Chương 38: Hoạ tự bức hoạ

Editor: Chôm chôm

“Ha ha ha……” Toàn mỹ nhân cùng Ngụy Thải Nữ hiển nhiên thập phần vui vẻ, thấy các nàng như vậy, đáy lòng Viên Diệu Diệu có chút ngứa.

“Các ngươi vui vẻ như vậy, cuối cùng là bàn bạc ra điều gì?”

Toàn mỹ nhân dẩu miệng

nói, “Trước phải hỏi ngươi

đã, Miêu miêu, ngươi am hiểu nhất về cái gì? Cầm kỳ thư hoạ (đàn, cờ, thơ, vẽ)? Hay là hát?”

Viên Diệu Diệu

không

khỏi cười ra tiếng: “nói

giỡn sao, hát? Ngươi cho rằng ta trước kia ở bên ngoài

đi

diễn tuồng sao? Từ

nhỏ

ta học vẽ tranh, hoạ chắc là được.”

Ngụy Thải Nữ lập tức vỗ tay tán dương: “Vẽ tranh rất tốt, khi còn

nhỏ

ta cũng muốn học, bất đắc dĩ tay quá vụng về, vẽ ra sao cũng bị tiên sinh chê bẩy lỗ

không

thông sáu lỗ, dốt đặc cắn mai.”

“Ta cũng vậy, nhưng

không

phải do ngộ tính

không

tốt, mà tính tình ta

không

chịu nổi. Mới vẽ vài nét, ta liền đói bụng, ở trong lớp học ôm đồ ăn vặt, bị tiên sinh mắng rất nhiều lần, sau đó

hắn

không

cho ta ăn nữa, ta quá giận mà

không

thèm học vẽ nữa.”

Hai người phun chuyện lúc

nhỏ

học vẽ, làm Viên Diệu Diệu cười nghiêng ngà,

khôngthể

không

nói, cùng hai các nàng ở chung, làm con người cảm thấy thư thái, vô cùng vui sướиɠ.

không

còn phiền não gì, cứ cùng các nàng

nói

nói

cười cười, mấy chuyện phiền lòng hoàn toàn tiêu tán.

“Cho nên, sau khi thảo luận tìm chuyện cho ta gửi gắm tinh thần, chính là ta dạy hai ngươi vẽ tranh?” Viên Diệu Diệu ui đùa

nói: “Ta

sẽ

không

giống mấy tiên sinh của các ngươi chỉ giỏi lừa gạt, ta

nói

nhất định

sẽ

làm,

sẽ

có kết quả.”

Nàng cố ý bày ra khuôn mặt nghiêm nghị, nheo cặp mắt nhìn về các nàng, nhìn vô vùng nghiêm trọng.

“Hơn nữa, các ngươi cũng biết, phân vị của ta cao hơn hai ngươi, đến lúc đó các ngươi muốn chơi xấu, ta

thì

luyến tiếc phạt các ngươi, nhưng người hầu của ta

thì

không

có tình cảm gì với các ngươi, đến lúc đó ta cho họ động thủ. Các ngươi nên biết, tay chân cung nhân

không

biết nặng

nhẹ, nếu bị họ

không

cẩn thận làm da thịt bị thương, cũng đừng trách họ, đương nhiên cũng

không

thể trách ta, muốn trách hãy trách chính bản thân mình.”

Viên Diệu Diệu họ

nhẹ

một

tiếng,

nói

lên mấy câu này xem chừng rất có đạo lý.

Hơn nữa, đôi mắt nàng lập loè vài phần đùa dai, hiển nhiên là

đã

suy nghĩ kỹ xem nên trêu trọc lại các nàng như thế nào.

Hai người Toàn mỹ nhân nhìn nhau, đều thấy tia hoảng sợ trong mắt nhau, từ

nhỏ

các nàng

đã

không

muốn học, giờ tới tuổi này rồi,

đã

quen hưởng thụ vài năm, càngkhông

có tinh thần học.

“không

thể nào, đúng là chúng ta muón ngươi gửi gắm tinh thần vào việc vẽ tranh, nhưng

không

phải dạy chúng ta vẽ mà là vẽ chúng ta.”

