Chương 39: Hoạ trung mỹ nhân

Editor: Chôm chôm

Bức hoạ này cuối cùng đưa cho Nguỵ thải nữ cầm

đi, nàng vô cùng hài lòng. Nàng

không

giống Toàn mỹ nhân, điều gì cũng có thể

nói

ra, nàng luôn có chút ngượng ngùng, ngay cả muốn cảm ơn người khác cũng

sẽ

chỉ

nói

câu cảm ơn.

Nhưng nghĩ lại cũng

thật

ngượng, ba người các nàng cũng xem như là bạn tốt ở trong cung này. Cho nên, nếu cứ

nói

mãi câu cảm ơn cũngkhông

tốt lắm. Cuối cùng, nàng cũng

không

biết nên biểu đạt như thế nào, liền ôm lấy Viên Diệu Diệu, cố dính sát nàng ấy.

Chờ đến lúc hai người sắp rời

đi, Toàn mỹ nhân giống như nhớ ra điều gì, hai tay bụm miệng thét lên: “Trời ơi, ta tới đây

một

ngày, vậy màmột

đĩa điểm tâm cũng chưa ăn hết. Ngoài ba bữa cơm, mấy miếng điểm tâm cũng chưa ăn, vậy ta cùng với cá mặn

không

có gì khác biệt.”

Nàng tỏ vẻ vô cùng ảo não, nhíu chặt mày, biểu tình

không

biết phải làm sao. Nghe nàng

nói

tới, Nguỵ thải nữ cũng nhớ tới cái gì đó,

nóitheo: “Hôm nay ta cũng chưa niệm kinh

một

lần nào, Quan

âm

nương nương có trách ta hay

không?”

Hai người,

một

người buồn vì chưa ăn,

một

người sầu vì quên niệm kinh, làm Viên Diệu Diệu lại lần nữa bị chọc cười.

“Các ngươi cũng quá khoa trương rồi, chỉ

một

ngày ăn ít

một

chút

thìđã

sao,

một

ngày quên niệm kinh Bồ Tát cũng

sẽ

không

trách cứ,

trênđời này, người có tâm địa thiện lương nhất là Bồ Tát.”

Viên Diệu Diệu cầm hai miếng điểm tâm

trên

bàn, cho vào miệng mỗi người

một

miếng.

“Quan trọng là phải vui vẻ, Nguỵ muội muội, muội cũng có thể chỉ cần nhìn bức tranh vẽ ngươi,

không

nghĩ đến chuyện niệm kinh, tay cũngkhông

cầm Phật châu, nhưng vẫn có thể cười vui vẻ. Bồ Tát thấy ngươi như vậy, cũng cảm thấy bui vẻ thay ngươi.”

không

thể

không

nói, Viên Diệu Diệu

thật

sự

biết dỗ dành người khác. Nghe nàng

nói

vậy, hai người kia biểu cảm tỏ



sự

an tâm.

Nguỵ thải nữ đem bức tranh cẩn thận nhìn lại

một

lần, quả nhiên như lời Viên Diệu Diệu, nàng

không

cần niệm kinh bái phật, lại vẫn cảm thấy vui vẻ, thậm chí, khi nhìn thấy bức tranh, nàng còn quên

đi

cả chuyện kinh Phật, chỉ nhìn

sự

việc trước mắt.

“Vẫn là Miêu Miêu lợi hại, có thể làm cho Nguỵ muội muội

không

tụng kinh niệm Phật, chờ mai chúng ta lại tới, ngươi cũng vẽ ta

đi, để ta xem ta có quên ăn hay

không.”

Kết quả, Viên Diệu Diệu còn chư

nói, Nguỵ thải nữ

đã

nói

tiếp: “Khẳng định có thể, hôm nay còn chưa vẽ ngươi, ngươi

đã

quên chuyện ăn rồi.”

Nhìn hai người ríu rít rời

đi, Viên Diệu Diệu hiểu ý cười.

Đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, nàng lại

không

ngủ được,

đã

lâu chưa được thấy Tam hoàng tử,

không

biết tiểu gia hoat này có phải

đã

lớn hơn

không

ít hay

không.

hắn

hiện

giờ

đã

biết gọi mẫu phi chưa? Nhưng dù có biết gọi, cũngkhông

phải gọi nàng, phân vị này của nàng cũng

không

đủ tư cách để được

hắn

gọi là mẫu phi.

