y chạy hết lần này đến lần khác,

hiện

giờ

không

cần Hoàng thượng hỏi

hắn

điều gì, toàn thân

hắn

cũng

đã

đầy mồ hôi,

khôngngừng lấy khăn gấm lau chùi sạch

sẽ.

hắn

liên tục kiểm tra Tam hoàng tử, kiểm tra mạch đập, cúi người nghe nhịp tim, những vẫn

không

có tiến triển gì.

Đến tận khi trời gần sáng, mỗi người đợi ở chỗ này hai mắt đều đỏ bừng, trong hốc mắt chứa đầy tơ máu, hiển nhiên là

đã

mệt mỏi đến cực điểm.

Nhưng

không

ai dám oán giận, càng

không

dám nhúc nhích, ngôi cửu ngũ cũng

đã

ở đây đợi

một

đêm, những người khác nào dám nhiều lờimột

câu.

“Thái y, ngươi lăn lộn

một

đêm như vậy, có phát

hiện

ra điều gì

khôngổn

không?” Rốt cuộc Vệ Cảnh

đã

mở miệng.

Thái y tay cầm khăn căng thẳng, thiếu chút nữa là tè ra quần, mồ hôi túa ra như tắm.

“Mỗi lần Tam hoàng tử khóc nhóc đều giống như vô cùng khó chịu, hơn nữa, mỗi lần khóc đều cách nhau

một

thời gian…”

hắn

vừa mở miệng, Vệ Cảnh liền ngẩng đầu liếc

hắn

một

cái, lạnh giọng

nói

tiếp: “Cách nửa canh giờ, trẫm

đã

sai người tính thời gian, cách nửa canh giờ lại khóc

một

lần,

không

sớm

không

muộn, giống như bị ai tạo cho thói quen.”

Thái y lập tức quỳ xuống tỏ lòng trung với Vệ Cảnh: “Hoàng thượng thánh minh, vi thần cũng hoaig nghi có người cố tình làm thế, nên mới có thể làm Tam hoàng tử vốn từ trước luôn ngủ ngon lành, teong

mộtđêm năm lần bảy lượt trong mộng bừng tỉnh.”

Lúc thái y thốt ra lời này, lập tức có

không

ít cung nhân đưa mắt nhìn nhau, nhưng đa số những cung nhân có trách nhiệm hầu hạ Tam hoàng tử đều mặt mày trắng bệch, bộ dạng

không

biết phải làm sao.

Bọn họ biết, Hoàng thượng

đã

nói

ra như vậy,

thì

đến lúc đó, người chịu xử phạt chính là bọn họ, còn việc làm cho Tam hoàng tử như có quy luật bị tỉnh giấc,

không

cần nhiều lời, đều

sẽ

nghi ngờ bọn họ.

Lập tức rất nhiều cung nhân trong điện quỳ xuống, hưng vì Hoàng thượng

không

nói

gì, nên bọn họ cũng

không

thể mở miệng xin tha, miễn cho ngôi cửu ngũ tiện tay kéo đến trách phạt.

“Trẫm

sẽ

không

đưa người khác giải quyết, lập tức ở chỗ này

nói, các ngươi

một

đám muốn thẳng thắng

nói

với trẫm, hay để trẫm phải làm các ngươi

nói? Hai cách này

sẽ

có kết quả

không

giống nhau.”

Vệ Cảnh căn bản

không

buồn nhìn bọn họ, chậm rì rì thốt ra lời như vậy.

Trong điện lâm vào

một

mảnh trầm lặng chết chóc, yên tĩnh đến mứcmột

cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Mấy cung nữ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi,cuối cùng trong đó có

một

cun nữ dập đầu

nóichuyện.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng nô tỳ tuy là được điều đến để hầu hạ bên người Tam hoàng tử, nhưng Quế ma ma và Đông Sanh rất khắt khao,

trên

cơ bản

không

cho chúng nô tỳ tới gần Tam hoàng tử, ngay cả trực đêm cũng

không

cần chúng nô tỳ ở lại. Dù có ngẫu nhiên có thể ở lại, cũng phải đợi ở bên ngoài điện, bên trong dù xảy ra chuyện gì, chúng nô tỳ cũng

không

thể biết được.”