Rất nhanh, Toàn mỹ nhân

đã

nghĩ ra được

một

ý hay, vẫn để Viên Diệu Diệu vó chỗ gửi gắm tinh thần, mà lại

không

khống chế được các nàng.

Viên Diệu Diệu thấy các nàng bị doạ đến vậy, phụt cười ra tiếng, trong lòng đầy cảm giác thành tựu.

“Ngươi cười nhạo bọn ta.” Nguỵ thải nữ nhìn ra ý tứ của nàng, dẩu miệng lên án.

“Mình ta vẽ cũng

không

vui, các ngươi cùng bồi ta vẽ

đi.”

Hai người tự hỏi

một

chút rồi đồng ý.

Trời mới biết, các nàng cũng

không

phải lương tâm trỗi dậy,

thật

sự

thích vẽ tranh, mà là

đang

cảm thấy nhàm chán, lúc trước học vẽ đem màu nước vung khắp nơi, hình như cũng rất vui, so vơi săn

không

ngồi rồi như bây giờ thú vị hơn nhiều.

“Nguỵ muội muội, để chúng ta vẽ ngươi trước, ngươi ra kia ngồi im, đừng cử động.”

Ba người tìm

một

vị trí trống trải ở Như ngọc cung, bên dưới giàn nho tím,

trên

đầu được giàn nho che ánh mặt trời, miễn cho các nàng chịu phơi nắng

Viên Diệu Diệu cùng Toàn mỹ nhân mỗi người

một

cái bàn, trưen bàn bày ra đủ đồ vật để vẽ tranh, cần là có đủ.

Nguỵ thải nữ mặt cung trang màu tím nhạt, ngoan ngoãn yên lặng ngồi

trên

ghế, đôi tay đặt

trên

bụng

nhỏ, vô cùng trầm tĩnh.

Nàng ấy vốn dĩ lớn lên thanh tú, lại có ánh mặt trời mơ hồ chiếu lên khuôn mặt và dáng người, làm cho da nàng càng thêm trong suốt, như phát sáng lên.

“Nguỵ muội muội, ngươi như vậy

thật

đẹp! Nếu như người mà là

một

mân đồ ăn, ta

sẽđem cất

đi

ngay,

không

cho người khác ăn.”

Trước mặt Toàn mỹ nhân có

một

mâm đồ ăn, vốn dĩ nàng ấy

đang

ăn đến vui vẻ, kết quả vừa liếc thấy Nguỵ thải nữ ngồi đó, liền kích động kêu ra.

Kém chút nữa

thì

xông lên, ôm lấy nàng tìm chỗ giấu

đi.

“Đáng tiếc nàng ấy

không

phải mâm đồ ăn, mà là Nguỵ muội muội của ngươi. Nếu nàng ấy thực

sự

là đồ ăn, ngươi muốn đem giấu

đi

như thế nào?”

Viên Diệu Diệu

đang

chỉnh sửa đồ vật

trên

bàn, đem mấy đồ vậy đặt đến vị trí theo thói quen, tâm tình thả lỏng

nói

câu trêu chọc.

“Đương nhiên là cất vào trong bụng, như vậy

không

ai có thể cướp

đi, đừng

nói

là ăn, ngay cả nhìn cũng

không

thấy! Như vậy mới an toàn.”

Toàn mỹ nhân

nói

như điều đương nhiên, làm Viên Diệu Diệu cùng Nguỵ thải nữ lại bị chọc cười.

“Được rồi, ta muốn bắt đầu vẽ. Nguỵ muội muội cố gắng đừng lộn xộn, nếu chỗ nào mỏi, chỉ được cử động trong biên độ

nhỏ

thôi.”

Viên Diệu Diệu dặn dò, Nguỵ thải nữ nghe xong lập tức bày trận địa sẵn sàng đón địch.

“Ngươi

không

cần khẩn trương, giữ trạng thái thả lỏng như vừa rồi là tốt, mỉm cười.”

Viên Diệu Diệu thấy nàng như bị lên dây cót, bỗng trở nên nghiêm túc đứng đắn, thậm chí thân thể còn căng cứng,

không

khỏi có chút dở khóc dở cười.

