Chương 25: Dán sát chặt chẽ

Editor: Chôm chôm

Thời điểm Viên Diệu Diệu tỉnh lại, Vệ Cảnh mới vừa

đi

không

lâu, nhưng nàng

khôngmuốn dậy.

Hoàng Thượng nếu

không

sai người tới đánh thức nàng, chứng minh

hắn

đối nàng vẫn còn lưu luyến, nàng muốn nằm

trên

giường chờ Hoàng Thượng hạ triều.

trên

thực tế

không

phải Hoàng Thượng

không

sai người gọi nàng rời giường, mà là Tiểu Khang Tử

không

vào kêu nàng.

hắn

cùng Lý Đức nghĩ giống nhau, đều nguyện ý bán ân tình cho Viên tài tử,

nói

không

chừng nàng có thể chờ được ngôi cửu ngũ.

Nhưng

sự

thật

chứng minh, bọn họ đều

đã

suy nghĩ nhiều, thời gian hạ triều

đã

qua, nhưng vẫn

không

thấy thân ảnh người đó.

“Người đâu.” Viên Diệu Diệu tức giận, từ

trên

giường ngồi dậy, nàng vẫn có chừng mực,

không

thể tiếp tục ở lại chỗ này

sẽ

bị ghét.

Tiểu Khang Tử do dự suy nghĩ xem có nên phái cung nữ

đi

vào gọi người hay

không, kết quả liền nghe được thanh

âm

của nàng, lập tức sai mấy cung nữ

đi

vào. Chờ đến khi các nàng thu thập xong, Viên Diệu Diệu cũng mặc xong xiêm y, Tiểu Khang Tử mớiđi

vào nội điện.

“Nô tài thỉnh an tài tử.”

hắn

cung kính

nói

một

câu.

Viên Diệu Diệu lập tức cho

hắn

đứng dậy, nàng khó khăn hầu hạ thị tẩm, ngay cả phân vị cũng chưa được thăng, cũng

không

dám kiêu căng ngạo mạn, thậm chí còn muốn kẹp chặt cái đuôi làm người.

Nàng vẫn như cũ ngồi kiệu liễn trở về, nhìn bên ngoài ban ngày ban mặt, ngẫu nhiên có vài cung nhân vội vàng

đi

ngang qua hướng nàng hành lễ, đối lập với tối hôm quamột

đường chạy như bay

đi

Long Càn Cung, mọi thứ đều thay đổi.

“Viên tài tử ngài nghỉ ngơi

thật

tốt ạ, nô tài cáo lui.”

Tiễn Lý Đức

đi

rồi, nụ cười

trên

mặt Viên Diệu Diệu

không

thể giữ được. Thuý trúcđang

chuẩn bị chúc mừng nàng, liếc mắt

một

cái thấy nàng như vậy, lập tức đem lờinói

nghẹn trở về, chỉ chú tâm mà hầu hạ.

Thân thể của nàng còn có chút mệt mỏi, chuẩn bị lại nằm

một

chút, kết quả liền nghe thấy bên ngoài truyền đến

một

trận ồn ào.

Thúy trúc lập tức chạy ra nhìn, thực nhanh

đã

truyền lời: “Tài tử, Hân Tần nương nương tới.”

Nghe thấy cái tên này, cặp mày Viên Diệu Diệu gắt gao nhăn lại, phiền toái tìm tới.

Hân tần ở trong cung xưa nay có biệt danh là “Tam

không

được”, dính

không

được, dựa

không

được, chạm vào

không

được.

Nàng chính là

một

người kiêu căng vô cùng, làm ra vẻ thanh cao đến cực điểm. Đương nhiên lúc gặp Hoàng Thượng liền đem kiêu ngạo thu lại, hoàn toàn là tiểu ý xu nịnh, thoạt nhìn đáng

yêu. Nhưng nếu đυ.ng phải phi tần, vậy

thật

đúng là khó lường, dây dưa nhất định muốn từ

trên

người người khác cắn rơi

một

miếng thịt mới cam lòng.

