Chương 42: Vẽ Vệ Cẩu tử

Editor: Chôm chôm

“Nàng

nói

cái gì?” Vệ Cảnh ho

nhẹ

một

tiếng, như cảm thấy bản thân chỉ vì

một

việc

nhỏ

mà cắn mãi

không

buông có chút mất mặt, lập tức chuyển đề tài.

“Miêu Tần nương nương

nói

nếu ngài

không

muốn gặp nàng, nàng

sẽquỳ mãi ở bên ngoài, cho đến khi ngài bằng lòng gặp mới thôi.”

Tiểu Khang Tử vội vàng đem quyết tâm của Viên Diệu Diệu

nói

ra, thần sắ

trên

mặt cũng trở nên nghiêm túc dị thường.

Vệ Cảnh nhíu mày,

nhẹ

hừ

một

tiếng: “Ngươi

nói

xem ngươi có thể làm cái gì, lời trẫm

nói

ngươi coi như gió thoảng bên tai,

không

thể hoàn thành nổi việc gì, nhanh đến chỗ sư phụ ngươi học tập lại cho tốt.”

“Vâng, nô tài ngu dốt, mong Hoàng thượng thứ tội.”

Loại lời phải

nói

trong trường hợp này, Tiểu Khang tử há mồm liền tuôn ra, hơn nữa hành lễ cũng vô cùng tiêu chuẩn.

“Còn thất thần làm cái gì, nhanh

đi

gọi miêu tần tiến điện!” Vệ Cảnh bất mãn mà nhìn

hắn

một

cái.

Tiểu Khang Tử lập tức dạ

một

câu, tay chân lanh lẹ rời khỏi nội điện, tiến đến chỗ Viên Diệu Diệu.

Trong lòng thở dài

nhẹ

nhõm

một

hơi, về sau nếu Hoàng thượng với Miêu tần cãi nhau,

hắn

vẫn nên nghe lời Miêu tần hơn

một

chút.

Quả nhiên, đôi khi hiểu



ngôi cửu ngũ nhất,

không

phải mấy người hầu hạ bên người ngài, mà là người hầu hạ bên gối Hoàng thượng.

Miêu Tần nương nương ở Long Càn Cung bồi ngủ Hoàng thượng chỉ mấy buổi tối,

đã

hiểu



tính cách của Hoàng thượng đến tám, chín phần mười.

“Tên Tiểu Khang tử này ngươi còn phải dạy lại cho tốt, gần đây ngươi vất vả, đợi lát nữa

đi

lĩnh thưởng

đi.” Vệ Cảnh ho

nhẹ

một

tiếng, nhìn về phía Lý Đức

nhẹ

giọng dặn dò

một

câu.

“Vâng, nô tài tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng, nô tài nhất định

sẽ

dạy dỗ Tiểu Khang tử

thật

tốt.” Lý Đức lập tức tạ ơn.

Lời nà của ngôi cửu ngũ

hắn

vừa nghe

đã

hiểu, câu

nói

của Hoàng thượng giống như chê bai Tiểu Khang tử, thực tế lại là khen

hắn

dạy dỗ Tiểu Khang tử rất tốt.

“Tần thϊếp gặp qua Hoàng Thượng.” Viên Diệu Diệu chậm rãi

đi

vào, trực tiếp quỳ xuống hành lễ.

Ban đầu

trên

mặt Vệ Cảnh có tâm tình

nhẹ

nhàng vui sướиɠ, cũng lập tức thu lại, nỗ lực bày ra biểu tình xụ mặt.

Trong điện

một

mảnh yên tĩnh,

hắn

phất tay: “Các ngươi lui xuống

đi, trẫm có chuyện muốn

nói

với Miêu tần.”

Các cung nhân sôi nổi lui xuống, ngay cả Lý Đức cũng

không

ở lại, còn thuận tay đóng cửa lại.

“Ngươi ngày đó nhắc về Quản Công Công, trẫm

đã

điều tra,

hắn

khôngcó gì bí

ẩn, nhưng quả thực là có chút chỗ quỷ dị. Hơn nữa, ngươi và Diêu tuyển hầu là đồng hương, đều được quan địa phương tiến cử lên, nên muốn xem là bắt nguồn từ bút tích của vị trọng thần nào,

thì

phải chờ điều tra thêm.”

Vệ Cảnh

nói

thẳng vào chủ đề, bọn họ vì chuyện cửa Quản Công Công mà cãi nhau to, cho nên lần gặp mặt này, Vệ Cảnh liền đem thái độ bày ra



ràng.

