Chương 44: Gặp lại Đông Sanh

Editor: Chôm chôm

Bợ cao dẫm thấp là chuyện thường tình trong cung, Viên Diệu Diệu cũng

không

đem chuyện này để trong lòng, được phục sủng có chỗ tốt chính là nàng muốn đồ vật gì, đều

sẽ

được mang đến nhanh nhất,không

ai dám chậm trễ.

“Chủ tử, Quản công công tới.”

Thúy trúc tiến vào thông báo, Viên Diệu Diệu nhăn mày lại, người này tới

thật

đúng lúc.

Lúc nàng thấy sủng, vị công công này liền

không

thấy bóng dáng, chờ nàng phục sủng rồi, lập tức tới ngay, lúc trước vì sợ bị liên luỵ, còn giờ chắc là sợ

không

nhận được tin tức trong yếu, cho nên mới nhanh chân chạy tới.

“Mời vào!”

“Tiểu nhân gặp quá Miêu tần nương nương.”

Quản công công vừa vào liền cung kính hành lễ, Viên Diệu Diệu

khôngnói

điều gì, cho mọi người lui ra, chỉ giữ lại Thuý Trúc.

“Miêu Tần nương nương, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo, mong vị này___”

hắn

không

nói

rõ, nhưng ý tứ bên trong là muốn bảo Thuý Trúc ra ngoài.

Viên Diệu Diệu gợi lên khóe môi

nhẹ

nhàng cười, thấp giọng

nói: “Quản công công xin lỗi, thúy trúc là người hầu hạ bên người ta, nàngkhông

ở bên cạnh, trong lòng ta

sẽ

không

yên ổn.”

Quản công công quét mắt

trên

người nàng, giống như cam chịu cáchnói

của nàng,

nhẹ

nhàng gật đầu.

“Đừng trách ta lúc trước

không

đến thăm ngươi, vì lúc trước ta làm sai chút chuyện, bị người bắt được nhược điểm, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.”

“không

trách Quản công công, chỗ của ta lúc trước cũng vắng vẻ mấy ngày, nếu Quản công công tới, ngược lại có vẻ gây chú ý. Ta chỉ

nóinhiều vài câu với Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ, mà các nàng

đã

bị Hoàng thượng mang

đi

hỏi chuyện, còn bị nhốt tại chỗ nào đó mấy ngày, nếu người bị bắt là ngươi, ta sợ

sẽ

bị liên luỵ đến điều gì, ta và ngươi cùng bị mất mạng.”

Viên Diệu Diệu

không

mặn

không

nhạt mà giải thích vài câu, trước sautrên

mặt nàng đều là tươi cười, làm người ta

không

nhìn ra được tâm tư chân chính của nàng.

Quản công công

không

khỏi nhíu mày, vị miêu chủ tử này so với trước kia khác rất nhiều, làm cho

hắn

không

nhìn thấu, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.

“Chuyện lần trước ta

nói, nương nương

đã

tra được gì?”

hắn

đi

thẳng vào chủ đề.

“Hoàng thượng muốn động biên cương, ta chỉ biết

một

câu này, là

hắnvô tình

nói

ra.”

Viên Diệu Diệu tất nhiên chỉ tiết lộ

một

chút này, hơn nữa

nói

thêm câu sau làm cho Quản công công

không

thể mở miệng hỏi thêm gì.

“Nô tài

sẽ

đi

hồi bẩm lại, mong Miêu tần nương nương có thể duy trì như vậy, nếu bên Hoàng thượng có gió thổi cỏ lay, có thể để Diêu tuyển hầu truyền lời cho nô tài. Hết thảy đều phải để nương nương lo lắng.”

Quản công công nghe lời này, liền có vẻ vô cùng sốt ruột,

hắn

vội vàng từ biệt Viên Diệu Diệu, còn dặn dò riêng vài câu, rồi lập tức rời

đi.

hắn

vừa

đi, Viên Diệu Diệu liền nghe được

một

trận hít khí

thật

dài sau lưng, hiển nhiên là khẩn trương vô cùng.

