Chương 40: Hoàng thượng hỏi ý

Editor: Chôm chôm

“Lên xem

đi.” Viên Diệu Diệu lôi kéo tay Nguỵ thải nữ, hai người cổ vũ lẫn nhau

đi

đến ghế Toàn mỹ nhân nằm.

Mỹ nhân ngủ say, cuối cùng mở mắt.

“A?” Nàng thong thả ung dung ngồi dậy, cả người toát ra vẻ lười biếng.

Nàng vừa muốn

nói

chuyện, chợt nhận ra trong miệng có gì đó, bản tính tham ăn nên đồ ăn nhất định phải ăn xong, nàng

không

rảnh

nóichuyện, chỉ mở to mắt nhìn hai người các nàng.

Đến khi đồ ăn trong miệng được nhai hết, mới mở miệng

nói: “Ta sao lại ngủ vậy? Vẽ

đã

xong chưa?”

“Vẽ xong rồi.” Viên Diệu Diệu theo bản năng gật đầu, liền thấy trước mắt có

một

cái bóng, Toàn mỹ nhân

đã

nhanh chóng chạy như bay đến chỗ để giấy vẽ.

“Đây là ta sao? Ta đẹp như vậy ư?”

Toàn mỹ nhân đầu tiên là sửn sốt, sau đó mới khó tin mà mở miệng.

Nàng còn giơ tay sờ mặt mình,

không

dám tin tưởng bản thân mình lại đẹp đến vậy.

“Đương nhiên rồi, đây chính là ngươi.” Nguỵ thải nữ

đi

tới.

“Ta đúng là tiên tử hạ phàm, các ngươi đừng ngăn cản, ta muốn phi thăng.” Toàn mỹ nhân ôm lấy bức tranh, bắt đầu nhảy nhót lung tung, cực kì hưng phấn như

thật

sự

đã

lên đến trời cao.

“Trước khi lên trời, phải cùng chúng ta

nói

chuyện

đã, lúc ngươi ngủ có cảm thấy bản thân

đã

ăn cái gì đó

không?”

Viên Diệu Diệu

nhẹ

nhàng nâng tay vỗ đầu nàng.

“A?

không

có a? Ta ăn sao?”

Toàn mỹ nhân lập tức lắc đầu, sau đó quay lại nhìn mâm điểm tâmtrên

bàn.

“Mâm điểm tâm này sao lại ở đây, miếng này bị sao vậy, sao lại bị cắnmột

nửa?”

Nàng kinh ngạc mà nhìn về phía các nàng, thấy hai người đều là vẻ mặt “Ngươi

nói

đi”, chính nàng lại lần nữa bị dọa, vội vàng lắc đầu.

“Khẳng định

không

phải ta, các ngươi đừng nghĩ vu hãm ta, khẳng định

không

phải ta, nếu là ta, ta nhất định ăn hết miếng điểm tâm, sao có thể chỉ ăn nửa miếng?”

Mấy người liền cầm nửa miếng điểm tâm lên, cuối cùng

không

có kết quả, còn Toàn mỹ nhân vẫn cầm bức vẽ chính mình

yêu

thích

khôngthể buông tay.

“Hai người các ngươi

hiện

giờ rất vui

đi? Nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành, còn các ngươi

thì

sao?” Viên Diệu Diệu nhìn các nàng vui vẻ, tâm tình bản thân cũng trở lên hưng phấn.

Nhưng nàng vẫn vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của hai người. Hai gười đồng thời quay lại nhìn nàng, vẻ mặt vô tội: “Chúng ta làm gì?”

“Vẽ tranh,

đã

nói

là chúng ta đều phải vẽ mà. Ta

đã

vẽ xong cả hai ngươi, giờ các ngươi nên vẽ ta chứ.”

Lúc nàng

nói

xong, liền ngồi xuống bàn dưới giàn nho tím, cầm miếng điểm tâm trong mâm lên ăn.

“Ta vẽ lâu như vậy, đói muốn chết. Các ngươi cứ

nói

chuyện

đi, dù sao ta có bất động yên lặng, các ngươi cũng

không

thể vẽ giống, chi bằng để ta tự do

một

chút.”