Ngay cả phi tần phân vị cao hơn nàng ta, nhìn thấy nàng ta đều phải nhường ba phần. Mọi người

không

muốn mất mặt mũi, nên

không

cùng nàng ta chấp nhặt, nhưng như thế càng như thêm cổ vũ khí thế cho nàng ta, cộng thêm sau lưng có thế lực duy trì, có thịnh sủng, thậm chí còn có thai. Nếu

không

phải lúc đó Viên Diệu Diệu bị chết, Hoàng Thượng

không

có tâm tình, có lẽ vị hân tần này

đã

được thăng vị.

Hân tần vừa tiến vào, ánh mắt

không

tự chủ được mà dừng

trên

người Viên Diệu Diệu băn khoăn, như là đánh giá đồ vật. Tầm mắt nàng ta dừng

trên

bộ ngực lớn của Viên Diệu Diệu

một

chút, rồi lại dừng

trên

khuôn mặt nàng

một

chút, Viên Diệu Diệu liền cảm thấy ánh mắt hân tần đột nhiên trở nên sắc bén.

Nàng có chút

không

thể hiểu được, ánh mắt đầu tiên liền thể

hiện

không

vừa mắt, cũng chỉ có hân tần mới biểu

hiện

trần trụi đến thế. Ngực lớn, mặt xinh đẹp đâu phải là lỗi của nàng, là ông trời hậu đãi nàng, kì thực ban đầu dáng người của nàng

khônggợi cảm đến vậy, ông trời

một

hai bắt nàng đổi

một

hình dáng càng hoàn mỹ để tới chinh phục Hoàng thượng, cảm giác này cũng

không

thật

thoải mái.

Ban đầu Viên Diệu Diệu chuẩn bị đứng dậy hành lễ, thành tâm hầu hạ nàng ta, bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Hân tần đâu dễ hầu hạ như thế, năm đó thời điểm Viên Diệu Diệu vẫn là Hoàng Quý Phi, hân tần chẳng qua là

một

chính ngũ phẩm, liền dám đối với chính nhất phẩm nàng bày ra

một

bộ dáng kiêu căng ngạo mạn. Nàng lúc trước chuẩn bị hết ở cữ,

sẽ

gõ vị mỹ nhân sứ này

thật

tốt, đáng tiếc

không

có cơ hội.

Viên Diệu Diệu chậm rì rì mà đứng dậy,

trên

mặt mang theo vài phần ngượng ngùng, như là tiểu



nương làm nũng mà hành lễ.

“Gặp qua hân tần tỷ tỷ, tì thϊếp buổi tối hôm qua

thật

mệt mỏi, vừa rồi khang công công mới đưa tì thϊếp trở về. Nếu

không

phải ngài tới gặp ta, tì thϊếp còn chuẩn bị nằm thêm

một

lúc!” Nàng vừa

nói

vừa lấy khăn gấm từ ống tay áo ra,

thật

cẩn thận mà chà lau cái trán.

Tuy rằng

trên

mặt nàng

không

hề có mồ hôi, nhưng loại làm nũng này cùng với tiếngnói

nũng nịu như trẻ

nhỏ, càng thêm ngọt tới tận xương.

Hân tần mí mắt giựt giựt, nàng ta cảm thấy có chút

không

thích hợp, tiểu tài tử trước mặt, tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn, hơn nữa còn là tàn nhẫn đến ghê tởm.

“Viên tài tử nên học lại quy củ cho tốt, tỷ tỷ muội muội cũng

không

phải ai cũng có thể gọi, nếu

không

phải gặp bổn tần tâm tình tốt, nhất định phải giáo huấn ngươi

thật

kĩ.” Nàng ho

nhẹ

một

tiếng,

không

khỏi dựng thẳng bộ ngực, nhìn như muốn trưng ra thân phận.

Viên Diệu Diệu

không

phản ứng lại, vẫn duy trì mỉm cười, thuận tay sờ lên trán mìnhmột

chút. Có

một

sợi tóc đặc biệt

không

nghe lời, vuốt lên lại rơi xuống, nàng liềnkhông

ngừng sờ. Giống như sợi tóc này so với hân tần ở trước mặt còn quan trọng

mộttrăm lần.

Hân tần liền tức giận đến sắp nổ mạnh, nàng ta mở to hai mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nâng cao

âm

thanh kêu to

một

câu: “Viên tài tử!”

