Editor: Chôm chôm
Cuối cùng Diêu Cầm cũng rời
đi, nhưng để lại trong đáy lòng Viên Diệu Diệu
một
mầm mống gì đó. Quản công công là ai?
Nàng lúc trước sống trong hậu cung năm năm, nhưng ấn tượng vớimột
vị công công họ Quản gần như
không
có. Theo như Diêu Cầm
nói,một
tên chó bị thiến lại có thể làm nàng sợ đến như vậy,
thì
thế lực phía sau
hắn
phải cường đại đến mức nào, vì sao trước kia nàng chưa từng phát
hiện
ra.
“Chủ tử, ngài sao vậy? Có muốn đem chuyện này báo lại với Hoàng thượng
không
ạ?” Lúc Thuý Trúc tiến vào, thấy vẻ mặt ngốc lăng của nàng,
không
khỏi
nhẹ
giọng hỏi
một
câu.
Viên Diệu Diệu theo bản năng lắc đầu, nàng
hiện
giờ
một
chuyện cũng đều
không
biết, nếu
nói
cho Vệ Cảnh, nàng
không
thể giải thích
rõràng, còn bị hiềm nghi. Dù là ai nghe được lời Diêu Cầm vừa
nói, đềusẽ
nghĩ nhiều.
Cho dù Vệ Cảnh tin tưởng nàng, nhưng thời điểm này
nói
ra
khôngphải ý kiến hay, dễ rút dây động rừng.
“Lúc nhìn thấy Hoàng thượng, ta
sẽ
nhớ
hắn.” Nàng khẽ
nói
đùa
mộtcâu, muốn trấn an cảm xúc.
Quả nhiên Thuý Trúc nghe nàng
nói
vậy,
trên
mặt lộ ra vài phần trêu trọc vui cười.
Nếu Vệ cẩu tử còn ở trong cung nàng, phỏng chừng Diêu Cầm cũngkhông
dám tới, cũng
không
biết Diêu Cầm
đã
bồi hồi trước cửa cung của nàng mấy buổi tối, chắc
đã
rất nhiều ngày, nàng cùng Hoàng thượng như hình với bóng, như thế khẳng định Diêu Cầm
đã
khó chịu mười phần.
Lúc Viên Diệu Diệu nhìn thấy Quản công công
đã
là ba ngày sau.
hắncũng
không
phải là thái giám có địa vị rất cao, mà còn lăn lộn hơn nửa đời vẫn chưa thành công, tóc
đã
nhuốm màu hoa râm,
hắn
phụng mệnh Diêu tuyển hầu mang tới cho nàng vài thứ.
“Nô tài ra mắt miêu Tần nương nương.”
hắn
cúi đầu
thật
sự
thấp, Viên Diệu Diệu
không
thấy
rõ
khuôn mặt
hắn.
“Các ngươi lui xuống, bổn tần có mấy câu muốn
nói
với
hắn.”
Thúy trúc tuy rằng tò mò, từ lúc Diêu tuyển hầu tới tìm nàng
nóichuyện, Viên Diệu Diệu giống như có bí mật. Trước kia
không
kể là chuyện gì, Thuý Trúc đều có thể biết, nhưng
hiện
tại giống như bị cáchmột
tầng mỏng.
“Miêu tần nương nương, lâu rồi
không
gặp.” Lão thái giám ban đầu nhìn quy củ mười phần, lắc mình biến thành bộ dạng vô cùng tự tin.
Viên Diệu Diệu chỉ gật đầu, gọi
một
tiếng Quản công công, muốn lấy bất biến ứng vạn biến.
Vị Quản công công vẫn chưa
nói
thêm lời nào, chỉ là cảm thán
sự
thay đổi của Viên Diệu Diệu.
“Miêu tần nương nương, người
không
cần sợ hãi. Tạm thời chủ tửkhông
muốn làm gì ngươi, chỉ là tới thời điểm tất yếu, còn muốn ngươi ra tay. Ngài
hiện
giờ hãy toàn tâm toàn ý mà đoạt lấy sủng ái của Hoàng thượng, tiếp tục bò lên phân vị cao hơn. Nô tài sau này có việc,sẽ
còn đến tìm ngài.” Quản công công
nói
xong câu đó, liền xoay người rời
đi.
