Chương 26: Trẫm lên chỗ nào

Edit: Chôm chôm

Hân tần bị dọa đến hồn vía lên mây, chỉ biết máy móc gật đầu hành lễ rời

đi, rốt cuộckhông

kéo dậy nổi

một

tia muốn hành hạ Viên Diệu Diệu trong lòng, mà là đặc biệt hối hận.

Thấy nàng hùng hổ mà tới, kết quả xám xịt mà rời

đi, Viên Diệu Diệu

không

khỏi thở phào

nhẹ

nhõm. Phân vị thấp

sẽ

không

có tự tin, bằng

không

nàng cũng

không

đến mức sợ thành như vậy, ban đầu lúc nàng được sủng ái, tại hậu cung ngang dọc, ai nhìn thấy nàng đều phải cúi đầu khom lưng.

Vài người có đôi mắc đặc biệt lanh lợi, đều hận

không

thể quỳ xuống liếʍ giày nàng, nào có bao giờ giống

hiện

tại phải cúi đầu, kéo dài hơi tàn.

“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Vệ Cảnh hơi hơi rũ mắt liếc nàng

một

cái.

Viên Diệu Diệu có chút giật mình, mông xê dịch, cảm giác khó chịu vẫn còn, thấp giọng

nói: “Tì thϊếp muốn

đi

xuống.”

“đi

xuống, xuống chỗ nào? Hạ sủi cảo, hạ hoành thánh a?” (Chỗ này tôi

không

hiểu các



thông cảm)

Viên Diệu Diệu mở to hai mắt nhìn

hắn, cuối cùng tự sa ngã

nói: “ Hoàng Thượngkhông

cho tì thϊếp

đi

xuống, vậy người

đi

lên?”

“Trẫm lên chỗ nào?” Vệ Cảnh nhíu mày.

Viên Diệu Diệu vỗ bộ ngực của mình, hai luồng thỏ con mềm mại theo động tác của nàng

trên

dưới đong đưa, tự tạo

một

loại phong cảnh.

Đương nhiên là lên làm nàng.

Vệ Cảnh híp híp mắt, tầm mắt

không

tự chủ được mà dừng ở ngực nàng,

nhẹ

nhàng nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Viên Diệu Diệu trong mắt

hắn

chính là thịt thỏ

đã

nướng, sắc hương vị đều ngon, mới bắt đầu

hắn

cương quyết

không

ăn, cảm thấy con thỏ này sinh thời khẳng định giống vẻ ngoài

yêu

diễm của nó. Nhưng sau lại

không

nhịn được từ trong ra ngoài ăn

mộtlần, mới phát

hiện

nàng so bên ngoài

yêu

diễm còn

yêu

diễm hơn, căn bản giữ

khôngđược. Sau khi ăn qua

một

lần,

hắn

cho rằng đỡ thèm rồi

sẽ

hết, trong cung có dạng mỹ nhân mị cốt gì mà

hắn

chưa hưởng qua.

Nhưng

hắn

lại sai rồi, chân lý vĩnh viễn là thứ tốt

không

liên quan đến số lần, mà là ăn qua

một

lần còn muốn ăn lần hai, chính là cảm giác muốn ngừng mà

không

ngừng được.

“Nếu ngươi thành tâm mời, trẫm há có thể



phụ cảnh đẹp. Nếu muốn làm, liền nhất định làm đến nằm sấp xuống.” Vệ Cảnh lôi kéo khóe miệng cười lạnh, đôi tay cố định eo thon của nàng, nhanh chân

đi

đến nội thất.

Viên Diệu Diệu

hiện

tại thân phận thấp hèn, tự nhiên ở tại địa phương cũng thập phầnnhỏ

hẹp, chiếc giường càng là hẹp đến đáng thương,

trên

cơ bản chỉ đủ

một

người ngủ.

Vệ Cảnh đem nàng đặt lên, lập tức có chút bất mãn, nằm kiểu gì cũng

không

đủ chỗ cho

hắn.

“Phốc, Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?” Viên Diệu Diệu tự nhiên phát

hiện

tình trạng quẫn bách của

hắn, trực tiếp cười ra tiếng, còn cố ý dò hỏi

một

câu.

Điều này làm ngôi cửu ngũ bị chọc giận, tuy rằng thường xuyên có người to gan lớn mật cười nhạo

hắn, nhưng là kiên quyết

không

ai dám ở

trên

giường cười nhạo

hắn.

