Chương 37: Thấy đủ thường nhạc

Editor: Chôm chôm

Liên tiếp mấy ngày Hoàng thượng đều

không

tìm Viên Diệu Diệu, Như ngọc cung khôi phục

sự

yên tĩnh,

không

khí hậu cung bỗng nhiên trở nên áp lực.

không

biết có phải bên Quản công công biết được Viên Diệu Diệu và Hoàng thượng có chuyện náo loạn

không

thoải mái hay

không

màkhông

hề tới tìm nàng.

Viên Diệu Diệu khôi phục

sự

thanh nhàn, cả ngày

không

cần nghĩ xem Vệ cẩu tử có tới hay

không

tới, hoặc là có gọi nàng đến hay

không.

Ngay cả Thuý Trúc cũng cảm nhận được

sự

bất ổn, suốt ngày cẩn thận hầu hạ nàng,

không

dám nhiều lời

một

câu về

sự

việc liên quan đến Hoàng thượng.

Nàng vốn là người luôn nhắc nhở Viên Diệu Diệu đến

không

biết mệt, nay sợ mình quen miệng,

không

cẩn thận nhắc đến Hoàng thượng,

sẽlàm Viên Diệu Diệu buồn lòng.

Tâm tình nhiều ngày nay của Vệ Cảnh phập phồng dao động vô cùng.

hắn

sai thủ hạ tra xét Quản công công, đó là lão thái giám

không

có chút gì đặc biệt. Những chuyện

hắn

làm lúc trước,

thật

không

có chút gì đáng lưu ý. Trừ việc lúc trước bị trách phạt, sau đó

không

được trọng dụng nữa.

Chuyện

hắn

thay Diêu tuyển hầu và Lương phi

đi

tặng đồ như Viên Diệu Diệu

nói, thậm chí còn

không

được ghi vào danh sách.

Rốt cuộc

thì, mấy chuyện

nhỏ

của phi tần trong hậu cung còn

khôngđược ghi vào danh sách, huống chi là

một

tên thái giám

nhỏ.

Những chứng cứ trong tay

hắn, toàn bộ đều cho thấy mấy chuyện kia có thể là do Viên Diệu Diệu bịa đặt, đế vương vốn đa nghi, làm cho trong lòng

hắn

nảy ra vô số suy đoán.

Rất có khả năng, Viên Diệu Diệu

đã

mắc phải

một

sai lầm lớn gì đó, nên cố tình

nói

ra chuyện này để che dấu.

Nhưng sau khi suy nghĩ vô số ý tưởng, cuối cùng tựu lại

một

cái,

hắncảm thấy Viên Diệu Diệu

nói

sự

thật.

không

cần bất luận chứng cứ gì,

không

cần

đi

điều tra lại, bản năng của

hắn

muốn tin tưởng nàng.

Chuyện này đối với bậc đế vương nắm quyền sinh sát toàn bộ

mộtquốc gia mà

nói, là

một

điều vô cùng nguy hiểm, nhưng

hắn

khôngmuốn ngăn lại, hơn nữa còn tình nguyện hãm sau vào trong đó.

không

khí tại Như Ngọc cung trở nên khẩn trương bất thường, hôm nay có vài vị khách

không

mời mà đến.

Hiền phi, Thục phi cùng Lương phi thế nhưng đều tới chỗ nàng, hơn nữa

một

đám tuy rằng

trên

mặt tươi cười, nhưng

nói

ra đều là lời châm chọc vô cùng



ràng.

Trong lòng Viên Diệu Diệu

thật

không

vui, nhưng

không

hề biểu

hiệnra bên ngoài, nàng vẫn duy trì biểu cảm vui vẻ, giống như những người trước mặt

không

hề làm khó nàng.

“Miêu tần, lúc trước ngươi

nói

Hoàng thượng thưởng cho ngươi cái gì? Đồ trang sức,

một

đôi như ý? Tuy so với phân vị của người, ban thưởng như vậy cũng xem như phong phú. Nhưng nếu để bọn ta xem, nhiêu đó cũng chỉ là

một

chút, mỗi lần Hoàng thượng ban thưởng cho chúng ta đều phải đem nhà kho lấy đầy, làm chúng ta

thật

bối rối.”