Nàng nỗ lực nuốt đồ ăn trong miệng,

trên

mặt mang theo vài phần tiếc nuối.

Toàn mỹ nhân cùng Nguỵ thải nữ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau vài phần bất đắc dĩ, ngay sau đó. Toàn mỹ nhân trộm tiến lại gần,

nói

hai câu.

Ánh mắt Nguỵ thải nữ lập tức sáng lên nhìn về phía Viên Diệu Diệu, biểu cảm lộ vài phần giảo hoạt.

“Các ngươi đừng nghĩ ra vẻ, nhanh vẽ

đi, nếu

không

ở chỗ ta

không

có cơm cho các ngươi ăn.”

“không

sao, có đồ ăn để ăn là được.” Hai người các nàng tiến đến chỗ để giấy và màu, nhìn giống như là

thật

sự

muốn nghiêm túc vẽ tranh.

Bút trong tay hai người đặt

trên

giấy bắt đầu vẽ, nhìn hành động hào phóng của các nàng, Viên Diệu Diệu

không

khỏi lắc đầu, nàng

khônghề chờ mong bức vẽ của hai nàng ấy, chỉ cần xem thủ pháp vẽ cũng biết

sẽ

không

đẹp.

Nhưng

trên

mặt hai người kia tràn đầy tươi cười. Bộ dạng thực

sự

vui vẻ.

Viên Diệu Diệu cũng

không

ngăn các nàng, cứ vậy mà ngồi

trên

bàn. Ăn đến là vui vẻ, nàng

thật

sự

thấy đói bụng.

“Vẽ rất đẹp.”

Viên Diệu Diệu vẽ

một

bức tranh mất gần hai canh giờ, hai nàng ấy

thìngược lại, thập phần nhanh chóng. Xoát xoát vài cái

đã

xong rồi. Hơn nữa động tác kia vô cùng hào sảng.

“Vẽ thành dạng gì đó?” Nàng chậm rì rì

đi

đến.

không

nghĩ đến, nàng còn chưa

đi

tới nơi, hai người kia

đã

ném bút vẽ trong tay, trực tiếp hướng phía trong điện chạy mất.

“Ngươi tự xem

đi. Thuý Trúc, nhanh dẫn người

đi

lấy đồ ăn, chúng ta muốn ăn xong cơm trưa rồi mới

đi, miễn cho bị chủ tử của các ngươi phát hoả đánh cho

một

trận, đến cơm trưa cũng

không

được ăn.”

“Nô tỳ

đi

ngay.” Thuý Trúc nghe theo

đi

xuống, thấy Viên Diệu Diệu gật đầu, mới sao người

đi

làm.

Viên Diệu Diệu đến chỗ bàn vẽ, lúc nhìn thấy hai đại tác phẩm kia,

trênmặt thần sắc dở khóc dở cười.

Tuy rằng đối với khả năng vẽ của hai người kia nàng

không

ôm chút hy vọng nào, nhưng

thật

sự

nhìn thấy bức tranh vẽ hình thù kì quái, vẫnkhông

nhịn được mà cười nhạo ra tiếng.

“Hai người các ngươi, đúng là kẻ dở hơi!”

Hai người đó vẽ ra

thật

sự

có thể gọi là như bùa trừ quỷ,nhan sắc tuỳ ý phối hợp, chỉ mơ hồ nhìn ra hình người. Thậm chí ngay cả quần áo nàng mặc, ánh mắt của nàng đều vẽ sai, nhưng nàng vẫn biết tranh đó vẽ nàng vì

trên

giấy đều có ghi hai dòng chữ khoa trương.

ĐÂY LÀ MIÊU TIÊN NỮ

VIÊN TIÊN TỬ HẠ PHÀM.

Hoành phi: Viên Miêu Miêu là thiên tiên.

Đều

đã

khen đến trình độ này, Viên Diệu Diệu

không

thể

không

thừa nhận, hơn nữa Viên Diệu Diệu nàng chính là sủng phi là tiên nữ của trời, nếu nàng

không

thừa nhận, chẳng phải là vi phạm đạo trời sao. (Chị cũng tự sướиɠ cao quá)

Đợi khi nàng chuẩn bị lại tâm lý của mình

thật

tốt, liền

đi

vào trong điện. Hai người kia

đã

ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn, đôi tay đặt

trênbàn, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

Thấy

trên

mặt Viên Diệu Diệu mang theo ý cười,

không

hề có tư thế tức giận, hai người càng vui mừng khôn xiết.