“Ngươi cứ như vậy trẫm

sẽ

làm chết ngươi!”

hắn

duỗi tay vỗ

một

bên ngực nàng.

Thỏ con tính đàn hồi

thật

tốt, lập tức liền

trên

dưới đong đưa. Viên Diệu Diệu cảm thấyhắn

không

ôn nhu, lập tức giơ tay bảo vệ ngực, Vệ Cẩu Tử

hiện

tại

thật

là có bản lĩnh,một

lời

không

hợp liền đánh ngực,

đã

vậy mình nàng bá chiếm chiếc giường, xem

hắnnhư thế nào nằm xuống.

Tươi cười

trên

mặt nàng còn chưa kịp thu lại, nam nhân

đã

bao trùm lên.

trên

giường

thật

sự

không

còn chỗ, nhưng

trên

người nàng lại có.

Buồng trong truyền đến thanh

âm

ngọt ngấy, làm người ta muốn ngừng mà

khôngđược.

Lý Đức

không

khỏi chép miệng lắc đầu thở dài: ngôi cửu ngũ khó khăn lắm mới có thể thành công nắm quyền, gặp gỡ vị Viên tài tử này, lại thực

hiện

ban ngày tuyên da^ʍ như thế, ban ngày ban mặt liền trốn trong phòng lăn giường, cũng

không

sợ bị quan thần

nói

chết.



ràng chiếc giường rất

nhỏ, Vệ Cảnh tối hôm qua lại lăn lộn rất lâu, Viên Diệu Diệu cho rằng

hắn

không

thể trụ dai, nhưng nào biết ngôi cửu ngũ như là bị mở chốt xúc động, căn bản dừng

không

được.

“Đông ——” “A ——” Viên Diệu Diệu đầu bị đυ.ng vào cột giường,

không

khỏi kêu sợ hãi ra tiếng.

Vệ Cảnh đem đôi tay chống đỡ trước bả vai nàng, chân đá ván giường, phát ra tiếng vang rất lớn,

hắn

lại tỏ vẻ

một

chút cũng

không

biết.

Nghe

âm

thanh bên trong thùng thùng keng keng, biết rằng bên trong

đang

trải qua cảnh tượng nhật nguyệt quấn nhau kịch liệt, ai

không

biết lại tưởng rằng hai người bọn họ xướng tuồng.

Rốt cuộc lúc kết thúc, Viên Diệu Diệu mệt đến mức ngón tay cũng

không

động đậy nổi, chỉ nghĩ nghỉ ngơi

thật

tốt

một

chút. Nàng nhắm mắt lại chợp mắt, nhưng

một

lát liền cảm giác ngực

một

trận nặng nề. Cho dù là ai mà bị

một

nam nhân trưởng thành đè nặng đều

sẽ

không

cảm thấy thoải mái, nam nhân này còn

không

ngừng thở hổn hển,

trên

người đều là mồ hôi.

Hai người da thịt dán chặt,

không

thấy trạng thái động tình ái muội mà còn làm Viên Diệu Diệu cảm thấy dấp dính, thập phần

không

thoải mái.

“Hoàng Thượng, tì thϊếp nhu nhược, chịu

không

nổi long thể của ngài.” Nàng miễn cưỡng dùng sức nâng tay, vỗ vỗ bờ vai của

hắn, lúc

nói

chuyện cảm giác chính mình bị ép tới thở hổn hển.

“Bên ngoài có thánh chỉ thăng vị, trẫm nghỉ ngơi đủ rồi mới có thể nhớ sai người tuyên đọc.”

Dưới đáy lòng Viên Diệu Diệu giơ ngón tay thối cho

hắn,

thật

xem thường tên chỉ biết bắt nạt phụ nữ, nhưng

trên

mặt

không

thể

hiện

ra chút nào. Thậm chí

trên

mặt nàng đều là tươi cười dịu dàng,

nhẹ

giọng

nói: “ Hoàng thượng thích nằm tới bao giờ

thìnằm tới khi đó, thân hình mảnh mai của tì thϊếp sinh ra chính là để ngài nằm lên.”

So về vuốt mông ngựa, Viên Diệu Diệu chỉ phục chính nàng,

nói

xong

thật

muốn phun.

Vệ Cảnh hiển nhiên cũng bị mấy câu

nói

đó ghê tởm

không

chịu được, sắc mặt biến đổi đột ngột, cuối cùng vẫn chống hai tay từ

trên

người nàng rời

đi.