“Đúng vậy, Miêu tần, ngươi vẫn còn quá trẻ, chưa thấy qua cái gió lớn, mọi việc đừng nên lúc nào cũng khoe khoang ra, nếu

không

rất dễ bị lật thuyền trong mương.”

“Muội muội, lời mày của ngươi cũng chưa đúng, lúc chúng ta phong quang năm đó, cũng

không

sai biệt lắm so với nàng, nhưng là mọi người đều rất bình tĩnh và cẩn thận, đối với những phi tần thân phận cao hơn, vô cùng tôn sùng, nào có giống như Miêu tần như bây giờ,không

coi ai ra gì,

không

uổng bị chê cười.”

…..

Chỉ có thể

nói, phi tần phân vị cao cùng nhau chế nhạo ngươi, sắc mặt đều rất khó coi, làm người ta

không

nỡ nhìn thẳng.

trên

mặt Viên Diệu Diệu trước sau vẫn duy trì mỉm cười, các nàng

nóicái gì, nàng đều nghe xuống,

không

hề biểu

hiện

sự

bất mãn.

So với bộ dạng lúc trước nàng

đi

tới cung của các nàng ta diễu võ dương oai, khác nhau như trời với đất.

Ba vị phi tần đưa mắt nhìn nhau, thấy bộ dạng khom lưng cúi đầu của nàng, liền đoán được rằng mấy lời đồn đãi trong cung là

sự

thật.

Miêu tần thất sủng!

Khi suy nghĩ trong lòng được chứng thực, cả người như muốn bay lên.

Rốt cuộc cũng chờ đến ngày này, nhìn bộ dạng bừa bãi của Miêu tần, làm các nàng đều nghĩ đến từ “tiểu nhân đắc ý”.

Bây giờ ông trời

đã

mở mắt, làm nàng bị thất sủng, sao có thể

khôngvui.

Thuý Trúc vẫn đứng

một

bên, hốc mắt đều đỏ, lại

không

dám ngẩng đầu Lên, sợ bị mấy vị phi tần nhìn thấy, nhân cơ hội đó bắt lấy nhược điểm của Viên Diệu Diệu.

Tận đến lúc mấy nàng ta rời

đi, Thuý Trúc mới quỳ rạp xuống trước mặt nàng, khóc rống lên.

“Chủ tử, uỷ khuất cho người.”

Viên Diệu Diệu nhìn bộ dạng khóc như hoa lê trong mưa của nàng, trực tiếp cười to ra tiếng.

“Ôi trời ơi, ta

nói

ngươi tiểu nha đầu, ngươi sao lại khóc? Chỉ

một

chút việc

nhỏ, ngươi

đã

khóc thành như vậy, đáng giá sao?”

Thuý Trúc móc khăn tay ra lau nước mắt, mũi còn khụt khịt: “Nô tỳ cũng

không

muốn khóc, nhưng nhìn thấy ngài chịu khổ, ngài

khôngcần tỏ ra kiên cường trước mặt nô tỳ, nếu muốn khóc hãy khóc

đi.”

“Nô tỳ thấy ngài lúc đứng trước mặt ba vị nương nương, hốc mắt

đãđỏ, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhiên nhiên là bị uỷ khuất lớn.”

Thuý Trúc càng

nói

càng thương tâm, nước mắt

không

khống chế được mà rơi xuống, làm khăn gấm ướt sũng nước.

Viên Diệu Diệu bị nàng làm cho dở khóc dở cười, lấy khăn gấm từ trong ống tay áo, thay nàng lau nước mắt.

“Lúc trước khi ta còn là

một

tiểu thường tại, ngươi

đi

theo bị ăn

khôngít khổ, cũng

không

thấy ngươi buồn đến vậy. Huống chi, ta cố tình bày ra bộ dạng bi thương đó, là vì

không

kiên nhẫn nghe các nàng

nói

mãi, muốn các nàng nhanh rời

đi.”

Thuý Trúc nghe

nói

vậy, nước mắt hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “vì sao lại thế ạ?”