Viên Diệu Diệu lập tức sai người
đi
điều tra xem rốt cuộc
hắn
là thần thánh phương nào, vừa hỏi mới biết, chỉ là
một
tên giữ vị trí chọn mua thái giám. Lúc trẻ
hắn
cũng được chủ tử coi trọng, nhưng sau đókhông
biết đắc tội gì với đại quý nhân, tuy rằng còn giữ được mạng, nhưng
không
thể tiến lên được nữa, cứ như vậy làm chức công côngkhông
cao
không
thấp.
Phân vân
không
biết nên
đi
bẩm báo Hoàng thượng hay là tự mình tra xét
một
phen, cuối cùng nàng quyết định tự mình tra xét trước.
“Chủ tử, Hoàng thượng
đã
nhiều ngày
không
đến gặp ngài, cũngkhông
triệu ngài
đi
Long Càn Cung, ngài có muốn
đi
Ngự thiện phòng làm chút canh mang qua?” Thuý Trúc thấy nàng thất thần, lập tức đề xuất chủ ý.
Lại thấy Viên Diệu Diệu cười khẽ ra tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng, Thuý Trúc có chút kinh hoảng, cho rằng nương nương trách nàng xen vào việc của người khác, vội vàng giải thích: “lúc trước nô tỳ thấy các phi tần khác đều làm vậy, bất kể Hoàng thượng có nhìn thấy haykhông, các nàng đều đem tư thái bày ra.”
Viên Diệu Diệu
nhẹ
nhàng lắc lắc đầu: “Ngươi phái người hỏi thăm
mộtchút động thái của Long Càn Cung.”
“đi
hỏi thăm ai bây giờ ạ? Long Càn Cung rất khó hỏi thăm tin tức, lúc trước nô tỳ có
đi
qua quan sát, mấy cung nữ hầu hạ các phi tần
điđến, đều
không
thể đến gần Long Càn Cung, còn chưa nhìn là ai
đã
bị đuổi, nô tỳ khẳng định….” Nàng cúi đầu,
trên
mặt
hiện
nét
cô
đơn.
không
đợi Thuý Trúc
nói
xong, Viên Diệu Diệu liền
nói
tiếp: “Đó là đối với người khác,
không
tin ngươi
đi
thử xem, khẳng định có thể tới gần Long Càn Cung, lại còn có thể tìm hiểu tin tức.”
Thuý Trúc ban đầu
không
tin, cho rằng Viên Diệu Diệu đùa mình, nhưng nhìn mặt Nàng là biểu cảm vô cùng tự tin, lại
không
giống nhưđang
trêu trọc, cuối cùng nửa tin nửa ngờ mà
đi
tìm hiểu.
Thế mà
thật
sự
tìm hiểu được tin tức, nàng thực nhanh bước đến bên Viên Diệu Diệu, thấp giọng
nói: “Chủ tử, nô tỳ
đã
tìm hiểu qua, đúng như người
nói,
không
có ai ngăn cản nô tỳ, hơn nữa, Khang công công còn
nói
cho nô tỳ biết, tâm trạng Hoàng thượng gần đây
không
tốt lắm, chắc là cùng với tiên hoàng hậu có quan hệ.
Viên Diệu Diệu
không
khỏi nhíu mày: “Chuyện cũng
đã
qua mấy tháng,hắn
tại sao lại giống như kì kinh nguyệt của nữ tử, mỗi tháng
một
lần, mỗi lần mấy ngày.”
Nghe lời nàng
nói, Thuý Trúc suýt chút nữa
thì
cười ra tiếng, hình như đúng là như thế.
Lúc Viên Diệu Diệu tới Long Càn Cung, Tiểu Khang Tử
đang
đứng bên ngoài
không
biết nhìn cái gì, chợt thấy nàng
thì
hai mắt sáng ngời, lập tức
đi
tới. Viên Diệu Diệu hiểu tính tình của
hắn, chắc Tiểu Khang Tử lại ở ngoài để trốn Hoàng thượng, tránh cho cơn thịnh nộ của ngôi cửu ngũ làm ngộ thương. Nhưng
hắn
cũng
không
thể trốn cả đời, chờ lúc LÝ Đức
đi
ra,
hắn
sẽ
phải
đi
vào.