Trạng thái này của Nguỵ thải nữ



ràng

không

đẹp như vừa rồi, Toàn mỹ nhân cũng lắc đầu theo.

Nàng tuy

không

biết vẽ tranh, nhưng năng lực thưởng thức đẹp xấu vẫn có,

khôngkhỏi thở dài.

“Ngụy muội muội, ngươi như vậy

không

được, vừa rồi vẫn còn là

một

mâm thịt kho tàu, giờ

đã

biến thành khoay tây ninh. Ngươi như vậy làm động vật ăn thịt như ta vô cùng đau lòng.”

Nàng

nói

xong còn bày ra biểu tình phi thường tiếc nuối.

Kết quả mấy lời này lại chọc cười Nguỵ thải nữ, làm nàng lộ ra nụ cười điềm đạm nhu hoà.

“Ôi, Nguỵ muội muội

thật

lợi hại, trong nháy mắt lại biến thành thịt kho tàu.”

Nguỵ thải nữ lại cười, làm Toàn mỹ nhân lại vỗ tay to.Nguỵ thải nữ càng cười tươi, Toàn mỹ nhân vỗ tay càng thêm vang dội, lòng bàn tay cũng bị đỏ.

“Tốt, bây giờ càng thêm lợi hại, thịt kho tàu biến thành thịt kho tàu hảo hạng.”

Kế tiếp đó chính là Toàn mỹ nhân liên tục

nói

tên đồ ăn, làm Nguỵ thải nữ liên tục buồn cười, ngay cả Viên Diệu Diệu cũng ha ha cười

không

ngừng, thiếu chút nữa việc vẽ tranh cũng

không

thể chuyên tâm hoàn thành.

Toàn mỹ nhân cuối cùng ném bút vẽ sang

một

bên, nàng chưa vẽ được nét nào, trực tiếp ngồ xuống ghế, miệng

không

ngừng ăn điểm tâm, nhưng cũng

không

ngừng

nóitên đồ ăn.

Nguỵ thải nữ thả lỏng, ngẫu nhiên nàng tiếp xúc với ánh mắt Viên Diệu Diệu, Viên Diệu Diệu

sẽ

cười với nàng, mang theo ý vị cổ vũ.

Nguỵ thải nữ bắt đầu tìm được cảm giác, cả người thả lỏng

không

ít, ngâu nhiên theosự

nhắc nhở của vđ, điều chỉnh

một

chút động tác.

Ví dụ như là nghiêng đầu, hoặc là gật đầu cười khẽ, ánh mắt nàng thuần tuý, đen và sâu, có cảm giác

không

hề trải qua thế

sự

tang thương, mà là

một

màu đen thuần tuý. Giống như đứa trẻ thiên chân, tràn ngập hy vọng với thế giới.

Mất hơn

một

canh giờ, Viên Diệu Diệu mới tương đối vẽ xong. Trong nháy mắt được giải phóng, Nguỵ thải nữ cực kì kích động, cao giọng hoan hô, lập tức từ

trên

ghế nhảy xuống, vọt lại xem.

“Aa___” Toàn mỹ nhân cách tương đối gần, tới sớm hơn nàng, khi nhìn thấy bức tranh, lập tức kêu to.

Nguỵ thải nữ khẩn trương thấp thỏm, khó khăn chạy tới liều cười đến hăng hái,

trênmá ửng đỏ,

không

biết là do chạy quá nhanh nên nóng hay là vì hưng phấn.

Trong tranh,

một

nữ tử ©υиɠ trang màu tím nhạt,

trên

đầu có mấy chùm nho xen kẽ được ánh sáng chiếu rọi.

trên

mặt Nguỵ thải nữ cười nhạt, cùng với bóng dáng phía sau hoà thành

một

thể, khí chất

trên

người nàng cùng với quả nho giống nhau, vô cùng tự nhiên, thuần khiết vô hại.

Đôi mắt nàng thuần tịnh đen láy,

một



nương xinh đẹp dịu dàng được vẽ sôi nổi

trêngiấy.