Nghe được

hắn

nói

như vậy, Viên Diệu Diệu

không

khỏi

nhẹ

nhàng thở ra.

Hoàng thượng

nói

như vậy

đã

ngầm

nói

cho nàng biết, chuyện nàykhông

phải chuyện

nhỏ, hơn nữa còn liên luỵ đến

trên

triều, chỉ sợ

sẽkhông

dễ điều tra như vậy.

Nữ nhân hậu cung am hiểu nhất là vu oan hãm hại, chèn ép, nhưngtrên

thực tế

thì

trên

triều cũng vậy.

Nam nhân chơi mưu quyền, càng thâm thuý hơn so với nữ nhân.

Cho nên, dù

đã

điều tra được Viên Diệu Diệu và Diêu tuyển hầu là được ai an bài, cũng

không

nhất định là

sự

thật,

nói

không

chừng là bị người khác hãm hại mà thôi.

“Vậy thần thϊếp phải

nói

lại với Quản Công Công như thế nào?”

Vệ Cảnh nhíu mày, “Gần đây trẫm muốn động biên cương, ngươi cứnói

với

hắn

như vậy.”

hắn

vừa ngẩng đẩu liền thấy Viên Diệu Diệu nhìn chằm chằm mình, biểu tình chăm chú nghiêm túc của nàng luôn làm

hắn

chống đỡ

khôngđược, bất chi bất giác

hắn

liền mềm lòng, ngay cả giọng

nói

cũngkhông

tự chủ được mà hoà hoãn rất nhiều.

“Ngươi yên tâm, trẫm gần nhất

thật

sự

muốn động biên cương, vị chủ tử của Quản Công Công nhất định

sẽ

tin tưởng ngươi. Nếu muốn câu cá lớn, cần phải bỏ mồi ngon, đây là điều ai cũng biết.”

Viên Diệu Diệu gật đầu, thần sắc mười phần bình tĩnh: “Hoàng thượng cảm thấy làm thế nào mới tốt, tần thϊếp

sẽ

làm thế ấy,

không

cần ______”

Nàng muốn

nói

không

cần băn khoăn về nàng, nhưng

nói

câu ấy ra lại cảm thấy có chút ra vẻ, sợ là chính mình đa tình,

nói

không

chừng Hoàng thượng vốn

không

hề băn khoăn đến nàng.

“Được rồi, chuyện này xem như giải quyết, ngươi lui ra

đi.” Vệ Cảnh sửng sốt

một

chút, ngược lại

không

được tự nhiên mà

nói.

Viên Diệu Diệu nhíu mày, lòng nguyện ý vì

hắn

vượt lửa qua sông liền bị dập tắt, ngược lại còn muốn xông lên đánh

hắn.

Người này sao lại đáng chán ghét đến thế,

nói

hắn

là tên mắt chó

thậtlà

không

quá,

nói

chuyện xong liền đuổi nàng

đi, lần này nàng tới cũngkhông

phải vì chuyện này.

Nếu

không

phải

hắn

dùng Toàn mỹ nhân cùng Ngụy Thải Nữ tới trêu chọc nàng, nàng cũng

sẽ

không

chủ động đưa tới cửa.

“Hoàng Thượng, tần thϊếp nghe

nói

Toàn mỹ nhân cùng Ngụy Thải Nữ bị ngài giam, hơn nữa, trước khi giam các nàng,

đã

từng sai người

đilấy hai bức tranh tần thϊếp vẽ hai người ấy mang lại đây. Có phải hai bức tranh kia có gì

không

ổn?”

Viên Diệu Diệu

không

do dự điều gì, trực tiếp hỏi ra.

Hoàng thượng



ràng là có ý kiến với hai bức tranh kia, cho nên nàng phải đem vấn đề ấy

nói

ra.

“không

có gì cả, ngươi lui ra

đi.” Giọng

nói

Vệ Cảnh có chút cường ngạnh.

“Vậy tại sao ngài lại giam các nàng, hai người các nàng giờ này

đang

ở nơi nào, mong Hoàng thượng

nói



cho thần thϊếp biết!”

Viên Diệu Diệu

sẽ

không

vì ngữ khí của

hắn

không

tốt mà bị doạ sợ phải rời

đi. Ngược lại, nàng còn càng thêm kiên định muốn hỏi



ràng.