Nàng quay đầu lại

thì

thấy Thuý Trúc

đang

đứng dựa vào ghế, sắc mặt khẩn trương, thậm chí có chút cứng đờ, nếu

không

phải dựa vào ghế chống đỡ, có lẽ nàng

đã

ngã ngồi

trên

mặt đất.

“Ngươi

thật

không

có tiền đồ, rèn luyện lâu như vậy mà

một

chút cũngkhông

bản lĩnh thêm, mỗi lần đều bị doạ thành như vậy,

nói

ra cũngthật

mất mặt.”

Viên Diệu Diệu bị tính tình của nàng làm cho cười nhạo ra tiếng,

thậtlà,

nói

ta

thì

không

nên, nhưng

không

nói

thì

không

được.

“Nồ tỳ nhát gan. Chỉ sợ hỏng chuyện của ngài, cho nên mới luôn cố cắn răng duy trì sắc mặt, hít thở cũng

nhẹ

hơn, chỉ sợ quất rầy suy nghĩ của ngài.”

nói

đến chuyện này, nàng còn cảm thấy tổn thương.

“Nô tỳ

thật

vô dụng, Quản công công kia nhìn chẳng giống người lương thiện, nếu

hắn

làm gì ngài, nô tỳ

sẽ

che chắn cho ngài. Nhưng ngài cũng biết, nô tỳ nhát như chuột, đến lúc đó

không

bảo vệ được ngài, còn làm vướng tay chân.

Thuý Trúc vẫn tự hiểu chính mình, nhắc tới vị Quản công công này, trong đầu nàng

không

khống chế được mà chán ghét, cảm thấy tên đókhông

đơn giản.

Lúc Hoàng thượng và Miêu tần mâu thuẫn, có khả năng chính vì tên Quản công công này.

“Ta còn

không

biết tính tình của ngươi sao, yên tâm

đi, ta giữ ngươi lại là để cảnh cái vị Quản công công này. Lúc ta bị thất sủng,

hắn

biến mất, vừa

không

giúp ta phục sủng, cũng

không

phái người tới an ủi ta, làm việc chung

thì

đôi bên phải cùng có lợi, dù trong tay họ có nhược điểm của ta, cũng

không

thể từ trong tay ta lấy lợi ích mà

không

đáp lại.”

“Ta lưu lại ngươi là để

nói

cho bọn họ, ta

đã

không

còn tín nhiệm bọn họ. Nếu về sau còn xảy ra loại chuyện này, trong điện

sẽ

có thêm

mộtcung nữ hầu hạ.”

Viên Diệu Diệu đạm nhiên giải thích cho nàng, Thuý Trúc nghe mà cái hiểu cái

không

gật đầu, nhưng nàng cũng

không

vì vậy mà thấy

nhẹnhõm, ngược lại vẫn vô cùng khẩn trương.

“Nương nương, nô tỳ hiểu ý ngài, nhưng an toàn của ngài vẫn là vấn đề. Ngài tay chói gà

không

chặt, nô tỳ cũng chỉ hón ngài

một

chút, căn bản là

không

thể bảo vệ ngài. Ngài tìm lấy

một

người võ công cao cường

đi, nếu

không

mỗi ngày nô tỳ đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ vị Quản công công còn chưa làm khó gì, nô tỳ

đã

không

nhịn được muốn tiến lên hô to cứu mạng.

Lúc tr

nói

những lời này, cả người đều mang theo

sự

sợ hãi, hiển nhiên là bị doạ

không

nhẹ.

Viên Diệu Diệu cười khổ nhún vai, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, mới pháthiện

một

tay mồ hôi lạnh,

không

khỏi thấp giọng trấn an.

“Với lá gan này của ngươi, sớm hay muộn cũng bị hù chết. Ta ở chỗ này rất an toàn, Hoàng thượng

sẽ

an bài, ngươi yên tâm

đi, tuyệt đốisẽ

không

chết được.”

Được Viên Diệu Diệu đảm bảo như vậy, Thuý Trúc mới thở phài

nhẹnhõm, cuối cùng mới lộ ra chút tươi cười,

không

nghĩ miên man nữa.