Lúc trước trước khi ngủ, nàng cũng thi thoảng

sẽ

nhớ cha của Tam hoàng tử, nhưng chỉ là

sự

việc trong nháy mắt, nàng

sẽ

không

thừa nhận mình nhớ tên mắt chó kia.

Rốt cuộc, Vệ cẩu tử “ngủ” xong liền bắt nàng rời

đi,

thật

là quá kì cục, quá

không

phải là người, quá thiếu dạy dỗ.

Sáng sớm hôm sau, lúc nàng vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ

đã

tới.

Các nàng cũng

thật

không

khách khí, trực tiếp bảo Thuý Trúc

đi

ngự thiện phòng lấy đồ ăn, còn gọi mấy người khác tới lấy cùng.

“Miêu miêu, dù sao cơm trưa chúng ta cũng ăn ở chỗ ngươi, lấy nhiềumột

chút cũng

không

sao. Nguỵ muội muội còn ngượng ngùng, ta gọi mãi

không

muốn tới, nếu

không

phải ta khoẻ kéo nàng tới,

thì

thậtkhông

thể cùng ngươi ăn sáng.” Lúc Toàn mỹ nhân

nói

lời này, hoàn toàn là muốn cáo trạng, giống như Nguỵ thải nữ làm ra tội ác tày đình.

“Tới ăn

đi, các ngươi ăn nhiều

một

chút có làm sao?” Viên Diệu Diệu cười khẽ, còn cố ý học theo cách

nói

của Toàn mỹ nhân.

“Đúng vậy, miêu miêu

thật

tốt, giống như ta, có tiềm lực để bồi dưỡng về phương diện ăn uống, đến cách

nói

chuyện cũng giống nhau như đúc.

Toàn mỹ nhân vui sướиɠ

đi

tới, ngồi xuống bàn ăn, bộ dạng chờ thức ăn được mang lên.

“Ngươi

thật

là, ngoài ăn ra trong đầu

không

có bất cứ thứ gì khác.” Nguỵ thải nữ có chút ngại ngùng, cười với Viên Diệu Diệu, rồi lấy tay chọc chọc trán của Toàn mỹ nhân.

Viên Diệu Diệu nhìn hai người cãi nhau,

trên

mặt lại lộ tươi cười. Giống như chỉ cần ở cùng hai người họ, dù là có chuyện gì

không

vui đều

sẽquên

đi, hơn nữa, trong lòng chỉ nhớ đến chuyện vui vẻ.

Lúc ba người ăn cơm, miệng cũng

không

dừng lại,

nói

đến chuyện ăn nhậu chơi bời, hoặc là

một

ít tin đồn thú vị, lời dạy của ma ma “khi ănkhông

được

nói

chuyện”

đã

quên sạch,

không

còn

một

chút.

Ăn xong bữa sáng, đợi tiêu cơm xong, Toàn mỹ nhân

không

đợi được, lôi kéo Viên Diệu Diệu muốn nàng vẽ tranh cho mình.

“Miêu miêu, ngươi vẽ đẹp, cố gắng phát huy, ta

sẽ

không

tạo áp lực cho ngươi. Nhưng nếu so với bức vẽ Nguỵ muội muội mà xấu hơn nhiều, ta

sẽ

trở mặt đó. Nể mặt tình cảm của chúng ta, ta

sẽ

không

so đo với ngươi, chỉ đem tất cả món ăn ngon ở chỗ ngươi ăn sạch.”

Nàng dẩu miệng, lên tiếng cảnh cáo trước.

Đương nhiên Viên Diệu Diệu bị bộ dạng hung hãn của nàng ấy chọc vui, Nguỵ thải nữ

một

lòng hướng về Viên Diệu Diệu, tất nhiên

sẽkhông

để nàng bị hại, lập tức phản bác Toàn mỹ nhân.

“Sao lại

yêu

cầu cao như thế, vẽ ra có đẹp hay

không

thì

phải xem người được vẽ có đẹp hay

không

chứ. Ta lớn lên xinh đẹp, miêu miêu vẽ ra tất nhiên

sẽ

đẹp!”