“Trẫm bảo ngươi lui ra!” Vệ Cảnh đột nhiên xoay người, đôi mắt nheo lại,



ràng là

không

vui, thậm chí

không

khí quanh người còn bị dồn ép đến cực thấp, giống như tuỳ thời đều có thể bùng nổ.

Viên Diệu Diệu hít

nhẹ

một

hơi, nàng vẫn

không

nhúc nhích, đứng nguyên

một

chỗ, thẳng sống lưng nhìn

hắn.

“Viên Diệu Diệu, có phải ngươi cảm thấy trẫm

sẽ

không

phát hoả với ngươi!”

Giọng

nói

Vệ Cảnh nâng cao

một

chút, nếu là phi tần khác gặp loại tình huống này, chỉ sợ

sẽ

tông cửa mà chạy, nhưng nàng

không

có chút sợ hãi nào.

Rốt cuộc

hắn

là Vệ Cẩu Tử, nàng lại quá hiểu Vệ Cẩu tử.

“Vâng.” Nàng

không

hề do dự mà

nói

ra

một

chữ này.

Bây giờ lại đổi thành Vệ Cảnh bị chọc tức đến hộc máu,

thật

sự

có người

không

biết xấu hổ như vậy, nhưng cố tình

hắn

lại

không

thể phản bác được.

“Đúng là hai bức tranh kia của ngươi làm trẫm

không

vui, nhưng vì saokhông

vui trẫm

sẽ

không

nói

cho ngươi biết.

không

phải người khác luôn

nói

tâm quân khó dò sao, trẫm chính là người khó dò, nếu ngươikhông

nghĩ ra được, hai người kia đừng nghĩ trở ra, bị nhốt mãi ở nơi đó

đi.”

“Đợi đến ngày nào đó trẫm quên mất các nàng,

thì

những cung nhân cũng

sẽ

không

chăm sóc các nàng nữa, đến lúc đó

không

được ăn mặc, cho các nàng đói chết.”

Vệ Cảnh bị nàng chọc bực muốn cười,

hắn

ngồi

trên

ghế, chậm rì rì

nóira khả năng cuộc sống sau này của hai người kia, cả người đều lộ ramột

cỗ sung sướиɠ, làm người ta

không

thể bỏ qua.

Viên Diệu Diệu liền nhìn chằm chằm

hắn, thập phần chuyên chú, giống như ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc.

“Ngươi nhìn cái gì,

nói

một

câu.” Vệ Cảnh nhíu mày.

hắn

vốn muốn để nàng xin tha, nhưng

một

chút phản ứng Viên Diệu Diệu cũng

không

cho, lại cứ trầm mặc

không

nói

mà nhìn

hắn.

Tận đến khi

hắn

bị nhìn đến phiền, cau mày, biểu cảm

không

vui.

“Nhìn Hoàng thượng ạ.” Nàng trả lời giống như lẽ thường là phải như thế.

Vệ Cảnh lại

không

phản ứng lại nàng, muốn đứng lên chuẩn bị ra ngoài.

“Ngươi

không

đi

trẫm

đi!”

hắn

hung tợn mà ném xuống những lời này, trực tiếp hướng ngoài cửa, như là

một

khắc đều

không

muốn ở cùng nàng.

“Nhìn dáng vẻ của Hoàng thượng như là

không

muốn nhìn thấy thần thϊếp, vậy ngài cho thần thϊếp vẽ tranh ngài

đi, như vậy về sau nếuthật

không

được nhìn, tần thϊếp cũng có cái để tưởng niệm.”

Viên Diệu Diệu bình tĩnh

nói

ra mấy lời này, Vệ Cảnh ban đầu

đang

nổi giận đùng đùng muốn rời

đi, đột nhiên dừng bước,

không

nhúc nhích.

trên

mặt nàng lộ ra vài phần giảo hoạt, Vệ Cẩu tử đưa lưng về phía nàng,

trên

mặt có biểu tình gì, nàng

không

nhìn

rõ, nhưng lỗ tai

hắnphiếm hồng, nàng vẫn thấy



ràng.

Hiển nhiên là

hắn

đang

thẹn thung, mà nàng cũng

đã

đoán đúng Hoàng thượng bất mãn hai bức tranh kia ở điểm nào.

“Ai

nói

về sau

sẽ

không

thấy, nhưng ngươi

đã

muốn vẽ, trẫm

sẽ

để ngươi vẽ.”