Viên Diệu Diệu vẫn lén chú ý nàng, cho nên với tiếng kêu to bất thình lình này, tự nhiên là có chuẩn bị. Nhưng

trên

mặt nàng giả bộ như bị dọa đến sắp rút gân.

Hân tần thấy bộ dáng nàng bị rống sợ, hoả khí công tâm, khó có thể áp chế: “ Viên tài tử, thái độ của ngươi là sao, ngươi

không

để bổn tần vào mắt đúng

không? Bổn tần chuẩn bị buông tha ngươi, ngươi lại

không

biết tốt xấu,

một

hai phải cùng bổn nháo loạn có phải

không……”

Tiếng mắng người của nàng ta càng lúc càng cao, nhìn khẳng khái mười phần,

mộtchút cũng

không

giống loại người lúc trước lật mặt như lật sách.

Viên Diệu Diệu cứ như vậy mà nhìn thẳng nàng ta, sao đó hốc mắt đỏ ửng, nước mắtnói

chảy liền chảy.

Nước mắt đong đầy trong mắt, nhưng cố tình

không

rơi xuống, vẻ mặt vạn phần uỷ khuất mà nhìn Hân tần.

Loại cảm giác hoa lê đái vũ này, tuy có thể đả động đến nam nhân, nhưng khi thể

hiệntrước mặt nữ nhân,

thật

cảm thấy

không

vui. Nếu vừa đúng nữ nhân này còn cùng nhau chia sẻ nam nhân, vậy càng như lửa cháy đổ thêm dầu, hận

không

thể xông lên chém người.

Hân tần nghĩ như vậy và cũng

thật

sự

làm thế. Dù sao nàng có long thai bảo hộ, ai cũng

không

dám làm gì nàng, Viên Diệu Diệu càng thêm

không

dám đυ.ng vào nàng. Hân tần tự thấy trong lòng nắm chắc, trực tiếp xông lên giơ tay muốn đánh nàng, Viên Diệu Diệu tất nhiên

không

có khả năng chờ nàng ta tới tát mình, cho nên nhanh chóng tránh né,

không

để nàng ta đυ.ng tới mình

một

chút.

một

bên là thai phụ mang thai năm tháng,

một

bên là người tương đối mạnh mẽ, thể lực hiển nhiên là đối lập.

“Các ngươi bắt lấy nàng cho ta!” Hân tần ôm bụng đuổi theo

một

vòng, bộ dạng thở hổn hển, làm người nhìn trong lòng run sợ.

Lúc này nàng rốt cuộc nhớ tới, sai cung nữ bên ngừoi

đi

bắt Viên Diệu Diệu, Viên Diệu Diệu bĩu môi, nàng trực tiếp hướng ngoài cửa, kêu to: “Cứu mạng a, hân tần muốn gϊếŧ người!”

Hân tần mỗi lần ra cửa đều thích gõ trống khua chiêng, mang rất nhiều cung nhân vây quanh nàng, làm ra khí thế cực lớn. Đáng tiếc nàng chỉ là tần chính ngũ phẩm, cho nên cũng

không

có nhiều cung nhân như vậy. Bên người nàng chỉ có bốn cung nữ, đều đợi ở toà nhà

nhỏ

bên ngoài. Trong nháy mắt Viên Diệu Diệu chạy ra, bốn người các nàng

không

lập tức bắt lấy. Thuý Trúc thấy dáng vẻ tức nghẹn của Hân tần, cũngkhông

dám ở lại, sợ Hân tần giận cá chém thớt lên mình, lập tức giả bộ gọi to Viên tài tử rồi chạy theo.

“Hỗn trướng, nhất định phải đem Viên tài tử bắt lấy, bổn tần phải giáo huấn nàng

thậtnặng……” Tiếng

nói

tức muốn hộc máu truyền đến.

Viên Diệu Diệu cố chạy

thật

nhanh, nhưng thân thể của nàng dù sao cũng kiều

nhỏ, hơn nữa lúc trước thập phần nhút nhát,cửa lớn

không

ra cửa

nhỏ

không

tới. Thậm chí lúc trước còn trải qua

một

lần bệnh nặng, sao có thể là đối thủ của đám kia cung nhân phía sau, chạy vội chạy vội nàng liền mệt đến

không

chịu được.

Nghe thấy

âm

thanh thở hổn hển mệt mỏi của chính mình, Viên Diệu Diệu vẫn còn miên man suy nghĩ, thanh

âm

này giống tiếng thở gấp của Vệ Cảnh. Ân, Vệ Cẩu Tử tối hôm qua lúc động tình, cũng là loại thanh

âm

này.

Vừa nghĩ đến

hắn, Viên Diệu Diệu liền nhìn thấy phía trước có

một

đám người

đi

tới, người bị vây bên trong đúng là Vệ Cảnh.

hắn

một

thân long bào đen, uy vũ bất phàm. Giờ phút này nhíu mày, hiển nhiên là do nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng thất thố chạy như bay của nàng.

Mấy tiểu thái giám dẫn đường thấy Viên tài tử bước chân

không

ngừng hướng đến phía này

không

khỏi có chút hoảng sợ.

Lý Đức nhìn tốc độ của nàng, theo bản năng mà bước lên hai bước, chuẩn bị che chở ngôi cửu ngũ. Bất quá Vệ Cảnh phất phất tay, hiển nhiên là

không

cần

hắn

anh

dũng cứu chủ.

Viên Diệu Diệu cứ thế thẳng tắp nhìn chằm chằm

hắn, ánh mắt Vệ Cảnh thâm trầm, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, cũng

không

có ý dời

đi, như muốn nhìn xem nàng đến tột cùng muốn làm gì?

Nàng

không

chút do dự vọt tới trước mặt

hắn, trực tiếp nhảy lên người, đôi tay ôm cổhắn, hai chân nâng lên, muốn quấn lên vòng eo

hắn, nhưng

không

được như mong muốn. Nàng vốn dĩ sức lực yếu đuối, tối hôm qua làm lụng vất vả quá độ, cộng thêm mới vừa rồi còn bị đuổi theo chạy

một

quãng đường dài, tự nhiên là

không

còn chút sức lực.

Cuối cùng nàng chỉ có thể ôm cổ

hắn, gấp giọng cầu cứu: “Hoàng Thượng cứu tì thϊếp, có cung nữ muốn bắt ta.”

trên

thực tế hai cung nữ kia nhìn thấy Hoàng Thượng, cũng

không

dám tiếp tục tiến về phía trước

một

bước, trực tiếp quỳ rạp xuống đất hành lễ. Viên Diệu Diệu cố lung tung mà dính lên người,

hiện

tại lại luyến tiếc buông ra.

Hai chân nàng đều mềm mại vô lực, vẫn như cũ bám riết

không

tha mà hướng lên eo Hoàng Thượng, bất quá nàng

thật

sự

không

còn chút sức lực, cộng thêm ngôi cửu ngũ vóc người cao lớn, nàng chính là

không

thể trèo lên.

Vệ Cảnh nhìn nàng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng

không

ngừng cọ

hắn

làm toàn thân

hắn

bốc hỏa,

không

khỏi giơ tay giữ bả vai nàng.

“Đừng cọ nữa.”

hắn

vừa

nói

vừa dùng tay nhấc hai đùi nàng nâng lên, đặt

trên

eo mình.

Viên Diệu Diệu thành công dùng hai chân quặp eo

hắn, cả người đều treo

trên

ngườihắn. Nàng hơi chút hoạt động hai chân, muốn tìm vị trí thoải mái, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó chọc vào eo, liền lập tức

không

dám lộn xộn.

“Làm sao vậy?”

hắn

vỗ vỗ mông nàng, thấp giọng hỏi

một

câu.

“Ngài hỏi vậy tì thϊếp liền quang minh chính đại mà cáo trạng a. Hân tần tới phòng tì thϊếp, trước mắng

một

hồi, sau đó muốn đuổi đánh tì thϊếp, tì thϊếp tự nhiên phải trốn. Nàng bắt

không

được tì thϊếp, sai cung nhân tới bắt, ta liền nhanh chân chạy trốn, may mắn gặp được Hoàng Thượng, bằng

không

tì thϊếp

hiện

tại khẳng định bị đưa đến chỗ hân tần tát tai.” Nàng tiến đến bên tai

hắn

thấp giọng

nói.

Vệ Cảnh ôm lấy nàng, nàng lại gắt gao mà quấn lấy

hắn, hai người chặt chẽ dán vào nhau, còn thỉnh thoảng

thì

thầm, hiển nhiên cực kỳ thân mật.

Hai cung nữ

đang

quỳ

trên

mặt đất, tròng mắt trừng lớn,

không

nghĩ tới Viên Tài tử lại được sủng ái đến vậy.

Hân tần sở dĩ gấp

không

chờ nổi mà tới tìm phiền toái, chủ yếu bởi vì Viên Diệu Diệu sau khi thị tẩm, lại

không

được thăng vị. Lúc trước tuy rằng

đã

thăng

một

lần, nhưng chỉ là từ thường tại lên tới tài tử, trong mắt nàng, giống như là

không

thăng. Vậy liền chứng tỏ Hoàng Thượng đối với nàng cũng

không

vừa lòng.

Cộng thêm hân tần trong bụng có mang long tự, giống như nắm Thượng Phương Bảo Kiếm, cho nên nàng mới dám trắng trợn táo bạo như thế.

Vệ Cảnh mí mắt chớp chớp, nàng cáo trạng đúng

sự

thật, người bên ngoài đều ngherõ

ràng là hân tần

nói

bậy. Nhưng Vệ Cảnh cũng

không

phải thực để ý, Viên Diệu Diệu thị tẩm lại

không

có thụ phong, tự nhiên

sẽ

bị chút phi tần cười nhạo chế nhạo, hân tần lần này đến đây,

trên

thực tế nhìn nhan sắc của nàng

một

chút, sau đó dạy dỗ Viên Diệu Diệu

một

chút, làm cho bản thân thấy thỏa mãn mà thôi.

Nếu như Viên Diệu Diệu nén giận chịu đựng

sẽ

chẳng có gì, cố tình nàng lại

khôngmuốn chịu

một

chút ủy khuất nào, ngược lại cùng hân tần đối nghịch, mới có

một

màn này.

hắn

cơ hồ có thể nghĩ đến bộ dạng diễu võ dương oai của Viên Diệu Diệu, bất quá đây là điều

hắn

muốn thấy. Lúc trước Lý Đức nhắc nhở

hắn

cho Viên Diệu Diệu thánh chỉ thăng vị,

hắn

cố ý

nói

không

cần, chính là muốn nhìn

một

chút hậu cung đến cùng ai là chim đầu đàn.

“Hoàng Thượng muốn đến chỗ thần thϊếp ngồi sao?” Nàng thấy

hắn

không

nói

lời nào, tiếp tục tiến tới bên tai

hắn.

Vệ Cảnh gật đầu.

“ Vậy tì thϊếp

hiện

tại

đi

xuống?” Viên Diệu Diệu nâng nâng chân,

không

xác định hỏimột

tiếng.

Nếu ngay từ đầu nàng thấy Vệ Cảnh, liền muốn nhào lên ôm lấy

hắn, giờ nàng

đã

ôm cũng đủ nhiều, đặc biệt là còn có cái chọc nàng, loại cảm giác quỷ dị này

thật

sự

có chút khó chịu.

“Ngươi

nói

đi?”

hắn

không

trực tiếp trả lời, mà hỏi lại

một

câu, vừa hỏi vừa

nhẹ

nhàng nâng vòng eo.

Đồ vật chọc

trên

bụng Viên Diệu Diệu liền về phía trước chọc chọc, cảm giác quỷ dị càng nhiều. Viên Diệu Diệu ho

nhẹ

một

tiếng, bên tai ức chế

không

được mà phiếm hồng.

Vệ Cảnh cứ như vậy ôm nàng

đi

tới tiểu viện của nàng, đương nhiên dọc đường

đikhông

biết có bao nhiêu cung nhân nhìn thấy. May mắn đoạn đường này

không

quá dài, nếu

không

Vệ Cảnh có khả năng kiên trì

không

nổi trong thời gian dài như vậy.

Hân tần còn ở bên trong chửi ầm lên, gào to hai cung nữ kia là phế vật,

một

tiểu đề tử (tiểu đề tử nghĩa là gì t chưa nghĩ ra, nàng nào biết bảo t nhé) tay trói gà

không

chặt cũng bắt

không

được. Hai cung nữ ở lại hầu hạ vẫn luôn khuyên nàng, chỉ là

không

có hiệu quả lắm mà thôi, thậm chí càng khuyên càng có cảm giác

không

xong.

“Hân tần, trẫm đem tên tiểu đề tử tay trói gà

không

chặt bắt đến cho ngươi, ngươi muốn xử trí như thế nào?” Vệ Cảnh nhĩ lực thực tốt, ở

thật

xa

đã

nghe được tiếng nàng ta chửi bậy,

không

khỏi khẽ hừ

một

tiếng, ôm nàng

đi

tới trước mặt hân tần.

Nhìn ngôi cửu ngũ ở trước mặt, hân tần cơ hồ trợn mắt há hốc mồm, nàng

thật

sựkhông

nghĩ tới

sẽ

nhìn thấy Hoàng Thượng, thân mật mà ôm

một

người như thế, trong lòng cảm thấy khϊếp sợ cùng ghen ghét, làm người nàng ta hỏng mất.

“Hoàng Thượng.” Nàng hô

một

tiếng, trong giọng

nói

mang theo vài phần ủy khuất.

Vệ Cảnh cũng

không

nhìn nàng ta, mà ôm Viên Diệu Diệu ngồi xuống ghế. Khi ngồi xuống,

hắn

không

quên ôm Viên Diệu Diệu chặt trong ngực, hai người giống như là hoà làm

một,

một

khắc đều

không

rời nhau.

Biểu cảm của Viên Diệu Diệu càng thêm vi diệu, Hoàng Thượng ngồi xuống, bọn họ tiếp xúc càng thêm thân mật, cộng thêm cây gậy

đang

chống nàng,

thật

muốn duỗi tay bỏ ra.

“Hoàng Thượng, ngài xem nàng thấy tần thϊếp, đều

không

hành lễ.” Hân tần thấy biểu tình

trên

mặt Viên Diệu Diệu, cho rằng nàng hướng mình diễu võ dương oai, càng thêm tức giận đến bốc khói.

Vẻ mặt Viên Diệu Diệu ngạc nhiên, nàng vẫn bị Vệ Cẩu Tử ôm vào trong ngực, sao hành lễ được.

“Trẫm mới vừa rồi cho nàng

không

cần hành lễ. Bất quá ngươi nên tìm ma ma giáo dưỡng, hành lễ vừa rồi rất

không

đủ tiêu chuẩn.” Vệ Cảnh duỗi tay vuốt ve sau lưng Viên Diệu Diệu, loại động chạm mềm

nhẹ

này mang theo

một

cỗ ý vị sắc tình.

Lúc này biểu cảm của Viên Diệu Diệu

không

ngừng thay đổi, ngay cả hân tần cũng là vẻ mặt khó có thể lý giải.

“Tần thϊếp biết sai.” Nàng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi

nói

ra

một

câu.

Vệ Cảnh dừng động tác tay, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá nàng, đôi mắt

nhẹnhàng nheo lại, “Ngươi thân mang long tự, nên ở trong cung mình nghỉ ngơi

thật

tốt, suốt ngày chạy lung tung hồ nháo. Nếu long tự có bất trắc gì, trẫm

sẽ

hỏi tội ngươi.không

nên nghe gió thành bão, long tự

không

phải bùa hộ mệnh để dựa vào,

khôngchừng còn là bùa đoạt mệnh của ngươi.”

hắn

ngữ khí thập phần trầm thấp, lộ ra nồng đậm ý tứ cảnh cáo. Đặc biệt là

một

câu cuối cùng, bên trong

ẩn

chứa ý vị làm người kinh sợ.

“Tần thϊếp ——” hân tần biến sắc, nếu lời này là do

một

phi tần trong lúc đấu đá tàn nhẫn

nói

ra, nàng

sẽ

không

coi trọng, nhưng

hiện

tại cảnh cáo nàng là ngôi cửu ngũ, giống như

đã

hạ thánh chỉ gϊếŧ chết nàng.

“Lui ra

đi, trẫm

không

hy vọng lại nhìn thấy ngươi nhảy nhót lung tung.” Vệ Cảnh phất tay.