Chương 29: Tình thú

Editor: Chôm chôm

Viên Diệu Diệu cảm nhận được lực đạo cầm tay của

hắn

rất lớn,

khôngkhỏi rụt cổ, sợ

hắn

ra tay cho mình

một

cái tát. Đừng quên chính nàngđã

đặt biệt danh cho Vệ Cảnh là Vệ Cẩu Tử,

hắn

chính là đồ mắt chó. Tuỳ thời điểm có thể trợn mắt, tuỳ lúc có thể hướng về người khác sủa như điên.

“Lá gan của ngươi

không

phải rất lớn sao, cái gì cũng dám

nói

cùng trẫm, thậm chí còn dám nhảy dựng lên phản bác trẫm. Thế nào mà giờ nằm trong tay trẫm, lập tức lúng túng, còn cúi đầu, sợ trẫm đánh ngươi sao?”

Vệ Cảnh vốn dĩ hỏa khí tận trời, nhưng nhìn nàng bị dọa thành như vậy, lập tức lại có chút luyến tiếc. Nhưng thực tế

hắn

cũng

không

nghĩ đánh nàng, chỉ hù doạ nàng mà thôi.

“Hoàng Thượng, tần thϊếp sai rồi. Ý của tần thϊếp là cho dù cây trâm của tần thϊếp đẹp đến đâu, cũng

không

đẹp bằng của tiên hoàng hậu.” Nàng cuối cùng cũng có thể cố cứu lại.

Nếu

không

tự cứu, nàng

thật

sự

sợ bị Vệ Cẩu Tử đánh, nàng vẫn phi thường sợ đau. Từ lúc tiến cung tới giờ, chưa bao giờ bị

hắn

đánh.

“Tất nhiên là thế, Diệu Diệu là đẹp nhất.” Những lời này Vệ Cảnh

nói

ra vô cùng tự nhiên, giống như là

một

thời trần thuật về

một

điều hiển nhiên.

Nhưng

thật

ra Viên Diệu Diệu nghe

hắn

nói

như vậy, ho

nhẹ

một

tiếng. Nếu là trước kia nghe

hắn

nói

mấy lời này, nàng

sẽ

vui sướиɠ đến tận trời, quả nhiên ở trong lòng Hoàng Thượng, nàng là tốt nhất.

Nghe xong mấy lời đó, tâm tình nàng tốt,

nói

không

chừng còn xông lên, tặng

hắn

một

cái hôn lưỡi nhiệt tình triền miên. Nhưng giờ phút này nàng

đã

biến thành

một

người khác, Vệ Cẩu Tử vẫn

yêu

nhất cái xác

đã

chết kia, vậy linh hồn này phải làm sao bây giờ?

không

phải nàng tự sướиɠ, muội muội ngực lớn này,



ràng cảm xúc so với trước kia tốt hơn nhiều.

“Ngươi đừng tưởng

nói

vài câu khen ngợi tiên hoàng hậu, trẫm

sẽkhông

truy cứu ngươi. Ngươi vừa rồi

nói

mấy câu chống đối trẫm, xét về chuyện

nhỏ

thì

không

biết điều, thể

hiện

thái độ với trẫm, nhưng nếu xét về chuyện lớn

thì

ngươi coi rẻ hoàng quyền, tội ác tày trời,có mười cái đầu cũng

không

đủ chém.”

Vệ Cảnh

nói

xong câu đó, liền phát

hiện

Miêu tần trước mắt

đang

thất thần, đôi mắt long lanh như nước cũng mất

đi

thần thái.

hắn

nhíu mày, duỗi tay bắt lấy Viên Diệu Diệu, đem nàng kéo đến trước mặt mình, để nàng nhìn thẳng

hắn.

Nha nha nha, tội

thật

lớn, coi rẻ hoàng quyền.

Vệ Cẩu Tử ở trước mặt nàng, vỗn dĩ

không

có hoàng quyền gì đáng kể, trong lòng nàng

không

biết

đã

coi rẻ bao nhiêu lần,

không

phải giờ vẫn sống tốt sao.

“Tần thϊếp chỉ là bởi vì quá sùng bái Hoàng Thượng, cho nên thấy ngài đến quá kích động, cũng

không

biết nên biểu đạt như thế nào. Tần thϊếp vừa mới chống đối vài câu, chỉ muốn làm cho ngài chú ý, tần thϊếp

đã

biết sai rồi, ngài đừng trừng phạt ta, tần thϊếp đối ngài

thậtlà……”

Viên Diệu Diệu tìm vô số từ ngữ ưu nhã để khen

hắn, mấy câu

nói

ra,thật

sự

vô cùng êm tai.