Sau khi Viên Diệu Diệu cùng Hoàng thượng hoà hảo, lại khôi phục lại trạng thái lúc trước, lâu lâu Hoàng thượng

sẽ

chiêu hạnh nàng.

Hậu cung

không

có Hoàng hậu, cho nên

không

cần tuân thủ chuyện mùng

một

và ngày rằm

đi

tẩm điện của Hoàng hậu, nếu

không

phải vì sợ những triều thần thích xen vào chuyện người khác khuyên

hắn

mưa móc đều dính, chỉ sợ

hắn

hàng đêm đều để Viên Diệu Diệu hầu hạ.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, Vệ Cảnh luôn tự xưng mình

khôngháo sắc, nhưng Viên Diệu Diệu làm

hắn

có cảm giác như thứ gì đó mấtđi

lại tìm lại được, có cảm giác quý trọng.

Ở bên nàng vô cùng thoải mái, hài hoà, giống như có thể vứt bỏ mọi phiền não, cho dù phải phê duyệt đống tấu chương như núi,

hắn

cũng cảm thấy vui vẻ.

Cảnh tượng như vậy trước kia cũng từng có, nhưng

hắn

không

dám nghĩ đến vì người kia

đã

chết.

Đêm đó, hai người nằm sóng vai

nói

mấy câu, liền dựa đầu vào nhau chuẩn bị ngủ, lúc

đang

lim dim, lại nghe được

một

trận la hét, giống như có chuyện quan trọng xảy ra.

Viên Diệu Diệu cùng Vệ Cảnh đều là người cảnh giác, hai người đều tỉnh, nhưng Viên Diệu Diệu

không

biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

“Làm sao vậy?” Nàng

nhẹ

giọng hỏi

một

câu.

Vẻ mặt Vệ Cảnh nghiêm lại, trực tiếp khoác áo rời giường: “Tam hoàng tử bị bệnh, ngươi ngủ trước

đi, trẫm

đi

xem

một

chút.”

Viên Diệu Diệu sắc mặt biến đổi, lập tức cũng ngồi dậy muốn

đi

theođi.

“Ngươi ngủ

đi,

hắn

còn ở Bắc Thần cung.”

“Tần thϊếp cũng muốn đến xem, Tam hoàng tử và ta có vài phần nhân duyên, phải nhìn thấy mới yên tâm.” Nàng khó mà

nói

thật

ra,

trênthực tế, giờ phút này nội tâm nàng vô cùng sốt ruột, hận

không

thể trực tiếp bay đến bên người

hắn.

Hai người

một

trước

một

sau

đi

ra, bên ngoài khoác áo choàng, nên ai biết quần áo bên trong còn chưa chỉnh tề.

Đông Sanh đứng bên ngoài, vẻ mặt nôn nóng, hiển nhiên

đã

nói

gì với Tiểu khang tử, nhưng Tiểu khang tử

không

ngừng lắc đầu, hẳn làkhông

cho nàng

đi

vào.

“Hoàng Thượng, Tam hoàng tử ban đêm bỗng nhiên khóc lớn, nô tỳ cùng ma ma đều

không

dỗ được,

đã

đi

mời thái y, nhưng nô tỳ sợ hãi, cho nên liền tới báo với Hoàng Thượng

một

tiếng.”

Đông Sanh nhìn thấy thân ảnh hăn, lập tức nâng cao giọng

nói

thông truyền.

“Tiểu Khang Tử, chuẩn bị kiệu.” Vệ Cảnh thấp giọng dặn dò

một

câu.

Tiểu Khang Tử

không

cùng nàng lý luận, đành phải sai cung nhân

đichuẩn bị kiệu.

Lúc này là thời điểm Lý Đức nghỉ ngơi,

hắn

gác đêm, sao có thể nghĩ gặp phải loại

sự

tình này.

Kỳ

thật, so sánh giao tình của

hắn

và Đông Sanh, hơ nữa

sự

việc lại liên quan đến Tam hoàng tử, thông bẩm Hoàng thượng

một

tiếng cũng là việc theo lý thường. Nhưng Viên Diệu Diệu thấy biểu tình cực kìkhông

tình nguyện của

hắn,

không

khỏi nhíu mày.