Vệ Cảnh nghe xong lời nàng

nói,

trên

mặt lộ ra nụ cười lạnh.

“Lão nô là ma ma vυ" nuôi của Tam hoàng tử, từ khi

hắn

được sinh rađã

do ta chăm sóc…” Quế ma ma nghe xong mấy lời ấy, lập tức muốnnói

gì đó nhưng chỉ

nói

được

một

nửa,

đã

bị Vệ Cảnh phất tay ngăn lại, hiển nhiên tạm thời

không

muốn nghe bà ta giải thích.

“Ngươi

không

cần

nói

chuyện khác, chỉ cần

nói

xem lời mấy nàng ta có phải

sự

thật

không, ngươi

không

cho các nàng tới gần Tam hoàng tử?”

Quế ma ma do dự

một

chút, cuối cùng gật đầu: “Mấy cung nhân đó đều là người bên ngoài tới, nô tỳ sợ các nàng gây bất lợi cho Tam hoàng tử, huống hồ trong hậu cung chỉ có mình Tam hoàng tử là con nối dõi của ngài…”

Bà ta giống như có rất nhiều điều muốn

nói

với Hoàng thượng, đáng tiếc còn chưa

nói

xong

đã

bị Hoàng thượng đánh gẫy, Vệ Cảnh hiển nhiên

không

muốn nghe ột bà già

nói

lời vô nghĩa.

“Phái người đem Đông Sanh gọi đến đây.” Vệ Cảnh cười lạnh

mộttiếng,

trên

mặt tràn đầy ý cười lạnh lùng.

Lập tức có cung nhân

đi

ra ngoài gọi ngươi, Quế ma ma nghe được muốn

đi

gọi Đông Sanh, trong lòng căng thẳng, nhưng

trên

mặt

khôngbiểu

hiện

ra

một

chút nào.

Giờ phút này Hoàng thượng bắt đầu hỏi chuyện, trong lòng

đã

có đối tượng hoài nghi, cho nên mn

không

cần cố kị mà

không

dám tới gần. Được Vệ Cảnh đồng ý, Viên Diệu Diệu ngồi xuống giường

nhỏ

bên cạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn Tam hoàng tử. Chỉ cần

hắn

biểu

hiệnra

một

chút khó chịu, nàng ngay lập tức vỗ

nhẹ

hắn, làm cho

hắn

lần nữa

đi

vào giấc ngủ an ổn.

Rất nhanh, Đông Sanh

đã

tới, nàng ta

đi

rất chậm, tuy rằng cố duy trì động tác, nhưng dáng

đi

khập khiễng người khác nhìn thấy rất

rõ. Hiển nhiên là trước đó

đã

bị phạt quỳ khá lâu.

Lúc nàng ta

đi

tới,

trên

mặt mang theo vài phần ý cười, như là nỗ lực muốn bản thân nhìn qua

nhẹ

nhàng

một

chút, nhưng vừa ngẩng đầu thấy Viên Diệu Diệu ngồi bên mép giường, sắc mặt tức khắc biến đổi lớn.

Nàng ta ba bước biến thành hai

đi

vào, bộ dạng gấp

không

chịu nổi như muốn vọt tới trước mặt Viên Diệu Diệu, đem nàng đẩy ra,

khôngcho nàng tới gần Tam hoàng tử.

Nhưng nàng còn chưa

đi

được

một

nửa,

đã

có người ngăn cản.

Cung nhân lúc trước hầu hạ Tam hoàng tử đều

đang

quỳ rạp xuống đất, tự nhiên

sẽ

không

có người ngăn cản nàng ta, nhưng cung nhân bên người Hoàng thượng

sẽ

không

cho phép nàng ta

không

có phép tắc như vậy. Bọn họ đều biết,

hiện

giờ Miêu tần là người trong lòng của Hoàng thượng, tất nhiên

sẽ

muốn bảo vệ chu toàn, nếu có sai lầm gì, Hoàng thượng

sẽ

không

tha cho bọn họ.