“Trẫm

không

muốn nằm, thân thể ngươi mềm mại nhưng có điểm cộm lên,

khôngthoải mãi chút nào.”

hắn

tiện tay lấy

một

chiếc áo che

đi

thân thể nàng, bản thân lại trần trụi đứng lên, gọi người tiến vào hầu hạ

hắn

thay quần áo.

Nhìn nam nhân thân thể vai rộng eo thon, Viên Diệu Diệu

không

khỏi sờ sờ mặt. Trong lòng phi thường vừa lòng,

không



sự

tình gì mà ngủ

một

lần

không

giải quyết được, nếu vẫn

không

được vậy liền ngủ hai lần.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: nữ nhi Viên gia miêu miêu, hiền dịu như xử nữ, hoạt bát như thỏ chạy.

trên

có thể cùng trẫm trò chuyện, dưới có thể cùng nữ trí đấu. Đặc phong làm chính ngũ phẩm tần, phong hào miêu. Khâm thử.”

Tiếng

nói

sắc nhọn của Lý Đức truyền đến, Viên Diệu Diệu quỳ

trên

mặt đất nghe đạo thánh chỉ này, trong lòng thực

sự

có chút hụt hẫng,

trên

mặt lại là kinh ngạc vạn phần.

Thánh chỉ này do ai viết? Cùng trò chuyện là ý gì, nàng muốn kháng nghị!

Tuy tâm tình

không

tình nguyện, nhưng tốt xấu gì nàng vẫn được thăng vị, hơn nữa còn là chính ngũ phẩm, vậy bây giờ so với hân tần, nàng chỉ kém trong bụng chưa có long thai.

“Như thế nào, nhìn sắc mặt ái tần là

không

cao hứng?” Vệ Cảnh lạnh giọng dò hỏi: “Có phải cảm thấy thánh chỉ kia chỉ viết cùng trò chuyện,

không

viết cùng trẫm

trêngiường, trong lòng ngươi liền

không

yên ổn? Thánh chỉ đều phải lưu lại trong hồ sơ, sau đó trẫm còn phải đưa

đi

lăng mộ, đến lúc đó cho lão tổ tông thấy được trẫmkhông

làm việc đàng hoàng, vậy

không

tốt lắm.”

hắn

cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng,

trên

mặt lộ ra

một

nụ cười nhạt.

Viên Diệu Diệu tay cầm thánh chỉ đứng dậy, biểu tình rối rắm: “Chính là phong hào này làm người khác nghe xong, cảm thấy như là

đang

cười nhạo ta.”

“Miêu tần, sao lại là cười nhạo ngươi? Chính tên của ngươi

đã

gọi miêu miêu, còn trách trẫm a?” Vệ Cảnh

nói

năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Viên Diệu Diệu khổ mà

không

nói

nên lời, nàng cảm thấy Vệ Cẩu Tử chính là cố ý, khẳng định là biết ngọn nguồn tên nàng.

Vệ Cảnh hôm nay tựa hồ đặc biệt ôn nhu, vẫn luôn cùng nàng đến bữa tối. Như đền bù cho Viên Diệu Diệu vì xưng danh miêu tần chẳng ra gì này,

hắn

thậm chí cho nàng dọn đến

một

toà cung điện tương đối xa hoa, dựa theo lệ thường phải là chính tứ phẩm dung hoa mới có thể ở,



ràng là thiên vị.

Nhưng dùng câu Vệ Cẩu Tử thường

nói: Ngàn vàng khó mua

sự

vui vẻ của trẫm!

Viên Diệu Diệu vào ở

không

hề áp lực, huống hồ nàng ngay cả diệu tiên điện đều ở qua, huống chi chỉ là tẩm cung cho

một

dung hoa, so về độ xa hoa cũng chẳng hơn nơi nào.

Thời điểm dùng bữa tối, Viên Diệu Diệu theo thói quen gắp đồ ăn cho

hắn. Vệ Cảnhkhông

nói

gì, chỉ cần là nàng gắp, đều đưa vào trong miệng ăn. Chẳng qua ánh mắthắn

càng thêm thâm trầm, món ăn nàng gắp đều là món

hắn

thích, người hoàng gia, kiêng kị nhất có người hiểu biết niềm

yêu

thích của

hắn.

Với Vệ Cảnh, người mà từ

nhỏ

được giáo dục như hoàng đế, càng thêm kiêng kị. Ngoài người vẫn luôn hầu hạ

hắn

Lý Đức, còn lại chẳng ai có thể nắm chắc sở thích của

hắn, nhưng luôn có ngoại lệ.