“Ba người các nàng đến đây, chẳng phải là vì muốn nhìn ta bị xui xẻo sao? Lúc trước ta mang ngươi

đi

thăm viếng cung điện của các nàng ấy, lúc diễu võ dương oai, ta

đã

nghĩ đến lúc này, sớm hay muộn cũng có

một

ngày ta



đơn, cũng

sẽ

bị các nàng đến diễu võ dương oai. Quả nhiên, ngươi xem, mới có bao lâu suy nghĩ của t liền ứng nghiệm. Ta càng biểu

hiện

khổ sở, tâm lý của các nàng càng được thoả mãn, vậy ta

sẽ

sớm được giải thoát

một

chút.”

Nàng giải thích

một

hồi, Thuý Trúc cái hiểu cái

không

gật đầu.

“Nô tỳ

đã

hiểu.”

Viên Diệu Diệu giữ chặt Thuý Trúc: “tính tình của ngươi như vậy ta cũng

không

yên tâm,

không

nên nghĩ chủ tử nhà ngươi yếu đuối như vậy. Ngươi đó, cũng

không

nên hơi chút là khóc,

sẽ

làm người khác cười chê. Huống chi, ngươi vốn

không

thông minh, nhiều việc ta làm, ngươi

không

hiểu, cho nên hãy tận lực

không

nói

cũng như

không

làm loạn, miễn mắc sai lầm, khó xong việc.”

Như ngọc cung lại tiếp tục náo nhiệt

một

thời gian, nhưng lần này, phần lớn mọi người đến xem nàng bị chê cười.

Lúc trước ở bên nhau trêu đùa,



ràng gọi chị em đến thân thiết, kết quả

hiện

giờ trở mặt vô tình nhanh hơn bất cứ ai.

Viên Diệu Diệu lại thấy chẳng hề gì, lúc trước nàng ở trong cung năm năm, từ

một

phi tần

nhỏ

không

hề có bối cảnh, bò đến vị trí Hoàng quý phi, số khổ sở, lạnh nhạt phải chịu trong thời gian đó còn nhiều hơn bây giờ.

Năm đó, nàng

đã

ở phân vị chính tam phẩm, nhưng lại nháo loạn

mộttrận cực kì kịch liệt với Hoàng thượng, làm hậu cung long trời lở đất.

Lúc đó, Hoàng thượng

đã

nói

ra câu muốn gϊếŧ nàng, làm Thái hậu lâu rồi

không

ra mặt cũng bị kinh động, phải khuyên nhủ

một

trận.

Nhưng loại chuyện này, cành khuyên càng hỏng, lệnh gϊếŧ nàng thiếu chút nữa

đã

hạ xuống.

Nhưng cuối cùng, cách làm lành lại phi thường đơn giản, chẳng qua là nàng làm

một

chén canh mang qua, lại

nói

vài câu dỗ dành, Vệ Cảnh liền hết giận.

Điều

hắn

muốn

không

phải là Viên Diệu Diệu xin lỗi ra sao, chỉ đơn giản là muốn nàng thoả hiệp mà thôi.

“Miêu miêu ơi là Miêu miêu.” Toàn mỹ nhân vẫy tay trước mặt nàng.

Lúc này Viên Diệu Diệu mới hồi phục tinh thần, cười ngượng ngùng với nàng ấy.

“ vừa mới thất thần.”

“Sao lại thất thần, có phải đói bụng hay

không? Ta mà đói bụng cũngsẽ

bị thất thần.” Toàn mỹ nhân lập tức thò qua,

trên

mặt mang biểu cảm “ta hiểu



nhất”.

Viên Diệu Diệu bị nàng chọc cười, “nói

người là phi tần

nhỏ

tham ăn, đúng là lúc nào cũng biểu

hiện

điều ấy ra, cái gì cũng có thể nghĩ đến ăn, mỗi ngày đều nghĩ đến ăn, ta

thật

bội phục ngươi.”

Toàn mỹ nhân đưa tay sờ cái bụng trống, bĩu môi, có vẻ vô cùng vô tội.

“không

thể trách ta, điều ta

yêu

nhất

trên

đời này là ăn. Ăn sáng xongsẽ

nghĩ trưa muốn ăn gì, ăn trưa xong

sẽ

nghĩ đến bữa tối, ăn bữa tối lại nghĩ để món ăn gì đó

trên

đầu giường, nửa đêm

đang

ngủ còn có thể lấy hai miếng lót bụng.”