“Hoàng Thượng, Tam hoàng tử hôm nay ăn rất khá, vốn dĩ sớm

đingủ,

không

biết chuyện gì xảy ra nửa đêm bỗng nhiên liền bừng tỉnh, sau đó bắt đầu khóc lớn, mặc cho ai đều

không

dỗ được, nô tỳ

khôngcòn biện pháp, mới có thể tới tìm ngài……”

Đông Sanh thấy Vệ Cảnh

đi

tới, liền gấp gáp

nói

với

hắn

biểu

hiện

hôm này của Tam hoàng tử, còn khích lệ

hắn

vài câu, chỉ là

nói

đến đoạn sau có vẻ vô cùng lo lắng.

Viên Diệu Diệu

không

hề

nói

gì, chỉ

đi

theo bên cạnh Vệ Cảnh.

Đông Sanh từ đầu đến cuối chỉ nhìn nàng

một

cái, sau đó

thì

hoàn toàn lơ

đi,

không

biết có phải vì quá nóng ruột hay

không

mà cũngkhông

hành lễ với nàng.

Từ lúc bắt đầu, Viên Diệu Diệu luôn nhìn chằm chằm Đông Sanh quan sát, Đông Sanh giống như

không

có gì thay đổi, cho dù là

đã

đêm khuya, nàng vẫn trang điểm vô cùng thoả đáng, kể cả chi tiết

nhỏcũng vậy.

Đa so với các cung nữ khác

thì

đáng chú ý hơn, cho dù thân phận giảm xuống, cũng chưa bao giờ xem

nhẹ

bản thân.

Các cung nữ đều có quy định cách trang điểm thống nhất, nên nàng ấy ở những chi tiết

nhỏ

sẽ

chăm chút hơn, ví dụ như ở cổ tay áo hơn người khác hai đoá hoa mai, hoặc cây trâm phối hợp tinh xảo hơn

mộtchút.

Cộng thêm nàng lớn lên xinh đẹp, ở cùng với

một

đoàn cung nữ, Viên Diệu Diệu vẫn có thể liếc mắt liền để ý nàng.

“Đông Sanh ——” nàng

nhẹ

giọng hô

một

câu.

Trước mắt vẫn là cung nữ đó, nhưng dường như

đã

thay đổi rất nhiều.

Đông Sanh đối với bất kì ai cũng

sẽ

không

thể

không

lễ phép như vậy, cho dù là đứng trước phi tần mà Hoàng quý phi hận nhất, nếu gặp phải, nàng vẫn có thể

nói

ra lời hay ý đẹp, chưa bao giờ tỏ



ý chống đối như thế.

Bởi vì nàng được Hoàng thượng sủng ái, nên Đông Sanh sợ nàng

sẽkhông

dung tha Tam hoàng tử?

Viên Diệu Diệu

không

nghĩ ra, nhưng với địch ý của Đông Sanh, nàng cảm thấy cả người đều

không

thoải mái.

Giọng

nói

của Đông Sanh dừng lại chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tụcnói

về Tam hoàng tử, căn bản

không

phản ứng với câu

nói

của nàng, giống như

không

hề nghe thấy.

Viên Diệu Diệu mày nhăn lại, long liễn

đã

tới, nàng

không

muốn so đo với nàng ấy, Tam hoàng tử vẫn là quan trọng nhất.

“đi

thôi.” Vệ Cảnh lôi kéo tay nàng lên long liễn, hai người sóng vai mà ngồi

trên

đó, làm đôi mắt Đông Sanh bị đâm sâu.

Nàng ấy ngây như phỗng mà nhìn

một

màn này,

không

hề nghĩ tớitrên

đời này, ngoài chủ tử Hoàng quý phi của nàng, còn có nữ nhân khác có thể ngồi lên long tiễn.

Đương nhiên lúc trước Lý Đức và Tiểu khang tử cũng khϊếp sợ như thế, chẳng qua

không

thất thố giống Đông Sanh mà thôi.