Ví như Viên Diệu Diệu lúc trước, hay như Viên Diệu Diệu

hiện

tại.



ràng

không

phải cùng

một

người, chỉ vì cùng tên mà có thể làm

hắn

có cảm giác lẫn lộn, giống như

không

uống rượu mà lại say.

Vệ Cảnh buông chén đũa, giơ tay sờ sờ gò má nàng,

trên

dưới xoa động,

không

mang theo bất cứ ý tứ tình sắc nào.

Viên Diệu Diệu

đang

cúi đầu nhìn đầy bàn thức ăn, ưu sầu

không

biết nên gắp cá hương thịt ti, hay đậu hủ Ma Bà, hai món này Hoàng Thượng đều thích ăn. Bỗng nhiên cảm thấy

trên

mặt có cảm giác ôn nhu mà cực nóng, nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó tâm tình phức tạp. Loại phương thức đυ.ng chạm này của Hoàng thượng, làm nàng thấy cảm giác thương tiếc cùng

yêu

thương, giống hệt phương thức ở chung trước kia của bọn họ.

Nàng ngẩng đầu, cùng

hắn

bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt dịu dàng thắm thiết.

khôngkhí giữa Hai người thập phần hài hòa, phảng phất hòa hợp làm

một.

Lý Đức ở bên cạnh nhìn,

không

khỏi chép chép miệng, hai người bọn họ như

không

có việc gì mà chăm chú nhìn đối phương, hơn nữa cảm giác như dùng tình sâu vô cùng. Quả

thật,

hắn

hoài nghi hai người lập tức

sẽ

ôm chặt nhau, bắt đầu hôn môi cuồng gặm đối phương.

Nơi này thiếu

một

cái hôn môi là có thể hoàn hảo!

Vệ Cảnh ho

nhẹ

một

tiếng,

hắn

tránh

đi

tầm mắt nàng, chỉ là

không

biết vì sao, cảm giác tim đập loạn như vừa rồi, giống như lần đầu tiên lên chiến trường đối mặt thiên quân vạn mã, loại cảm xúc

không

biết làm sao rồi lại nhiệt huyết sôi trào. Biết



cấu tạo thân thể của chính mình, bản thân

hắn

không

thể mặc kệ như vậy, nếu

không

chỉ sợ bữa tối còn chưa ăn xong,

hắn

lại đem nàng kéo lên giường

“Lý Đức, mang đồ lại đây.” Vệ Cảnh

nhẹ

nhàng vung tay lên.

Lý Đức

không

thể hiểu được: “Hoàng Thượng, ngài

nói

cái gì?”

Đầu của đại tổng quản luống cuống,

hắn

suốt ngày

đi

theo Hoàng thượng, trừ lúc Hoàng thượng sủng hạnh phi tần,

hắn

không

hầu hạ được. Còn lại mọi việc

hắn

đều hận

không

thể tự tay làm hết, cả việc Hoàng thượng

đi

tiểu,

hắn

cũng hận

không

thể đỡ ngài

đi

tiểu.

Nhưng

hiện

tại Hoàng thượng đột nhiên

nói

một

câu như vậy,

hắn

thật

sự

không

rõngôi cửu ngũ muốn cái gì.

“Lúc trẫm thượng triều hôm nay,

không

phải chọn đồ đưa ngươi cầm sao, ngươi

khôngmang theo bên mình?” Sắc mặt Vệ Cảnh trầm xuống.

Lý Đức chớp chớp mắt, lập tức phản ứng lại, vội vàng

đi

tới từ ống tay áo lấy ra

mộtcái tráp gỗ đỏ trình lên.

“Cái này cho ngươi, trẫm

đi

đây.” Vệ Cảnh đem hộp đẩy đến chỗ tay nàng, trực tiếp đứng lên rời

đi.

“Bữa tối ——”

Vệ Cảnh vẫy vẫy tay, cũng

không

quay đầu lại mà ra khỏi tẩm cung.

Viên Diệu Diệu nhìn bàn đồ ăn mới ăn được

một

nửa, nhún vai,

không

biết Vệ Cẩu Tử lại làm sao vậy.

Nàng đánh giá tráp gỗ đỏ trong tay, vỏ gỗ là thượng đẳng, chỉ là đồ án điêu khắc

trênmặt lại có chút hỗn độn, mấy đóa hoa

nhỏ

vặn vẹo vây quanh

một

chữ. Nàng xoay lên xoay xuống, khó khăn lắm, mới nhận ra

một

chữ “Diệu”.