“thật

xinh đẹp, vẽ Nguỵ muội muội

thật

là giống, cứ như bên cạnh có hai Nguỵ muội muội, cảm giác

thật

thần kì.”

Toàn mỹ nhân kinh ngạc nửa ngày mới

nói

ra được

một

câu hoàn chỉnh, lúc trước nàng kinh hô cùng hét chói tai,

không

thể

nói

ra lời.

“Ta cũng cảm thấy

thật

đẹp, so với chính bản thân ta còn đẹp hơn.” Nguỵ thải nữ đưa tay sờ khuôn mặt tươi cười của



nương trong tranh, như muốn xem người trong tranh có phải

thật

sự

giống mình hay

không.

Bức tranh mình vẽ có thể được đánh giá cao như vậy, Viên Diệu Diệu dĩ nhiên vô cùng vui vẻ, cong khoé môi.

“Các ngươi đều thích

thật

tốt quá, ta yên tâm rồi.” Nàng thở phào

nhẹ

nhõm.

“Bản thân ngươi đẹp, nên vẽ ra mới đẹp. Ta chính là vẽ theo ngươi,

không

hề tô điểm thêm. Ta với mấy hoạ sĩ trong cung

không

giống nhau, chỉ cần ngươi đưa tiền liền vẽ ngươi

thật

đẹp.”

Viên Diệu Diệu đưa tay

nhẹ

đặt lên đầu nàng,

trên

mặt đều là tươi cười cổ vũ.

Ba người vây quanh bức vẽ

thật

lâu, Toàn mỹ nhân khen

không

dứt miệng, các loại khích lệ, còn muốn Viên Diệu Diệu cũng vẽ cho mình

một

bức tranh đẹp như vậy, nếukhông

nàng nhất định

sẽ

tức giận.

“Miêu miêu,

thì

ra ngươi vẽ đẹp như vậy, ban đầu ta còn tưởng ngươi

nói

đùa. Vì lúc trước, yến hội ở Như ngọc cung, ngoài ăn uống chơi bời,

không

làm điều gì khác.không

nghĩ tới, ngươi là chân nhân

không

lộ tướng. Yến hội lúc trước, ngươi nên tổ chức thi vẽ tranh, đem mấy phi tần xuất thân quý nữ mắt cao hơn đầu đè bẹp xuống, các nàng

sẽ

không

dám

nói

ngươi như vậy.”

Toàn mỹ nhân thao thao bất tuyệt, nàng cảm thấy Viên Diệu Diệu vẽ bức tranh này quá đẹp, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng.

Gần nhất có

không

ít cung phi chạy tới Như Ngọc Cung trào phúng Viên Diệu Diệu, trong đó có

một

lý do cười nhạo là,

nói

nàng

không

xứng ở nơi thanh nhã.

Yến hội

không

tổ chức

một

cái nào trong cầm kỳ thư hoạ, cả ngày chỉ ăn nhậu chơi bời nhuần nhuyễn.

“Những người đó là

không

biết thưởng thức, ăn rất tốt mà, mỗi ngày ta đều nghĩ tới ăn. Đáng tiếc phân vị của ta

không

cao, rất nhiều món ngon

không

được ăn, ít nhiều do Miêu miêu tạo cho ta cơ hội, tổ chức yến hội lấy ăn làm chủ đề, lúc ấy ta

sẽ

làm thực đơn cho Ngự thiện phòng, chắc chắn đầu bếp cũng

sẽ

nói

ta

thật

lợi hại.”

Nhắc tới liền

nói, toàn mỹ nhân

nói

ra vô số oán giận, rốt cuộc trong đó có

một

tiệc rượu do nàng xử lý, Viên Diệu Diệu đưa tới cho nàng rất nhiều món ăn ngon.

Viên Diệu Diệu cùng Nguỵ thải nữ nhìn nhau, liền đoán được nàng ấy

sẽ

oán giận điều này.

“Chính là các nàng ấy

không

biết nhìn hàng,

không

hiểu cách hưởng thụ cuộc sống,không

ăn ngon

thì

so với cá mặn có gì khác biệt?” Viên Diệu Diệu lập tức lên tiếng trấn an.