Huống hồ động tác của Đông Sanh này vốn dĩ

đã

vô cùng khả nghi, người khác còn sợ nàng ta móc

một

con dao từ trong ngực ra hành thích đó.

“Hoàng thượng, Tam hoàng tử

không

thích người lạ tới gần, hơn nữa, trẻ

nhỏ

rất mẫn cảm, Miêu tần là ngừoi xa lạ mà lại đến gần như vậy, chỉ sợ Tam hoàng tử

sẽ

không

ngủ ngon.” Đông Sanh lập tức quỳ rạp xuống đất, nàng ta vốn muốn dùng mấy từ ngữ độc ác để

nói, nhưng nhớ tới vừa rồi mình quỳ lâu như vậy, lại có

sự

nhắc nhở của Tiểu Khang tử, tự nhiên

không

dám lỗ mãng, nhưng lúc

nói

đến tên Viên Diệu Diệu, vẫn

không

hề có chút ý mở miệng lưu tình nào.

Vệ Cảnh cười lạnh

một

tiếng,

hắn

không

nhìn về phía Đông Sanh, mà đem ánh mắt hướng về phía Quế ma ma.

“Quế ma ma, ngươi đem tình huống vừa rồi

nói

cho nàng ta biết, Tam hoàng tử ngủ

không

ngon là do Miêu tần đến quá gần hay là do người hầu hạ chăm sóc thất trách.”

Lời này của Hoàng thượng hỏi ra tương đối nghiêm trọng, trong lòng Đông Sanh lộp bộp

một

chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Quế ma ma. Liền thấy vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng của bà ta, lúc nhìn lại Đông Sanh,

trên

mặt mang theo vài phần đau khổ.

“Vừa rồi, Hoàng thượng và Miêu tần ngồi cùng

một

chỗ, Tam hoàng tử cứ nửa canh giờ lại tỉnh

một

lần, khóc rất to, giống như ngủ

không

an ổn, thái y đến kiểm tra cũng

không

thấy có vấn đề gì.”

Quế ma ma

nói

đại khái

sự

việc, đôi mắt Đông Sanh nhíu lại, dự cảm chẳng lành trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Nàng ta

không

nghic tới, lần này Hoàng thượng tới, lại có thể phá ra chuyện này, thậm chí đến thời gian cũng tra rành mạch.

“Ban đêm Tam hoàng tử ngẫu nhiên có giật mình, từ sau khi tiên hoàng hậu rời

đi, Tam hoàng tử luôn ngủ

không

ngon. Đừng thấy

hắncòn

nhỏ, kỳ

thật

trong lòng đều hiểu, mẹ đẻ của mình

đã

vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Cho nên giấc ngủ luôn

không

tốt, nô tỳ

đã

biết việc này nhưng Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, Tam hoàng tử lạikhông

bị quá nhiêm trọng, cho nên mới

không

bẩm báo ngài,

hiệngiờ…”

Giọng

nói

của Đông Sanh có vẻ như kịch liệt đau lòng, giống như

đangnhớ lại chủ tử vô cùng được sủng ái kia của mình,

trên

mặt đều là bi thương.

Tay Viên Diệu Diệu

đang

vỗ bụng Tam hoàng tử ngừng lại, nàng

nhẹnhàng xoay người nhìn lại.

Đông Sanh còn

đang

tiếp tục khen tiên hoàng hậu tốt đến thế nào, Tam hoàng tử tuổi

nhỏ

mất mẹ khổ sở gian nan ra sao. Nước mắt chảy dài, nhìn qua vô cùng đau lòng, ngay cả Quế ma ma đứng bên cạnh cũng hai mắt đẫm lệ, trông

thật

sự

rất thảm.

Viên Diệu Diệu

không

khỏi cười lạnh, nàng luôn luôn biết Đông Sanh nhanh mồm dẻo miệng biết làm việc,

không

nghĩ tới hôm nay khi trở thành phe đối lập, lại cảm thấy nhanh mồm dẻo miệng này vô cùngkhông

đáng

yêu, còn làm cho người ta phát ghét.