Vệ Cảnh híp mắt, khóe miệng ngậm

một

nụ cười lạnh.

“Các ngươi lui xuống

đi, trẫm phải giáo huấn Miêu tần

thật

tốt cho nàng hiểu phải tôn kính trẫm như thế nào, phải

nói

chuyện với trẫm ra sao mới có thể làm trẫm vui vẻ.”

hắn

phất tay.

Lý Đức

đi

đầu lui xuống, hơn nữa còn sai người đóng chặt cửa, cung nhân còn lại đều bị đuổi

đi

xuống làm việc khác. Chỉ có

hắn

cùng thúy trúc trông giữ ngoài cửa điện, hai người cách nhau

một

khoảng, đứng ở hai bên cửa, sống lưng thẳng tắp, như hai thần giữ cửa.

“Hoàng Thượng, tần thϊếp

thật

sự

biết sai rồi.”

Viên Diệu Diệu

không



hắn

đến cùng là nghĩ thế nào, đành phải cúi đầu nhận sai trước, hy vọng

hắn

không

so đo với nàng.

“hiện

tại biết sai rồi?”

hắn

cười tủm tỉm mà nhìn nàng, Viên Diệu Diệunhẹ

nhàng gật đầu.

“Muộn rồi.” Vệ Cảnh phun ra hai chữ,

một

tay đem nàng kéo vào trong lòng ngực, làm nàng ghé vào

trên

đùi mình, chổng cái mông.

Còn

không

cho Viên Diệu Diệu nghĩ xem

hắn

muốn làm cái gì, Vệ Cảnhđã

“bang”

một

tiếng, đánh vào mông nàng, ra tay rất mạnh.

“A ——” nàng kêu ra đầy sợ hãi.

Vệ Cẩu Tử, cho ngươi mặt mũi, còn dám đánh lão nương!

“Bạch bạch bạch bạch ——”

không

đợi nàng mở miệng chửi bậy, bàn tay thanh thuý tạo ra

âm

thanh liên tiếp

không

ngừng,

hắn

giống như đánh nàng đến nghiện.

Viên Diệu Diệu

không

dám kêu ra tiếng, chủ yếu là cảm giác tay

hắnchụp vào

thật

sự

quá kỳ quái. Mấy cái lúc đầu còn có chút đau, nhưng mấy cái sau giống như tìm được quy luật,

không

hề đau, nhưng làm nàng toàn thân đều run rẩy. Đặc biệt là hai luồng thỏ con trước ngực đặt ở

trên

đùi

hắn, loại cảm giác lay động này càng thêm

một

lời khónói

hết.

Nếu nàng lại kêu thêm hai tiếng, thanh

âm

của nàng

sẽ

tạo cảm giác ê ê a a, giống như

đang

làm chuyện xấu hổ kia.

“Ái tần làm sao vậy,

không

rên

một

tiếng, trẫm còn tưởng rằng nàng biến thành người câm?”

hắn

vừa đánh vừa trêu chọc nàng hai câu.

“Tần, tần thϊếp là người câm ăn hoàng liên, khổ nhưng

nói

không

nên lời.”

“Nhìn dáng vẻ như là đánh vẫn chưa đủ!”

hắn

nói

xong câu đó, lại mấy bàn tay đưa qua. Mặt Viên Diệu Diệu đỏ bừng, như là sung huyết. Ngay cả hai tai đều hồng hồng, cả người nóng lên.

Cảm giác ngượng ngùng này nàng chưa từng trải qua, lúc trước Vệ Cảnh đừng

nói

đánh nàng, động

một

đầu ngón tay đều

không

thành.không

biết khi nào,

hắn

liền nhiễm loại tình thú này.

Quả

thật, Viên Diệu Diệu ở trước mặt

hắn

luôn luôn cởi mở, nhưng hôm nay

đã

vượt qua phạm vi nàng có thể thừa nhận.

Nàng càng

không

buồn mở miệng, Vệ Cảnh càng cùng nàng

nóichuyện, tiếng

nói

trầm thấp bên tai nàng vang vọng,

trên

cơ bản nàngkhông



hắn

nói

gì, chỉ là cảm thấy tiếng

nói

của

hắn

vô cùng êm tai, nếu

không

phải là

nói

mấy câu

không

có dinh dưỡng như bây giờ, mà là hát cho nàng nghe, nàng

sẽ

thật

vui vẻ.