“Ha, Nguỵ muội muội ngươi chẳng đáng

yêu

chút nào,

một

muội muội thiên chân thiện lương thẹn thùng chạy đâu mất rồi?

hiện

tại thế mà biết châm chọc ta, ngươi

đã

xúc phạm ta rồi đó!”

Toàn mỹ nhân sửng sốt, sau đó khoa trương lấy tay che ngực, giả bộ biểu cảm bị tổn thương sâu sắc.

“Ha ha ha, đây là hậu quả vì ngươi khi dễ Nguỵ muội muội, còn

khôngcho người ta phản bác sao? Làm tốt lắm!” Viên Diệu Diệu hướng về phía nàng giơ ngón tay cái.

Nguỵ thải nữ đỏ mặt, lại có chút thẹn thùng, nhưng hưng phấn nhiều hơn, cảm thấy làm cho Toàn mỹ nhân bị ăn mệt có chút thành tựu, sau đó còn có người khen nàng.

Ba người

nói

đùa

một

phen, rồi tiến vào quỹ đạo, tới chỗ vườn nho ngày hôm qua.

Toàn mỹ nhân tương đối lười, nếu có thể nằm, nàng

sẽ

phải nằm, tuyệt

không

ngồi.

“Nguỵ muội muội tính cách an tĩnh mới có thể ngồi, ta

không

làm được. Năm đó, nếu

không

phải vì

không

thể ngồi, bức tranh vẽ ta cũngsẽ

không

quá thảm như vậy.”

Nàng thoải mái nằm đó, mỹ nhân

yêu

kiều nằm xuống tất có phong vị khác.

Toàn mỹ nhân bày ra bộ mặt tham ăn, hai má kiều nộn no đủ như trẻ con phình to tương đối

rõ, diện mạo như vậy làm cho người khác vô cùng

yêu

thích, giống như muội muội

nhỏ

đáng

yêu

nhà bên.

Nhưng khi nàng nằm ngủ

trên

ghế, thân mình giãn ra, làm người nhìn thấy có chút bất đồng với trước kia.

Hoàn toàn là

một

mỹ nhân đoạt mắt người nhìn, giống như từ

một

đứanhỏ

không

hiểu chuyện, lập tức trưởng thành, thành thục mà gọi cảm.

Nguỵ thải nữ

không

nhịn được mà thay nàng vỗ tay, “Toàn toàn, ngươithật

xinh đẹp! So với viên Phật châu ta thích nhất còn đẹp hơn!”

Thủ pháp khen ngợi người khác của nàng làm người bình thườngkhông

thể

nói

ra.

“Cảm ơn ngươi,

không

biết ngươi khen ta hay là mắng ta. Ngươi có phải thấy gần đây ta ăn nhiều, béo như viên phật châu hay

không?”

Toàn mỹ nhân bĩu môi, vẻ mặt

không

vui.

Nhưng rất nhanh nàng lại tỏ vẻ mình người lớn

không

chấp,

một

lần nữa nằm xuống.

Thời tiết hôm nay

không

quá nóng. Thậm chí còn có gió thổi.

Gió mát phất qua, làm người ta toàn thân thoải mái. Dưới tình huống như vậy, Toàn mỹ nhân

không

tự chủ nhắm mắt lại, như là tuỳ lúc đều có thể

đi

vào trong mộng.

không

có ai quấy rầy, Nguỵ thải nữ cũng bất động nhìn giấy vẽ cùng bút vẽ

trên

bàn. Chỉ là nàng vẫn cách Viên Diệu Diệu có chút gần, lại vẫn cố duy trì khoảng cách, tránh quầy rầy đến nàng.

Nàng cẩn thận nhìn từng nét bút vẽ của Viên Diệu Diệu

trên

giấy, những nét bút trong mắt nàng vốn

không

có ý nghĩa gì, lại dần dần được sắp xếp chỉnh tề, chuẩn bị phác hoạ ra

một

vị mỹ nhân.

Thoáng vài nét bút, hình dáng mỹ nhân liền

hiện

ra, Nguỵ thải nữkhông

kịp kinh ngạc cảm thán về khả năng vẽ của Viên Diệu Diệu,

đãthấy nội dung

trên

giấy càng thêm



ràng phong phú.