“Nếu tiên hoàng hậu còn ở

trên

đời, biết được con của nàng được chăm sóc đến ngủ cũng

không

ngon, người bên cạnh còn

không

nói

ra được lý do chính đáng gì, chắc nàng

sẽ

thương tâm vạn phần. Người lúc ấy tự mình lựa chọn, giờ làm việc bất lợi, khiến Tam hoàng tử phải chịu nhiều khổ sở,

không

biết nàng

sẽ

đau lòng đến thế nào.”

Viên Diệu Diệu

không

nhìn bọn họ nữa, đưa lưng về phía họ, như cũnhẹ

dỗ dành Tam hoàng tử.

“Miêu tần nương nương đừng

nói

bậy, miễn khiến cho có chuyện hiểu lầm. Tiên hoàng hậu tuy

đã

không

còn tại thế, nhưng chuyện của ngài ấy

không

đến phiên Miêu tần

nói

tới.”

Đông Sanh bệnh cũ tái phát, chỉ cần thấy Viên Diệu Diệu, lý trí

sẽ

tiêu tán

không

còn

một

mảnh, thậm chí trở lên cực kì xúc động, hận

khôngthể lập tức xông lên đẩy Viên Diệu Diệu ra,

không

cho nàng có bất kỳ cơ hội nào chạm vào Tam hoàng tử, tránh cho Tam hoàng tử bị chạm vào thứ ô uế.

Đông Sanh vừa

nói

ra, tiếng khóc của Tam hoàng tử lại lần nữa truyền đến, hiển nhiên là sau nửa canh giờ lại tới.

không

cần ai nhắc nhở, Tam hoàng tử lại khóc nháo loạn lên, Viên Diệu Diệu

không

phản ứng lại Đông Sanh, mà lần nữa dùng tay vỗ

nhẹngực

hắn

dỗ dành, nhưng lại

không

hiệu quả.

Lông mày bé con nhắn đến gắt gao, vẻ mặt

không

vui, giống như ai thiếu nợ

hắn. Hơn nữa là còn rất bực bội, mặt nghẹn đến đỏ bừng,không

biết muốn làm gì.

Thấy con nắm chặt tay, Viên Diệu Diệu vô cùng đau lòng, nàng căn bản

không

thèm quan tâm đa

nói

gì, trực tiếp bế Tam hoàng tử lên, đểhắn

gần sát lại ngực mình, bàn tay đặt sau lưng

hắn

nhẹ

nhàng vỗ về.

“Hoàng Thượng, Tam hoàng tử luôn luôn chỉ cần nô tỳ cùng Quế ma ma dỗ, nô tỳ ——” Đông Sanh hiển nhiên thập phần sốt ruột, nàng vừanói

vừa kéo làn váy muốn đứng lên.

Vệ Cảnh

nhẹ

nhàng quét mắt

một

cái, trong ánh mắt mang theo mười phần cảm giác áp bách: “Quỳ xuống.”

Tuy rằng chỉ đơn giản hai chữ, nhưng giọng

nói

hắn

tràn ngập chânthật

đáng tin, cảm giác áp bách nồng đậm đánh úp lại, làm cho Đông Sanh rùng mình.

Tâm tình muốn vội vàng chạy tới lập tức tan biến, ngược lại chân còn mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

“Ngô hừ ——” Tam hoàng tử vẫn có vẻ thập phần ủy khuất, phiết miệng

anh

anh

mà rầm rì.

Nhưng loại

nhỏ

giọng nức nở này so với gào khóc lúc trước

đã

khá hơn nhiều, Viên Diệu Diệu tiếp tục vỗ

nhẹ

sau lưng

hắn, trong miệng ngâm nga

một

làn điệu

không

biết tên, vô cùng tự nhiên dỗ

hắn

ngủ.

Tiếng nức nở của Tam hoàng tử ngày càng

nhỏ, cuối cùng ghé vào ngực nàng hoàn toàn ngủ,

không

còn tiếng khóc kêu, ngoan ngoãn như mèo con.

Viên Diệu Diệu cảm nhận được ấm áp và mềm mại nơi l*иg ngực,trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, cảm giác tình mẫu tử trở lại, được ôm con của chính mình, giống như có được cả thế giới, cảm giác thoả mãn ấy

không

thứ gì khác có thể sánh bằng.