Ba người ở bên nhau cả ngày, đến lúc đưa các nàng về, Viên Diệu Diệu cảm thấy hoàn cảnh xung quanh đều trở lên an tĩnh, như là ngay lập tức trở lên tịch mịch.

Tại Long Càn cung, lúc vc phê duyệt tấu chương, vẫn luôn cau mày, hiển nhiên là

không

hài lòng, nhưng vẫn chưa thấy

hắn

phát hoả.

Mặt mấy cùn nhân

đang

hầu hạ trong cung đều nín thở thu mình, thầm suy nghĩ nếu lát nữa Hoàng thượng tức giận

thì

bọn họ nên làm như thế nào.

Lý Đức duỗi dài cổ nhìn, giống như là

đã

sớm chờ

không

nổi, nhưng Hoàng thượng vẫn

không

hề ném đồ vật

trên

bàn.

đã

nhều ngày Hoàng thượng đều vô cùng an tĩnh, tích chữ như vàng, có thể

không

nói

lời nào liền

không

nói, nhue là có thứ gì đó làm

hắnbối rối.

Nhưng toàn bộ người Long càn cung đều biết, tâm tình ngôi cửu ngũ gần đây

không

tốt, đúng từ ngày Miêu tần

một

mình rời

đi

liền như vậy.

Vc bỗng nhiên “bang”

một

tiếng đem tấu chương

trên

tay gập lại, hiển nhiên là

không

muốn nhìn.

Nghe thấy tiếng vang đó,

không

khí trong đại điện cứng lại. Mọi người đồng loạt cúi đầu, tất cả đều tỏ vẻ cam chịu, Hoàng thượng muốn phát hoả.

Đặc biệt là Lý Đức, nghe thấy thanh đó, thậm chí có chút kích động, ngôi cửu ngũ lần này phát hoả khí, làm tảng đá lớn trong lòng hoi cũng được rơi xuống.

“Tiểu Khang Tử đâu?”

hắn

lạnh giọng hỏi.

Lý Đức lập tức sai ngừoi

đi

gọi Tiểu Khang Tử, trong lòng

không

nghĩ tới Hoàng thượng lại phát hoả với tiểu tử này, âu cũng coi như là tạo hoá lớn của

hắn.

Tiểu Khang Tử rất nhanh tiến vào, bộ dạng

trên

mặt ngoan ngoãn nghe lời, thực tế trong lòng

hắn

hối hận muốn chết.

Sao

hắn

lại xui xẻo như vậy, cố tình lại là

hắn

bị gọi vào để Hoàng thượng mắng.

“Gần đây Miêu tần

đang

làm gì?” Vc

không

nói

lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi thẳng.

Tiểu Khang Tử chớp mắt,

thì

ra Hoàng thượng vẫn rất quan tâm đénsự

tình bên phía Miêu tần nương nương,

không

khỏi thở

nhẹ

một

hơi.

“Lúc trước Như Ngọc cung bình lặng

một

thời gian,

không

ít phi tần đến vài lần, nhưng chỉ ơt lại trong thời gian ngắn, sau đó liền

khôngđến nữa. Gần đây chỉ có Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ đến, Miêu tần cùng hai người ấy quan hệ rất tốt.” Tiểu Khang Tử trầm ngâm

mộtchút rồi

nói

ra.

hắn

không

nói

thẳng ra nguyên nhân vì sao mấy phi tâng đó

không

đilại nữa, nhưng vc là ngôi cửu ngũ, những phi tần hậu cung trong lòng suy nghĩ gì,

hắn

đều



ràng,

không

khỏi cười lạnh hai tiếng.

“Những người này đúng là xuất thân từ trong cung, trong mắt chỉ có danh lợi, người này càng lợi hại hơn so với người kia, nịnh cao dẫm thấp, quả thực làm người bật cừoi.”