“Miêu tần chủ tử đến rồi, Hoàng thượng
đang
tức giận ở bên trong, nô tài thay ngài thông truyền
một
tiếng.”
không
cần Viên Diệu Diệu mở miệng,
hắn
đã
bước nhanh về nội điện để thông báo.
Rất nhanh nàng được phép
đi
vào, lúc Viên Diệu Diệu tiến vào nội điện, Vệ Cảnh còn
đang
phát giận, tấu chương rơi toán loạn
trên
mặt đất, hiển nhiên là do
hắn
quá tức giận mà ném
đi. Cung nhân xung quanh bị
hắn
quát tháo cũng
không
dám nhặt lên.
không
khí nội điện vừa an tĩnh lại khẩn trương, ngay cả
âm
thanh rơi
một
cây kim cũng nghe được.
Nếu phi tần khác mà nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sớm
đã
lui quân, cảm thấy mình tới
không
đúng thời điểm. Nhưng Viên Diệu Diệu lại
khôngthấy như thế. Bởi vì nàng hiểu
rõ
Hoàng thượng, lúc này mới là thời cơ tốt nhất.
Nếu ai vào lúc Vệ Cảnh bạo nộ có thể dỗ
hắn,
thì
so với lúc tâm tình của
hắn
tốt ở bên
hắn, càng có tác dụng hơn mấy lần.
không
có cách nào khác, ai bảo Vệ cẩu tử tính cách chính là như thế, lúc
hắn
tức muốn hộc máu, điên cuồng gào thét, sủa như điên, lại càng có tính khiêu chiến.
Lúc trước khi Viên Diệu Diệu được sủng ái nhất, địa vị vủa nàng
khôngthể bị lay động, nguyên nhân chủ yếu nhất là do,lúc
hắn
bạo nộ nhất, nàng có thể chế ngự được
hắn.
Có lẽ đây là con đường quan trọng nhất để huấn luyện chó.
“Ngươi tới làm cái gì? Trẫm phiền
thật
sự!”
hắn
trừng nàng.
Đối với vấn đề này của
hắn, Viên Diệu Diệu quả thực cảm thấy
khôngthể hiểu được,
không
phải
hắn
cho nàng tiến vào sao?
Nhưng là lúc Vệ Cảnh tức giận, thường xuyên vô cớ gây rối như vậy.hắn
là ngôi cửu ngũ, dù chỉ là việc
nhỏ
cũng phát giận, cũng
không
ai dám
nói
hắn.
Chỉ cần
không
ở trước mặt
hắn
cố tỏ vẻ phân
rõ
phải trái
rõ
ràng,
hắnsẽ
vĩnh viễn là
một
con chó tốt.
“Tần thϊếp tới xem Hoàng thượng phiền muộn chuyện gì.” Nàng bình tĩnh
nói
ra.
Đưa mắt nhìn lướt qua nội điện, bỗng nhiên thấy
trên
bàn có hộp bánh táo chua, sắc mặt nàng trắng bệch, trước kia bởi vì ăn bánh táo chua dẫn đến xuất huyết nhiều mà chết.
hiện
giờ thấy nó, bụng nàng lại
âmẩm đau.
Vệ Cảnh thấy thần sắc nàng
không
đúng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bánh táo chua, liền biết nàng
đã
đoán được là vì ai.
“Bánh táo chua, ngươi thích ăn
không?
hắn
đẩy mâm điểm tâm.
“đã
từng thích ăn,
hiện
tại
không
dám ăn, sợ chết.”
Viên Diệu Diệu vừa
nói
xong, thần sắc Vệ Cảnh liền thay đổi, hiển nhiên là muốn phát hoả. Nhưng sau đó lại nhịn xuống,
không
nói
câu nào.
“Hoàng thượng đem bánh táo chua tới đây làm gì, có phải người điều tra ra được điều gì
không?”
“Ai sai ngươi tới tìm hiểu?” Vệ Cảnh nheo mắt lại, đối với chuyện này rất cẩn thận.
Viên Diệu Diệu rất muốn cho
hắn
một
ánh mắt xem thường, nàng quan tâm xem chính mình bị gϊếŧ như thế nào
không
được sao? Căn bản
không
cần người khác sai khiến.