“Ha ha ha, Toàn Toàn, ngủ rồi

thì

làm sao mà ăn? Gạt người.” Nguỵ thải nữ đứng ở bên cạnh

không

nói

chuyện cũng thêm vào

một

câu, trưen mặt ý cười rất sâu.

“Ngươi nửa đêm

đi

ngủ có nghĩ đến Quan

âm

nương nương

không?”

“Đương nhiên là có, cả ngày cả đêm ta đều nghĩ về Bồ Tát, hy vọng người có thể phù hộ cho ta và những người xung quanh, tất cả đều khoẻ mạnh, vui vẻ, vạn

sự

trôi chảy.”

Nguỵ thải nữ lập tức gật đầu, hiển nhiêng nàng chính là tín nữ vô cùng đủ tư cách, nằm mơ cũng

không

quên Quan

âm

Bồ Tát.

“Trong mơ ta mơ về ăn, cũng giống ngươi đêm nhớ Quan

âm

nương nương.”

“Sao có thể giống nhau, miệng ta đâu cần động, ngươi

không

tỉnh

thìlàm sao mà ăn được?”

“Ta cũng

không

biết, tóm lại là ta ăn, sáng sớm hôm sau thức dậy, đồ ăn

trên

mâm đều bị thiếu.”

Hai người bắt đầu tranh luận kịch liệt về chuyện nửa đêm có thể ăn hay

không.

Viên Diệu Diệu ngồi

một

bên xem đến vui vẻ, nàng thậm chí còn vỗ tay cổ vũ các nàng tranh luận.

Như ngọc cung nay

đã

khác trước, mấy người đến để cười nhạo Viên Diệu Diệu sau mấy ngày lục tục tới, giờ

không

tới nữa.

Chỉ có hai người các nàng lâu lâu vẫn tìm tới

nói

chuyện,

không

khác gì so với trước kia.

“Miêu miêu, Miêu miêu.” Toàn mỹ nhân lại lần nữa vẫy tay trước mặt nàng, làm nàng hoàn hồn, “ngươi lại tiếp tục thất thần? Muốn mời thầy thuốc đến xem

không? Luôn thất thần cũng

không

phải thói quen tốt, khẳng định là có tâm

sự. Thầy thuốc

nói, như vậy tâm tình

sẽ

bị tích tụ, ngươi phải chú ý.”

“Hay là Miêu miêu, ngươi tìm vật gì đó gửi gắm tinh thần

đi. Giống như với Toàn toàn là ăn, với ta là thờ phụng Bồ Tát. Như thế chúng ta

sẽkhông

có nhiều tâm

sự

và phiền não nữa, bởi vì, chỉ cần cho Toàn toànmột

bàn đồ ăn, nàng

sẽ

vui vẻ, còn cho ta

một

chuỗi Phật châu niệm kinh, ta cũng vui vẻ. Ngươi cũng tìm

một

đam mê như vậy

đi….”

Nguỵ thải nữ lên tiếng khuyên nàng, nàng ấy

nói

vô cùng nghiêm túc,trên

mặt thậm chí còn có vài phần hưng phấn.

Nàng ấy vừa

nói

xong, hai người lại tiếp tục bàn luận nên tìm cho Viên Diệu Diệu niềm đam mê gì để gửi tinh thần. Nhìn các nàng ấy thảo luận hừng hực khí thế, nàng lộ ra vài phần cười khổ.

Ý trong lời

nói

của Nguỵ thải nữ sao nàng lại

không

biết, kỳ

thật

đam mê để gửi gắm tinh thần chỉ là giả, chẳng qua chỉ là

một

câu “biết đủ” mà thôi.

Có lẽ chính vì Viên Diệu Diệu

không

biết đủ, cho nên mới thấy nhiều điều phiền toái.

hiện

giờ, nàng là chính ngũ phẩm tần, Hoàng thượng đối với nàng lãnh đạm, phân vị của nàng cũng

không

quá kém, nhìn lên

thì

chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.

Dựa vào trí thông minh của nàng,

sẽ

không

đến mức bị người hại chết, Phân vị

không

quá cao, càng

không

làm người khác để ý, nên

sẽ

ít

đinhững công kích tiềm tàng nguy hiểm.