Miệng lữoi

hắn

trào phúng



ràng, nhưng

không

ai dám phụ hoạ thêm gì, trong điện

một

mảng yên lặng.

hắn

trào phúng miệng lưỡi thập phần



ràng, lại

không

ai dám phụ họa cái gì, trong điện lại là

một

mảnh yên lặng.

“Hai người kìa đến Như Ngọc cung cùng Miêu tần làm gì?” Vc chuyển đề tài, hiển nhiên lực chú ý của

hắn

chỉ đặt

trên

người Viên Diệu Diệu.

Trong lòng Tiểu Khang Tử vui vẻ, may mắn là hôm nay

hắn

đã

hỏi thăm

một

lần, bằng

không

hắn

thật

sự

không

biết phải trả lời Hoàng thượng như thế nào.

“Hồi Hoàng thượng, nô tài có hỏi thăm, Miêu tần nương nương cùng hai người kia vẽ tranh chân dung. Hai vị chủ tử vô cùng vui vẻ,

khôngngừng khen Miêu tần nương nương vẽ quá đẹp.”

Tiểu Khang Tử vì hưng phấn mà giọng điệu có chút nhanh, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.

Thế nhưng sắc mặt ngôi cửu ngũ bỗng nhiên trở lên khó coi, “Miêu tần mấy ngày qua

thật

nhẹ

nhàng tự tại, bộ dạng so với trẫm còn tiêu sái hơn.

Hoàng thượng

nói

ra mấy lời này, tự nhiên

không

ai dám

nói

thêm điều gì, đây



ràng là

đang

trách tội Miêu tần nương nương.

Trong lòng của những cung nhân trong điện đều ấm ức thay cho Miêu tần.

không



sự

sủng ái của Hoàng thượng,

không

tự tìm cho mình niềm vui, chẳng lẽ phải cả ngày mày ủ mặt ê, để người khác chế giễu?

Mắt thấy Hoàng thượng lại chuẩn bị tức sùi bọt mép, lá gan của Lý Đức nổi lên, đứng ra

nói

thay Miêu tần vài câu.

“Hoàng thượng, chỉ sợ Miêu tần nương nương mà

không

tỏ ra vui vẻ, lại có vài vị nươg nương muốn đến Như Ngọc Cung vấn an nàng.”

Vc nghe xong lời này, liền mở miệng.

“Các ngươi

đi

gọi hai người kia đến cho trẫm!”

hắn

vung tay lên

nói.

Lý Đức cả kinh, buổi tối hôm nay Hoàng thượng muốn thị tẩm? Nhưng mà còn muốn gọi hai người?

Tuy trong lòng

không

đồng tình, nhưng mệnh lệnh của ngôi cửu ngũ ai dám

không

nghe, liền phái người

đi

mời.

Bởi vì

hiện

tại

không

quá khuya, cho nên tin tức thái giám của Long càn cung

đi

triệu Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ đến cho Hoàng thượng lập tức truyền khắp hậu cung.

Nữ tử trong cung đều vô cùng kinh ngạc, lại nghĩ đến hai nàng ấy trong thời gian gần đây đều ở gần Viên Diệu Diệu, trong chốt lát đều cảm thấy hụt hẫng trong lòng.

Sớm biết rằng các nàng vẫn luôn đến Như Ngọc cung, nay Hoàng thượng triệu kiến hai



gái

nhỏ

kia, cho dù là vì muốn làm cho Viên Diệu Diệu

không

thoải mái, hay là

thật

muốn chiêu hạnh hai người kia, đều

không

thể

không

nói, là bởi vì liên quan đến Viên Diệu Diệu mới làm Hoàng thượng chú ý đến các nàng.

“Bẩm Hoàng thượng, hai người các nàng tới rồi.”

Vc cúi đầu,

không

hề hứng thú mà liếc nhìn hai nàng, khẽ cau mày, liền thấy trong lòng có chút thống khoái.

“Nghe

nói

Miêu tần vẽ tranh chân dung cho các ngươi?”

Hai ngừoi các nàng

hiện

giờ phi thường khẩn trương, cho rằng đêm nay

sẽ

phát sinh chuyện lớn gì,

không

ngờ Hoàng thượng mở miệng

đãhỏi tới vấn đề này, tức khắc cảm thấy

nhẹ

nhõm.