Nhưng nhắc tới việc ai phái nàng tới, nàng
không
thể
không
nghĩ đến Quản công công.
không
biết vị chủ tử trong lời của tên Quản công công đó là ai, che dấu
thật
kĩ.
Lúc trươc Viên Diệu Diệu là Hoàng quý phi, tại hậu cung quyền lợi ngút trời, vậy mà
không
hề cảm thấy được chỗ
không
ổn.
“không
có ai phái tần thϊếp đến, tiên hoàng hậu
đã
qua đời mấy tháng, hung thủ lại vẫn chưa trồi lên mặt nước, thậm chí người đưa bánh táo chua là An quý nhân, cũng
không
biết sống chết. Nếu Hoàng thượng có manh mối, vậy nên sớm điều tra hung thủ, an ủi vong linh của tiên hoàng hậu.”
Thần sắc
trên
mặt Viên Diệu Diệu trở nên đứng đắn nghiêm túc, thậm chí giọng
nói
còn mang theo vài phần ý trách cứ. Từ lúc nàng biến thành tiểu thường tại, nhận thấy Vệ cẩu tử chậm chạp
không
điều tra cái chết của nàng, Lần nào cũng bày ra bộ mặt đau khổ, nhưng
khôngthật
sự
làm
một
điều gì. Điều này rơi vào mắt nàng, nàng liền cảm thấy Vệ cẩu tử là mèo khóc chuột giả từ bi, chỉ cố bày tỏ thương tiếc cho người ngoài xem.
Biểu cảm
trên
mặt Vệ Cảnh thay đổi nhiều lần, lúc
hắn
nhìn về phía Viên Diệu Diệu, thần sắc thăm dò nhìn kĩ.
Viên Diệu Diệu lại càng thêm ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn
hắn,
không
có ý lùi bước.
thật
lâu sau, Vệ Cảnh thở dài
một
hơi,
hắn
giống như thoả hiệp, thấp giọng
nói: “thật
là sợ ngươi, có đôi khi ngươi rất giống Diệu Diệu, đặc biệt là
sự
chấp nhất ở
một
số trường hợp mẫn cảm,
không
hề sợ trẫm tức giận.”
Viên Diệu Diệu nghe
hắn
nói
vậy, đáy lòng
đang
bị đè nén liền lập tức tiêu tan. Ngược lại là có chút mềm mại, cảm giác như cảm xúc dưới đáy lòng được ủ ấm.
Rốt cuộc
thì
hắn
là chó của nàng, vẫn có thể cảm nhận được linh hồn của nàng.
Nàng cười khẽ: “Bởi vì ta cũng là Viên Diệu Diệu a.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng cười dịu dàng, giọng
nói
đặc biệt ôn nhu.
Nàng
nói
ra câu này tình ý chân thành, lại làm cho Vệ Cảnh có chút hoảng hốt. Cảm giác như khuôn mặt tươi cười của nàng biến thành người khác, là người cùng
hắn
chung chăn gối năm năm.
Trong điện lại lần nữa lâm vào trần mặc, Lý Đức cảm nhận được
khôngkhí vi diệu xung quanh hai người,
không
khỏi than
nhẹ
trong lòng.
Nữ nhân tên Viên Diệu Diệu, có phải đều đặc biệt có bản lĩnh, trước sau có hai vị Viên Diệu Diệu làm Hoàng thượng say mê đến choáng váng đầu óc, công bằng ở đâu.
“Trẫm đưa ngươi tới
một
nơi.”Vệ Cảnh
đi
tới, trực tiếp cầm tay nàng.
Hai người ra khỏi Long Càn Cung, liền thấy long tiễn đứng đợi bên ngoài. Tiểu Khang Tử nhanh chân bước tới
nói: “Hoàng thượng, ngài vừa
nói
muốn ra ngoài, nô tài liền gọi người mang long tiễn tới.”
Vệ Cảnh nhìn long tiễn, có chút do dự, cuối cùng vẫn ôm Viên Diệu Diệu lên, cùng nàng ngồi chung.
Mấy cung nhân nâng long tiễn đều ngừng hô hấp, ngay cả Tiểu Khang Tử cũng có chút khó tin.
Tiên hoàng hậu
đi
rồi, Vậy mà còn có nữ nhân thứ hai được cùng Hoàng thượng ngồi chung long tiễn.