Nhóm người Lý Đức chờ ở ngoài điện, chờ đến tim gan cồn cào, lúc nãy Hoàng thượng rống to với Miêu tần, sắc mặt bọn họ đều trắng, sợ Hoàng thượng bỗng nhiên lao ra, cơn giận bạo nộ chưa tiêu

đi. Sau đó đúng lúc thấy bọn họ,

không

suy nghĩ mà đá

một

chân lại. Đến lúc đó dù sao cũng phải có người chịu đựng lửa giận của Hoàng thượng, nghĩ đến đó, bọn họ cảm thấy vô cùng đáng sợ.

May mắn là sau đó Miêu tần nương nương mở miệng

nói

gì đó, dùkhông

nghe được nàng

nói

gì, nhưng bọn họ biết, Hoàng thượng

đãđược dỗ tốt.

“Tiểu Khang tử, ngươi đưa người đem hai người Toàn mỹ nhân trở về.” Sau khi ngôi cửu ngũ gọi người tiến vào, câu đầu tiên

nói

ra chính là câu này.

“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Khang Tử lập tức nhận nhiệm vụ, bước

nhỏchạy ra ngoài.

“Lý Đức, sai người chuẩn bị tốt giấy và bút mực, chúng ta

đi

bạch ngọc kiều, miêu tần muốn vẽ tranh cho trẫm.”

“Nô tài nhất định chuẩn bị thỏa đáng!” Lý Đức cao giọng đáp ứng.

Sau khi Hoàng thượng cùng Miê tần hoà hảo, tâm tình tất cả mọi nười đều tăng vọt, suýt nữa

thì

cười như nở hoa.

Viên Diệu Diệu nhìn tất cả người của Long Càn cung, đều

đang

chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn,

trên

mặt mang vài phần ý cười.

Lúc đoàn người tới Bạch ngọc kiều, sắc trời vừa đúng, chưa quá giữa trưa, Vệ Cảnh liền đứng ở trung tâm Bạch ngọc kiều, còn Viên Diệu Diệu cùng đồ nghề vẽ tranh đặt ở đầu cầu.

Đây là

một

toà kiều hình vòm, Vệ Cảnh vừa lúc đứng ở nơi trung tâm cao nhất, có vẻ dị thường

anh

tuấn, và đặc biệt cao lớn.

Ở góc độ của Viên Diệu Diệu chỉ có thể vẽ

một

bên sườn mặt của

hắn, cảm giác thân dài như ngọc.

“Hoàng thượng,

không

muốn tần thϊếp vẽ chính diện của người sao?” Nàng

nhẹ

nhàng nâng cao

âm

thanh hô

một

câu.

“không

cần, bộ dáng trẫm lúc nào cũng đều là long chương phượng tư.”

hắn

thập phần tự tin, đầu cũng

không

quay lại

một

chút, tiếng

nóitruyền lại có chút mông lung, nhưng nàng lại nghe thấy vô cùng

rõràng.

Sau khi nghe được câu trả lời của

hắn, Viên Diệu Diệu

không

khỏi gợi lên tươi cười.

Kỳ

thật

nàng biết, ở

một

phương diện nào đó,

hắn

tính toán chi li làm người khác khó có thể chịu đựng.

hắn

từng vì muốn tìm

một

góc độ mà cả dáng ngồi và đứng thể

hiện

rõnhất khí khái nam tử, nên ở trước mặt Viên Diệu Diệu bày ra vô số góc độ, chính là vì muốn tìm điểm hoàn mỹ nhất.

Cuối cùng, Viên Diệu Diệu chọn ra góc độ nửa mặt này.

Kỳ

thật

Vệ Cảnh thân là hoàng đế, bộ dạng tất nhiên là

không

kém, cộng thêm từ

nhỏ

đã

chịu

sự

giáo dục của bậc đế vương, nên khí chất càng thêm bất phàm, bất kể là góc độ nào, đều

không

sai.

Nhưng Viên Diệu Diệu Lại đặc biệt thích góc sườn mặt của

hắn.

Vệ Cảnh đứng

trên

cầu, trong tầm mắt đều là sóng nước lóng lánh, bị làn gió thổi rung động, lộ ra

một

loại ôn nhu độc hữu.

Hơi thở xung quanh đều mang theo bao dung ôn hoà, làm

hắn

khôngtự chủ được mà thả lỏng.

Ban đầu vốn chỉ là nhất thời nảy lòng tham, nghĩ đến nơi này để Viên Diệu Diệu vẽ,

không

nghĩ tới người bị dung nhập vào cảnh sắc lại làhắn.