Viên Diệu Diệu vẽ rất nghiêm túc, đến tận khi nàng thấy có chút mệt mỏi, mới dừng bút lại, lấy khăn gấm trong ống tay áo lau mồ hôi, kết quả lúc ngẩng đầu lên, người nằm

trên

ghế vẫn

không

nhúc nhích, giống như

đã

đi

đến giấc mộng ngọt ngào.

Nàng quay đầu lại nhìn Nguỵ thải nữ, thấy nàng ấy tay cầm bút, mày cau lại khổ sở suy nghĩ, giống như vì điều gì đó mà vô cùng bối rối.

Viên Diệu Diệu

không

khỏi kề sát nhìn vào, lại thấy giấy

trên

bàn Nguỵ thải nữ vẫn trắng trơn, nàng giơ bút lông ưu sầu, giống như là

khôngbiết nên đặt bút ở chỗ nào.

Thấy Viên Diệu Diệu đến gần, Nguỵ thải nữ buông bút, ngẩng đầu cười ngượng ngùng với nàng.

“Ta

không

vẽ được.” Nàng đè thấp tiếng

nói.

Viên Diệu Diệu gật đầu, duỗi tay chỉ hướng ghế nằm. “Ngươi đoán xem có phải nàng ấy

đang

ngủ hay

không?”

trên

mặt Nguỵ thải nữ

không

nhịn được cười tươi, nỗ lực nhìn sau đónhẹ

nhàng gật đầu.

“Chắc chắn là ngủ, nàng ấy ngoài ăn chính là ngủ,

không

phải giống như Phật châu của ta sao.”

Toàn mỹ nhân

đã

ngủ, Nguỵ thải nữ

nói

xấu nàng càng

không

cảm thấy áp lực. Hai người thấp giọng

nói

đùa vài câu, Viên Diệu Diệu trở lại ngồi

trên

ghế, tiếp tục vẽ.

Nàng chỉ cần quá chú tâm, liền

sẽ

quên mọi việc quanh mình.

Nguỵ thải nữ nghiêm túc xem Viên Diệu Diệu vẽ tranh, lại nhìn Toàn mỹ nhân

đang

nằm ngủ

trên

ghế, cảm thấy vạn vật xung quanh đèu an tĩnh tường hoà, làm nàng cũng thả lỏng theo.

Thậm chí còn

nhẹ

nhàng ngâm nga ca khúc, ăn mừng

một

ngày mỹ lệ.

“Ngươi đóan xem nàng có thể

sẽ

án hay

không?”

“Ta cũng

không

biết, nhưng nếu nàng

thật

sự

ăn,

thì

thật

doạ người.”

Hai người tựa đầu

thì

thầm, trốn ơt

một

bên cười trộm, nhiệt liệt nhìn về phía ghế nằm, hai đôi mắt trừng lớn.

Toàn mỹ nhân nằm nghiêng

trên

ghế ngủ ngon lành. Bên cạnh có

mộtcái bàn

nhỏ, để

một

cái mân sứ Thanh Hoa.

trên

mâm bày các món điểm tâm nhiều màu, ngọt mặn đều có, là những món Toàn mỹ nhân thích ăn.

Hiển nhiên, điểm tâm này là do các nàng chuẩn bị, muốn xem thử, Toàn mỹ nhân có đúng như lời nàng ấy

nói, trong lúc ngủ mơ cũng có thể ăn, hơn nữa là ăn xong cũng

không

hề có ý thức gì.

“Có phải nàng ấy khoác lác

không? Đùa để hai chúng ta vui vẻ?”

“Đúng vậy,

đã

lâu như vậy,

một

chút động tĩnh cũng

không

có.”

Hai người ngồi đó

nói

chuyện, Toàn mỹ nhân bên nàu vẫn

không

có động tĩnh gì.

“Dù thời tiết

không

lạnh, nhưng vẫn có gió thổi, hay là gọi nàng ấy dậy, miễn bị nhiễm lạnh.”

Ngụy Thải Nữ có chút lo lắng, Viên Diệu Diệu cũng gật đầu, hai người chuẩn bị sai người

đi

gọi nàng.

Bỗng nhiên nghe được tiếng nhai nuốt rất

nhỏ, cả hai kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.

Liền thấy Toàn mỹ nhân quả nhiên cầm

một

miếng điểm tâm gặm, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh.