Edit: Chôm chôm
Lúc Viên Diệu Diệu
đang
ngồi phát ngốc ở
một
bên, giật mình lấy lại tinh thần.
Đại hội kể chuyện ly kỳ này là do nàng nghĩ ra, Hiền phi cho dù thần thông quảng đại thế nào, cũng
không
có khả năng biết lời
nói
âu yếm của nàng cùng hoàng thượng. Nếu Hiền phi muốn khiến cho Hoàng Thượng chú ý,
không
bằng nàng giúp thúc đẩymột
phen, nhưng nếu nàng tiếp nhận, như vậy kết quả khẳng định
sẽ
không
còn giống như Hiền phi tính toán.
“Khả năng tưởng tượng của ta
không
tốt như các ngươi,
sẽ
không
nghĩ đến đồ ăn. Ta nhìn Hiền phi nương nương,
sẽ
cảm thấy nàng giống như hoa mẫu đơn, nhìn Toàn mỹ nhân
sẽ
nghĩ tới bánh bao thịt, nhìn Ngụy thải nữ nghĩ đến Quan
âm
Bồ Tát, còn tự soi gương
thì
cảm thấy bản thân chỉ giống thỏ trắng
nhỏ……” Viên Diệu Diệu đứng dậy,nói
ra suy nghĩ của mình về mọi người.
Đương nhiên, Hiền phi ở trong mắt nàng
không
phải hoa mẫu đơn, cùng lắm là vẻ bề ngoài tương đối giống, còn nội tâm nàng ta càng giống đoá hoa ăn thịt người. Toàn mỹ nhân là tiểu phi tần tham ăn, Nguỵ thải nữ là tín nữ Quan
âm
Bồ Tát. Còn lại hoàng đế Viên Diệu Diệu
không
dám
nói, ngôi cửu ngũ ở trong mắt nàng chính là con chó tuỳ lúc có thể cắn người.
Vệ Cảnh
không
bước đến quá gần, thính lực của
hắn
tốt, đủ để nghe thấy tiếng
nóitrong đình nghỉ mát.
Lý Đức hầu hạ bên cạnh Vệ Cảnh, cũng từng trải qua rèn luyện, tuy
không
có khả năng siêu quần như hoàng đế, nhưng so với người thường
thì
mắt tinh tai thính hơn nhiều.
“Miêu miêu là ai?”
Lý Đức sửng sốt
một
chút,
không
nghĩ tới câu đầu tiên hoàng thượng hỏi lại là câu này.
hắn
có chút ậm ừ, Vệ Cảnh trừng mắt: “Ngươi cũng
không
biết? Làm cái gì mà
khôngbiết?”
“Nô tài biết, chỉ là sợ
nói
ngài
không
vui. Viên tài tử tên
thật
Viên Diệu Diệu, cùng tên với tiên hoàng hậu, sau khi đăng ký tên cung nhân sợ va chạm tiên hoàng hậu, liền cho nàng thay đổi tên, kêu miêu miêu.”
Vệ Cảnh sắc mặt có chút cổ quái,
hắn
chau mày. Lý Đức
đi
theo
hắn
nhiều năm như vậy, cũng
không
thể nhìn ra Hoàng Thượng đến cùng là vui hay
không
vui.
“Miêu miêu ngươi
đã
gặp Hoàng Thượng, vậy ngươi cảm thấy Hoàng Thượng giống cái gì?” Đồ tham ăn Toàn mỹ nhân quả nhiên trong đầu ngoại trừ đồ ăn còn lại chẳng có gì, loại lời
nói
này cũng dám hỏi trước mặt mọi người.
Viên Diệu Diệu
đang
chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục đảm đương vai trò làm nền, sao biết có người bỗng nhiên gây khó dễ, nhất thời giật mình.
“Hoàng Thượng là chân mệnh thiên tử, tất nhiên là ngũ trảo kim long.” Cũng may là nàng ứng biến tương đối nhanh.
“Ngươi gạt người, ngươi trong lòng khẳng định
không
nghĩ như thế. Lấy kinh nghiệm ăn uống của ta, xem ngươi chính là thuận miệng trả lời nên theo bản năng mà hạ mắt xuống. Lúc ta nhìn đồ ăn đặc biệt cẩn thận, ngươi đừng nghĩ tránh được mắt thần của ta!” Toàn mỹ nhân giơ tay, lập tức liền vạch trần trò hề của nàng.
Viên Diệu Diệu trừng mắt, mấy tiểu phi tần này khó trách vẫn luôn
không
được sủng ái, toàn mỹ nhân
không
biết ăn
nói. Cho dù là lén nghị luận Hoàng Thượng,
đã
làkhông
thể, nàng lại
không
hề sợ hãi, hơn nữa, vẻ mặt của các vị khác cũng hứng thú dạt dào mà chờ đáp án của nàng,
không
hề có cảm giác đại nghịch bất đạo.
Nàng kêu
một
tiếng, dù sao
hiện
tại Vệ Cẩu Tử cũng
sẽ
không
nghe được,
nói
liền
nói.
“Ngươi
hiện
tại muốn ăn gì nhất?” Nàng hỏi lại Toàn mỹ nhân.
Nhắc tới ăn, Toàn mỹ nhân đôi mắt đều mở lớn, hơn nữa còn sáng lên: “Ta muốn ăn gà Cung Bảo, lúc cha ta dỗ ta thay thế đích tỷ tiến cung, liền
nói
trong cung có mãn hán toàn tịch. Nếu
không
ta
sẽ
không
nổi lòng tham muốn ăn gà Cung Bảo, chính là tiến cung hơn hai năm, ngay cả lông gà cũng chưa thấy!”
Nàng dẩu phồng miệng, dùng giọng
nói
làm nũng lên án. Viên Diệu Diệu ho
nhẹ
mộttiếng, Toàn mỹ nhân
nói
đến lông gà chính là lông gà theo nghĩa đen,
không
có hàm nghĩa khác, rốt cuộc nàng chính là cái đồ tham ăn.
“Vậy Hoàng Thượng chính là gà Cung Bảo, ngươi rất muốn ăn lại
không
thể ăn!”
Viên Diệu Diệu vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng vỗ tay thanh thúy, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức đối diện vớ
một
đôi mắt lạnh như băng.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, nàng
không
khỏi giật mình. Cặp mắt kia hẹp dài, con ngươi đen trầm, nàng cực kỳ quen thuộc,
đã
từng nhìn hơn ngàn vạn lần. Nhưng là trước kia lúc nhìn thấy, đôi mắt kia đều là mang theo tâm tình tương đối sung sướиɠ,
hiện
giờ lại tràn ngập phức tạp, thậm chí còn có vài phần tức giận.
Trong nháy mắt này, Viên Diệu Diệu cảm thấy da đầu mình đều nổ tung, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Vệ Cẩu Tử thế nhưng tới nhanh như vậy.
“Tì thϊếp gặp qua Hoàng Thượng.” Thân thể của nàng so tư tưởng xoay chuyển nhanh hơn,
đã
thực
hiện
nghi lễ tiêu chuẩn.
Mấy tiểu phi tần ngốc nghếch ngồi xung quanh, lúc này mới phản ứng lại, lập tức đứng dậy hành lễ.
Nhìn mấy tiểu phi tần diện mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha,
trên
mặt Vệ Cảnh lộ ra nụ cười có phần dữ tợn: “Các ngươi tụ ở chỗ này là chuẩn bị làm gì, kết bè kết cánh sao? Hay là bàn bạc mưu sát trẫm?”
Từ đâu mà
hắn
nói
như vậy, các nàng đều là người cực kỳ lương thiện đáng
yêu, sao có thể ngược đãi động vật. Cho dù Vệ Cẩu Tử là chó điên, các nàng cũng
sẽ
mang thiện tâm
đi
bao dung
hắn.
Vài người bị mấy lời của
hắn
doạ sợ, lập tức quỳ rạp xuống đất làm đại lễ. Ở đây, địa vị của Viên Diệu Diệu là cao nhất, hơn nữa cũng chỉ có nàng từng tiếp xúc gần gũi với hoàng thượng, cho nên tất cả đều đợi nàng lên tiếng.
“ Chúng tì thϊếp
đang
tham khảo tên các món ăn dễ nghe ở Ngự Thiện Phòng.” Viên Diệu Diệu cố nở
một
nụ cười tự cho là khéo léo nhất, mặt đầy ý cười,
không
phải muốn câu dẫn, nhưng lại làm người nhìn có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Vệ Cảnh cách nàng rất gần, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hơi hơi sửng sốt, nhăn chặt mày, mang theo vài phần tức giận hận sắt
không
thành thép.
Nữ nhân trùng họ tên với Diệu Diệu này, nhất định là do Diệu Diệu phái lên khảo nghiệm
hắn, nếu
không
tại sao luôn làm cho
hắn
có cảm giác quen thuộc. Nhưng đến cùng quen thuộc ở điểm nào,
hắn
lại
không
thể
nói
ra được, ngẫu nhiên nhìn thấy
mộtvài biểu cảm mê hoặc của nàng,
hắn
liền nghĩ, nghĩ muốn nghe theo du͙© vọиɠ bản thân.
“Cho nên có
một
loại đồ ăn tên là cung bảo Hoàng Thượng sao? Loại đồ ăn mà các ngươi muốn ăn lại
không
thể ăn?” Vệ Cảnh ho
nhẹ
một
tiếng, làm chính mình khôi phục trạng thái bình thường.
Đình hóng gió lâm vào
không
khí yên lặng chết chóc, thực hiển nhiên
hắn
đã
nghe được
một
phen nghị luận kia.
Vệ Cảnh
không
có dây dưa vấn đề này, mà
đi
đến bên cạnh bàn, duỗi tay cầm lấy ấm trà quơ quơ, tầm mắt dừng lại ở điểm tâm đặt giữa bàn, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
“Bách hoa trà, bát bảo ngọc trân tô, đều là đồ tiên hoàng hậu thích ăn, ngay cả đại hội chuyện kỳ lạ đều là tiên hoàng hậu cùng trẫm đề qua. Các ngươi có phải là muốn thay thế thế nàng?”
Câu hỏi này của hoàng thượng
thật
nghiêm trọng, các nàng chỉ là ăn uống cùng trò chuyện, vậy mà đem lời
nói
chụp mũ lên các nàng. So với thay thế Viên Diệu Diệu, các nàng càng thích ăn
hắn
hơn.
“không
dám, chúng tì thϊếp đều là người thô thiển, được Hiền phi nương nương ban thưởng, chúng tì thϊếp mới có cơ hội chạm đến.”
Viên Diệu Diệu trả lời trước sau đúng mực, làm cho cơn giận vốn phát ra
trên
đường
đitới đây của Vệ Cảnh bỗng nhiên
không
thể bùng nổ. Nếu hoả khí còn phát ra
sẽ
cảm thấy có chút gượng ép.
“Vậy đại hội kể chuyện kỳ lạ đến cùng là do ai đề ra? Trẫm
sẽ
phạt nàng ta.”
Viên Diệu Diệu
âm
thầm cắn răng, cho nên mới
nói
có
một
số người trời sinh tương khắc. Từ lúc nàng thay hình đổi xác, Vệ Cảnh luôn luôn đối nghịch với nàng. Thế mới thấy Hiền phi
thật
càng đáng ghê tởm,
rõ
ràng muốn đào hố hại các nàng, nhưng vẫn co đầu rút cổ ở phía sau, sợ gánh trách nhiệm nên
không
dám ra tay đem
sự
tình làm cho thoả đáng, nhưng vẫn luyến tiếc công sức bày bố.
Nực cười nhất là, muốn gϊếŧ các nàng, nhưng lại sợ liên luỵ đến chính mình, dẫn đến cuối cùng mọi
sự
nửa vời.
“Dạ thưa hoàng thượng, đây là ý tưởng của Hiền phi nương nương. Nương nương rất nhớ tiên hoàng hậu, nên mới làm ra. Nương nương thấy chúng tì thϊếp là người làm cho người khác
yêu
thích, liền mời ma ma giáo dưỡng tới, giảng cho chúng nô tỳ về tình cảm của hoàng thượng với tiên hoàng hậu. Ma ma giáo dưỡng thường xuyên nhắc tới tiên hoàng hậu có trí tưởng tượng độc đáo, chúng tì thϊếp vì muốn cảm ơn Hiền phi nương nương
một
phen khổ tâm, cho nên liền
sẽ
thường tập trung cùng nhau trò chuyện, bách hoa trà chính là nương nương thưởng.”
Viên Diệu Diệu quỳ thẳng sống lưng, lời
nói
chân tình, cảm động lòng người. Nếukhông
phải sợ quá giả dối, Viên Diệu Diệu
hiện
tại còn có thể lấy ra khăn gấm lau nước mắt.
Hiền phi
không
nghĩ lần này bị hắt nước bẩn, mỗi lần tổ chức đại hội đều phái đến mời nàng, nhưng nàng đều
không
muốn
đi, trốn
thật
xa. Hiển nhiên Hiền phi là biết chuyện này
sẽ
đến tai Hoàng Thượng,
nói
không
chừng ngài
sẽ
nổi trận lôi đình, đến lúc đó mấy người ở đình hóng mát
nói
chuyện trời đất
sẽ
không
có kết cục tốt.
Nhưng Viên Diệu Diệu cố tình muốn kéo nàng xuống nước, còn đem vị trí chủ mưu nhường cho nàng.
Vệ Cảnh mày kiếm nhăn đến càng chặt,
hắn
nhìn về phía Viên Diệu Diệu, bỗng nhiên khóe miệng
nhẹ
nhàng giơ lên, lộ ra tươi cười trào phúng.
“Các ngươi đều lui xuống
đi, Viên tài tử lưu lại là được.”
Mấy tiểu phi tần nhìn nhau
một
cái, mới cẩn thận đứng dậy lui ra. Toàn mỹ nhân cùng Nguỵ thải nữ lúc trước cùng nàng có giao tình nhìn lại
một
chút, ánh mắt hàm chứa lưu luyến
không
rời cùng ý chúc nàng bảo trọng.
Viên Diệu Diệu
không
khỏi dưới đáy lòng than
nhẹ, tiểu
cô
nương đơn thuần đáng
yêuthật
làm cho người ta thích, giống như nàng, đều là tiểu tiên nữ. Đáng tiếc nhớ tới về sau các nàng đều phải vây quanh Vệ Cẩu Tử, nàng liền
không
khỏi tiếc hận,
thật
là chọc mù mắt thiên nữ hạ phàm như các nàng.
Vệ Cảnh chậm rãi
đi
đến trước mặt nàng, Viên Diệu Diệu còn quỳ
trên
mặt đất, có thể tinh tường nhìn thấy đôi chân
đi
trên
giày thêu kim long màu đen, miên man bất định. Lúc trước khi nàng muốn hôn môi
hắn, chiều cao cả hai cách quá nhiều, khi đó nàng luôn dẵm lên giày của
hắn
rồi nhón chân, đôi tay ôm lấy cổ
hắn, nhiệt tình mà triền miên, cuối cùng thường kết quả chính là
hắn
ôm nàng,
một
đường
đi
đến mép giường, sau đó liền lăn lên giường.
“Viên Diệu Diệu?”
hắn
nhẹ
giọng hô
một
câu, thanh
âm
trầm thấp mà mềm
nhẹ, tựa như nàng vẫn là Hoàng Quý Phi lúc trước được
hắn
nâng trong lòng bàn tay.